Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 28: Mối quan hệ bạn bè mở rộng nhanh chóng

Chưa bao giờ tôi cảm thấy sự khác biệt về cách cư xử và tư duy của tầng lớp thượng lưu lại lớn đến thế như hôm nay.

“Rộng quá trời luôn á!”

“T-Tôi, tôi ngồi phía trong cũng được!”

“Dù có ngồi sát cửa sổ thì cũng không bị rơi xuống đâu.”

“Ồ, cách bố trí phòng ngược với nhà mình nhỉ.”

“Sao, sao lại thành ra thế này chứ?”

Chủ tịch hội học sinh đột nhiên bắt đầu kể về hoàn cảnh của Saki.

Tôi, người vốn định về nhà, cũng bị dẫn sang nhà của chị ấy.

Mà nói đúng hơn, là cả đám người nghe chuyện lúc nãy đều bị kéo theo.

Chỉ có mỗi Saki là đã về nhà thay đồ rồi mới quay lại.

“Thôi quay lại chuyện chính nào.”

Chủ tịch hội học sinh ngồi xuống sofa trong phòng khách rồi bắt đầu nói.

“Nhà Shiraki, đúng như tên gọi, so với nhà tôi thì có thể nói là một thế lực khủng khiếp.”

“Ể!? Nhà em lớn đến vậy sao?”

“Chắc là em chưa được nói cho biết thôi. Vì em là con gái, sau này sẽ đi lấy chồng mà.”

“A, à… Ra vậy hả?”

Chị ấy vẫn mặc đồng phục vì muốn nói chuyện nghiêm túc.

So với Saki đã thay đồ, trông đúng là khác biệt hoàn toàn.

Nhìn từ bên ngoài, nếu bảo chị ấy là kiểu người trí thức cũng chẳng có gì lạ.

“Nhà Shiraki còn là bên bảo trợ cho cả nhà chị nữa đấy.”

“Ể! Th- Thật sao!?”

“Nói nhỏ thôi.”

“Xin lỗi…”

Ai nghe chuyện này chắc cũng phải kinh ngạc, không chỉ Saki, tôi cũng vậy, mà Ichikawa-san thì mắt còn tròn xoe nữa.

Kiểu như: “Nghe chuyện gia đình thế này có ổn không vậy...?”

Trong khi đó, phó hội trưởng thì mặt cắt không còn giọt máu, run lập cập.

“Dù vậy, nhà của Saki thực tế lại không liên quan trực tiếp tới phần trung tâm của dòng họ.”

“Không liên quan...?”

“Đúng vậy. Là vì cha em ấy là con út. Giữa còn có anh cả, anh hai, rồi đủ người khác chen vào nữa. Em ấy là con gái út của người út mà, nên được cưng chiều cũng là điều đương nhiên. Cũng vì vậy mà ông bà nội muốn tách em ấy khỏi chuyện tranh giành người thừa kế.”

“Nên mới thành ra 'không liên quan', đúng không?”

Trước câu hỏi của Saki, chủ tịch gật đầu không nói.

Rồi uống một ngụm cà phê để làm dịu cổ họng khô trước khi tiếp tục.

“Thêm nữa, gia đình Saki cũng chỉ được giao quản lý một công ty trực thuộc tập đoàn mẹ thôi.”

“...”

“Dù không dính líu đến chuyện thừa kế, nhưng trong dòng họ lại đề cao năng lực. Không dễ dàng gì mà giao phó cho những đứa chẳng làm ăn được. Cũng vì được nuôi dạy trong môi trường đó nên dù có hành động chuẩn bị trước khi bị cắt đứt khỏi tập đoàn thì cũng không có gì lạ.”

Chủ tịch nói đến đó thì ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Saki như muốn giúp cô hiểu rõ sự khác biệt giữa hai người.

“Vì lý do đó, nên có lẽ họ mới dạy em cách sống tự lập hơn người khác. Bị vứt ra xã hội mà không biết gì thì chỉ toàn sợ hãi thôi. Cho nên mới hạn chế giáo dục tiểu thư ở mức tối thiểu, để em tích lũy kinh nghiệm xã hội trước. Họ cũng bảo em không được tiêu xài hoang phí, cố gắng tự lập nữa đúng không?”

“Vâng. Ngoài tiền thuê nhà thì em phải tự kiếm tiền lo mọi chi phí sinh hoạt.”

Gia đình tôi chỉ là một gia đình viên chức bình thường nên chẳng cần dạy dỗ gì cầu kỳ.

Chỉ cần biết vài phép tắc cơ bản khi ăn uống là đủ.

“Còn nhà chồng tương lai của chị cũng là dòng dõi như vậy nên chịi mới được giáo dục theo kiểu tiểu thư, rất nghiêm khắc.”

“À, nên mới…”

“Chị đoán vì thế mà em hiểu lầm giữa thật với giả. Cũng do bầu không khí nữa.”

Bầu không khí à, quả đúng là như thế thật.

Chuyện hiểu lầm cũng là do đó mà ra.

Lý do học trường công lập cũng là để tránh bị người quen dò xét.

Tầng lớp thượng lưu cũng có cái khổ của họ nhỉ.

Tôi nghĩ mình là dân thường vậy mà lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Dù sao thì em vẫn là tiểu thư, nên chị nghĩ họ mới chuẩn bị cho em một nơi ở an toàn như thế. Không bắt em trả tiền nhà cũng vì sinh viên thì khó mà kham nổi mức thuê ở đây.”

“Phải. Em thật sự rất biết ơn vì điều đó.”

“Với lại, việc sớm sắp đặt hôn ước cho em cũng là để bảo vệ cậu đấy.”

“Ể...?”

Bảo vệ sao? À, ra là vậy...

“Cậu nhận ra rồi nhỉ, Nagakura?”

“Là con gái út của người con út trong nhà, ông bà nội cưng chiều như vậy mà lại ngồi yên nhìn cô ấy bị cuốn vào chuyện đời thì không thể nào.”

“Đúng rồi. Chắc bố em ấy nghĩ giao cho con trai bạn thân sẽ yên tâm hơn là một người không rõ lai lịch. Còn chuyện giáo dục em nữa, chị nghĩ đó là công sức của cha mẹ em để khiến ông bà nội yên tâm mà công nhận.”

“Em cứ tưởng mình là nhờ nỗ lực mà đạt được, ai ngờ phía sau lại có tính toán như vậy…”

“Nỗ lực vẫn rất quan trọng mà. Nhờ có kết quả nên mới có hiện tại.”

“Vâng. Nghĩ lại thì, không trốn chạy là đúng là quyết định chính xác rồi. Em không muốn xa Saki thêm lần nào nữa.”

“Fufu, Saki được yêu nhiều thật đấy.”

“Vâng! Em cũng yêu cậu ấy!”

Nếu vấn đề thừa kế đang rình rập phía sau thì vụ vu oan kia càng phải nhanh chóng giải quyết.

Tôi nhận ra rằng không thể để yên được nữa.

“Nhưng mà, vì ông bà bên nhà Nagakura cũng rất thân thiết, nên thực ra họ đã chấp thuận rồi đó.”

“Hả?”

Vừa nói gì cơ? Bảo là thân thiết á?

“Tại sao ông bà bên nhà em lại…?”

“Bạn trà ấy mà… Chỉ là mối quan hệ hàng xóm thôi.”

“Chuyện đó lại được quyết định như vậy sao!?”

Một mối quan hệ quyết định bởi chuyện uống trà cùng nhau là thế nào chứ?

Tôi thật sự không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của giới thượng lưu.

Sau khi nhiều chuyện được phơi bày ra một lượt, thì...

“Giờ cũng muộn rồi.”

“Bọn em xin phép về trước.”

“Mình cũng phải về nấu bữa tối. Em gái đang đợi.”

“E-Em xin phép về trước!”

Mọi người bắt đầu chuẩn bị về nhà.

“Chị cũng phải ăn tối nữa.”

Rồi chẳng hiểu nghĩ gì mà chủ tịch hội học sinh lấy ra một hộp mì ly vị tonkotsu ttừ trên kệ.

Trên đó còn ghi "盛り盛り".

“Ể?”

Phó hội trưởng đã về từ lúc nào, nên không thấy cảnh này.

Tôi nửa ngồi nửa đứng, mặt co giật hỏi:

“C-Chủ tịch? Cái đó là?”

“Hửm? Bữa tối mà?”

“B-Bữa tối... không nấu à?”

“Đây chính là nấu đấy?”

“Ừm… thế còn học làm vợ?”

“Trà đạo, cắm hoa thì có học đấy. Còn việc nhà thì có người giúp việc rồi.”

“A à…”

Vậy là nấu ăn nguy hiểm quá nên không được đụng vào à?

Vậy thì...

“Thế tiết thực hành môn gia chánh thì sao?”

Chỉ có điều này khiến tôi thấy băn khoăn.

Vì là học sinh xuất sắc nên không thể nào không làm được.

“Trứng chiên thì làm được nhé? Mọi người nghĩ chị là gì chứ.”

“Bình tĩnh đi. Thế cơm thì sao?”

“Chị không có rửa cơm bằng nước rửa chén đâu!”

“Canh miso thì?”

“Chị chú ý không để bị trào ra.”

“May vá?”

“Khâu giẻ lau thì dễ như ăn sáng.”

“Như mấy món phó hội trưởng làm thì?”

“Chuyện đó thì chịu rồi.”

Phải thôi.

Chỉ cần nhìn ảnh là biết phó hội trưởng đã ở tầm chuyên nghiệp.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Saki:

“Chuyện này đúng là hơi thất vọng nhỉ?”

“Tớ cũng thấy thế. Hình tượng sụp đổ rồi.”

“Sao đây? Gọi người tới không?”

“Gọi ăn cơm à? Ừm… vậy thì mất thời gian ở riêng với cậu…”

“Nhưng mà, nhà còn có bà cô nghiện rượu đó?”

“À, tớ quên béng mất!”

“Bà cô nghiện rượu, bó tay…”

Chúng tôi thì thầm rồi quyết định đề xuất với hội trưởng đang chuẩn bị đun nước nấu mì:

“Nếu chấp nhận trả tiền ăn, chị có muốn ăn cơm ở nhà em không?”

“Hả? Ă-Ăn cơm, là sao?”

““Bữa tối. Nếu được thì cả bữa sáng nữa.””

“Hả...?”

Hai người sững sờ.

Hóa ra Ichikawa-san vẫn chưa về, đang đứng ngoài cửa nghe trộm.

§

Trước mắt, tôi cùng chủ tịch hội học sinh - Yuuki Rie-senpai - đi xuống tầng dưới.

“Giờ tớ mới biết họ đầy đủ của chị đấy.”

“Ừ ha, bọn mình toàn gọi là hội trưởng hay chủ tịch hội học sinh thôi mà.”

“Nghe tên thôi là thấy oai rồi ấy. Cảm giác như thần thánh gì đó vậy.”

“Chị chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường thôi mà!”

“Người bình thường phải như Ichikawa-san ấy, thưa senpai.”

“Ugh...”

Trong thang máy, cả bọn trò chuyện khá rôm rả. Ngoại trừ một người, tất cả đều đã thay đồ, nhìn khung cảnh khá lạ lẫm.

Saki mặc một chiếc áo polo hồng nhạt kết hợp với quần jeans, trông thoải mái tự nhiên.

Còn senpai thì diện một chiếc váy đen trông khá dịu dàng nhưng cũng rất sang trọng.

Một bên là Saki - sống tự do phóng khoáng.

Một bên là senpai - đúng chuẩn tiểu thư con nhà quyền quý.

Bỗng nhiên, Saki hỏi:

"Aoi-chan tính sao đây?"

Câu hỏi ấy hướng về Ichikawa-san, người có nguy cơ bị bỏ lại.

“Tớ á? Tớ có thể đến cùng được không ạ?”

Ánh mắt cô ấy hướng về phía tôi, nên tôi đáp lại mà không nhìn trực tiếp:

“Dù có thêm một người hay hai người thì cũng chẳng sao cả đâu? Chủ nhà cũng không phiền gì.”

“V-Vậy… mình sẽ về thay đồ rồi sang liền ạ.”

“Chắc rồi. Vì bên dưới cậu chẳng mặc gì hết mà.”

“Chắc đang bị cạ vào đâu đó rồi nhỉ. Cậu ổn chứ?”

"Miễn bình luận."

Nhìn mặt đỏ ửng và hơi thở gấp gáp của cô ấy thì có thể đoán là cảm thấy rồi chứ không đùa đâu.

Cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng phản ứng của cơ thể lại quá rõ ràng.

(Chẳng trách, bị cái tên đó huấn luyện suốt hơn một năm mà…)

Tôi tránh ánh mắt của Ichikawa-san và bấm nút tầng hai nơi cô ấy sống.

Cô ấy lấy chìa khóa kim loại ra và rời khỏi thang máy.

Thực ra, khóa vào nhà đều giống nhau, nhưng nếu có yêu cầu riêng thì cũng có thể dùng khóa thường.

Tôi trở về phòng mình.

Saki dẫn senpai vào phòng khách.

“Lâu lắm mới quay lại mà thấy không khí khác hẳn ha?”

“Không khí ạ?”

“Trước thì là phòng bẩn bừa bộn, giờ lại sạch sẽ đến bất ngờ ấy.”

“Phòng bẩn… là sao chứ…”

Nghe đoạn hội thoại vang lại mơ hồ từ phía xa, tôi đoán chắc là chuyện từ trước khi tôi chuyển đến ở.

Bà cô nghiện rượu đó - bà ta chỉ dọn phòng riêng, còn mấy chỗ khác thì mặc kệ, rất lười.

Làm sạch chỗ khách hay lui tới mà bỏ mặc khu vực sinh hoạt chung thì chẳng có nghĩa lý gì.

Ngày đầu tiên tôi dọn đến, đứng ngoài cửa thôi mà đã thấy mùi lạ bốc ra rồi, shock luôn.

Tôi thay đồng phục ra và mặc đồ ở nhà, sau đó vào bếp đeo tạp dề lên.

“Thực đơn hôm nay là súp kem nhé. Cơm thì chưa nấu nên dùng bánh mì thay.”

Vì về hơi muộn nên cũng không làm được món gì cầu kỳ.

Dù vậy cũng phải nấu đàng hoàng, nếu không bà cô nghiện rượu kia sẽ bỏ ra ngoài ăn mất.

Không phải là bà ta sẽ nổi loạn gì đâu, mà chỉ đơn giản là sẽ đi ăn ngoài luôn.

“Trông cậu rành ghê ha.”

“Em là đầu bếp kiêm quản lý nhà cho chị quản lý chung cư mà.”

“À, kiểu như người giúp việc thay thế à?”

“Trừ giặt đồ thì Akira-kun làm hết. Vì nếu giặt thì phải giặt cả đồ lót nữa mà.”

“Hiểu rồi. Dù gần ba mươi nhưng vẫn là phụ nữ mà nhỉ.”

Dù đã từng kết hôn và hiện tại đang ly hôn, chị ấy nói muốn tái hôn nhưng vẫn chưa gặp ai hợp ý.

Nếu chị ấy tái hôn thật, tôi chắc phải chuyển ra khỏi nhà…

Tệ nhất là phải sống nhờ nhà Saki một thời gian.

Mà Saki thì lại tuyên bố sẵn sàng dang tay đón tôi bất cứ lúc nào.

Một lúc sau, tiếng ồn ào vang lên từ phía cửa ra vào.

“Không ngờ chị gái nhút nhát của em lại có người quen như vậy!?”

“Nè! Đừng nói to thế chứ!”

Ra là hai chị em nhà Ichikawa đến rồi.

Là cụm từ mang tính bắt mắt, nhấn mạnh "siêu đầy, ăn no nê" - nên thêm một lời bình nhỏ cho đúng phong cách Nhật ("đầy ắp luôn đấy chứ", "kiểu định ăn cho đã miệng đây mà", v.v.)