Trans + Edit: M1NO
----------------------
Góc nhìn của Kondo
Haizz, nhìn một đám toàn sinh viên đại học, vậy mà những thành phần này cũng chỉ được đến thế thôi sao? Tôi được phép tham gia tập luyện cùng đội hai, nhưng nói thật, chẳng có thằng nào ở đây đủ sức để làm đối thủ của tôi cả. Hôm nay tôi cũng đang đạt phong độ cao nhất.
Chán ngắt. Những đường chuyền tuyệt hảo của tôi được thực hiện một cách dễ dàng. Chậc, tất cả là tại mấy thằng tiền đạo vô dụng toàn làm hỏng hết mọi chuyện.
“Này, chúng mày định để một thằng nhóc trung học lấn lướt thế này mãi à?”
Huấn luyện viên đội hai giận tím mặt.
“Chết tiệt!”
Tên đội trưởng đội hai trông như sắp gục ngã vì bực tức. Thấy vậy, tôi vô cùng hả hê. Nhìn mấy thằng thất bại này đang dần đánh mất hết sự tự tin trước tài năng vượt trội của tôi – Thật là sảng khoái quá đi
Với đà này, việc được đôn lên đội một ngay khi vào đại học sẽ dễ như ăn kẹo mà thôi.
“Khốn kiếp, không thể để chúng nó lộng hành được. Này, Goda, lại đây. Kèm chặt thằng nhóc trung học đó.”
Họ gọi một tiền vệ phòng ngự từ đội một đến, anh ta thấp hơn tôi một chút.
Chà, ít nhất thì bây giờ tôi cũng có một đối thủ ra trò. Nếu tôi có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ dễ dàng khẳng định vị trí của mình trong giới bóng đá đại học.
Chuyện này sẽ trở nên thú vị đây.
Ngay lập tức, tôi nhận được một đường chuyền. Goda-senpai đang đối mặt với tôi.
Tôi sẽ vượt qua gã này trong nháy mắt thôi. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu động tác với bóng dưới chân—
Thế nhưng cơ thể tôi va vào một vật cứng rắn, và tôi bị hất văng về phía sau.
“Arrh.”
Một tiếng lạ vô thức thoát ra khi tôi ngã vật xuống sân. Cỏ dính vào miệng tôi.
“Này, có sao không?”
Đó là giọng của Goda. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một thoáng sợ hãi. Tôi nhận ra mình đã bị hất văng chỉ bằng một cú va chạm nhẹ từ cơ thể cường tráng của hắn ta.
Không, đó chỉ là tai nạn thôi. Không thể nào khoảng cách giữa chúng tôi lại lớn đến như vậy được.
Dù sao tôi cũng được định sẵn để trở thành vua bóng đá của đất nước này mà!!
Một giờ sau.
Tôi không có cơ hội nào trước Goda. Thật không thể tin được tôi lại thua cuộc như thế này.
Ngay cả khi tôi cố gắng rê bóng, anh ta vẫn chặn đứng tôi một cách dễ dàng.
Khi tôi cố gắng chuyền, anh ta lại đọc được ý đồ và cắt bóng ngay lập tức.
Mới vài phút trước tôi còn đang thống trị đội hai và đắm chìm trong cảm giác của một người hùng. Ấy vậy mà giờ đây, tôi đã trở thành trò cười trong mắt mấy lũ đó.
Để trấn tĩnh lại, tôi quay lại băng ghế và uống một ngụm nước uống thể thao.
Tôi ổn. Chỉ là hôm nay tôi không ở trạng thái tốt nhất thôi. Nếu tôi thực sự cố gắng, tên đó sẽ chỉ là muỗi đối với tôi thôi…
“Này huấn luyện viên, anh thực sự nghĩ đến việc tuyển dụng thằng nhóc trung học đó sao?”
Tôi nghe thấy giọng Goda đang nói chuyện với huấn luyện viên gần đó. Có vẻ như họ đang nói chuyện phía sau băng ghế.
“Ừ, kế hoạch cơ bản là vậy. Cậu thấy sao?”
“Tôi nghĩ họ nên xem xét lại. Tên nhóc này chỉ xưng bá xưng vương ở cấp bậc trung học thôi. Cậu ta có thể trạng yếu, không có sức bền, và ngay khi mất bóng, cậu ta bỏ cuộc. Ấn tượng của tôi với tên nhóc đó là cậu ta giống như một sản phẩm lỗi thời vậy, Với đà này, cậu ta sẽ bị hiểu lầm là ‘ngôi sao' và cuối cùng cũng chỉ làm vua đội hai thôi. Thật là một trò đùa. Hoàn toàn vô dụng. Tên này mà có tài cán gì chứ.”
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chai nhựa trong tay mình lăn xuống đất—và không thể ngăn nó lại.
**
Chết tiệt, tên đó bị cái quái gì vậy?! Hắn làm tôi tức điên, điên, điên lên được!!
Tên đó và huấn luyện viên cứ tiếp tục nói chuyện mà hoàn toàn không hề hay biết rằng tôi đang ngồi ngay đó trên băng ghế.
“Có thể cậu ta có tài năng đấy, nhưng rõ ràng là cậu ta không thích tập luyện. Cậu ta sẽ không tiến bộ lên đâu. Thằng nhóc đó chỉ quan tâm đến tài năng của mình và luôn khinh thường người khác, việc này làm hỏng tinh thần đồng đội. Nguy cơ cậu ta phải nhận thẻ vàng hoặc thẻ đỏ và khiến chúng ta mất người là rất cao. Cậu ta không phải là người có thể mang lại tác động tích cực cho đội.”
Phân tích của hắn ta—lạnh lùng hơn tôi tưởng—gần như làm tôi chỉ muốn hét lên.
Tôi nghiền nát chai nhựa đã rơi xuống đất bằng chân.
Chất lỏng còn lại bắn ra từ nắp và bắt đầu làm bẩn nền đất.
“Tôi hiểu ý cậu, nhưng cậu ta có tài năng, đó là sự thật. Cậu ta đã làm khá tốt trước đội hai. Không có cách nào để huấn luyện cậu ta khi cậu ta gia nhập sao? Cậu ta giống như một viên kim cương thô vậy.”
“Chà, nếu huấn luyện viên đã nói vậy rồi thì cứ thử xem sao... Nhưng tôi nghĩ loại người như thằng nhóc đó thường sẽ nhanh chóng mất hứng, bỏ tập, và dậm chân tại chỗ thôi.”
“Nếu thế thì cậu ta sẽ phải tự chịu trách nhiệm. Đến cỡ đó rồi thì để nó mục ruỗng ở đội hình hai, hay thậm chí là ba cũng được.”
Nhục nhã! Nhục nhã! Nhục nhã không tả nổi!
Hai từ đó quay cuồng không ngừng trong tâm trí tôi.
Cảm giác như lòng tự trọng của tôi đang bị giẫm đạp xuống đất dưới gót giày của họ như một đống rác rưởi vậy
Tôi lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Miyuki – lốp dự phòng thứ hai của tôi.
Vì chúng tôi không thể về nhà cùng nhau nên cô ta tỏ ra rất buồn. Vì vậy nếu tôi gọi, con nhóc đó sẽ chạy đến chỗ tôi ngay lập tức thôi.
Thật ra, tinh thần của con nhỏ đó đang bắt đầu suy sụp.
Bây giờ cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bám víu vào tôi
Với chiến lược của tôi, cô ta sẽ phải gục ngã dưới áp lực của sự tự ti và khao khát tự bảo tồn của chính mình.
Tôi sẽ tận dụng triệt để điều đó. Để rồi, cô ta sẽ là vợ chiến tích của tôi.
Một cô gái xinh đẹp và giỏi giang. Miyuki chỉ có thể làm mọi thứ cho tôi vì yêu tôi đến mức vô vọng.
Cô ta sẽ tìm thấy niềm vui trong việc phản bội tên bạn trai đáng thương của ả và cầu xin tôi.
“Xin đừng bỏ em!”
“Này, Miyuki, em có rảnh không? Muốn đi hẹn hò ở Tokyo không?”
Tin nhắn được đọc ngay lập tức.
Con đĩ này.
“VÂNG!! EM SẼ ĐẾN NGAY!!”
Đúng như tôi dự đoán. Chúng tôi đã lên kế hoạch gặp nhau tại một ga gần khu giải trí, nơi tôi có thể tận hưởng cơ thể của ả ta.
Tôi không có ý định ở lại cái trường này. Không sao—tôi vẫn còn nhiều lựa chọn lắm.
Hiện tại, tôi sẽ giữ lời đề nghị này và chờ một trường nơi tôi có thể là cầu thủ đá chính ngay lập tức.
Sau đó, khi tôi có đội bóng của riêng mình, tôi sẽ nghiền nát Goda và trả thù.
Mày sẽ phải hối hận vì đã chọc tức tao!
Cứ đợi đấy.
Góc nhìn của Miyuki
Tôi nhận được tin nhắn của Senpai và nhanh chóng thay quần áo để ra ngoài.
Xét địa điểm chúng tôi gặp nhau, nếu tôi mặc đồng phục học sinh, cảnh sát chắc chắn sẽ chặn tôi lại.
Đó là lý do tại sao tôi cố gắng mặc bộ đồ trông trưởng thành nhất có thể.
Hôm nay, tôi chọn một chiếc váy màu xanh navy thanh lịch.
Senpai là người đã chỉ tôi điều đó đó.
Cuối cùng, tôi đã hoàn toàn bị nhuốm màu của anh ấy.
Ở trường, tôi đóng vai trò là một phó chủ tịch nghiêm túc, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi đã hoàn toàn trở nên hư hỏng.
Tôi đã tích lũy đủ mọi kiến thức lén lút về cách tận hưởng buổi tối mà không bị cảnh sát bắt.
“Này, Miyuki. Con đi đâu vậy? Trời sắp tối rồi. Con gái đi một mình giờ này nguy hiểm lắm đấy.”
Những lúc như thế này, tôi thường chọn những ngày mẹ tôi đi ca đêm để có thể bí mật gặp Senpai. Nhưng hôm nay thì khác.
Tôi nghĩ mình có thể lẻn ra ngoài mà không bị chú ý và vui chơi, nhưng tôi đã không may mắn như vậy.
Thật ra, tôi đã định từ chối anh ấy, nhưng sau tất cả những gì đã và đang xảy ra với Eiji, trái tim tôi đã đạt giới hạn rồi.
Tôi chỉ muốn Senpai ôm tôi để tôi có thể quên đi tất cả dù chỉ trong một tích tắc.
"Con xin lỗi. Có người mà con nợ rất nhiều gọi con tới."
“Miyuki, dạo này con lạ lắm. Có chuyện gì xảy ra sao? Hay là do Eiji-kun...?”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy tên Eiji thốt ra từ miệng mẹ, tôi cảm thấy như tất cả máu trong cơ thể tôi đông cứng lại.
“Eiji không liên quan gì đến chuyện này hết!!”
Tôi thậm chí còn tự mình bất ngờ khi hét lớn vào mặt bà ấy như vậy.
Bà trông có vẻ như sắp khóc.
“Nay con bị sao vậy? Sao tự nhiên con lại lớn tiếng với mẹ thế?”
“Mẹ phiền quá!! Con đã là học sinh trung học rồi, mẹ đừng có can thiệp vào cuộc sống của con nữa!”
Tôi gạt tay mẹ đang bám lấy mình ra và xông ra cửa trước.
Tôi chạy thẳng đến nhà ga như thể đang bỏ nhà đi và lên tàu để gặp Senpai.
***
“Senpai!!”
Tôi chạy về phía quầy ăn nhanh ở ga nơi chúng tôi đã hẹn gặp.
Senpai vừa đi tập về nên anh ấy mặc bộ đồ thể thao. Nhưng vì đó không phải là đồ của trường chúng tôi và với vóc dáng to lớn của anh ấy, Senpai trông như một sinh viên đại học vậy. Anh ấy có lẽ đã để cặp sách ở tủ khóa.
Bạn không thể mang túi hoặc đồng phục có tên trường khi bạn đi ra ngoài những nơi như thế này để vui chơi.
“Em đến nhanh thật đấy.”
Có vẻ như Senpai đã ăn xong chiếc cheeseburger và khoai tây chiên của mình rồi. Thật nhẹ nhõm quá đi. Có vẻ như tôi đã không bắt anh ấy đợi quá lâu.
“Cảm ơn anh vì đã đợi ạ.”
“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Em có muốn đi chơi game không?”
Tôi luôn sợ phải vào các khu trò chơi ở những nơi như thế này, nhưng có Senpai bảo vệ, tôi cảm thấy vô cùng an tâm. Đó là sự khác biệt giữa Eiji và Kondo-senpai — từ sức hấp dẫn của ảnh.
“Thật ra cũng được, nhưng…”
“Hửm?”
Anh ấy mỉm cười như thể nhìn thấu tôi.
Điều đó làm tôi vô cùng hạnh phúc và tôi tiếp tục.
“Đêm nay em không muốn về nhà.”
Senpai vui vẻ gật đầu. May mắn thay, ngày mai là thứ Bảy. Về lý thuyết, chúng tôi không có lớp dù sắp tới chúng tôi sẽ có một kỳ thi thử toàn trường. Nhưng vì nó không phải là một kỳ thi chính thức, nên kể cả khi chúng tôi bỏ thi thì cũng không sao hết. Hình như Senpai đã nói với tôi điều đó một lần rồi thì phải.
Tôi muốn được chím đắm hơn nữa. Có một sự cộng hưởng an ủi kỳ lạ trong sự dằn vặt của bản thân.
Sau đó, chúng tôi di chuyển đến một khách sạn tình yêu.
Vừa vào phòng, tôi đã ôm Senpai.
Những lúc như thế này, anh ấy luôn nhẹ nhàng nói “anh yêu em”.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ lấp đầy trái tim mệt mỏi của tôi bằng niềm vui rồi. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi có thể quên đi cảm giác tội lỗi, sự chiếm hữu và sự ghen tị mà tôi dành cho Eiji.
“Senpai”
Tôi ngọt ngào thì thầm khi bám chặt lấy anh ấy.
“Sao vậy?”
“Ngay mai chúng ta trốn học nhé? Em muốn ở bên anh càng lâu càng tốt.”
“Nghe hay đấy.”
Anh ấy đáp lại trong khi ôm chặt lấy tôi.
Ở một nơi nào đó ở Tokyo – [Góc nhìn của…?]
“Alo, có phải cảnh sát không ạ? Tôi vừa thấy một cặp đôi thiếu niên vừa vào khách sạn tình yêu, Chuyện đó chẳng phải phạm pháp sao? Dạ vâng, địa điểm là…”
Tôi cúp máy. Với đà này, Kondo sẽ tiến dần đến sự sụp đổ của hắn thôi.
Để tôi kể cho bạn một câu chuyện cũ nhé.
Tôi đã luôn là một người đàn ông yếu đuối.
Thực ra, tôi có một người bạn thời thơ ấu. Gia đình chúng tôi thân thiết từ mẫu giáo, và khi chúng tôi còn nhỏ, cậu ấy—có vẻ hơi sớm—đã hỏi tôi về nụ hôn đầu tiên của chúng tôi. Khi chúng tôi lớn hơn và bước vào tuổi dậy thì, chúng tôi bắt đầu quan tâm đến nhau và cuối cùng trở thành một cặp.
Những năm cấp hai của tôi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời.
Tôi là bạn trai của một người bạn thời thơ ấu xinh đẹp, và tôi tin rằng nếu mọi thứ tiếp tục như vậy chúng tôi chắc chắn sẽ kết hôn một ngày nào đó không xa.
Tôi đã có hy vọng ngọt ngào đó.
Chúng tôi đáng lẽ phải có những khoảng thời gian hạnh phúc mãi mãi chỉ dành riêng cho chúng tôi mà thôi
Nhưng mọi thứ đã tan vỡ trong mùa hè năm thứ hai cấp hai của chúng tôi—vì tên khốn Kondo từ đội bóng đá!!
Kondo là một tay chơi có kinh nghiệm, là một kẻ đào hoa khét tiếng ngay cả khi đó.
Tên đó đã lợi dụng một sự hiểu lầm giữa chúng tôi và chen chân vào trái tim bạn gái tôi. Để rồi, cô ấy đã lừa dối tôi.
“Thật kinh tởm, cái tên otaku này.”
“Làm bạn gái của câu ta là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời em.”
Kondo hả hê trước những lời nói của cô ấy. Người bạn thuở nhỏ của tôi đã thay đổi quá nhiều.
Tôi vẫn nghĩ thị hiếu của cô ấy thật tệ.
Rồi đến ngày định mệnh.
Khi tôi bắt gặp bạn thuở nhỏ của mình đang lừa dối và đối chất với cô ấy, cô ấy đã nói rằng.
“Đừng có xen vào hạnh phúc của tôi nữa. Buông tôi ra – chúng ta xong rồi.”
Người con gái đã luôn mỉm cười thật tử tế với tôi nay lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như thể tôi là rác rưởi vậy.
Tất nhiên, cô ấy đang nắm lấy tay Kondo.
“Tại sao?! Tại sao chứ?! Cậu đã hứa là sẽ cưới tớ mà!!”
Tôi khóc và vứt bỏ tất cả niềm kiêu hãnh và mọi thứ để bám lấy cô ấy...
Nhưng cô ấy chỉ cười nhạo một cách tàn nhẫn và ném sự thật tàn nhẫn vào thẳng mặt tôi.
“Cậu không hiểu à? Lúc này tôi đang yêu Kondo đến điên cuồng rồi, vậy nên, chúng ta chia tay nhau đi. Chỉ đơn giản thế thôi. Làm ơn buông tôi ra. Tôi sẽ hạnh phúc khi ở bên anh ấy.”
Khoảnh khắc đó, tất cả giá trị của tôi sụp đổ.
Tất cả những gì tôi còn lại là sự oán hận đối với Kondo.
Tôi đã bỏ học và mất hơn hai năm để quay trở lại.
Tôi tiếp thu kiến thức tốt, và nhờ sự hỗ trợ không ngừng nghỉ của các giáo viên cấp hai, tôi đã vào được một trường trung học công lập danh tiếng.
Nhưng ở đó, tôi lại nhìn thấy cả Kondo và người bạn thời thơ ấu của mình.
Nghe bảo cô ấy nhanh chóng bị Kondo bỏ rơi và bắt đầu theo dõi hắn.
Lúc đó, tôi cố gắng tỏ ra không biết họ hết sức có thể.
Từ khi vào cấp ba, tôi đã muốn bắt đầu lại từ đầu—nhưng ngay cả khi như vậy thì mọi chuyện cũng không hề suôn sẻ như tôi nghĩ, và tôi chỉ tổ làm thêm lãng phí thời gian của bản thân mà thôi.
Và thế là học kỳ đầu tiên của năm đầu tiên kết thúc.
Tôi trở nên hoài nghi về mọi người và không kết bạn được với ai.
Để rồi, sau kỳ nghỉ hè u ám năm ngoái—khoảng một năm trước—tôi đã gặp một người đã thay đổi số phận của mình.
Người đó là…
Eiji Aono
Cậu ấy đã luôn lo lắng cho một kẻ cô độc như tôi ngay từ học kỳ đầu, và chúng tôi bắt đầu nói chuyện sau khi sơ đồ chỗ ngồi thay đổi và chúng tôi đã ngồi cạnh nhau sau kỳ nghỉ hè.
“Này, tớ thấy cậu lúc nào cũng đọc sách. Tớ đang ở câu lạc bộ văn học nên tớ cũng hứng thú với sách lắm. Cậu có thể giới thiệu cho tớ vài cuốn được không?”
Chúng tôi không đi chơi sau giờ học, nhưng cậu ấy đã trở thành người bạn duy nhất tôi có thể trò chuyện và chia sẻ sở thích của mình một cách thoải mái trong lớp.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng cho phép tôi bước ra khỏi một thế giới vô sắc mà tôi đã bị mắc kẹt trong nhiều năm trời rồi.
Trò chuyện với cậu ấy đã mở ra cánh cửa cho tôi giao tiếp với các bạn cùng lớp, và tôi cuối cùng đã lấy lại được tuổi trẻ đã mất của mình.
Có vẻ như Aono-kun không nhận ra rằng cậu ấy đã cứu lấy tôi, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy đã làm được.
Tôi chuyển sang lớp chuyên khoa học và hơi xa cách cậu ấy, nhưng tôi vẫn muốn đền đáp cậu ấy vào một ngày nào đó.
Nhờ có Aono-kun mà tôi giờ đây vẫn đang vô cùng tận hưởng cuộc sống trung học của mình.
Và một năm sau khi gặp cậu ấy, ngay sau kỳ nghỉ hè mới đây, chuyện này đã xảy ra.
Có một tin đồn nói rằng Aono-kun đã hành hung cô gái mà cậu ấy được cho là đang hẹn hò—Amada-san—và điều đó đã cô lập Aono-kun.
Không đời nào người hùng của tôi lại làm điều gì đó tồi tệ như vậy.
Khi tôi điều tra tin đồn, tôi phát hiện ra bóng dáng của Kondo phía sau Amada-san.
Thấy vậy, tôi đã trở nên vô cùng giận dữ,
Tôi không thể để hắn làm tổn thương người quý giá đối với tôi— dù chỉ một lần, và tôi sẽ không để lặp lại nỗi đau đó lần thứ hai đâu.
“Kondo, lại là mày!!”
Bị thúc đẩy bởi cơn giận, tôi bắt đầu điều tra hắn—để tìm thứ gì đó mà tôi có thể dùng làm bằng chứng chống lại hắn ta.
Ngày hôm qua, tôi thấy hắn đi vào nhà Amada-san.
Nhưng chỉ thế thôi là chưa đủ. Lỡ như hắn ta nói rằng hắn chỉ đến thăm thì sao.
Vậy nên, tôi đã chờ đợi một thời cơ quyết định. Và cơ hội đó đến sớm hơn tôi nghĩ.
Tôi thấy hai người họ gặp nhau ở một khu phố sầm uất của Tokyo và đi vào một khách sạn tình yêu—một nơi mà học sinh trung học không nên đến.
Tôi đã quay cảnh đó trên chiếc điện thoại của mình và ngay lập tức gọi cảnh sát.
Như vậy, bọn họ sẽ bị dồn vào thế chân tường mà thôi.
Tôi sẽ tung bức ảnh và gửi nó cho nhà trường nữa.
Bằng chứng này sẽ là một đòn chí mạng—để hạ gục gã nhà vua giả tạo của đội bóng đá đó!
Kể từ lúc này, tôi sẽ tự mình thực hiện cuộc trả thù và thực thi công lý.
Mong cậu sẽ sớm ổn định lại, dù chỉ một chút thôi, Aono.