Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 22: Chuẩn bị kỹ càng đúng là như thế này đây

"Giờ thì, cậu không thể trốn được nữa đâu."

"Nhất định, tớ sẽ không để cậu chạy thoát."

Trò chơi chạy ba chân nam nữ phối hợp đã được quyết định sau khi Saki bất ngờ ra tay trước một bước.

"Nếu cậu bỏ cuộc thì tớ sẽ phải chạy một mình mất. Vậy nên, cậu không thể nghỉ được đâu nhỉ?"

"Ugh... Âm mưu! Có một chiến lược gia ngồi ngay bên cạnh mình đây này..."

"Eh hehe, tớ sẽ coi đó là lời khen nhé?"

"Chả có tí khen nào đâu!"

Tuy trước lúc quyết định có hơi lục đục một chút, cuối cùng mọi chuyện cũng đã an bài.

Mà nguyên nhân chính khiến không khí trở nên ồn ào là do đám con trai phản đối kịch liệt sau lời tuyên bố của Saki.

Saki, người bị phản đối mạnh mẽ, liền ưỡn ngực và bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía đám con trai.

"Tôi không thể chạy được nếu mấy người cứ chăm chăm nhìn vào ngực tôi, đúng không?"

Dứt lời, cô đứng phắt dậy, vòng một rung lên rõ mồn một.

"Chuyện đó thì... cũng đúng thật. Vì khi chạy phải ôm sát vai và eo mà."

"Với cả... còn chạm vào mông nữa đấy."

"Đó là phần eo và đùi cơ."

Ngay lúc vòng một cô ấy rung lên, ánh mắt của cả đám con trai đều nhất loạt đổ dồn vào đó. Cô lập tức buông ra một câu sắc như dao:

"Biến thái."

Từ chỗ ngồi của tôi cũng có thể quan sát được hết, nhưng may là tôi không bị liệt vào nhóm "biến thái" kia.

"Nhưng nếu là cậu, Aki-kun, thì tớ cho phép nhìn thoải mái đấy?"

"...Đó có phải là chuyện nên mừng không vậy?"

"Ừ, vui lên đi mà?"

Saki đứng bên cạnh tôi với dáng vẻ đầy tự tin, như thể bảo tôi cứ nhìn thoải mái, nhưng vì đang ở hành lang nên tôi chỉ liếc một chút rồi quay đi.

Sau ca trực nhật, tôi cùng Saki - người đã đợi bên ngoài lớp - ghé qua phòng giáo viên.

Tôi trả lại chìa khóa và rồi bị thầy thể dục nhìn với ánh mắt nghi hoặc.

"Chắc là bị gọi lên vì tư vấn hướng nghiệp nhỉ?" - ông ta lẩm bẩm.

Tưởng là vào phòng giáo viên bình thường, ai dè lại được dẫn vào phòng tiếp khách riêng biệt.

Có vẻ như họ cũng muốn hỏi Saki điều gì đó nên bảo cô ngồi xuống cùng.

"Nói mới nhớ, hồi năm nhất cậu viết gì vào phần nguyện vọng thế?" - Saki hỏi.

"Để trống."

"Này này."

Chắc vì vụ nhảy lớp nên tôi không thể ghi rõ định hướng tương lai được.

"Nếu có thể thi đại học thì thử tham gia kỳ thi tuyển sinh chung cũng không tệ. Cùng lắm cũng chỉ là thi lấy lệ thôi."

Quá khứ là chuyện quá khứ.

Dù tôi có bằng cử nhân, nhưng thời gian sống với tư cách học sinh Nhật còn dài hơn thời gian học đại học hồi đó.

Chắc không đến mức không thể thi nổi.

Nếu có gì đó thật đặc biệt, có thể họ sẽ lập cả suất riêng cho trường hợp như tôi cũng nên.

"Bỏ qua chuyện thi lấy lệ, cậu định đổi ngành học à? Cậu tốt nghiệp ngành khoa học đúng không?"

"Ừ. Nhưng tớ cũng hứng thú với kinh tế học. Nếu không thì đã chẳng thử kiếm lời từ giao dịch cổ phiếu làm gì."

"Giờ nghĩ lại thì cũng đúng... Nhưng mà, cậu không sợ bị ép phải học lại ngành tự nhiên à?"

"Nếu bị ép thì tớ sẽ quay lại bên kia để học cao học."

"Aki-kun cũng có lựa chọn đó nhỉ."

"Vì thầy hướng dẫn bên đó cũng liên lạc bảo tớ quay lại mà."

Đó là thật. Thầy ấy gửi thư đến nói "phí quá".

"Nếu cậu quay lại thì tớ cũng đi theo nhé?"

"Ý cậu là dưới hình thức du học?"

"Tất nhiên rồi!"

Với tuổi hiện tại của Saki, chuyện đi theo tôi cũng có thể thực hiện được.

Thành tích của cô ấy cũng rất tốt, nên nếu cố gắng thì khả năng được nhận là có.

"Còn có cả lựa chọn học nghề nữa nhỉ?"

"Chuyện đó cũng có thể."

"Nhưng thế thì tiến trình học của cậu và tớ sẽ khác nhau."

"Nếu thế thì tớ sẽ học cùng thôi?"

"Thật á? Khoa kinh tế đấy?"

"Người thừa kế nhà tớ là anh trai rồi mà."

"A, mới nhớ là cậu có anh trai nhỉ."

"Nhưng mà ảnh mờ nhạt kinh khủng."

Thương thay cho người anh trai bị chính em gái mình bảo là quá mờ nhạt.

Anh của Saki hiện đang học ở ngôi trường đại học mà tôi đã tốt nghiệp.

Anh ấy đi du học đúng vào lúc tôi vừa tốt nghiệp, nên chưa từng gặp nhau.

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện nội bộ như vậy thì

"Tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện kinh khủng gì đó thì phải..."

"“Nghe nhầm thôi, nghe nhầm thôi.”"

"Nếu đó là nghe nhầm thì thầy Hayama chắc không đến mức rớt cằm xuống sàn đâu nhỉ?"

"“Ôi trời.”"

Cô giáo chủ nhiệm, với gương mặt hơi co giật, ngồi xuống phía đối diện chúng tôi và đặt tập hồ sơ lên bàn.

Thầy Hayama là thầy thể dục.

Có vẻ vì tò mò nên thầy ấy đứng gần đó nghe lén.

"Tiết vừa rồi thầy Inuzuka có tiến cử em, nhưng nghe xong mấy câu chuyện nãy giờ thì lại phân vân quá."

"Em cảm ơn."

"Trường ta vẫn muốn em thi đại học, dù chỉ là kiểu thi lấy lệ."

"Em nghĩ là mình có thể thi được... Nhưng trường hợp của em thì còn vụ kia nữa."

"Ừ... đúng là vậy nhỉ."

Cô chủ nhiệm cũng khó chịu khi nhắc tới tin đồn đó.

Dù giờ tôi có cải tà quy chính thì vết nhơ của năm nhất cũng chẳng thể xóa được.

Nên những gì tôi có thể làm, chỉ là kỳ thi mang tính kỷ niệm mà thôi.

"Nhưng mà cô ơi, tại sao em lại bị gọi lên đây?" (Saki hỏi)

"Vì em viết nguyện vọng đầu tiên là 'làm vợ' thôi chứ gì nữa."

"Này này!"

"Tehe~"

Cô cười thè lưỡi ra như trẻ con, có cần đáng yêu thế không?

Lúc nãy còn móc mỉa chuyện tôi để trống tờ giấy, mà chính cô lại ghi là "làm vợ" à?

Không, ừ thì... cũng hiểu được...

"Nguyện vọng thứ hai thì là học đại học. Em không định đổi thứ tự hai nguyện vọng sao?"

"Hmm, năm ngoái em viết thế thật, nhưng mà..."

Vừa nói, cô nàng vừa liếc tôi liên tục.

Tôi hiểu ý cô muốn nói rồi.

"Em sẽ cố gắng đi theo con đường mà Nagikura-kun chọn."

"Con đường mà Nagikura-kun sẽ đi sao?"

Tôi chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Ánh mắt của cô chủ nhiệm lúc này như đang đâm xuyên người tôi.

"Nếu cậu ấy thi đại học thì em cũng sẽ thi. Nếu cậu ấy học trường nghề thì em cũng sẽ học cùng cậu ấy."

"Khoan khoan, đây là chuyện về con đường của em cơ mà?"

"Đúng là vậy. Nhưng đồng thời, nó cũng là con đường tương lai chung với Nagikura-kun."

"Ý em là sao vậy?"

Hôm nay Saki bạo thật đấy.

Tôi đành miễn cưỡng tiết lộ mối quan hệ thật sự.

"Thật ra, bọn em là bạn thuở nhỏ."

"B-Bạn thuở nhỏ!?"

"Cha mẹ hai bên thân nhau từ lâu rồi. Và... chuyện sau đó thì xin giữ kín."

"Giữ kín... tức là mối quan hệ không tiện công khai sao?"

"Vâng. Vì liên quan đến thể diện nhà Shiraki, nên không thể công bố ra ngoài."

"Thể diện... ra là vậy. Cho nên-"

Thật may là cô hiểu nhanh.

Nếu tôi nói thế, chắc sẽ bị nghĩ là hôn nhân chính trị.

Mặc dù, nhà tôi cũng chẳng phải doanh nghiệp hay chủ gì cả. Chỉ là một gia đình làm công ăn lương bình thường thôi.

Lại còn không có nhà riêng...

"Em muốn ở bên cậu ấy. Dù ở vị trí hiện tại không thể nói rõ được."

"R-ra vậy."

"Chuyện tin đồn nọ cũng khiến em đau đầu lắm. Hút thuốc, uống rượu, dùng chất cấm, bạo lực... không hiểu mấy thứ đó từ đâu mà ra nữa? Ngay khi nhập học, dù đã có bằng chứng khoa học chứng minh sự trong sạch, vẫn chẳng ai chịu nghe cả, em thật sự thấy bế tắc."

Đó là lời thật lòng của tôi.

Và tôi nhân cơ hội này để thẳng thắn kể ra.

Cô chủ nhiệm có phần ngỡ ngàng vì bị đẩy vai trò nói chuyện chính.

"Hở? C-chuyện đó là sao?"

Tôi đưa tay áo đồng phục cho cô xem.

"Thử nghĩ xem, nếu em hút thuốc thì đồng phục sẽ ám mùi đúng không?"

"À... giờ nghĩ lại thì đúng thật. Gần thầy Hayama mà cứ thấy mùi thuốc khủng khiếp."

"Thật sự thối lắm luôn ấy. Thầy thể dục gì mà như vậy chứ? Nữ sinh cũng không thích nữa."

『Gaaaan!』

Ai đó ngoài kia đang bị sốc dữ lắm.

Nhân tiện thì lấy đây làm cơ hội bỏ thuốc đi?

"Rượu thì càng không. Em vốn không thích mùi cồn."

"Hả? V-vậy là…?"

"Cậu khá nhạy cảm với rượu."

"Người giám hộ hiện tại của em thì lại là một tửu quỷ chính hiệu, nên em cũng quen được ở một mức nào đó."

Hồi đại học, tôi đã phải khổ sở vô cùng vì chuyện đó.

"Về chất cấm, chỉ cần xét nghiệm máu và nước tiểu là biết liền. Chuyện đó chắc bác sĩ ở phòng y tế nắm rõ nhất."

"Đúng là vậy thật."

"Đặc biệt là bạo lực, thì vô cùng mơ hồ. Bạo lực lời nói, bạo lực bằng bút, chỉ cần như thế này-"

-Tôi khẽ gõ lên đầu Saki-

"-cũng bị xem là bạo lực trong mắt người ngoài. Dù có phân biệt mức độ đi nữa thì cũng không thể gom hết vào một khái niệm chung như vậy."

"Những người cố tình lan truyền mấy lời đồn thất thiệt đó mà chẳng chứng kiến gì tận mắt, em không thể hiểu nổi họ nghĩ gì luôn."

"Nghe lại như vậy thì… đúng là. Không hiểu sao mình lại từng tin thật nhỉ?"

"Có lẽ vì thái độ của em lúc mới nhập học."

"Em cũng hiểu được điều đó. Nhưng mà… nếu lần đầu gặp, người ta đã gọi thẳng mặt là bất lương, thì em biết phải làm gì? Với ánh nhìn đầy định kiến như vậy, cho dù có nói thật cũng chẳng ai tin đâu. Gọi là ngừng suy nghĩ cũng được."

"A… thì ra là chúng tôi đã ngừng suy nghĩ rồi."

"Giáo viên thì bận trăm công nghìn việc. Trong tình trạng đó, nếu gặp phải mấy tin đồn không rõ nguồn gốc, mọi người sẽ chỉ biết giả vờ không thấy vì không biết xử lý sao cho đúng."

"Có lẽ bây giờ, vì đang có chút dư dả thời gian nên mới chịu lắng nghe đấy thôi."

"Phải rồi. Dù sao hôm nay cũng là buổi tư vấn hướng nghiệp."

"Chính vì là tư vấn hướng nghiệp nên mới là cơ hội tốt đấy chứ?"

"Ý em là sao?"

"Nếu không phá vỡ cục diện ngay lúc này, thì danh tiếng nhà trường sẽ bị ảnh hưởng. Hiện tại, cậu ấy đang phải hứng chịu sự phỉ báng vô căn cứ. Nếu học sinh đến mức đó mà vẫn chẳng có giáo viên nào để tâm, thì chẳng khác nào giáo viên đang tiếp tay cho hành vi bắt nạt cả."

"A…"

Lời này đúng là khá gay gắt, nhưng không sai chút nào.

Các thầy cô trong phòng giáo viên đang nghe lén cũng im thin thít.

Tôi quyết định nhân đây tiết lộ một thông tin.

"Và còn chuyện này nữa… hôm nay em đã được hội trưởng hội học sinh nhờ tư vấn."

"Hội trưởng? Yuuki-san nhờ em sao?"

Ơ? Thì ra tên cô hội trưởng đó là Yuuki hả?

Mà hình như tôi từng nghe cái họ đó ở đâu rồi thì phải? Là ai nhỉ?

"Vâng, thì… lúc ấy cô ấy đã nói là-"

Tôi hạ thấp giọng, kể lại nội dung cuộc nói chuyện hôm nay.

"Gì cơ? Trong sổ sách lại có khoản chi lớn đến thế á?"

"Từ bao giờ mà em thân với hội trưởng thế?"

"Từ hồi năm nhất rồi. Mà này, đừng có ghen đấy."

"Tớ đâu có!"

"Mặt cậu đang phồng lên rồi kìa~"

"Bu~"

Saki rõ ràng đang ghen, còn cô chủ nhiệm thì chết lặng vì câu chuyện quá bất ngờ.

"Nhiều khả năng là đầu tháng sau sẽ có hóa đơn, lúc đó sẽ rõ ràng thôi. Hội trưởng cũng đang hành động để làm rõ mọi chuyện."

"À, ra là thế. Dù có bằng chứng thì đối phương vẫn có thể ngụy biện được."

"Nếu có vật phẩm giao hàng thì em cũng muốn xem thử."

"Vật phẩm? Ý em là tạp chí tuyên truyền của hội học sinh à?"

"Vâng, ghi trên giấy tờ là như vậy."

Cô chủ nhiệm đứng dậy, rời khỏi phòng để tới văn phòng.

Chắc cô nghĩ nếu hàng có giao thì văn phòng là nơi tiếp nhận.

"Có cái gọi là tạp chí tuyên truyền của hội học sinh sao?"

"Theo lời hội trưởng thì không có tồn tại đâu. Nhưng nếu phó hội trưởng có dính líu thì lại là chuyện khác."

"Cái con người nghiêm túc chính hiệu đó mà cũng liên quan sao?"

"Chính phó hội trưởng là người giới thiệu tên kia vào hội mà."

"Vậy à?"

"Nghe nói vậy đấy."

Một lúc sau, cô chủ nhiệm quay lại-

"Một trăm bản đã được chuyển đến văn phòng."

Cô đưa cho chúng tôi một quyển sách nhỏ làm bằng chứng.

Thật sự là có à, cái tạp chí đó.

"Nó thật sự tồn tại sao?"

"Hội trưởng bảo không biết gì cả mà."

"Người đứng tên đặt hàng là Kotori-san."

"Phó hội trưởng à…"

Chuyện này chắc chắn có mối liên hệ ngầm rồi.

"Nhưng nếu thế thì số tiền chi ra và số lượng bản in không khớp."

"Họ ghi là in một triệu bản mà? Giao đến chỉ có trăm bản. Sai lệch tới cả ba con số."

“Vậy phần còn lại của ngân sách hội học sinh đã biến đi đâu?”

Nếu mà biết được điều đó, thì đã chẳng phải khổ cực như bây giờ rồi.