Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 10: Tiết lộ gây sốc khiến tôi chết lặng

Khi tôi trở về từ buổi chạy bộ muộn hơn mọi ngày, liền thấy một đôi giày thể thao nữ đặt ở lối vào.

(Hửm? Đôi giày này… là của Shiraki à?)

Có lẽ là vì chuyện bữa ăn mà Sae-san nghĩ ra, cô ấy bảo muốn thử tự tay chuẩn bị cho Shiraki. 

Cô ấy nói muốn tiếp xúc với Shiraki, để xem thử một vài khía cạnh khác so với bình thường của cô ấy. 

Lúc được đề nghị, tôi chỉ đáp lại: "Tôn trọng ý muốn của chính chủ," rồi đi tắm luôn.

Hình như trước khi đi ngủ tôi cũng có nhắn lại một lần nữa, và cô ấy còn tỏ ra vui vẻ thì phải?

Tôi cởi giày rồi đi về phía bếp để uống bù nước.

Đèn trong phòng khách không bật, có vẻ không có ai ở đó.

(Shiraki chắc đang ở phòng của Sae-san...)

Vì lý do nào đó mà cô ấy được mời vào phòng của bà già nghiện rượu đó.

Bình thường thì tôi sẽ báo là mình đã về, nhưng lần này nghe thấy một cuộc trò chuyện có vẻ nghiêm túc, nên tôi về phòng mình để lấy đồ thay.

(Nghe họ cứ “Sa-chan, Sa-chan” suốt... chắc là do trùng tên nên mới gọi thế thôi. Việc hay lo nghĩ vớ vẩn đúng là thói quen xấu của mình.)

Cô bé mà tôi từng thích ngày xưa cũng tên là Saki.

Không rõ có phải tình cờ hay không, nhưng việc có người trùng tên với cô bé ấy xuất hiện khiến tôi không khỏi để tâm.

Dù có quan tâm đi nữa thì vì cô ấy lạnh lùng với tôi, nên tôi cũng thấy chẳng lạ gì khi nghĩ đó là người khác.

Cô bé hay cằn nhằn rồi lại vừa khóc vừa bám lấy tôi.

Cuối cùng thì tôi luôn phải nhượng bộ, và bị cô ấy bắt nạt một cách công khai.

Cả bố tôi cũng từng dạy tôi rằng bị bắt nạt trong tình yêu thì khá tốt, nên tôi nghĩ mình dễ mềm lòng với người con gái mà tôi tin tưởng cũng vì điều đó.

Ngay cả với bà cô của mình cũng vậy...

(Mà, thật ra chắc là bà ấy chỉ khéo làm nũng thôi.)

Đúng lúc đó, một đoạn hội thoại mang đầy ẩn ý vang ra tận hành lang.

"Chỉ đơn giản là từ trẻ con thành người lớn thôi."

"Trẻ con với người lớn?"

"Vì đoạn thời gian khi mới dậy thì bị thiếu hụt, nên trong đầu không thể nối kết được. Nhưng đôi khi nụ cười và cử chỉ của Sa-chan thấp thoáng hiện lên, nên cậu ấy mới buột miệng nói thế thôi."

"Đ-Không thể nào!"

Đó là tiếng hét của Shiraki cùng giọng dỗ dành của Sae-san.

("Với Aki-kun, những video từ Sa-chan là sợi dây liên kết duy nhất. Cho đến khi tìm ra lý do vì sao lại có đoạn bị gián đoạn giữa chừng, thì chỉ còn cách nhẫn nhịn mà chịu đựng thôi.")

"Đau khổ quá..."

Tôi không nghe từ đầu nên không rõ ngọn ngành, nhưng...

(Dậy thì? Video ? Sao Shiraki lại biết chuyện đó...? Giờ nghĩ lại...)

Phong bì chứa video được gửi đến nhà tôi.

Tôi nhớ phong bì đó trông như đã bị bóc ra một lần.

Hồi đó, chính tôi là người nhận nó.

Khi mở ra thì chỉ có mỗi chiếc hộp đựng, không có đĩa ở bên trong.

(Mình đã cất nó trong phòng, đúng không?)

Đột nhiên thấy bứt rứt, tôi trở về phòng, mở chiếc hộp chứa những chồng phong bì cũ.

Tìm giữa một đống phong bì gửi trong nhiều năm thật vất vả.

Một lúc sau, tôi tìm thấy một phong bì được cất trong túi nhựa.

"Chính nó đây. Vì thấy phong bì này khả nghi nên mình đã nhận nó, còn đeo găng tay khi lấy ra..."

Và rồi khi mở ra, chỉ có mỗi chiếc hộp đựng không. Phong bì thì ghi rõ người nhận là tôi.

Tôi đã hỏi bố, thì ông ấy nói: "Chắc chỉ là quên để vào thôi."

Mẹ thì sao không biết, chứ bố tôi thì đúng là kiểu người hay quên thật.

"Giờ nghĩ lại... đây rõ ràng là một vụ mất đồ mà?"

Lúc tôi nhận được nó, tôi vẫn còn đang ở nước ngoài nên không thể báo với pháp luật Nhật Bản.

Vả lại tôi mới chỉ học lớp 4, chưa đủ tuổi vị thành niên.

Dù có báo thì chắc cũng chẳng có cảnh sát nào thèm để tâm đâu.

"Nhưng bây giờ mình đang ở trong nước, nên nếu muốn thì vẫn có thể báo cáo được, đúng không?"

Tôi vừa lẩm bẩm vừa đi đến trước phòng của Sae-san rồi gõ cửa.

"Sae-san. Em về rồi."

Dù thực ra là tôi đã về từ sớm, nhưng không cần phải nói mấy chuyện thừa làm gì.

"Đây đây~"

Ngay sau câu trả lời, Sae-san mặc đồ thể thao bước ra, tôi lên tiếng...

"Nhờ chị gửi báo cáo mất tài sản này. Tuy là chuyện cũ nên không biết có được tiếp nhận không."

"Hả? Báo cáo... mất gì cơ?"

Tôi đưa cho chị ấy chiếc phong bì được bọc trong túi zip.

Ngay lúc đó, Shiraki, người gần như sắp khóc, bất ngờ chỉ tay vào nó và hét lên.

"A! Aaa!? Cái đó... cái đó là tranh của tớ!"

"Hả? Tranh của cậu à, Shiraki? Bức tranh hoa anh đào này sao?"

"Đ-Đúng vậy! Tớ là người vẽ nó! Là bức tranh đoạt giải hồi tớ đi thi vẽ đó!"

C-Cái gì cơ...?

V-Vậy tức là sao...?

(Shiraki là... là cô bé năm xưa sao?)

Trong lúc tôi còn đang rối bời, Sae-san cũng làm mặt khó xử.

"Trời ơi, không ngờ lại có bằng chứng ở ngay chỗ này." Sae-san lên tiếng.

"Bằng chứng? Em chỉ cầm một phong bì rỗng thôi mà?"

"Vẫn là bằng chứng. Vì người đoạt giải nhớ rất rõ nó mà."

"Hoài niệm thật... Tớ đã vẽ bức này khi ngực còn chưa phát triển mà." 

"Đ-Đừng nói mấy chuyện sống động như vậy! Làm tớ tưởng tượng đến nó rồi đấy." 

"Cứ tưởng tượng thoải mái đi? Nếu là Aki-kun thì lúc nào cũng welcome hết đó~"

Không cần cậu nâng ngực mình lên bằng hai tay để thể hiện đâu...

"Ừm, mà nhìn cũng... không tệ?" (Aki) 

"Không tệ thật mà. Gần đây tớ không đo lại nhưng chắc cũng cỡ D đấy." 

"Thật á?" 

"Nè nè, hai đứa kia, đừng có bất thình lình lôi nhau ra ve vãn chứ." 

Nhưng mà, cậu biết đấy...

Người mà tôi nghĩ là người lạ - Shiraki - lại chính là Sa-chan.

Tuy hơi bối rối, nhưng bị nói thẳng mặt vậy thì…

Tôi liếc nhìn Shiraki rồi đáp lại lời nhận xét của Sae-san:

"Không phải ve vãn gì đâu!" (Aki) 

 "Ve vãn cũng được mà!" (Saki)

Hả? Cả hai thốt lên cùng lúc… nhưng hơi khác nhau thì phải?

"Sh-Shiraki, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt rực lửa thế."

"Nè! Nếu cậu nhận ra rồi thì hãy gọi tớ là Sa-chan đi chứ!"

"Th-Không, đột ngột vậy thì... Shiraki lạnh lùng."

"Ugh..."

Đến Shiraki cũng không giấu nổi vẻ lúng túng.

(Nhìn cô ấy lúc này mới thấy, đây mới là con người thật của cô ấy.)

Cả chuyện xảy ra hôm qua, cả mong muốn được nói chuyện bằng cảm xúc chân thành của cô ấy… Nhưng mà nếu nghĩ đến phản ứng của mỏi người ở trường thì đúng là khó xử thật.

Dù biết rõ rằng đó là cách cô ấy phải chọn để tồn tại ở nơi đó...

(Cảm xúc và lý trí là hai thứ khác nhau mà.)

Tôi liếc nhìn Sae-san đang cười trừ, rồi nói ra một cái tên gọi tạm thời:

"Ừm... vì cái tên hồi nhỏ hơi trẻ con nên... khi không có người lạ ở cùng thì tớ sẽ gọi cậu là Saki nhé."

"!Ừm! Gọi là Saki cũng được! Nếu được thì gọi mãi như vậy luôn càng tốt!"

"Đừng đòi hỏi vô lý. Ở trường tớ sợ phản ứng của người ta lắm đấy."

"Vậy là cậu vẫn để ý thật à?"

"Tớ cũng là con người mà. Cũng có giới hạn chịu đựng chứ."

Nếu chỉ nhắm vào một mình tôi thì tôi có thể chịu được.

"Không ai là không nổi giận khi người mình trân trọng bị tổn thương cả. Khi chuyện đó xảy ra, tớ không biết mình sẽ làm gì nếu để mất đi lý trí. Và nếu vì thế mà lời nói dối (là mấy cái tin đồn xấu về main ấy) lại biến thành sự thật... thì tớ muốn tránh điều đó bằng mọi giá."

"Ra là vậy... Nhưng cảm ơn cậu. Vì đã lo lắng cho tớ."

"Chuyện đó là đương nhiên mà?"

Tôi không muốn khiến cô ấy khóc. Dù cái kiểu vừa khóc vừa cằn nhằn hồi nhỏ ấy không phải là khóc thật sự.

Khi cô ấy thực sự đau lòng, cô ấy sẽ cúi mặt và im lặng.

Tôi vô thức đưa tay xoa đầu cô ấy.

"À, xin lỗi."

"Không sao đâu. Dễ chịu lắm."

"Vậy à."

"Dù có chuyện này chuyện kia, nhưng cuối cùng cũng hạ cánh an toàn rồi ha." 

"Hạ cánh?"

Ý của chị là hạ cánh theo nghĩa gì vậy chứ?

Tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt nửa ngờ vực, nửa bất lực.

Nhưng ánh mắt ấy chẳng có tác dụng gì với cô.

"Rồi rồi, vì Aki-kun đã làm Sa-chan buồn nên hôm nay phải cho cô ấy làm nũng cho thỏa thích đấy nhé. Còn chị thì sẽ mang thứ này đi điều tra!"

Cho cô ấy làm nũng... à.

Ừ thì, cũng đúng là cần thiết.

Thực tế thì tôi đã để cô ấy phải làm điều cô ấy không hề mong muốn.

Dù cách cư xử lạnh lùng là kỹ năng sinh tồn, nhưng cảm xúc thật thì khác.

Tuy vậy, tôi vẫn không quên chọc Sae-san một câu:

"Chỉ những lúc như thế này..."

Có ai lại tự xưng "chị" với cháu mình không cơ chứ?

"Em vừa nói gì?"

Bị bắt dừng lại ngay cả khi chưa nói ra thành lời… Cô ấy đúng là người nhạy bén quá mức cần thiết.

"Không có gì cả ạ."

"Fufu~"

Tạm thời, tôi sẽ đi tắm - việc mà suýt nữa tôi đã quên.

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên mới xoay sở được, chứ nếu là ngày thường thì không biết sẽ ra sao.

Sau khi tắm xong, tôi thay đồ ở nhà rồi đi vào bếp.

Vì bữa sáng đã chuẩn bị xong từ trước khi đi chạy bộ nên chỉ cần hâm nóng lại.

Lúc ấy, Shiraki - hay đúng hơn là Saki - cũng ló đầu vào bếp.

"Tớ có thể giúp gì không?"

Có vẻ cô ấy không thích kiểu ngồi im chờ ăn như một vị khách.

Tối qua thì cứ như mèo mượn, nhưng đây mới là tính cách thật.

"Vậy nhờ cậu múc cơm nhé."

"Ừm! À, cơm cậu ăn nhiều không?"

"Không, ăn nhiều thì phải là người đang ở phòng bên kia kìa."

"Hở?"

"Cái người nghiện rượu kia không chỉ thích rượu mà còn thích cơm nữa."

Vừa nói xong thì người nghiện rượu bên kia lên tiếng:

"Cơm đầy nhé~! Miso bình thường là được~!"

"Thấy chưa?"

"R-Ra là vậy."

"Tớ thì chỉ ăn ở mức bình thường thôi."

"Biết rồi~"

Sae-san bước ra khỏi phòng với bộ suit chỉnh tề.

Lớp trang điểm kỹ càng khiến chị ấy như hóa thành người khác.

"K-Khác quá rồi đó."

"Đừng gọi chị như là yêu quái chứ!"

"Nhưng mà, thật sự thì... kiểu này mà vẫn bị ế sao?” 

“Không thể tin được luôn."

Saki cũng cùng suy nghĩ với tôi.

Sae-san vừa nhai cơm vừa lên tiếng.

"Chị nói trước nhé, chị từng ly hôn rồi đấy."

""Hả!?""

Đ-Đã kết hôn rồi á!?

Đùa à? Ai mà lấy chị ấy vậy trời...

"Chị còn có một đứa con năm tuổi. Nhưng bị chồng cũ giành quyền nuôi con rồi."

"Cái đó thì..."

"Đáng thương thật..."

"Im đi! Nhưng mà nhờ thế mà chị làm việc được nhiều hơn. Đỡ phải để con một mình."

Nghe thế này thì hình như có chuyện gì ẩn sau nữa.

Thôi, tôi không nên tò mò quá.

"Hôm nay chị cũng phải mang cái này cho chồng cũ. Nhờ vậy mà thời gian để con một mình cũng giảm bớt, nên chị biết ơn lắm."

"Chồng cũ... chẳng lẽ là... thám tử!?"

"Ừ đó. Chị về vào buổi chiều nên hai đứa cứ thoải mái đi nhé."

Vừa bảo không tìm hiểu thì đã lộ thông tin rồi.

Chồng là thám tử, vợ là luật sư à...

Nghe cũng hợp đôi đấy chứ.

Chắc là chia tay vì mẹ chồng ghê gớm quá thôi.

Dù sao thì, sau bữa sáng, bà nghiện rượu rời nhà đi làm trong trạng thái đầy năng lượng.

Còn lại tôi với Saki.

Trước mắt thì chúng tôi ra ngoài vào buổi sáng.

Buối chiều thì sẽ cùng nhau học bài.

Nơi chúng tôi đến là tiệm làm tóc mà Saki hay tới.

"Ồ? Saki-chan đến rồi à~"

"Chào chị, quản lý."

"Hử? Hôm nay không đi một mình à?"

"Vâng, em dẫn theo vị hôn phu của mình."

""Hả!?""

Khoan, mắt của chị quản lý đang trợn tròn rồi kìa.

Khoan đã!

"Ai là vị hôn phu cơ, ai?"

"Aki-kun."

"Thật không đó?"

"Thật mà. Fufu~"

"Nụ cười đó là sao hả?"

Bố, mẹ! Chuyện này hai người chưa từng nói với con mà!?