Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 19: Tôi không có ý gây hỗn loạn

Chuyện đó xảy ra trước khi tiết sinh hoạt ngắn bắt đầu.

"Ê, ê này. Thằng u ám đó thay đổi phong cách rồi kìa."

"Nó... trông thế kia à?"

"Nhìn mặt nó chắc ngang tầm tao rồi đấy chứ?"

"Ờ, chuyện này... căng rồi đây."

"Thật sự căng đấy, siêu căng luôn."

…Không, mấy người đang nói cái gì vậy? Căng ở chỗ nào chứ?

Cả đám con trai trong lớp đều quay đầu lại, ánh mắt ai nấy đều dồn về phía Akira.

"Chắc tỷ lệ cạnh tranh sẽ tăng mạnh rồi đây?"

"Bọn con gái chắc nhìn nó không chớp mắt luôn ấy."

"Ai đó mau lại bắt chuyện đi!"

"Không! Không dám đâu! Cái ánh mắt đó đáng sợ chết đi được."

"Phía sau cặp kính đó... đúng là nghiêm túc thật rồi."

Trong khi đó, phía các bạn nữ nhờ có Ruri đứng ra làm rõ, nên đều đã biết Akira có bạn gái. Nhiều người còn nói ghen tỵ nữa.

Bạn gái đó chính là tôi đấy!

…Tuy là vẫn chưa thể công khai được.

Dù chưa nói ra được, nhưng cảm giác hơn người thì cứ thế mà trào lên trong lòng.

"Mà, bạn trai tớ mới là đỉnh nhất nha!"

"Hả? Ruri có bạn trai rồi á?"

"Ừ! Du học sinh đó! Đẹp trai lắm luôn!"

"Cái gì cơ!? C-các cậu gặp nhau ở đâu vậy!!"

"Bí mật~!"

"““Nói mau đi! Với lại giới thiệu luôn nữa!!”””

"Để tớ suy nghĩ đã nha~"

Cái vẻ mặt tự hào của Ruri khi cạnh tranh với tôi cũng đành chịu thôi.

(Mọi người... cuối cùng vẫn chỉ nhìn vào bề ngoài thôi nhỉ. Còn bên trong thì mặc kệ.)

Những tin đồn bôi nhọ Akira cũng chẳng có chứng cứ gì đáng tin cả.

(Tôi thì tin cậu ấy từ đầu rồi. Tôi chỉ thấy khó hiểu vì tại sao lại có tin đồn như thế thôi.)

Lúc mới nhập học thì cũng có vài người nhìn Akira với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng sau một năm quan sát, dường như ai cũng đã nhận ra cậu ấy chưa từng có hành động nào giống như lời đồn.

Vì nếu thật sự có hút thuốc thì đồng phục của cậu ấy lúc nào cũng phải ám mùi thuốc lá chứ.

Nếu có hành vi bạo lực thì trên mặt hay nắm đấm cũng phải có vết thương mới đúng.

Phần tóc mái chỉ che đi vùng quanh mắt.

Không có miếng dán nào trên má hay quanh miệng cũng đủ để chứng minh rồi.

Những kẻ tin vào tin đồn vẫn vô tư bịa chuyện, nhưng…

(Xem ra cũng có không ít người đã bắt đầu nhận ra rồi.)

Ai cũng không nói ra miệng, nhưng trong lòng đều nghĩ vậy.

Có lẽ vì trước đó thầy cô luôn bảo không được tiếp xúc với cậu ấy nên mọi người mới cố giữ ấn tượng tốt. Tôi cũng từng như vậy, nên cũng thấy hơi cắn rứt.

(Phải lấy thành ý mà bù đắp lại cho khoảng thời gian một năm vừa rồi thôi.)

Khi tiết sinh hoạt ngắn bắt đầu, thầy chủ nhiệm cũng trợn mắt đứng hình.

Lúc điểm danh, đến phần của Akira thì thầy ấy lướt qua, im bặt.

Không rõ là vì choáng trước vẻ ngoài của Akira...

"Ơ? À, à... tiếp theo..."

Hay là do đang mải đọc sách giáo khoa?

Vì hôm nay hiếm khi thấy Akira lấy sách giáo khoa tiết đầu ra bàn mà.

"N-này. Tớ nghe phía sau có ai phát âm tiếng Anh trôi chảy lắm thì phải."

"Phía sau? Ai vậy?"

"Ai thì... ủa? Không nghe thấy nữa rồi?"

"Tai cậu có sao không đấy? Hay đi khám tai mũi họng sau giờ học thử xem?"

"Sao lại vậy chứ!?"

Thì ra cậu ấy đang đọc sách giáo khoa thành tiếng với danh nghĩa "ôn bài trước".

Có lẽ cậu ấy đã nắm rõ được nội dung bài giảng hôm nay là gì.

Tối qua, Akira không mang sách giáo khoa ra phòng khách.

Cậu ấy chỉ nhìn vào sách của tôi rồi giải thích rất đơn giản, chứ không hề đọc kỹ nội dung bên trong.

Sau đó, tiết tiếng Anh bắt đầu.

"Hôm nay, để ôn tập, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nghe nhỏ. Tôi và Mary sẽ đối thoại, các em hãy nghe và dịch lại."

“““Ế!?”””

Đúng như những gì đã được thông báo trước đó, tiết học bắt đầu như vậy.

Mới đầu năm học thì làm bài ôn lại năm trước cũng chẳng có gì lạ.

Những bạn không biết trước thì đang cố nhớ lại trong vội vàng.

Giấy kiểm tra được phát đến tay từng người.

Dĩ nhiên Akira - người bị gắn mác học sinh cá biệt - cũng nhận được một tờ.

Chắc họ định kiểm tra thử xem cậu ấy kém cỡ nào.

(10 câu hỏi tất cả. Không biết phần đối thoại với giảng viên nước ngoài sẽ xuất hiện ở đâu nhỉ?)

Có lẽ là câu hỏi cuối cùng, câu thứ mười.

Nhân tiện, giảng viên nước ngoài không phải nam mà là nữ!

Nói chuyện kiểu hơi thô nhưng tên lại rất dễ thương.

Tính cách cũng khá nam tính, Akira bảo thế, nên có thể thấy đó là người không được nhìn nhận như phụ nữ.

(Biết bà ấy đã có chồng thì hơi bất ngờ, nhưng có khi chính vì đã kết hôn nên mới cư xử thoải mái thế chăng?)

Có vẻ kiểu người thấy học sinh cấp ba chỉ như trẻ con ấy.

…Mà thật ra thì đúng là trẻ con thật.

"Vậy thì bắt đầu."

Theo hiệu lệnh của giáo viên tiếng Anh, bản ghi âm bắt đầu phát, cuộc hội thoại cũng khởi động với nhịp điệu khá chậm rãi.

Khác hẳn với phong thái khi Akira nói chuyện điện thoại, trong đoạn hội thoại này thỉnh thoảng lại có chỗ phát âm sai.

Tôi cứ tưởng đó là cố tình để khiến học sinh nghe nhầm mà dịch sai, nhưng…

(Ơ, bị giảng viên cười khẩy luôn rồi kìa…)

Thì ra là sai thật, không phải cố tình.

(Vậy là… từ mà Akira dùng mới đúng.)

Tôi nghe thấy tiếng Akira khẽ bật cười khúc khích từ phía sau.

Có vẻ chắc chắn đó là lỗi sai thật.

Các giáo viên lần lượt đặt câu hỏi và đưa ra câu trả lời theo hình thức hỏi – đáp.

Người hỏi là giảng viên nước ngoài, người trả lời là giáo viên tiếng Anh.

Chúng tôi có nhiệm vụ dịch phần trả lời rồi viết vào giấy làm bài.

Ngay sau đó, tốc độ nói của giảng viên nước ngoài đột nhiên tăng lên kỷ lục.

『À, vậy là câu hỏi cuối cùng rồi. Từ đây thì… ừm, đúng rồi, để học sinh trả lời thay cho thầy Inui có lẽ sẽ hay hơn nhỉ.』

『Cô đang nói gì vậy?』

Vậy... có phải mình chỉ cần ghi phần trả lời này không?

(Ờm… “Cô đang nói gì vậy?” Chỉ vậy thôi à?)

Cậu con trai ngồi cạnh tôi cũng tròn mắt ngơ ngác.

Đang dịch cả đoạn dài mà tự nhiên ngắn cũn thì cũng khó hiểu thật.

Giảng viên nước ngoài chỉ tay, yêu cầu Akira đứng dậy.

"N-này! Ai cho em tự ý đứng lên hả!?"

『Cô bảo đứng, nên em đứng. Chỉ vậy thôi.』

"Hả? C-cái gì…!?"

Giáo viên tiếng Anh choáng váng.

Cả lớp cũng rộ lên ồn ào.

『Yên lặng!』

“““……”””

Sau đó là phần hỏi - đáp được tiến hành ngay trong im lặng.

(Mình không hiểu hai người đang nói gì… Ủa? Akira nhìn về phía mình?)

Akira đang đối thoại lưu loát bằng tiếng Anh với giảng viên nước ngoài.

Nếu thể hiện thế này ngay trong tiết học thì đúng là quá sức thuyết phục rồi.

"Vậy, hãy dịch lại câu hỏi cuối cùng và trả lời nó."

『Ờm… em có thể đổi một câu được không ạ?』(Akira xin phép được diễn đạt lại câu hỏi bằng lời lẽ của mình)

"Được thôi. Vì nội dung hơi đặc biệt mà."

『Em cảm ơn ạ.』

Hiểu được lời giảng viên, Akira bắt đầu trả lời bằng tiếng Anh.

Sau một tiếng ho nhẹ, cậu ấy bắt đầu:

"Người em kính trọng là ai? Nếu có thể, hãy kèm theo lý do." (Akira dịch lại câu hỏi ra tiếng Nhật)

Hả? Họ hỏi cậu ấy chuyện đó á?

Tôi cứ tưởng là một cuộc hội thoại dài cơ, nhưng ra là chỉ có câu hỏi cuối thôi à.

"Người mà em kính trọng là lớp trưởng… Shiraki Saki."

Tôi quên luôn là đang làm kiểm tra, liền quay ngoắt đầu lại theo phản xạ.

"Vì cô ấy luôn dịu dàng với tất cả mọi người, không phân biệt đối xử. Khác với một số giáo viên, cô ấy có tấm lòng rộng mở, rất đáng tin cậy. Nếu muốn tâm sự, em nghĩ cô ấy còn phù hợp hơn cả giáo viên nữa."

"Ra vậy. Nhân tiện, cô giáo nhỏ nhen thì em có tính cả cô không?"

"Không ạ. Cô Mary không nằm trong số đó. Những giáo viên nhỏ nhen đều thể hiện sự khó chịu ra mặt mà. Đã là giáo viên thì phải làm gương cho học sinh, nhưng số người không làm được điều đó quá nhiều, đến mức có muốn cải tạo cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu."

"Phải rồi. Tôi cũng cảm thấy vậy. Giáo viên là người phải làm hình mẫu cho học sinh mà."

Lời chê trách đó khiến giáo viên tiếng Anh cứng họng.

Vì không nêu đích danh ai, nên có thể xem là một phần hội thoại trong lớp mà thôi.

"Các em hãy ghi phần phát ngôn cuối cùng của thầy Inui vào bài làm. Đoạn ghi âm cũng đã được dừng lại ở đó."

May quá.

Chứ bảo tôi ghi lại đoạn hội thoại khi nãy thì đúng là bất khả thi.

À, tên giáo viên tiếng Anh là Inui Kyokyou.

Thầy ấy nổi tiếng là giáo viên tiếng Anh hay sủa như chó ấy mà.

"Kiểm tra đến đây là hết. Hãy nộp bài từ cuối lớp lên."

"......"

Sau đó, giáo viên tiếng Anh bắt đầu chấm bài với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Đến khi thấy bài làm của Akira, thầy ấy lập tức chết đứng tại chỗ.

"Hả? Tất... tất cả đều đúng…?"

Ý thầy là cậu ấy đúng hết à?

"Quả không hổ danh du học sinh từng sống ở nước ngoài suốt mười năm."

"Hả!? Du học sinh? C-chuyện đó là thật sao?"

"Vâng. Tôi cũng nghe chính cậu ấy nói, nên chắc chắn không nhầm đâu. Bằng chứng là cuộc hội thoại nãy giờ, thầy Inui còn không hiểu nổi tiếng Anh bản xứ mà."

"Gh…"

Ôi chà.

Không nói nên lời luôn rồi kìa.

Thầy Inui còn mặt mũi nào nữa không đây?

"Ờ, tôi sẽ trả bài kiểm tra. Những bạn được gọi tên thì lên nhận nhé."

Bài kiểm tra được trả lại.

Tôi đúng được chín mươi phần trăm.

Phần sai là do tôi nghe nhầm phát âm.

"Chỗ đó là phát âm sai à?"

"Hả? Phát âm sai?"

"Vâng. Ở câu hỏi này, em phân vân không biết là viết 'tay phải' hay 'viết tay'."

"'Tay phải' với 'viết tay' á?"

"Dựa theo ngữ cảnh trước sau thì em đoán là 'tay phải', nhưng hình như lại không đúng."

"Hả? Ch-cho tôtôi xem lại..."

Giáo viên tiếng Anh bật lại đoạn ghi âm.

Sau khi nghe, thầy ấy đỏ mặt vì nhận ra mình phát âm sai.

"Câu hỏi số hai… phần đó, đáp án đúng là 'tay phải'. Tôi sẽ sửa điểm, những ai bị chấm sai hãy mang bài lên."

Vừa đỏ mặt, thầy vừa tuyên bố sửa điểm.

Chắc thầy sợ để yên vậy thì mất uy tín lắm.

Akira bị trừ một câu nên từ điểm tuyệt đối xuống còn chín mươi phần trăm, còn tôi thì từ chín mươi phần trăm được sửa lại thành điểm tuyệt đối.

Nếu là người khác chứ không phải tôi thì chắc không được chấp nhận đâu nhỉ.

(Cậu ấy… cố tình viết sai một câu à.)

Sau buổi kiểm tra, Akira - người đáng lẽ bị lơ đi - cũng bị gọi lên đọc bài.

Sau khi đọc xong thì được yêu cầu dịch, và cậu ấy dịch đúng nên được gật đầu cho ngồi xuống.

Tất nhiên, khi phải dịch từ tiếng Nhật sang tiếng Anh, cậu ấy cũng bị gọi lên.

"C-câu trả lời đúng. Em có thể về chỗ."

"Xin phép thầy."

Cách viết chữ nghiêng bằng bút máy đẹp đến mức khiến ai nhìn cũng sững sờ.

Cả Ruri và các bạn cùng lớp đều bắt đầu nhìn Akira với ánh mắt khác.

"Chữ đẹp quá trời luôn, nhìn mê thật."

"Những đứa viết xấu thì viết bảng cũng khổ nữa."

"Kiểu này thì đỡ lắm đấy. Không đùa đâu."

Với phản ứng như thế ngay buổi học đầu tiên thì đến kỳ thi không biết sẽ còn bất ngờ đến mức nào.

Sau tiết tiếng Anh, Akira tiếp tục điềm tĩnh hoàn thành các tiết Quốc văn, Lịch sử...

"Người bị gọi là học sinh cá biệt mà cũng chịu học à?"

"Khó tin thật, nhưng đó là sự thật."

"K-không thể nào… không thể có chuyện đó được, đúng chứ?"

"Nếu không tin thì cứ hỏi thầy Inui - người dạy tiết đầu là biết."

"Phải rồi. Thầy Inui, thầy thấy thế nào?"

"Không thể tin ngay vào lời đồn được. Tôi nhận ra mình đã có cái nhìn quá phiến diện."

"Hả?"

Cả phòng giáo viên dường như đã rơi vào một mớ hỗn độn.

Những người vẫn muốn phủ nhận chỉ là các thầy cô trước giờ học.

Còn sau buổi học, chắc họ đã phải nhìn nhận lại rồi chăng?

Ở đây ám chỉ việc học, ghi chép, nhìn bảng sẽ dễ hơn nếu có một người viết đẹp.