Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 34: Tôi không hề hối hận vì đã nói ra trong lúc bốc đồng

“Yêu cái quần lót dính máu thì đúng là biến thái thật. Mà là quần của ai thế?”

Aki-kun khẽ lẩm bẩm như vậy.

Tôi lập tức hiểu ra và toàn thân khẽ run lên.

“Cậu sao thế?”

“Hôm nay trời lạnh quá nhỉ?”

“Ừ ha, trời mưa nên cũng lạnh thật. Phó hội trưởng còn hắt xì mà.”

“Vậy thì... Aki-kun, ôm tớ để sưởi ấm đi?”

“Lớp trưởng, cậu nên biết điều một chút đi.”

“Ể~! Không được à!”

Cậu ấy từ chối khéo, nhưng tôi vẫn thấy lạ khi Aki-kun lại biết về chuyện đó.

Tôi vẫn chưa kể vụ ấy cho cậu ấy, vì xấu hổ quá nên chưa thể nói ra.

Thế mà Aoi lại đột nhiên nhảy vào.

“Lúc nãy, cậu có nói 'quần lót dính máu', tức là cái quần dính máu ấy hả?”

“Vậy à? Mà... Ichikawa-san cũng hứng thú với chuyện này sao?”

“Không phải hứng thú, mà là... từng trải qua.”

Ở đây cũng có người từng trải rồi à!?

“Thật ra con gái ai cũng từng trải qua chuyện đó mà.”

“Con gái ai cũng... À, ra là vậy! Cái tên khốn đó đúng là biến thái thật.”

“Gì cơ?”

Aki bị Aoi hỏi vậy thì liền kể lại lý do cậu biết.

Rằng “Tôi sẽ không bao giờ quên cái quần dính máu của cô gái mình thích”. Eo ơi, kinh quá!

Nghe cái là thấy buồn nôn rồi.

Thế mà hắn còn viết to tướng câu đó lên trang web ngầm nữa, điên thật.

“Đó là câu đứng đầu trên trang web ngầm à? Kinh thật. Nói không ngoa đâu.”

“Chắc là viết để không quên đi... nhưng nếu bị người ta thấy thì chẳng khác gì tra tấn.”

Đã đến mức này thì không nói không được.

Trời lạnh quá, tôi muốn được sưởi ấm.

“Aki-kun, xin lỗi... người bị thấy, là tớ đấy.”

“Hả?”

Cả Aki-kun và Aoi đều tròn mắt.

Tôi kể nhỏ lại đầu đuôi mọi chuyện, thì–

“Ra là vì cái đó mà hắn ám ảnh với Saki.”

“Thật sự kinh tởm. Loại người nên chết quách đi!”

Aoi giận thật sự, còn Aki-kun thì lặng lẽ ôm lấy tôi.

“Lần tới gặp lại, tớ sẽ đập cho hắn đến không ngóc đầu dậy nổi. Kẻ chen ngang phá hoại tình cảm người khác thì không đáng được tha thứ.”

“Tớ cũng sẽ giúp nhé. Dù sao vẫn chưa trả đũa được vụ kia.”

“Ừ. Đến mức này rồi thì kéo cả Kashiwagi vào cũng được."

“Ể? Cậu ấy cũng từng bị vậy à?”

“Không biết nữa. Vì Ruri đã trao lần đầu cho cậu ta sau khi hẹn hò, nên chắc là–.”

“Ừm... nghe vậy thì cũng hơi…”

Không biết nên thương cảm hay thở dài nữa.

“Đầu óc có thông minh thì cũng chỉ là người đáng tiếc thôi, Kashiwagi.”

“Aoi-chan đúng là kiểu có độc miệng ghê ha.”

“Chắc nếu nổi giận thì cũng thành cùng một dạng với Kashiwagi luôn đấy.”

“Phải rồi. Thuộc kiểu tốt nhất đừng chọc giận. Vậy thì đừng có đụng chạm đến điểm yếu người khác nữa.”

“Ừ ha, lỡ chạm vào là giật bắn lên mất.”

“Có thể đừng lấy chuyện đó ra đùa được không?”

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi!”

“Với cả, không cần phải giữ khoảng cách đâu. Dù gì chúng ta cũng là thành viên hội học sinh mà.”

Hình như câu đó là nói với tôi.

Aki-kun là con trai nên không tránh được, nhưng mà...

(Mà thật sự, lý do ám ảnh là vì cái quần lót hồi lớp 4 của tôi á...)

Nếu tất cả những lời trêu chọc đó đều là để duy trì ám ảnh với tôi, thì đúng là kinh tởm thật.

Tôi hiểu cảm giác của Aoi lúc này. Muốn hắn chết quách cho rồi.

Rồi Aoi lấy ví ra.

“À đúng rồi. Tớ sẽ trả tiền đồng phục mà cậu mua hộ nhé.”

Cô ấy đưa cho Aki-kun mấy tờ tiền giấy.

Nhắc mới nhớ, đồ lót bị xé nát nên đã vứt hết đi.

Vì chỉ còn đúng một bộ để thay, nên Aki-kun - người vốn có khoản tiền dư dả - đã ứng trước và đặt mua nguyên bộ đồng phục mới tại cửa hàng trong trường.

Việc đặt hàng thì tôi cũng đi cùng, và đã cùng Aoi nhận bộ mới.

Còn tôi thì chỉ đổi vì phần ngực không còn vừa nữa.

“Không cần vội thế đâu.”

“Không đâu. Những khoản vay mượn kiểu này nên giải quyết sớm.”

“Vậy thì... tớ nhận nhé.”

“Aki-kun? Tớ cũng trả tiền được mà?”

“Saki thì khỏi cần. Dù gì tớ cũng đang nhận tiền ăn từ cậu.”

“Vậy à? Vậy thì thôi.”

À, tôi đang trả tiền ăn cho cậu ấy mà.

Nên khỏi phải trả lại.

“Ngay từ đầu thì cũng là tài sản chung rồi.”

“Phải ha, tớ quên mất tiêu.”

“Tài sản chung?”

“Nghĩ đến mối quan hệ của bọn tớ là hiểu ngay ấy mà.”

“À! Ra là vậy... hiểu rồi.”

Hơn nữa, khi Aki-kun đến tuổi trưởng thành, chúng tôi sẽ chính thức kết hôn.

Giờ thì cũng được tự do công khai chuyện đính hôn rồi.

Nhờ vậy mà không còn phải kiêng dè khi thân mật nơi công cộng, tôi thật sự mong chờ điều đó.

...Mặc dù, con đường đến lúc công khai vẫn còn đầy chông gai.

“Kìa, cái gì vậy?”

“Sao lại ôm ấp thế kia?”

“Thèm thật đấy. Mà họ đâu có hẹn hò nhỉ?”

“Hừ, mặt dày thật, chẳng phải người yêu mà lại làm ra vẻ bạn trai.”

“Có cả hai cô gái vây quanh nữa, ghen tị quá!”

“Rốt cuộc ai là chính thất? Là cô ngực khủng hay ngực đẹp?”

“Hay là đập cho một trận?”

“Ừ, phải xử lý nó mới được.”

Dù được cho phép công khai tùy ý, nhưng đúng là con đường phía trước còn dài thật.

“Chính thất dĩ nhiên là Saki rồi, đồ ngu.”

“Tớ thì... hiện tại, ngoài cậu ấy ra, không muốn bị ai khác chạm vào cả.”

“Thế mà mấy ông vẫn không quan tâm cảm xúc con gái nên bị ghét là đúng rồi.”

“Đừng tưởng tụi tôi không để ý mấy ánh nhìn chằm chằm vào ngực nhé.”

“Mà này, Ichikawa-san, ăn trưa chưa?”

“À! Tớ quên mất! Để tớ đi mua ngay!”

Bị Aki-kun hỏi vậy, Aoi vội vã chạy đi mua phiếu ăn.

“Liệu có còn kịp không ta?”

“Chắc cũng sát giờ rồi.”

“Aoi-chan ăn khỏe lắm mà.”

“Dáng người nhỏ xíu, không hiểu ăn vô rồi tích tụ lại ở đâu nữa.”

“Chắc tích hết vào ngực rồi nhỉ?”

“Chắc thế thật.”

Aoi-chan, người đã thân thiết hơn kể từ sự việc lần trước.

Vì có vẻ vẫn e ngại con trai nên ngoài một vài người thì cô ấy không thân với ai khác.

Những người đó là Aki-kun và cậu bạn thanh mai trúc mã ở lớp E.

“Bạn thuở nhỏ của cô ấy là…”

“Chắc là Nikawa - bạn học lớp E.”

“Phải rồi. Dù gọi là bạn thời thơ ấu, nhưng thực ra đang hẹn hò đúng không?”

“Dù miệng nói còn trong trắng, nhưng thật ra thì ‘đã khai thông’ rồi, còn không kể với em gái mình nữa.”

“Vì vị trí hiện tại nên nếu tiết lộ quan hệ thì sẽ phát sinh nhiều rủi ro.”

“Ừ, nếu không thế thì ngực đâu thể phát triển đến vậy được.”

Aoi đang hẹn hò với cậu bạn tên Nikawa Akari.

Nghe tên tưởng con gái, ai ngờ là một anh chàng cơ bắp.

Thuộc đội bóng rổ, có vẻ quen với Aki-kun qua một sự kiện nào đó.

Dù không tin lời đồn, cậu ấy vẫn giữ kín mối quan hệ vì biết cách cư xử.

Cách yêu đương của cậu ấy khá giống tôi.

“Bị dính vào chuyện ‘kẻ thứ ba phá hoại’ thì đúng là tội cho cả hai.”

“Nhớ lúc tớ nói với Akari chuyện đó, cậu ta bảo ‘Tôi sẽ giết hắn’.”

“Ơ kìa, cậu nói rồi hả?”

“Tớ vào hội học sinh, bảo là chỉ còn tập luyện lúc trưa, nên mới nhớ ra và kể. Dù gì cậu ta là bạn trai mà, cũng nên biết chứ.”

“Ra vậy. Vậy Aoi-chan nghĩ sao?”

“Có vẻ cậu ấy giấu tên của thủ phạm khi kể lại.”

“Thật sao? Liệu có kể không nhỉ?”

“‘Tôi sẽ giết’ của Akari lúc đó chứa đầy sát ý thật sự.”

“Ể, nghĩa là...?”

“Chắc vì biết ai là thủ phạm rồi. Vốn đã bực sẵn, mà lại bận việc câu lạc bộ không thể bảo vệ bạn gái.”

“Ừm, hội học sinh và câu lạc bộ thể thao thường xung đột nhau. Không dễ gì hòa hợp được.”

“Đôi khi còn đối đầu. Nếu mà đến phòng hội học sinh hỏi có chuyện gì, rồi Ichikawa-san gặp chuyện nặng hơn thì phiền lắm.”

“Nếu nghe thế thì chắc chuyện hẹn hò cũng bị phát hiện rồi.”

“Không chừng bị phát hiện thật.”

Aki-kun cũng luôn chú ý cư xử với Aoi như một người bạn cùng giới.

Không, đúng hơn là cậu ấy không coi cô ấy là con gái.

Cậu ấy luôn rất tinh tế.

Và chính sự tinh tế đó lại khiến Aoi đánh giá cậu ấy cao hơn.

Cái cảm giác đó không mang ý nghĩa yêu đương, mà như một người bạn đáng tin cùng lứa.

Nếu không thì đã chẳng có chuyện Aoi chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở mỗi khi Aki-kun lỡ lời.

Cũng có chút gì đó giống kiểu 'đi kèm với tôi' nữa.

“Thế còn Akari?”

“Chắc đang luyện tập như thường lệ ở nhà thi đấu số 2.”

“Cực ghê. Tham gia câu lạc bộ là vậy đó.”

“Saki - người từng tham gia hỗ trợ đến năm ngoái - nói vậy thì nghe lạ ghê."

“Thế à? Năm nay tớ không tham gia nữa rồi.”

“Ờ nhỉ. Vì muốn dành thời gian cho tớ, đúng không?”

“Đương nhiên rồi!”

Năm ngoái, tôi tham gia chỉ để giải tỏa stress.

Năm nay, tôi muốn tập trung gần gũi với Aki-kun hơn.

Hơn nữa, từ tháng này tôi cũng tham gia hội học sinh nên đã từ chối mọi lời mời.

Vì gia nhập hội học sinh thì phải giữ vị trí trung lập, không thể dính líu vào các câu lạc bộ.

Aoi từng nói, “Có khi bị nhờ xin thêm ngân sách câu lạc bộ” nữa mà.

Đó là một trong những rủi ro từng được nhắc đến.

“Vậy còn chúng ta thì sao?”

“Dù sao thì chúng ta cũng cùng là ủy viên hội học sinh mà.”

“Vậy đến khi mọi chuyện kia được giải quyết xong?”

“Hay là…”

Chúng tôi đang nói chuyện xa xăm thì–

“Cho hỏi chút.”

Một đám nam sinh, mắt đỏ ngầu, đang đứng phía sau và nhìn chằm chằm Aki-kun.

“Chuyện gì vậy?”

“Mày còn định ôm Shiraki-san tới bao giờ hả? Mày có phải bạn trai cô ấy đâu!”

“Đúng thế đấy!”

“Buông ra đi! Tội nghiệp cô ấy quá!”

“Tội nghiệp lắm đó!”

Ờm, các người là ai vậy? Định tự cho mình quyền gì thế?

Nhìn kỹ hơn thì thấy trong đám đó còn có cả mấy tiền bối nữa, lớn đầu rồi mà nói ra một câu không thể chấp nhận được.

“Nghe nói bạn trai thật sự của cô ấy là quản trị viên trang web ngầm cơ mà?”

“...Hả?”

Cái gì vậy trời?

Đến tôi còn ngạc nhiên khi nghe giọng mình lạnh đi thấy rõ.

“Chúc mừng senpai đã tự giẫm phải mìn.”

“Mìn?”

Và rồi tôi nổi giận thật sự.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả? Nếu muốn lảm nhảm tiếng vượn thì cứ xuống âm phủ mà nói thoải mái đi. Kìa, nhảy từ sân thượng xuống mà bay cho đã. Thực sự, anh đứng đó làm tôi ngứa mắt quá, nên anh chết đi cho tôi nhờ.”

“Chắc đây là lần Saki nổi sát khí mạnh nhất từ trước đến nay.”

“Cũng phải thôi. Quản trị viên đó là tên tội phạm cưỡng hiếp đã bị bắt rồi còn gì. Mấy người bị ngu à?”

“Chẳng ai coi một kẻ cưỡng hiếp là bạn trai đâu.”

“Không, nhưng trên web ghi vậy mà…”

“Vậy là mấy người đọc được cái đó rồi tin sái cổ luôn hả?”

“Ugh…”

“Tiện thể nói luôn, đừng có làm ra vẻ là người thấu hiểu tâm lý con gái nữa. Nhìn mà buồn nôn. Tôi chẳng đời nào gần gũi với ai khác ngoài vị hôn phu của mình, người luôn lo lắng cho tôi hết lòng. Với lại, hành động của các người mới chính là lý do khiến con gái tụi tôi thấy ghê tởm đấy biết không?”

“Nhưng mà... người đó đâu phải bạn trai…”

“Thì sao? Cậu ấy chính là vị hôn phu của tôi, vậy thì sao nào?”

“...Ể?”

Đừng có mà trố mắt ra như thế.