Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Ngày 6 tháng 9
Hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Vậy nên, sáng nay tôi đã cố gắng dậy sớm hơn một chút để có thể chuẩn bị. Tôi không muốn để Ichijou-san phải chờ đợi nữa.
“Ồ, con dậy sớm thế. Ai-chan hôm nay cũng đến sao?”
Mẹ tôi vẫn mỉm cười với tôi như mọi khi. Trong khi anh trai tôi cũng lặng lẽ cười. Cả hai đều đang cố tỏ ra bình thường để không khiến tôi phải lo lắng.
“Vâng ạ.”
“Mẹ hiểu rồi. Vậy thì hôm nay nhớ mời con bé về ăn hàu chiên nha.”
“À vâng, con sẽ nói với em ấy ạ.”
Có vẻ như mẹ tôi cũng rất quý Ichijou-san. Mà cũng phải thôi, cô ấy là người đã công khai ủng hộ tôi nhất khi tôi yếu lòng mà.
Khi tôi vừa rời khỏi nhà, tôi đã thấy Ichijou đã đứng đợi sẵn. Nụ cười của em ấy rạng rỡ tựa như một thiên thần vậy.
“Buổi sáng tốt lành, Senpai!!”
Cứ ngỡ như tôi có thể nhìn thấy đôi cánh trắng muốt đang vỗ sau lưng nhỏ vậy.
“Chào buổi sáng, Ichijou-san.”
Và thế là chúng tôi bắt đầu chậm rãi đi—như thói quen thường ngày của chúng tôi.
"À, Senpai, thực ra có một thứ em muốn tặng anh."
Em ấy bắt đầu lục lọi trong túi.
“Ể? Nhưng hôm nay có phải sinh nhật anh đâu.”
Tôi buột miệng nói ra nhưng trong lòng lại không khỏi ngạc nhiên.
"Không phải thế."
"Vậy thì tại sao chứ?"
"Đây là quà cảm ơn vì hôm qua anh đã đi cùng em đến quán cà phê đó. Của anh đây!"
Nhỏ đưa tôi một phong bì hơi dày. Tôi đoán chừng bên trong là một cuốn sổ tay nào đó.
"Anh mở ra xem được không?"
“Tất nhiên rồi. Nó không phải thứ gì đó khó xử như tiền bạc đâu.”
Nói xong, Ichijou nở một nụ cười ngượng nghịu. Khi tôi mở phong bì, tôi thấy những tờ giấy bản thảo với một câu chuyện được viết trên đó. Tôi nhận ra ngay nét chữ quen thuộc và nội dung thì tôi vẫn còn nhớ rõ như in. Tôi vội vã kiểm tra tiêu đề.
Đó chính là bản thảo tiểu thuyết của tôi, thứ mà đáng lẽ đã bị câu lạc bộ văn học vứt bỏ.
"Sao em lại có được nó thế?”
"Hôm qua em đã cố gắng hết sức để khôi phục nó đấy."
Ichijou mỉm cười tinh nghịch nhìn tôi.
"Tại sao em lại làm vậy, Ichijou-san...?"
Tôi ôm chặt lấy phong bì.
“Em chỉ tốn chút công sức thôi mà.”
“Công sức á?... Mà hình như anh chưa kể cho em biết chuyện anh là thành viên câu lạc bộ văn học thì phải?”
Sao Ichijou lại biết được nhỉ?
"À thì lần trước em đến nhà anh, em thấy một đống tiểu thuyết trong phòng khách, với cả tạp chí của câu lạc bộ văn học nữa."
"Nhưng chỉ vậy thôi thì cũng đâu thể chứng minh được gì."
Chừng đó manh mối vẫn là quá ít. Lỡ như tôi chỉ là một fan cuồng tiểu thuyết và tình cờ có được cuốn tạp chí đó thì sao.
“Anh nói phải. Nếu đây là một cuốn truyện trinh thám, thì chừng đó sẽ là chưa đủ để xác minh được thủ phạm. Nhưng em sống ở trong thế giới thực mà. Vậy nên, em đã điều tra. Có một bạn nữ trong lớp em tên là Hayashi-san, cậu ấy cũng ở câu lạc bộ văn học. Em chỉ việc hỏi cậu ấy thôi.”
Thật lòng mà nói, tôi hầu như chưa từng trò chuyện với nhỏ hậu bối tên Hayashi đó. Em ấy là một cô gái trầm tính, đeo kính và tết tóc hai bên— một hình mẫu điển hình của thành viên câu lạc bộ văn học. Hình như tôi đã từng chỉ cho em ấy vài tips đơn giản trước kỳ nghỉ hè thì phải, nhưng...
"Chắc hẳn Hayashi-san cũng coi thường anh lắm ha?"
Sau khi những tin đồn đó được lan truyền, chắc hẳn hội con gái phải ghét tôi lắm. Thật lòng mà nói, Ichijou-san quá đỗi hoàn hảo với tư cách là một con người. Mà em ấy lại còn là hậu bối của tôi nữa chứ.
“Đúng vậy. Cậu ấy có nghe đồn từ các senpai lớp trên.”
“Anh biết ngay mà. Vậy nên chắc chắn…”
"Nhưng Hayashi-san chưa bao giờ hoàn toàn tin vào những lời đồn đó đâu. Cậu ấy vẫn nhớ cái ngày trước kỳ nghỉ hè, Senpai đã nhiệt tình chỉ cho cậu ấy cách sử dụng Word. Một người tốt bụng như vậy thì không thể nào làm những chuyện như thế được."
“..........”
Đúng là vậy. Hayashi-san gặp rắc rối với máy tính nên tôi đã giúp em ấy học cách sử dụng Word trước kỳ nghỉ hè. Chỉ là những thứ đơn giản thôi, như cách thêm furigana hay đăng ký từ điển.
"Khi em nói chuyện với cậu ấy, em cũng biết được rằng các thành viên trong câu lạc bộ văn học đã bắt nạt anh."
“… Ừ.”
"Có vẻ như hội trưởng câu lạc bộ đã vứt bỏ đồ còn sót lại của anh trong lớp mà không được phép. Thế nên em đã nhờ Hayashi-san làm tất cả những gì có thể để bảo vệ đồ của anh—dù chỉ một chút..."
".........."
“Tuy Hayashi-san có hơi nhút nhát một chút và không thể công khai giúp đỡ, nhưng cậu ấy đã cố gắng làm tất cả nhưng gì có thể rồi. Hayashi-san đã gom được kha khá bản thảo của anh… Phần còn lại thì em tự mình lấy. Em chỉ tìm thấy được chừng này còn sót lại thôi.”
“Em… đã đột nhập vào câu lạc bộ ư?”
“Vâng. Sau khi đi café xong, em đã quay lại trường ngay trước khi ngày học kết thúc.”
Sao nhỏ này lại có thể liều lĩnh như vậy được nhỉ.
"Nhưng mà em đã làm thế nào để vào được lớp học vậy? Chẳng lẽ cửa không khóa sao?"
"Xin lỗi, em đã nói dối một chút. Em bảo là Hayashi-san nhờ em lấy hộ đồ bạn ấy để quên."
Tôi không khỏi thở dài trước biểu cảm áy náy của Ichijou.
"Tại sao em lại phải đi xa đến mức này chỉ để giúp anh vậy?"
"Chẳng phải vì nó không công bằng sao? Khi những nỗ lực của người mà mình quan tâm lại bị phá hoại bởi sự ác ý của người khác."
Ichijou nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành xen chút áy náy.
“Cảm ơn em vì tất cả.”
Giờ nghĩ lại thì bản thảo này của tôi có lẽ không chỉ bị bỏ rơi vì những tin đồn, mà còn bởi vì nó đã không được đón nhận tốt từ các thành viên trong câu lạc bộ văn học ấy. Ký ức về ngày hôm đó bỗng ùa về. Hội trưởng câu lạc bộ, người luôn luôn thân thiện với mọi người đã thẳng thừng chỉ trích gay gắt bản thảo của tôi
“Em thấy nó hay đấy chứ.”
Ichijou-san khẽ cất cao giọng.
“Khoan, em đã đọc nó rồi ư?”
Hôm nay, nét mặt của em ấy cứ thay đổi liên tục. Ichijou-san hơi cúi người về phía trước với vẻ mặt lo lắng.
"Em xin lỗi. Chỉ là em cứ nghĩ về nó mãi. Tối qua em đã thức khuya để đọc hết bản thảo nên giờ em có hơi thiếu ngủ một chút."
Nghe xong, tôi mới để ý đến quầng thâm trên mắt của em ấy.
"Vậy, em nghĩ sao?"
Tuy hơi lo lắng vì vẫn còn chút thiếu tự tin, nhưng tôi vẫn không kìm được mà hỏi.
"Em thấy nó tuyệt ấy chứ! Em cực kỳ thích luôn! Anh có tài năng đấy, Senpai!"
Nhìn Ichijou-san nói vậy và cười rạng rỡ, tôi cảm thấy như có gì đó mà tôi đã từng đánh mất nay lại bỗng nằm gọn trong bàn tay mình.
"Cảm ơn em. Nghe em nói vậy anh có chút tự tin hơn rồi."
Và thế là chúng tôi tiếp tục đi và cùng nhau sánh bước.
***
Tại Aono’s Kitchen – Góc nhìn của Takayanagi.
Tôi đến Aono’s Kitchen cùng với hiệu trưởng.
Theo lý thuyết, chúng tôi nên đến vào giờ ăn trưa, nhưng mẹ của Aono muốn trò chuyện ngay lập tức nên cuộc họp được sắp xếp vào lúc 9:30 sáng ngay trước khi cửa hàng mở cửa.
Cô Mitsui sẽ đảm trách trường hợp của Aono. Hôm nay, các lớp học bù của Aono sẽ bắt đầu. Nhờ sự sắp xếp của hiệu trưởng và phó hiệu trưởng, có vẻ như việc trì hoãn các lớp học sẽ chỉ giảm xuống còn một ngày. Việc xử lý tín chỉ cho môn giáo dục thể chất và nghệ thuật vẫn đang được thảo luận, nhưng chúng tôi đang ở giai đoạn cuối cùng của việc điều chỉnh mọi thứ để em ấy có thể học bù hoặc nộp báo cáo vào những ngày nghỉ hoặc sau giờ học.
Lần này, Aono sẽ không có mặt; cuộc trò chuyện sẽ chỉ diễn ra giữa phụ huynh em ấy và thầy giáo mà thôi.
“Đây là nhà của Aono-kun nhỉ?”
Thầy hiệu trưởng nắm chặt túi giấy đang cầm. Trong đó có chứa một sấp tài liệu mà ông và tôi đã tổng hợp một số thông tin mà chúng tôi có cho đến nay cùng với một vài chính sách sắp tới.
“Vâng.”
"Takayanagi-sensei, tôi sẽ chịu trách nhiệm cuối cùng. Đó là một phần công việc của tôi với tư cách là hiệu trưởng nhà trường. Vì vậy, tôi yêu cầu thầy hãy truyền đạt rõ ràng sự thật và hỗ trợ Aono-kun và gia đình em ấy theo bất kỳ cách nào mà họ muốn. Ừm, thành thật mà nói, tôi tin chắc là thầy đã làm điều đó rồi, vậy nên tôi rất an tâm.”
“Thầy đánh giá tôi quá cao rồi. Tay tôi đang run cầm cập và tim thì đang đập không kiểm soát đây.”
Trong tình huống này, cảm thấy lo lắng là điều không thể tránh khói. Thật ra nếu có thể, tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
“Ai mà chẳng thấy vậy. Tôi cũng thế thôi. Mặc dù vậy, với tư cách là giáo viên, chúng ta là những người có sức ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của học sinh.
“Đúng vậy.”
Đó là lý do tại sao tôi không thể bỏ chạy.
“Chắc chắn gia đình em ấy sẽ hiểu cho chúng ta thôi, Takayanagi-sensei. Nào chúng ta đi thôi.”
Góc nhìn của mẹ Eiji
"Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự việc này."
Hiệu trưởng và thầy Takayanagi cúi đầu xin lỗi ngay khi bước vào cửa.
Tôi cứ tưởng họ sẽ chỉ đưa ra một lời xin lỗi xã giao và một vài giải pháp mơ hồ, nhưng...
Thái độ chân thành của họ mang lại cho tôi cảm giác nhẹ nhõm. Giống như những gì Minami-sensei đã nói, có vẻ như hiệu trưởng và những người khác thực sự là những nhà giáo tận tâm. Đứa con lớn của tôi rất yêu quý Eiji và thường trở nên mất bình tĩnh trong những tình huống như thế này, vậy nên, tôi đã yêu cầu thằng bé lo việc chuẩn bị mở cửa hàng.
“Xin hãy ngẩng đầu lên ạ. Hai thầy đã biết chuyện này từ khi nào vậy?”
Thầy giáo chủ nhiệm với vóc dáng mảnh khảnh liền đáp lời.
“Vào giờ sinh hoạt lớp ngày 4 tháng 9. Tôi đã vắng mặt ở trường cho đến ngày thứ 3 vì phải đi cố vấn cho giải đấu của câu lạc bộ. Trong thời gian đó, cô Ayase, giáo viên phụ trách đã quản lý lớp. Khi nghe tin Eiji cảm thấy không khỏe và đã đến phòng y tế, tôi đã thấy những hình vẽ bậy trên bàn em ấy. Sau đó tôi đã ngay lập tức thông báo cho thầy phó hiệu trưởng và thảo luận về cách xử lý tiếp theo.”
“Thầy đã nhận thấy dấu hiệu bắt nạt ngay khi trở lại trường, trong khi cô giáo phụ trách, người đã ở đó lại không nhận ra sao...”
Thật lòng mà nói, tôi vô vùng ngạc nhiên. Tôi có thể thấy cách thầy ấy làm việc nghiêm túc đến nhường nào.
“Vâng. Tôi cảm nhận được một sự căng thẳng kỳ lạ trong lớp. Lúc đó, tôi đã có linh cảm rằng sẽ có chuyện chẳng lành. Dù nghe có vẻ bao biện, nhưng cô Ayase là một sinh viên mới tốt nghiệp vừa bắt đầu dạy trong năm nay, và tôi nghĩ cô ấy không thể nhận ra những dấu hiệu ban đầu của việc bắt nạt. Cô ấy cảm thấy khá có lỗi...”
“Vậy ư? Được rồi hiện tại, tôi sẽ tạm gác lại vấn đề của giáo viên phụ trách. Điều tôi thực sự muốn biết là thầy đã làm thế nào để liên lạc với Eiji vào ngày hôm đó.”
“Ngày hôm đó, tôi không thể gặp được Eiji. Aono đã chạy trốn khỏi phòng y tế và không trở lại lớp học. Có một nhân chứng nói rằng em ấy đã rời khỏi trường, vì vậy tôi đã nhờ thầy phó hiệu trưởng và cô Mitsui giúp đỡ tìm kiếm em ấy, và sau đó tôi đã gọi cho bà.”
“Tôi hiểu rồi...”
Quả thực, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ y tá trường vào ngày hôm đó.
“Hôm đó, tôi đã nói chuyện với Imai-kun để liên lạc với Eiji-kun và biết được những gì đã xảy ra vào ngày hôm trước. Đây là bản tóm tắt cho những gì chúng tôi biết cho đến nay.”
“Được rồi. Tôi sẽ đọc nó.”
Bản báo cáo nêu rõ rằng Eiji đã vướng vào một rắc rối tình cảm, dẫn đến những tin đồn thất thiệt lan truyền về em ấy. Dù không đề cập cụ thể tên ai, nhưng tài liệu đã xác nhận vụ việc có liên quan đến Miyuki-chan và người được cho là đang hẹn hò cùng. Hai học sinh bị nghi là kẻ chủ mưu chính trong vụ bắt nạt cũng đang được điều tra. Đồng thời, tài liệu khẳng định nhà trường sẽ hỗ trợ học tập toàn diện cho Eiji, và các lớp học bù sẽ bắt đầu ngay từ hôm nay.
“Thưa thầy, ý cuối cùng trong báo cáo này có phải là sự thật không ạ?”
Báo cáo nêu rõ: “Liên quan đến các hành vi khác nhau đã được xác nhận cho đến nay, các tội danh như hủy hoại tài sản, phỉ báng, trộm cắp và đe dọa đã được xác định. Chúng tôi đang xem xét tham khảo ý kiến...”
Tôi nghe nói rằng các trường học thường tránh để cảnh sát can thiệp vào các vụ bắt nạt...
“Vâng, nhà trường không thể chấp nhận những hành vi như vậy từ học sinh. Dĩ nhiên, việc cô và Eiji có chọn nộp đơn tố cáo về tội phỉ báng hay đe dọa hoàn toàn tùy thuộc vào cô, quyết định đó nằm trong tay gia đình Aono. Thực tế, nhóm liên quan đến vụ bắt nạt dường như cũng đã có những hành vi quấy rối nhằm vào cơ sở này. Tuy nhiên, về phần vẽ bậy lên bàn học và tủ khóa, vì tài sản của nhà trường đã bị hư hại, chúng tôi đã tham vấn ý kiến cảnh sát về việc này rồi.”
“Chẳng phải các trường không muốn cảnh sát can thiệp vào những vấn đề học đường như thế này sao?”
Tôi vô tình thốt ra câu hỏi đó. Khi Takayanagi-sensei chuẩn bị trả lời, thầy hiệu trưởng đã nói trước:
“354. Đó là số học sinh trung học tự tử vào năm 2022. Dĩ nhiên, con số này không chỉ bao gồm các vụ bắt nạt mà còn cả những học sinh đã tự kết liễu đời mình vì vấn đề sức khỏe hay hoàn cảnh gia đình...”
“..........”
Nghe những con số thực tế ấy khiến tôi đau nhói như thể có ai đó đâm vào lưng vậy.
"Và nếu tính đến cả những trường hợp cố gắng tự tử, số học sinh bị bắt nạt và đảo lộn cuộc sống còn lớn hơn gấp bội. Con số đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Và thật không may, giờ đây chúng ta lại phải đối mặt với một sự việc tương tự."
Thầy hiệu trưởng kiên quyết nói tiếp.
“Nếu một tình huống có thể dẫn đến vấn đề sinh tử, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ nạn nhân, hay nói cách khác là Eiji-kun. Chúng ta là những người lớn và phải hành động trước vì tương lai của em ấy. Theo tôi là vậy. Khi đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng như vậy, uy tín của nhà trường là mối bận tâm thứ yếu. Hơn nữa, nếu nhìn xa hơn cho tương lai của những học sinh gây ra lỗi, việc che giấu sự thật chắc chắn sẽ có tác động tiêu cực đến sự phát triển của các em ấy. Tôi tin rằng việc tạo cơ hội cho các em chuộc lỗi cũng chính là một phần của giáo dục.”
Người đàn ông lớn tuổi nhìn thẳng vào mắt tôi và tiếp tục:
“Để bảo vệ Eiji-kun, chúng tôi cần sự giúp đỡ của bà.”