Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 13: Tôi đã nhìn vào vực sâu chỉ toàn thù hận

Sau khi ăn trưa với Alex và những người khác, chúng tôi chia tay nhau trước nhà hàng.

Sau khi tạm biệt hai người họ, tôi và Saki nắm tay nhau cùng quay về căn hộ.

Trên đường đi,

"Đồ ăn ở quán gia đình đó cũng ngon ngoài mong đợi đấy chứ."

"Vậy à? Nếu cậu thấy hài lòng thì tốt rồi."

Chúng tôi trò chuyện về bữa trưa và chuyện của hai người họ.

Người phục vụ mang đồ ăn đến là một nữ nhân viên chính thức mà Saki quen biết.

May mà không phải là Urabe hay Tsuki - đúng là nhẹ cả người.

Với lại, có vẻ như Alex rất vừa ý với Kashiwamochi, bảo sẽ ở bên cô ấy đến tận khi đi làm thêm.

Cậu ta mừng rỡ nói mình đã gặp được định mệnh đời mình, rồi mạnh miệng tuyên bố sẽ bao trọn bữa trưa.

Tôi cũng không ngại để cậu ta trả, nhưng chỉ có Saki là có vẻ áy náy.

"Dù có nói sẽ trả thì cậu ấy cũng không nhận nhỉ."

"Đó là sĩ diện đàn ông thôi, cậu đừng bận tâm làm gì."

"Vậy à? Nếu thế thì tốt rồi."

Việc mời ăn lần này là để lấy lòng cô bạn gái mới tên Kashiwamochi.

"Thật ra lúc cậu và Kashiwamochi đi lấy nước ở quầy nước, tớ có hỏi về cảm nghĩ của Alex đấy."

"Cảm nghĩ?"

"Ừ, tớ hỏi cậu ta thấy sao khi gặp Kashiwamochi."

"Ấn tượng đó hả? Rồi sao?"

"Cậu ta bảo yêu từ cái nhìn đầu tiên. Thật đấy, vừa thấy là say nắng luôn."

"Ra vậy..."

Ban đầu khi nghe tên, tôi chỉ nghĩ chắc cũng bình thường thôi.

Thế mà đến lúc gặp mặt thì cậu ta đổ cái rụp.

Còn với tôi, Kashiwamochi chỉ như một con thú nhỏ ồn ào, nhưng đúng là mỗi người mỗi gu thật.

"Với lại, việc bao bữa trưa lần này cũng là để cảm ơn nữa."

"Cảm ơn? Ý cậu là lời cảm ơn?"

"Ừ. Thật ra, hôm trước ngày sang Nhật, Alex bị đá phũ ngay tại sân bay quê nhà đấy."

"B-bị đá!?"

"Ban đầu bạn gái cũ của cậu ta cũng dự định sang du học cùng, nhưng bị một thằng khác ngăn lại."

"Ch-cái đó là... ngoại tình?"

"Là ngoại tình. Cô ta hủy chuyến bay vào phút chót, rồi nhào tới ôm thằng kia nói lời tạm biệt."

"Chuyện đó thật là... tàn nhẫn quá..."

Đúng là chuyện đau lòng thật.

Dù tôi cũng từng trải qua một nỗi đau khác.

"Tớ biết chuyện này khi đang thi cuối học kỳ."

"Ể?"

"Hàng trăm tin nhắn cứ liên tiếp hiện lên qua kính thông minh..."

"……"

"Cuối cùng đến mức không thấy đề thi luôn."

Chuyện quá bất ngờ khiến Saki cũng chết lặng.

Không ai nghĩ trong lúc căng thẳng với bài thi thì lại bị tấn công bởi những tin nhắn như vậy.

Tôi cũng nhân đó kể luôn quá khứ của Alex.

"Cách đây vài năm, Alex nổi tiếng là đào hoa, nhưng lần này thì cậu ta thực sự nghiêm túc, còn tính tới chuyện kết hôn."

"N-nghiêm túc... kết hôn?"

"Đã gặp mặt phụ huynh, còn lên kế hoạch kết hôn sau khi về nước."

"Vì thế nên mới gọi là nghiêm túc à?"

"Ừ. Và để giữ chân cô ta, cậu ta cũng chiều theo nhiều đòi hỏi. Dù có những lúc vẫn từ chối thẳng, nhưng vì yêu thật lòng nên cũng mua sắm nhiều thứ cho cô ta, như đồ hiệu hay xe sang."

"Không ngờ là kiểu người thích cung phụng bạn gái luôn?"

"Nghiêng về kiểu đó đấy. Cơ mà cũng nhờ là con trai một của một doanh nhân nên cậu ta mới làm được thôi."

"Vậy, việc mời ăn lần này là vì...?"

"Chắc vì vẫn còn vương vấn tình cũ. Có lẽ cậu ta nghĩ chỉ có cách đó mới giữ được người ở bên."

"……"

Nếu được thì mong Kashiwamochi sẽ giúp cậu ta thay đổi.

"Kashiwamochi không phải kiểu con gái dễ dãi đâu ha?"

"Ừ, có thể hơi bị xao nhãng bởi trai đẹp nhưng trong chuyện tiền bạc thì rất rõ ràng. Cô ấy làm nhiều việc bán thời gian cũng là để phụ giúp mẹ. Nhà cô ấy là gia đình đơn thân, còn có em gái sắp thi cấp ba năm tới nữa."

"Không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài nhỉ."

"Thật đó. Cô ấy vào trường tư bằng học bổng luôn."

"Hả? Tóc nhuộm vàng như vậy mà lại là học sinh giỏi hả?"

"Cũng giỏi mà. Dù sao cậu ấy cũng đứng hạng ba trong khối đấy."

"Thật luôn?"

Vậy nên có thể nói, màn giới thiệu lần này là đúng lúc đúng chỗ.

Dù là nghĩ ra trong lúc gấp, nhưng kết quả thì trùng khớp đến bất ngờ.

"Để chữa lành vết thương của một trái tim tan vỡ thì tình yêu mới vẫn là tốt nhất nhỉ."

"Ừ, đúng thế."

Đó cũng là lời mà Alex từng nói với tôi.

Nhưng rồi tôi không thể dứt bỏ được (tình cảm với Saki), có lần tôi chia tay chỉ sau ba ngày, lần lâu nhất cũng chỉ kéo dài được nửa năm.

Cũng vì chưa dứt khoát nên chẳng thể thật lòng với ai.

(Giờ nghĩ lại, có lẽ việc còn lưu luyến cũng tốt. Nhờ vậy mà khi tình cảm sống lại, mình không khiến người ấy buồn.)

Thật sự thì... Saki là cô gái quá tốt đối với tôi.

Khi cả hai đã biết đối phương cũng có tình cảm với mình, chúng tôi chính thức hẹn hò ngay trước mặt bà cô bợm rượu.

Cũng nhờ cô ấy giúp chúng tôi nối lại mối duyên nên tôi sẽ không quên ơn đâu.

Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt của Saki.

"Có chuyện gì sao?"

"Không, tớ chỉ nghĩ là... cậu dễ thương thật."

"C-cảm ơn..."

Nghe lời nhận xét thẳng thắn của tôi, Saki đỏ mặt và cúi xuống.

(Mình đã luôn được cô ấy thích như thế này... bởi vậy nên…)

Lúc tôi tự gọi mình là “đồ cặn bã”, cô ấy đã nổi giận thật sự.

Đó là lời của bà cô bợm rượu. Nhưng cũng là tâm tình của Saki.

Tôi bỗng cảm thấy muốn ôm chầm lấy cô ấy,

"A..."

"……"

Nhưng vì đang ở nơi công cộng nên tôi đã kìm lại.

Dù vậy, tôi vẫn nhẹ nhàng kéo cô ấy lại gần bằng tay phải.

"A-aki-kun?"

"Khi về rồi thì mình học bài đến buổi tối nha."

"Ừm, được!"

Từ khi còn nhỏ tôi đã thích cô gái này.

Và cô ấy cũng vậy.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết hai đứa từng đính hôn.

Khoảng thời gian chúng tôi được bên nhau là hữu hạn, nên tôi muốn luôn ở cạnh cô ấy lâu nhất có thể. 

Bởi vì…

"Ngày mai là quay lại chuỗi ngày khổ cực rồi."

"U..."

Từ ngày mai, chúng tôi sẽ bị cuốn vào cuộc sống bận rộn và mệt mỏi, và chỉ có cuối tuần và những ngày lễ là có thể gặp nhau.

"Thật ra tớ còn muốn được ở cạnh cậu nhiều hơn cả lúc còn yêu xa nữa cơ."

"Tớ cũng vậy mà. Nhưng mọi người xung quanh đâu có cho phép."

"Đúng là buồn thật. May mà đã có Kashiwamochi sẽ ‘nhắm mắt làm ngơ’ rồi."

"Còn mấy bạn khác thì đâu dễ như vậy. Tình hình này, tớ cũng muốn tìm cách thay đổi lắm."

Tôi cũng nghĩ vậy thật.

Rốt cuộc thì mọi chuyện bắt nguồn từ lỗi lầm của tôi.

"Tất cả là do lỗi của tớ... đáng đời, nhỉ?"

"Không phải đâu. Nguyên nhân là do lòng ghen tị xấu xí của tên con trai nào đó mà."

Người có thể nói vậy, chỉ có Saki thôi.

Dù bà cô bợm rượu hay mẹ tôi cũng từng nói vậy, nhưng đến lúc này thì ai cũng bó tay, chưa có cách nào giải quyết.

"Giá mà có thể đưa vụ đó ra thì tốt... nhưng làm vậy là vi phạm hợp đồng bảo mật."

"Vụ đó... là cái đó hả?"

"Cậu nghe bà cô đó nói rồi phải không?"

"À... cái đó..."

Tôi không biết ông ấy kể đến đâu, nhưng vì sau này Saki sẽ là vợ tôi nên chắc chắn cô ấy đã nói rồi.

"Nhưng chọn thời điểm không khéo cũng rắc rối mà."

"Đúng thế. Phải gỡ được cái tiếng xấu kia trước, nếu không sẽ bị phản ứng dữ dội."

"Ý cậu là... anti ấy hả? Còn nhiều nữa?"

"Kiểu như bị kéo cả đống từ đâu tới ấy."

Trừ khi có một bước ngoặt lớn thật sự xảy ra, nếu không thì khó mà thay đổi cục diện hiện tại.

“Nếu thằng đó mà đã dự liệu trước tình huống thế này thì đúng là một tên ‘phản diện’ thực sự.”

“Tớ nghĩ cũng không đến mức đó đâu. Có vẻ vẫn còn sơ hở đấy.”

“Sơ hở?”

Vậy ra vẫn có điểm yếu sao?

Là chỗ nào vậy? Là lỗ hổng mà tôi không nhận ra ư?

“Trông thì có vẻ kín kẽ đấy, nhưng chính người đó lại đi khoe khoang mấy chuyện phạm pháp của mình nên vẫn để lại dấu vết đó.”

“À, ý cậu là thế à? Đúng là có một lỗ hổng thật.”

Nếu có để lại bài đăng trên mạng thì vẫn còn khả năng tìm ra.

Dù có vẻ như đã bị xóa, nhưng thực tế là mạng Internet luôn lưu lại vô số thông tin.

Giống như việc một khi đăng ảnh lên mạng thì chúng sẽ bị lan truyền khắp nơi và không thể thu hồi được nữa.

“Khi về nhà, tớ thử lập chương trình trích xuất dữ liệu xem sao?”

“Ể?”

Có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian để ra kết quả, nhưng tôi cảm thấy như ánh sáng hy vọng đang le lói hiện lên trong bóng tối.

§

Khi trở về căn hộ, Saki về lại nhà mình.

Là để lấy sách giáo khoa và vở ghi bài chuẩn bị học trước.

Còn tôi thì khởi động laptop trong phòng khách.

“Điều kiện tìm kiếm là các thông tin liên quan đến tôi... Rồi, đăng ký vào dịch vụ lưu trữ đám mây...”

Tôi quyết định tra xem những tin đồn đang lan truyền có bị phát tán lên mạng hay không.

Tình hình hiện tại cho thấy tin đồn về tôi vẫn chưa bị lan ra tới phụ huynh và người ngoài thị trấn.

Nếu đã có, thì phụ huynh hẳn đã có phản ứng rồi, vậy mà hoàn toàn không có động thái gì.

“Vậy có thể là do Ban giám hiệu nhà trường đã bịt miệng, hoặc tin đồn chỉ lan truyền ở một nơi mà giáo viên không biết tới.”

Đó là loại tin đồn chỉ lan giữa học sinh với nhau.

Giáo viên chủ nhiệm đã tin ngay lập tức, rồi từ đó lan rộng sang các giáo viên khác, cuối cùng là khắp trường cấp ba.

Vậy mà lại chỉ dừng ở giáo viên, không hề đến tai phụ huynh.

“Đây gọi là chiến lược hình ảnh của trường à? Không muốn để lộ rằng có một học sinh như vậy trong trường?”

Nếu phụ huynh biết chuyện thì bố mẹ tôi đã không ngồi yên rồi.

Có khi sẽ cưỡng ép tôi về nước, rồi truy ra thủ phạm đứng sau và dồn hắn đến đường cùng.

Bà cô bợm rượu thì chắc chắn sẽ nhảy vào cuộc chiến một cách hăng hái.

Tôi cho chạy chương trình trích xuất dữ liệu đơn giản mà mình vừa lập, rồi xem xét thông tin ghi nhận được.

“Có mấy kết quả trúng từ khóa rồi này. Phải báo lại sau mới được.”

Trong những dữ liệu đó, có một website mang tên lạ xuất hiện.

“‘Trang web ngầm của trường’? Cái quái gì thế này?”

Trời đất, lại có cả thứ đó nữa à.

Học sinh Nhật Bản đúng là chất chứa quá nhiều bí mật mà.

Khi tôi thử mở trang đó bằng máy tính thì lại bị chặn thiết bị.

“Giờ lại chỉ cho dùng điện thoại thôi hả...”

Vậy thì đành dùng trình giả lập trên máy tính vậy.

Sau khi mở trang bằng trình giả lập, hàng loạt nội dung hiện ra.

“Ghê thật đấy. Đúng kiểu góc tối của nhà trường luôn.”

Cái trường cấp hai đó... đúng là ‘thối nát’ thật rồi.

Nhưng nhờ nó mà tôi tìm được manh mối, nên quyết định tận dụng ngay.

“Nếu vậy thì trích xuất từ đây sẽ nhanh hơn. Thêm điều kiện là thời gian còn học cấp hai...”

Tôi ghi lại địa chỉ IP tương ứng, rồi bắt đầu truy xuất thông tin của người đầu tiên đăng bài.

Đang trong lúc làm việc đó thì Saki quay lại và gọi tôi.

“Xin lỗi đã để cậu đợi.”

Vì tôi đã cho phép từ trước, nên có vẻ cô ấy dùng thẻ khóa để vào thẳng phòng.

Nhân tiện nói thêm, căn hộ này sử dụng khóa thẻ từ, chỉ cần quét thẻ là mở được.

Là loại khóa thường dùng trong công ty, được lắp đặt từ sau khi Sae-san tiếp quản vị trí quản lý tòa nhà.

Saki ngồi xuống cạnh tôi, rồi lấy sách giáo khoa và vở ra.

“Rồi, chỉ cho tớ nha.”

Vừa nói cô ấy vừa liếc nhìn màn hình laptop, rồi sững người lại.

Vì trên đó đang hiển thị hàng loạt văn bản chạy với tốc độ cao.

“Cái này là gì vậy?”

“Đang trích xuất dữ liệu từ cái gọi là ‘trang web ngầm của trường’. Phần cấp hai thì xong rồi, giờ tới cấp ba.”

“A! Là cái đó à!”

Có vẻ Saki cũng từng nghe về cái tên đó.

Cô ấy còn hét lên với vẻ hơi gấp gáp nữa.

Ngay sau đó, trích xuất hoàn tất, tôi mở bài viết đầu tiên được ghi nhận.

“Phần cấp hai bắt đầu từ cáo buộc gian lận trong thi cử, toàn là mấy thứ không có căn cứ gì.”

“T-tệ quá... Sao có thể làm đến mức này được chứ...”

Nhìn mà thấy bực thật. Thật đấy!