Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 14: Chẳng phải chữa lành còn hơn thù hận sao

Trans không phải ông trùm IT hay cái gì đấy tương tự đâu (Tôi là dân nghiệp dư thôi) nên nếu có sai sót thì mong mọi người bỏ qua. Tôi sẽ cố trong khả năng của mình + google để giải thích một số chỗ.

--------------------

Tôi đã thu thập được nhiều loại thông tin văn bản từ trang web ngầm.

Sau khi phân tích, địa chỉ IP tương ứng đã được xác định.

"Người đã đăng mấy bài đó là cùng một người à?"

Ngay cả bộ nhớ đệm từ công cụ tìm kiếm cũng có thể lấy được. Đúng là cái dịch vụ khiến người ta lo lắng đủ điều.

"Trang web ngầm này cho mọi người đăng bài tự do luôn, bộ quản trị viên bị ngu à?"

Nhờ vậy mà cũng biết được hắn đang dùng nhà cung cấp dịch vụ mạng nào luôn.

Những hành vi đó hoàn toàn có thể bị quy vào tội phỉ báng.

“Chỗ này có lẽ là lúc để bà cô nghiện rượu ra tay chăng?”

"Vậy là sao?"

"Không có điều khoản sử dụng. Cũng chẳng có tuyên bố miễn trách nhiệm. Vì vậy, nếu những bài đăng này gây ra vấn đề gì, thì người điều hành trang web sẽ bị kiện hoàn toàn theo hướng bất lợi."

"À, đúng rồi. Một mục cực kỳ quan trọng như vậy lại có thiếu sót nghiêm trọng."

"Vì không có quy định nên mới thành ra loạn thế này đấy. Chỉ đích danh người khác mà chẳng thèm quan tâm đến thông tin cá nhân luôn cơ mà."

"Đ-đúng là kiểu ‘thế giới ngầm’ mà."

"Tớ cũng nghĩ vậy. Thông thường với loại trang như thế này phải giữ bí mật nên sẽ chọn hình thức thành viên (kiểu phải đăng kí), nhưng xem ra họ lại không muốn thu thập địa chỉ email - thứ cũng được xem là thông tin cá nhân."

"Nhưng mà, nội dung của nó chẳng phải là cả đống thông tin cá nhân đấy sao?"

"Chính vì vậy mới thấy khó hiểu. Những gì được đăng đều là bài bêu xấu cá nhân, không biết họ nghĩ gì mà lại lập ra cái trang như vậy?"

"Chẳng phải là giống chuyện... 'Vị hoàng đế tai lừa' [Trans ko biết truyện này đâu, search gg đấy] gì đó sao?"

Tai lừa... hình như là truyện cổ tích thì phải?

"À à, kiểu như chỉ cần tuôn hết ra là được, để xả stress ấy hả?"

"Đúng thế."

Có vẻ nó được lập ra như một nơi để xả những bức xúc.

Vì có ghi rõ tên trường nên mặc định chỉ có người liên quan mới đăng bài được.

(Theo một nghĩa nào đó thì là đang lợi dụng tâm lý học sinh sao?)

Những cái tên lạ thì người ta chẳng mấy quan tâm.

Còn nếu là tên quen thuộc, thì ai cũng có thể dễ dàng xả những bức xúc của mình lên đó.

"Nhưng nếu người bị viết cảm thấy stress thì chẳng phải phản tác dụng à?"

"Vậy nên có khi họ cũng cố tình để nạn nhân viết lại đấy."

"Ý cậu là, kiểu để cả hai bên thành ra đồng phạm?"

"Đúng thế."

"Quá đỗi tàn nhẫn rồi, chuyện này chỉ có thể báo cáo thôi."

"Nhưng nếu nó biến mất, thì cũng không biết mũi dùi dư luận sẽ chĩa vào đâu nữa."

"À, phải rồi. Trường hợp xấu nhất có khi dẫn đến bắt nạt ngoài đời thật luôn."

"Nhưng ngay từ lúc bị đăng bài thì đã là bắt nạt rồi mà."

"Học sinh Nhật Bản bây giờ hư hỏng ghê..."

"Chẳng phải cả tớ và Aki-kun đều là học sinh Nhật sao?"

"……"

Bị nói vậy thì cạn lời thật.

Tôi quyết định tạm thời không nghĩ đến chính sách điều hành trang web ngầm đó nữa.

Chuyện này đúng là hiện thân của mặt tối mà học sinh đang mang trong lòng.

May là chương trình tôi viết nhẹ nên có thể thu thập thông tin mà không làm sập server. Dù vậy, việc nó dùng server hiệu năng cao một cách vô ích thì lại thật khó hiểu.

(Dùng dịch vụ giấu tên [Người đăng ký tên miền đã sử dụng dịch vụ bên thứ ba để ẩn thông tin cá nhân]. Chuẩn bị quá kỹ càng, thế mà những chỗ cơ bản thì lại hời hợt quá…)

Tôi vừa phân tích dữ liệu vừa chỉ bài cho Saki.

"Chỗ này là gì vậy?"

"Cậu dùng công thức này là được."

"Cảm ơn cậu."

"À, chỗ bước trung gian kia sai rồi."

"Hả? Ở đâu cơ?"

"Chỗ này."

"A, đang là y mà lại viết thành x. Cảm ơn cậu."

Cả trường cấp hai lẫn cấp ba.

Không chỉ IP giống nhau mà thời gian đăng lần đầu tiên cũng gần như trùng khớp.

Nội dung có thay đổi chút ít, nhưng nhìn thời điểm thì chắc là đăng cùng lúc.

Về phía cấp ba thì có bình luận kiểu “Có học sinh đó à?” được đăng lên.

Chủ bài viết không phản hồi gì với bình luận đó.

Nhưng từ một ngày nọ, bài viết đó đột nhiên được chú ý.

(Chỗ này có dán link. Giống hệt bài hồi trước…)

Ngày đó chính là hôm tôi nộp đơn đăng ký nhập học.

Vào buổi trưa.

Dựa vào IP thì có thể suy ra người đăng dùng IP cố định.

Mà nếu thế thì chỉ có vài dịch vụ mạng có thể dùng thôi.

(Nếu dùng cái đó thì chẳng phải là người điều hành sao?)

Tôi cũng có thể đoán được lý do họ dùng IP cố định.

Người đứng sau - tức phía quản trị, chỉ có người điều hành mới có quyền truy cập bằng IP cố định.

Nhấn vào liên kết “quản trị viên” thì bị chặn truy cập.

Có lẽ nếu có bài viết nào nghiêm trọng thì sẽ bị xóa.

Tôi lại mở trang có bài đăng đó để xem lại.

Mở phần mã nguồn và kiểm tra nội dung.

(Chỉ chỗ này… quyền quản trị? Dù hiển thị giống chỗ khác…)

Có một mục bị comment out [Vô hiệu hóa một đoạn mã bằng cách biến nó thành chú thích (comment) để trình duyệt hoặc trình biên dịch không thực thi nó.] có ghi chữ “role”.

Đó là mục chỉ ra rằng chức năng dành cho quản trị viên đã được dùng.

Nói cách khác, người đăng bài ban đầu có thể chính là người điều hành trang web ngầm này.

Lúc đó, Saki ngồi cạnh nhìn chằm chằm với vẻ thích thú.

"Uwaa, cái chuỗi ký tự gì thế này?"

"À, đây là mã cần để hiển thị ấy mà."

"V-vậy à… cậu đọc được à?"

"Đọc được chứ. Tớ cũng từng phân tích mấy trang đã bị crack rồi."

"Hở?"

Mà, có nói chuyện chuyên môn thì cô ấy cũng không hiểu được đâu.

Sau đó, khi tôi cuộn đoạn mã xuống cuối thì thấy tên của nhà phát triển.

"A, thì ra đây là chương trình trả phí."

"Nó là kiểu gì vậy?"

"Đợi chút, tớ sẽ mở trang của nhà phát triển."

"Ừm."

Tôi sao chép địa chỉ nằm ở phần cuối rồi mở trang lên.

"Ừm, đúng là có tính phí, nhưng chỉ được dùng cho mục đích phi thương mại, và cấm dùng để phỉ báng, xúc phạm."

"V-vậy là sao?"

"Là vi phạm quy định đấy. Và còn gì nữa, nếu phát hiện vi phạm thì sẽ bị khóa chức năng. Có lẽ có hệ thống xác thực nội bộ."

"Xong đời rồi nhỉ. Quản trị viên trang này ấy."

"Chính xác. Còn nữa, họ còn yêu cầu phải gắn liên kết đến trang nhà phát triển, nhưng… không có luôn. Bị xóa trong phần comment.[Nôm na là đường dẫn không bị xóa hẳn, mà thay vào đó được đặt trong phần comment (chú thích). Tuy nó không còn hoạt động, nhưng vẫn tồn tại trong mã nguồn] "

"Waao! Cách dùng này tệ hại quá."

"Đúng là dùng với ác ý. Việc này phải báo cáo rồi."

"Hả?"

Vì nếu báo cáo thì phải có nơi thay thế, nên tôi quyết định sẽ mở lại trang web mà mình từng tạo. (Main dùng web mới để thay thế cái vứa nãy)

Nó chỉ hỗ trợ điện thoại và có chức năng chặn bot.

Cũng có thể dùng chế độ thành viên nhưng có lẽ không cần.

Nếu đụng vào từ cấm thì sẽ tự động được thay thế bằng ký tự khác.

Hình ảnh đăng lên sẽ tự động được làm mờ. Nếu dùng tên riêng thì không đăng được.

Viết tắt thì được, nhưng chuỗi ký tự có thể nhận dạng cá nhân thì không.

Các điều khoản sử dụng và tuyên bố miễn trừ trách nhiệm cũng sẽ được đặt ở đầu trang, và nếu ghi rằng “vi phạm sẽ bị xử lý pháp lý” thì chắc các bài viết bất thường sẽ giảm.

May mà tôi vừa mới đăng ký dịch vụ đám mây, có thể để nó lên đó luôn.

Tên miền thì phải dùng của dịch vụ sẵn có, nhưng cũng đành thôi.

Cái đó cũng mất hơn hai ngày mới phản hồi mà.

Khi cần gấp thì chỉ có cách dùng vậy.

Tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ trên máy.

"C-cậu định báo cáo à? Nhưng như vậy thì…"

Saki, đang ngơ ngác như bị đơ máy, đột ngột khởi động lại.

"Không sao, vì tớ sẽ lập trang thay thế mà."

"Trang thay thế?"

"Ừ. Tuy sẽ gây ra chút hỗn loạn, nhưng cứ viết là ‘đã chuyển địa chỉ’ là được."

"V-vậy là…"

"Sau khi báo cáo thì bên đó sẽ bị chặn."

Nếu có xác thực nội bộ thì tức là sau lưng có một hệ thống nào đó.

Nếu bị vô hiệu hóa thì có thể là đang dùng cơ chế lõi của hệ thống.

Tôi hoàn tất chuẩn bị, rồi ghi địa chỉ trang vào qua trình giả lập.

IP thì tôi đã giấu bằng proxy nên không lo bị lộ.

"Rồi. Đã đến lúc chờ đợi bao lâu nay rồi."

"Là báo cáo đó nhỉ!"

Vốn dĩ không nên làm mấy chuyện thế này, nhưng với tư cách người bị hại thì cũng muốn trả thù bên kia một chút.

"Nhìn thấy cảnh bọn họ cuống cuồng lên đúng là hả dạ ghê!"

"Ể? Nhưng đâu có biết quản trị viên là ai đâu?"

"Không, tớ đã xác định được rồi."

"Hở?"

Phải, trong quá trình điều tra tôi đã biết được danh tính.

Thực ra, địa chỉ email dùng khi đăng ký có trong mã nguồn. Lần theo cái đó thì tôi tìm ra tài khoản mạng xã hội. Rồi khi tìm ảnh thì hiện ra gương mặt quen thuộc của một thằng ngốc.

Hở ra mấy chỗ không đáng hở là như vậy đấy.

"Không ngờ… lại là thằng đó."

"Cậu biết à?"

"Chỉ toàn kỷ niệm tồi tệ thôi."

"L-là ai thế?"

"Yohki Hajime."

"Hở!? C-c-cái tên đó chẳng phải là…"

"Thằng gián bẩn thỉu từng đổ vạ tớ gian lận thi cử ấy."

Chỉ nhớ lại thôi cũng thấy bực mình.

Chính từ lúc đó mọi chuyện bắt đầu rối tung lên.

Có vẻ Saki cũng nhớ ra.

"Chính cái tên đó… không chỉ thông đồng với giáo viên chủ nhiệm mà còn lan tin đồn…"

Cô ấy bắt đầu nói ra những điều mà tôi chưa từng biết.

"Hả? Ý cậu là sao?"

"Chủ nhiệm hồi đó là chị ruột của hắn."

"Cái gì cơ?"

Tức là… chị em một nhà cùng nhau?

"Nhưng mà họ đâu có cùng họ?"

"Bố mẹ họ ly hôn rồi. Chị hắn mang họ mẹ."

"À, vậy là… nhưng mà thân thích thì đâu được làm chủ nhiệm?"

"Họ giấu chuyện đó mà. Không chỉ vậy, còn lấy cả đề thi về trước."

Đến cả việc gian lận cũng làm luôn à.

Nhờ thế mà hắn đứng đầu bảng điểm cho đến khi tôi xuất hiện?

"Cái đó còn tệ hơn cả gian lận đấy?"

"Nghe nói lấy luôn cả đáp án chuẩn nữa kìa."

"Ehh. Vậy thì chỉ cần học thuộc là thành nhất rồi còn gì."

Tiện thể nói thêm, cái tên Yohki Hajime đó học lớp xã hội, nên nằm ngoài tầm mắt của bọn tôi.

Có lẽ đó là cách hắn ẩn thân.

Cũng không loại trừ khả năng hắn có liên quan đến việc tôi bị phân sang lớp tự nhiên.

(Đẩy tôi sang lớp tự nhiên? Mục đích là gì? Định giở trò à?)

Nếu thật là vậy thì không thể tha thứ.

Tạm gác chuyện đó lại đã.

"Trang kia bị đóng rồi."

"Chuyện này… là sao vậy?"

"Tức là vi phạm đã được xác nhận."

"À, tức là nhà phát triển đã kiểm tra rồi hả?"

Trang bị đóng khiến màn hình đen thui.

Không thể viết bình luận, cũng không thể xem gì.

Chốc lát sau thì hiện thông báo “Trang không tồn tại.”

"Cả xóa từ xa cũng làm được cơ à."

Tính năng như vậy cũng không có gì lạ.

Chắc cả cơ sở dữ liệu cũng bị xóa sạch rồi.

"Báo cáo sau khi giữ lại bằng chứng đúng là quyết định đúng đắn."

"Ừ, nếu bị xóa rồi thì phiền phức to."

Cùng lúc đó, lượt truy cập vào bảng tin do tôi lập cũng tăng lên.

"Nhu cầu với cái này kinh khủng thật."

"Ừ. Không ngờ lại nhiều người dùng đến thế."

Khi xem các bài đăng, tôi thấy IP cố định quen thuộc cũng có ở đó.

"Ể… bị đóng rồi. Ai dựng cái thứ này vậy. Không thể tha thứ?"

"Hắn đang viết gì thế nhỉ?"

"Như dự đoán, viết tên ra thì bị chặn không gửi được."

"Thành ra phải viết bằng chữ cái đầu. Nội dung thì như cũ."

"Nhưng vì bị thay bằng chuỗi ký tự khác nên lại thành ‘nyaa~’."

"Fufu, nói tiếng mèo thì đâu ai hiểu nổi nhỉ."

Ban đầu định xả stress, mà kết quả lại toàn là nội dung khó đỡ, thế là mọi người bắt đầu tìm cách sử dụng theo hướng khác.

Có người liên tục dùng tiếng mèo, có người cố tình chèn vào cuối câu.

Biến thành một buổi tụ họp mèo đích thực.

"Không gian sát khí giờ đã hóa thành dễ thương."

"Nhờ vậy mà bài viết của hắn cũng bị nhấn chìm luôn rồi."

"Ai cũng đang tìm kiếm sự chữa lành nhỉ."

"Ừm."