Trans + Edit: M1NO
------------------------
***
Trong khi ăn bánh kếp, chúng tôi trò chuyện về bản thân. Cảm giác như, mặc dù chúng tôi mới chỉ quen nhau được một ngày thôi, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại.
Tuy nhiên, tôi vẫn không biết nhiều về cuộc sống của em ấy. Đó là một mối quan hệ có phần rời rạc.
Về phần gia đình, tôi nhận thấy Ai Ichijou dường như đang gặp một chút vấn đề, vậy nên tôi quyết định không đề cập đến chủ đề đó và dần dần bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
Chúng tôi nói về những điều mình thích và về trường cấp hai. Có vẻ như Ichijou-san học một trường cấp hai tư thục trong thành phố.
Tôi có cảm giác như có một lý do nào đó khiến em ấy không tiếp tục học lên cấp ba trực thuộc. Thấy Ichijou không muốn nói về chuyện này, tôi đoán đó là vấn đề liên quan đến gia đình.
Tôi quyết định không tò mò thêm. Mà với một người tài năng như nhỏ, chắc chắn vấn đề không phải là do học kém hay có hành vi ứng xử không tốt rồi.
“Em không thể tiếp tục học tại đó vì lý do gia đình.”
Có vẻ như Ichijou hiểu được cảm xúc của tôi khi tôi nhìn em ấy.
Thấy nhỏ mỉm cười một cách nửa vời cùng với vẻ mặt khó chịu của mình, tôi biết mình không nên hỏi thêm.
Mặt khác, em ấy lại khá quan tâm tới cuộc sống của tôi.
Vì tôi lớn lên ở cùng khu vực và học trường cấp hai địa phương, nên tôi có rất nhiều giai thoại kỳ lạ.
Tôi vẫn còn nhớ khi tôi bắt được một tên trộm tiền ở đền thờ gần đó và tố cáo hắn thế nào và tôi đã trở thành bạn với Satoshi ra sao. Cậu ấy chính là người đã giúp đỡ tôi vào thời điểm đó.
Tuy nhiên, mỗi khi tôi nói về quá khứ của mình, ký ức về Miyuki lại thoáng qua tâm trí tôi, và tôi cảm thấy hơi nặng nề.
Tôi có chút buồn khi nhận ra mình đang cố gắng xóa bỏ đi sự hiện diện của Miyuki– người cũng đã ở đó vào thời điểm ấy. Tôi không nói chuyện này cho Ichijou nghe.
“Senpai?”
Sau khi nhấp một ngụm trà táo, Kouhai của tôi nhìn tôi với nụ cười hiền hậu như một người mẹ.
“Sao vậy?”
“Không có gì. Cứ khi nào gặp khó khăn, anh cũng có thể nói với em mà. Em có thể không hiểu hết mọi chuyện, nhưng em cũng sẽ lờ mờ đoán được chuyện gì sẽ diễn ra. Nếu là người bình thường, anh sẽ đau khổ đến mức không thể gượng dậy nổi. Mặc dù nhìn anh mạnh mẽ đấy… nhưng hãy nhớ nhé Senpai, mạnh mẽ quá cũng có thể khiến anh gục ngã bất cứ lúc nào. Vậy nên, trước khi chuyện đó xảy ra, đừng ngần ngại tâm sự với em nhé, Senpai.”
Em ấy nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trái của tôi với sự dịu dàng và ân cần.
“Tại sao, Ichijou-san, em lại tin tưởng anh đến vậy?”
“Ngày hôm qua, em vốn cho rằng mình không nên tin vào những tin đồn vô căn cứ. Nhưng giờ thì khác rồi. Dù mới chỉ một ngày trôi qua thôi, nhưng khi ở bên cạnh anh, em biết chắc anh sẽ không bao giờ làm những điều như vậy. Anh là người luôn đặt người khác lên trên bản thân… thậm chí còn sẵn sàng hy sinh vì họ. Điều đó thật đáng quý, nhưng em không thể chịu đựng được mỗi khi thấy một người như anh bị vùi dập bởi sự độc ác của người đời. Vậy nên, nếu anh có gặp khó khăn gì, thì em sẽ luôn ở đây vì anh.”
Tôi quyết định chấp nhận lòng tốt của em ấy.
“Cảm ơn em… vì tất cả.”
Tôi vô thức nói.
“Vì tất cả? Anh với em mới gặp nhau được hai ngày thôi đấy!”
Chúng tôi nhìn nhau và khẽ mỉm cười.
“À senpai. Hôm nay em lỡ ăn hơi nhiều đồ ngọt, thế nên là em đành hẹn món hàu chiên vào một ngày khác nha. Em sẽ báo lại cho mẹ anh sau.”
“Ể? Khoan nói đến việc hai người trao đổi thông tin liên lạc từ lúc nào… Nhưng như vậy ổn chứ?”
“Vâng! Em đâu thể xen vào quyết tâm của anh được.”
Không ngờ em ấy lại hiểu mình đến thế.
Tôi đánh giá cao sự chu đáo của Ichijou và đồng ý với đề xuất của nhỏ.
Góc nhìn của Ai Ichijou
Sau khi chào tạm biệt anh ấy, tôi lên xe đến đón và nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc mà chúng tôi vừa chia sẻ cho nhau.
Khi chúng tôi gặp nhau ở cổng trường, tôi thấy vẻ mặt anh ấy trông kiên quyết hơn. Tôi lập tức nhận ra anh ấy đã quyết tâm nói chuyện với gia đình mình.
Không giống như trường hợp của tôi, chắc chắn gia đình Senpai sẽ chiến đấu bên cạnh anh ấy. Tôi cảm thấy hơi ghen tị với mối liên kết tin tưởng mạnh mẽ trong gia đình của ảnh, một mối liên kết mạnh mẽ đến mức cho phép anh ấy đưa ra những quyết định khó khăn mà không phải do dự đắn đo.
Không những vậy, những lời tôi nói với anh ấy vừa rồi cũng là dành cho chính tôi nữa. Nếu Senpai không ở trên sân thượng ngày hôm đó, có lẽ người gục ngã sẽ chính là tôi.
Anh ấy đã nói với tôi rằng.
“Cảm ơn em vì tất cả.”
Nhưng lẽ ra, tôi mới là người cần phải cảm ơn mới đúng.
“Cảm ơn anh vì đã tìm thấy em khi em sắp gục ngã, khi mà mọi hy vọng dường như đã không còn nữa.”
Lúc này chúng tôi vẫn chỉ là bạn, nhưng… một ngày nào đó… chắc chắn…
***
Tôi đứng trước cửa nhà hàng vài phút.
Nếu tôi muốn nói chuyện đó vào lúc này, thì đây là lúc. Hiện tại, công việc chuẩn bị cho buổi tối vừa mới sẵn sàng nên sẽ ít bị gián đoạn hơn.
Đó là lý do, lúc này tôi cần phải vào. Nhưng ngay cả khi nghĩ vậy, cơ thể tôi vẫn cảm thấy nặng nề.
Tôi nhớ lại khuôn mặt của những người đã tin tưởng tôi: Ichijou-san, Satoshi, Takayanagi-sensei, Mitsui-sensei... Và, cuối cùng, hình ảnh hiện ra trong tâm trí tôi là của kouhai với nụ cười động viên và những lời của em ấy.
“Nếu anh có gặp khó khăn gì, em sẽ luôn ở đây vì anh.”
Trước khi tôi kịp nhận ra, tay tôi đã ở trên tay nắm cửa và siết chặt nó.
“Con về rồi đây.”
Khi tôi bước vào, tôi thấy mẹ đang ngồi trên bàn và kiểm tra sổ ngày.
“Nii-san đâu rồi hả mẹ?”
“Mừng con về nhé. Anh con đi mua ít đồ thiếu rồi.”
Với một nụ cười, mẹ tôi vừa sắp xếp sổ sách vừa hỏi tôi có muốn uống gì không. Nụ cười ấy của mẹ khiến tôi bình tâm lại đôi chút. Lấy hết can đảm, tôi mở lời.
“Mẹ, con xin lỗi. Có chuyện con cần nói.”
“Có chuyện gì vậy? Sao trông con nghiêm trọng quá...”
Thấy vẻ mặt mà tôi hiếm khi biểu lộ, mẹ tôi có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Sự thật là…”
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, và tôi cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại. Lời nói cứ thế nghẹn lại trong cổ họng.. Với giọng run rẩy, tôi cố gắng đưa sự thật ra ánh sáng.
“Con... kể từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc...”
“Ừm.”
Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt bà ấy khi thấy biểu cảm bất thường của tôi.
“Con xin lỗi... sự thật là, con đã bị bắt nạt ở trường. Con nghĩ là do các bạn cùng lớp.”
Trước lời thú nhận của tôi, mẹ tôi đứng hình một lúc, như thể không thể hiểu những gì mình vừa nghe thấy, rồi nhìn tôi với vẻ mặt sững sờ.
“Bị bắt nạt?”
Giọng bà ấy lạnh lùng, gần như vô hồn, và từng lời nói đều làm tôi đau nhói. Sự hối hận bắt đầu trào lên trong tôi. Có lẽ tôi không nên nói gì. Tôi chỉ làm mẹ tổn thương mà thôi.
“Vâng, con xin lỗi.”
Chắc hẳn đó là một đòn giáng khủng khiếp đối với mẹ tôi khi biết đứa con trai mà mình hết mực chăm sóc lại phải trải qua chuyện này.
Tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là: “Con xin lỗi.”
Cảm giác tội lỗi và xấu hổ dâng trào đến mức tôi suýt bật khóc.
“Sao con lại xin lỗi chứ? Eiji, con thật sự đang bị bắt nạt sao?”
Mẹ hỏi tôi với giọng run run. Tôi đã dùng từ "làm phiền," nhưng bà ấy đã ngay lập tức nắm bắt được sự nghiêm trọng của tình hình và hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
"Vâng, con xin lỗi."
Tôi chẳng thể cất thêm lời. Tôi ghét bản thân mình vì quá thảm hại, và chỉ muốn cứ thế biến mất đi vì xấu hổ mà thôi. Tôi bất lực nhắm chặt mắt lại. Và rồi, tôi cảm nhận được hơi ấm từ một vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Con không cần phải xin lỗi đâu. Ngược lại, cảm ơn con vì đã nói với mẹ. Chắc hẳn con đang cảm thấy khó khăn lắm, đau đớn lắm. Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra, dù mẹ là mẹ của con.”
Với những lời nói đầy dịu dàng, bà ấy ôm chặt lấy tôi.
“Con xin lỗi... con thực sự xin lỗi.”
“Không sao đâu. Không sao đâu, vì người đau khổ nhất ở đây chính là con. Vì vậy đừng tiếp tục trừng phạt bản thân mình nữa nhé. Cảm ơn con vì đã có đủ can đảm để nói với mẹ. Con quả thực là một người con trai mà mẹ rất đỗi tự hào.”
Khóc nức nở trong vòng tay mẹ, tôi cho phép mình dựa dẫm vào bà ấy như một đứa trẻ.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bọn mẹ sẽ luôn ở bên con. Khi đau khổ nhất, đó chính là lúc con cần dựa vào gia đình mình nhiều nhất. Mẹ sẽ bảo vệ con, vì cả mẹ và bố con nữa.”
Tôi cảm thấy như người cha đã khuất của mình cũng đang ở đó cùng tôi vậy.
***
Sau đó, tôi kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện mình đã phải chịu đựng. Tôi giải thích rằng, sau sự cố với Miyuki, những tin đồn thất thiệt về tôi bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội, và cuối cùng tôi hoàn toàn bị cô lập ở trường. Tôi nói với mẹ rằng, vì những tin đồn đó, mọi người bắt đầu viết lời lăng mạ lên bàn tôi, thậm chí một số còn đe dọa tới nhà hàng. Ngoài ra, bạn bè tôi bắt đầu phớt lờ tôi, và tôi gần như bị buộc phải rời câu lạc bộ.
Lần đầu tôi thấy bà ấy giận dữ đến như vậy. Tôi có thể thấy mẹ tôi run lên vì tức giận. Nhưng khi tôi kể cho mẹ nghe về những người đã ủng hộ tôi, vẻ mặt bà ấy đã dịu đi đôi chút.
Tôi nói với mẹ rằng Ichijou-san là người đầu tiên hiểu tôi.
Rằng Satoshi đã xin lỗi tôi và cúi đầu hối hận vì đã không nhận ra được tình hình và bảo vệ tôi.
Rằng giáo viên chủ nhiệm của tôi, Takayanagi-sensei đã và đang hỗ trợ tôi và nhanh chóng hành động để giúp đỡ.
Rằng thầy hiệu trưởng, thầy phó hiệu trưởng, và thầy chủ nhiệm khối, Iwai-sensei, đang thực hiện các biện pháp để đảm bảo chuyện này sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến tôi.
Và rằng Mitsui-sensei đã cho tôi can đảm để đối mặt với hoàn cảnh bất lợi của mình.
“May quá… Vẫn có những người luôn ở bên cạnh con.”
Bà ấy gật đầu và trông thật sự nhẹ nhõm.
Khi tôi nói với mẹ tôi rằng thầy hiệu trưởng và thầy Takayanagi muốn nói chuyện về công việc tiếp theo, bà ấy kiên quyết trả lời.
“Ừm, làm ơn càng sớm càng tốt nhé.”
“Vậy thì con sẽ sắp xếp để họ đến vào giờ ăn trưa ngày mai ạ.”
Tôi nói trước khi rời phòng để liên hệ với thầy Takayanagi.
***
Sau khi thú nhận với mẹ tôi về chuyện bị bắt nạt và liên lạc với thầy, tôi cảm thấy kiệt quệ và ngủ thiếp đi ngay lập tức. Khi tôi thức dậy trong phòng mình, đã là 9 giờ tối. Có vẻ như tôi mệt hơn tôi tưởng.
Vào giờ này, mẹ và Nii-san có lẽ vẫn đang hoàn thành công việc của mình.
Có một nắm cơm onigiri ở lối vào phòng tôi, kèm theo một chai súp miso với rong biển wakame và đậu phụ. Rõ ràng, mẹ đã chuẩn bị cho tôi. Bà ấy còn để lại một tờ ghi chú ghi rằng.
“Chắc là con mệt rồi. Nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé. Khi nào dậy rồi hẵng ăn nha con.”
Nắm cơm onigiri đã nguội, nhưng có hai loại nhân… những loại mà tôi yêu thích nhất: cá ngừ sốt mayonnaise và cá hồi. Mặc dù cơm đã nguội, nhưng nhờ có thêm súp miso nóng hổi kèm theo, bữa ăn cứ như một bữa tiệc thịnh soạn vậy.
Khi tôi hít thở một hơi thật sâu, tôi nhận ra mình đã may mắn đến nhường nào và cảm thấy biết ơn tất cả những người xung quanh tôi: thầy Takayanagi và cô Mitsui, thầy hiệu trưởng, và các giáo viên khác đã hỗ trợ tôi trong thầm lặng. Ngoài ra còn có Ichijou-san, Satoshi, mẹ tôi và Nii-san nữa.
Tôi đã từng nghĩ mình đã mất tất cả khi bị phản bội và bắt nạt, nhưng giờ tôi nhận ra có rất nhiều người thực sự quan tâm đến tôi. Nếu ngày hôm đó tôi không gặp Ichijou-san trên sân thượng, không biết chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra nữa. Có lẽ tôi đã khiến tất cả họ phải buồn lòng. Ichijou-san thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong suốt thời gian qua.
Đột nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó và kiểm tra điện thoại. Trước đó ở quán cà phê, chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc Line.
“Senpai, ngày mai em muốn đi học cùng anh cho kỳ thi toàn trường, vậy nên anh hãy cứ tin tưởng ở em nhé!!”
Tin nhắn đã được gửi từ ba mươi phút trước. Tôi nhận ra rằng việc đi học cùng nhau đã trở thành lẽ thường tình với chúng tôi rồi.
Tôi cũng nhận được một tin nhắn từ Satoshi. Đó là một tin nhắn bình thường như mọi khi, nhưng tôi có thể thấy cậu ấy đang chu đáo theo cách tinh tế của riêng mình.
Nghĩ lại thì, khi học kỳ hai bắt đầu, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn bắt nạt trên mạng xã hội, nhưng bây giờ mọi thứ đã trở nên yên ổn hơn. Mặc dù tôi đã tắt thông báo, nhưng hầu như không có tin nhắn nào hiện lên nữa.
Có lẽ chiến lược của Ichijou-san đã hiệu quả. Tuy nhiên, tôi vẫn sợ phải quay lại lớp học đó. Tôi dám chắc rằng bản thảo mà tôi đã viết cho tạp chí câu lạc bộ văn học đã bị vứt bỏ rồi.
Mặc dù tôi vẫn còn lưu dữ liệu trên điện thoại của mình, nhưng khi nghĩ về bản thảo bị vứt bỏ đó, tôi cảm thấy vô cùng buồn. Tôi cứ tự nhủ đi nhủ lại rằng, dù tôi đã đánh mất đi nhiều thứ vì họ, nhưng tôi đã đạt được nhiều điều còn hơn thế nữa.
Và tôi cũng nhận ra một điều thú vị.
Cảm giác yêu mà tôi từng dành cho Miyuki, điều mà tôi nghĩ vẫn còn đọng lại trong trái tim mình đã hoàn toàn biến mất. Khi nghĩ lại về người bạn thuở nhỏ và cũng từng là bạn gái tôi đó, tôi không cảm thấy gì ngoài sự thất vọng và tức giận.
Và thay vào tình yêu đã mất đó, một cảm giác mới đã bắt đầu nhen nhóm dần lên.
“Thì ra là vậy.”
Khi tôi nghĩ về Ichijou-san, người đã trở thành chỗ dựa lớn nhất của mình, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Góc nhìn của mẹ Eiji
“Tôi đã dặn cô là phải luôn giữ danh dự của mình, nhưng Miyuki-chan à, cô vượt quá giới hạn rồi đó. Tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ Eiji. Và rồi, khi thời điểm đó đến, tất cả những gì liên quan về cô sẽ chẳng còn đáng để tôi bận tâm đâu.”
Trong một căn phòng trống, tôi đưa ra lời thách thức với bạn thuở nhỏ của Eiji như một lời tuyên chiến, người mà tôi đã từng coi là con gái ruột của mình vậy.
Tôi sẽ làm mọi thứ vì con mình. Với quyết tâm vững chắc này trong lòng, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người mà tôi vô cùng tin tưởng.
“Rất vui khi được trò chuyện với ông, Minami-sensei.”
“Tôi vừa mới đọc tin nhắn của cô xong. Thật sự là Eiji-kun đang bị bắt nạt ở trường sao?”
Minami-sensei giống như là anh trai của người chồng quá cố của tôi vậy. Mặc dù có sự khác biệt đáng kể về mặt tuổi tác, nhưng hai người họ tin tưởng lẫn nhau như tri kỉ vậy. Giọng ông qua điện thoại vẫn mạnh mẽ đến không ngờ dù đã ngoài bảy mươi. Kể từ khi tôi mất chồng, ông ấy đã đảm nhận vai trò người cố vấn cho các con tôi, giống như là một người ông vậy. Tôi biết chắc chắn rằng mình có thể trông cậy vào sự hỗ trợ của ông.
“Có vẻ như chuyện này là thật. Ngày mai, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của Eiji sẽ đến đây vào giờ ăn trưa để bàn bạc.”
“Thật là quá đáng mà. Tại sao bọn họ lại có thể làm điều này với một cậu bé tốt bụng như Eiji-kun chứ? Cơ mà tôi có quan hệ với hiệu trưởng trường của Eiji-kun; ông ấy là đồng nghiệp của tôi trong công việc tình nguyện. Ông ấy là một nhà giáo dục mẫu mực, nên tôi chắc chắn ông ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp cô thôi. Eiji-kun ở đó có ổn không vậy? Ở tuổi của cháu, đó là một giai đoạn rất nhạy cảm, và điều này chắc hẳn đã làm cháu tổn thương. Thật đau lòng khi nghe điều này – Thật không thể tha thứ. Nếu có chuyện gì cần giúp, xin đừng ngần ngại cho tôi biết.”
“Cảm ơn ông. Nghe những lời đó quả thực đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi.”
Những lời lẽ tử tế của ông làm tôi rưng rưng nước mắt.
“Trong quãng thời gian làm thị trưởng của mình, tôi có mối quan hệ rất tốt với giám đốc sở giáo dục tỉnh và các thành viên khác của hội đồng trường. Có thể họ cũng sẽ giúp đỡ thôi. Mamoru-kun quá cố ngày ấy chính là một trong những người có công với thành phố này. Vậy nên, tôi hứa sẽ bảo vệ Eiji-kun – bảo vệ di sản của cậu ấy– cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình.”
Cựu thị trưởng quyết tâm tuyên bố.