“Ôi trời, cậu nói ra mất rồi.”
“Thì cũng đành chịu thôi! Vì toàn là mấy con khỉ đáng thương tự nhận mình là bạn trai của tớ mà!”
Tôi không thể ngồi yên nhìn người ta bôi nhọ Aki-kun - người tôi yêu được!
Tôi đã yêu xa suốt mười năm trời và phải chịu đựng tận ba năm rồi đấy.
Giờ thì tôi chẳng cần phải nhẫn nhịn gì nữa cả!
“Chuyện đó thì đúng là vậy rồi. Mấy senpai còn sống chứ?”
“““““……”””””
“Không có ai trả lời hết à. Vậy thì…”
“Saki, có nói thêm nữa thì cũng vô ích thôi. Cứ coi họ như đống xác chết thôi.”
“Là họ đã tự lao vào bãi mìn đấy chứ. À mà, cái chuyện hôn phu đó có phải sự thật không không?”
“Ừ, là thật.”
À, ra là Aki-kun biết chuyện đó rồi à.
Hồi đó vì vị trí của bản thân nên cậu ấy không thể lên tiếng, chắc còn khó chịu hơn cả tôi nữa.
Có lẽ đã giận tới mức muốn giết người rồi ấy chứ.
“Trước kia, cậu còn nhớ đám con trai bị Saki xử lý không?”
“Ý cậu là mấy đứa con trai ngồi ngoài hành lang đúng không?”
Là mấy đứa bị tôi “wall-kick” bằng chân phải trong lúc mặc quần legging đó.
Dù váy có bị hất lên thì lúc ấy tôi cảm thấy tức giận nhiều hơn.
“Chính bọn đó đã đăng bài, rồi tên chủ mưu kia là người phản ứng đầu tiên. Tớ đã đọc mà chán chẳng buồn nói. Không ngờ là hắn ta còn tự nhận mình là bạn trai của Saki trong khi cô ấy còn chưa từng công khai là ai.”
Chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy bực thật đấy.
Có bạn trai hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn con trai trong lớp cả.
Mà mấy đứa con trai đang im lặng liếc Aki-kun cũng y chang vậy thôi.
Rồi có vẻ Aki-kun cũng bực rồi, cậu ấy quay ra đáp lại:
“Nếu có gì phàn nàn thì cứ nói.”
Ánh mắt Aki-kun đầy sát khí, chuẩn phong cách dân bản xứ.
“Tớ đã sống phần lớn cuộc đời ở một đất nước có súng đấy. Sát khí của mấy người còn thua xa việc bị dí súng vào đầu.”
“““““……”””””
“Khoan, cậu từng bị chĩa súng vào đầu thật à?”
“Có chứ. Khi gặp cướp ở cửa hàng tiện lợi.”
“Cậu vẫn còn sống là tốt rồi.”
“Ừ, tớ cũng thấy vậy. Rồi?”
Vừa nói, Aki vừa thay đổi sắc mặt, từ nhẹ nhõm chuyển sang lạnh lùng.
“Can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác cũng có nghĩa là chấp nhận cái chết, đúng không? À không, tớ không giết người đâu. Không muốn trở thành đồng loại với mấy người đâu. Nhưng mà, sẽ bị ‘chết xã hội’ đấy, mấy người ổn chứ?”
Vừa nói, cậu ấy vừa lấy ra từ túi áo một chiếc lọ đựng chất lỏng trong suốt rồi mở nắp.
“Thứ này là một loại hóa chất đặc biệt có thể làm tan rã quần áo. Ai muốn bị đổ vào chỗ hiểm và mang danh biến thái thì cứ bước lên đây.”
“Hở? Hở? Có thứ thuốc như thế thật á?”
“Tớ đã phát triển nó từ lâu rồi, lấy cảm hứng từ một bộ manga đó"
Cái đó mà cũng có ngoài đời á?
Aki-kun như đang muốn thử nghiệm thứ đó nên liền nói:
“Ở đây là một chiếc khăn tay nè!”
Cậu ấy nhỏ một ít chất lỏng trong lọ lên khăn tay.
“Nó sẽ tan biến ngay lập tức! Chất sợi khi tan ra sẽ chuyển thành nước và CO₂ nên không gây hại cho cơ thể đâu.”
“““““!!?”””””
“Chỉ có điều, nó dễ bị lạm dụng sai mục đích nên không thể thương mại hóa.”
Sao lại có thứ khủng khiếp như vậy chứ!?
Trong lúc tôi vẫn còn sững sờ, Aki-kun nghiêm mặt lại và đe dọa:
“Thế nào? Muốn bị tạt vào chỗ hiểm không?”
“Đ-đừng mà!?”
Ngay lập tức, lũ con trai la lên và chạy toán loạn như đàn nhện vỡ tổ.
“Hèn nhát thật đấy, trời ạ.”
Aki-kun đóng nắp lọ lại với vẻ mặt chán chường.
Vì tò mò, tôi hỏi thử:
“Chuyện đó... là thật hả?”
Dường như mấy bạn nữ quanh đó cũng tò mò nên vểnh tai lên nghe.
Nếu bị dùng thứ đó thì con gái là người gặp nguy hiểm đầu tiên mà.
Aki-kun nở một nụ cười rồi ngay sau đó trở lại vẻ nghiêm túc:
“Thật cái đầu cậu ấy! Tớ dọa vậy thôi. Ngây thơ quá.”
Cậu ấy đột nhiên cho luôn phần khăn tay còn lại vào miệng.
“Hả!?”
Khoan, hù dọa tức là chỉ giả vờ thôi à?
“Nhưng mà, cái khăn tan mất rồi mà?”
“Khăn tay đó làm từ chất liệu đặc biệt thôi. Nước trong lọ là nước khoáng đấy.”
“Gì cơ, nước khoáng á!?”
“Đây này, uống được mà. Vị ngọt rất vừa miệng đấy.”
“Cho tớ uống thử chút đi!”
Tôi vẫn còn ngạc nhiên nên xin cậu ấy một ít.
“Đúng là nước khoáng thật!”
“Khăn tay này chỉ là bông kẹo ép lại thôi.”
“Kẹo bông!? Ra là vì thế nên nó mới có vị ngọt à.”
Vậy là, đơn giản chỉ là bị nước làm tan à?
Cả mấy bạn nữ xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc.
Việc dùng nó để hù dọa người khác đúng là hiệu quả thật.
“Mà, cậu lấy kẹo bông ở đâu thế?”
“Tớ mua ở cửa hàng tiện lợi lúc chạy bộ sáng nay.”
“Cậu dùng nó làm món tráng miệng à?”
“Chính xác. Dạo này tớ phải tiết kiệm nên chỉ mua mấy món đơn giản thôi.”
“Trời ơi~ làm tớ hết hồn.”
Nhưng nhờ vậy mà mấy đứa con trai phiền toái cũng biến hết rồi.
“Đàn ông mà chen vào chuyện tình cảm của người khác thì cứ bị ngựa đá chết hết đi là vừa."
“Ừ thì, tớ cũng chẳng muốn ở bên ai khác ngoài Aki-kun đâu, nên cũng không sao. Nhưng cậu không nghĩ sẽ có ai tin vào thứ đó chứ?”
“Không đâu. Tớ đã nói là giả rồi mà. Nếu có ai vẫn tin thì chỉ là mồi ngon cho mấy tay lừa đảo thôi.”
“‘Chết xã hội’ là theo nghĩa đó hả?”
“Ra đời rồi sẽ thấy, mấy tay lừa đảo có đầy rẫy. Như mấy vụ chào hàng dụ dỗ ở ga chẳng hạn, hoặc mấy quán bar chuyên lừa đảo.”
Nghe xong thấy xã hội ngoài kia đáng sợ thật.
Lúc ấy, Aoi-chan mang đến một phần udon tempura siêu to rồi ngồi xuống cạnh bọn tôi.
“Nghe chuyện quần áo tan chảy đúng là hơi rùng mình thật.”
“Đàn ông thì ai mà chẳng quan tâm đến mấy lĩnh vực đó. Mà thật ra tớ từng nghiêm túc định phát triển loại đó đấy. Lúc tìm ra lý thuyết và sắp bắt tay sản xuất thì bị các nữ nghiên cứu viên cản lại. Kết quả là luận văn bị tiêu hủy luôn. Kỷ niệm đó cay đắng thật.”
“Vậy là cậu thật sự từng định làm à?”
“Dù tớ không biết mấy nữ nghiên cứu viên đó là người như thế nào, nhưng họ làm tốt lắm.”
Trước lời của Aoi-chan, đám bạn nữ xung quanh cũng gật đầu lia lịa.
Còn tôi thì chỉ biết cười trừ thôi.
Vì tôi biết rõ Aki-kun là người thế nào rồi mà.
“Dù sao thì chuyện hôn ước cũng lộ rồi ha.”
“Ừ, sớm muộn gì cũng phải công khai thôi.”
“Dù là hơi sớm hơn dự tính.”
“Nhưng được cái đỡ phải chịu mấy ánh mắt dòm ngó khó chịu từ tụi con trai.”
“Đúng vậy. Có lẽ tớ cũng nên công khai luôn?”
“Tớ nghĩ nên đấy. Nhất là với người như cậu ấy.”
“Người có thể đối đầu với cậu ấy chắc chỉ có đội trưởng CLB Bóng rổ thôi.”
“Khoan, hai người biết bạn trai tớ luôn à?”
““Biết đấy””
“Vậy à... Akari chưa từng nói gì với tớ hết…”
À, ra là Aoi-chan không biết.
Tôi gặp lại cậu ấy sau tiết thể dục.
Lúc đó, Aki-kun vừa rủ tôi tham gia hội học sinh xong thì cậu ấy ghé lớp tìm tôi.
Akari hỏi "Không định tham gia à?", nhưng bị tôi phớt lờ luôn.
“Akari lúc nào cũng giả vờ như không quen cậu ấy mà. Bình thường thì chẳng thấy đâu, chỉ xuất hiện mỗi lúc tuyển thành viên cho CLB thôi.”
“Thật ra hai người họ quen nhau từ ba năm trước rồi đấy.”
“Thật á!? Vậy là còn trước cả khi tớ gặp lại cậu ấy à…”
À đúng rồi, Aoi-chan cũng là kiểu yêu xa.
Vì công việc của bố mẹ nên chuyển sang tỉnh khác từ lúc tầm năm tuổi.
Sau khi thi đỗ cấp ba thì trở về một mình, rồi em gái cũng theo sau vì muốn sống cùng chị.
“Nghe nói còn quen cả nhỏ năm nhất nữa đó.”
“V-vậy thì phải cẩn thận rồi!”
“Cẩn thận thì tốt thôi, nhưng đừng có tự đâm đầu vào đấy nhé?”
“Tớ đang ăn trưa mà?”
“Biết rồi biết rồi, xin lỗi nha.”
Nhưng mà nhìn Aoi-chan… tôi có cảm giác kiểu gì cũng dâng mình thật.
Còn tôi thì, dù thế nào tôi cũng từ chối.
Sau bữa trưa, bọn tôi quay về lớp thì thấy ồn ào lắm.
“Nghe bảo vị hôn phu của cậu là Nagakura thật hả?”
“Nghe từ đâu vậy?”
“Từ tụi con trai trong lớp truyền sang á!”
“A, ra là từ bên đó à…”
Ngay lập tức, bọn tôi bị hỏi han tới tấp từ bạn cùng lớp.
Aki-kun cũng y chang.
“Rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào vậy?”
“Sao không nói sớm chứ?”
“Thì vì chuyện đó do gia đình quyết định mà.”
“À, đúng rồi, cậu là tiểu thư mà.”
“Đã là do gia đình thì đành chịu thôi ha?”
Câu nói đánh trống lảng đó có hiệu quả thật.
Trong những lúc thế này, xuất thân từ gia đình bình thường của Aki-kun lại là một lợi thế.
“Chuyện em họ của hội trưởng chắc cũng nên nói ra nhỉ.”
“Hả? Em họ? Ai là em họ?”
“À, không có gì đâu.”
“Không có gì mà trông cậu cứ giấu giếm thế?”
“Cậu biết mà, hội trưởng được các nữ sinh ngưỡng mộ lắm đó, cậu có biết không?”
“Nói là giấu thì hơi quá, nhưng cũng không tiện nói ra được…”
Chết rồi.
Aki thì giả vờ ngủ ngay lúc này.
(Nè! Dậy đi, còn tiết học buổi chiều nữa đó!?)
Tôi đành xin lỗi hội trưởng trong lòng và quyết định kể.
“Mẹ của Aki là em gái của ba hội trưởng đấy.”
“Hả? V-vậy là…”
“Vậy thì…”
“Thông minh là do…”
“Có thể là do di truyền đó. Tớ cũng nghĩ vậy.”
Hội trưởng là người giữ vị trí nhất lớp ba năm liền mà.
Tôi nghĩ người như vậy sẽ không bao giờ rớt hạng đâu.
“Vậy thì hai cậu chả phải là một cặp đôi hoàn hảo sao!”
“Đúng thế. Đẹp trai, đảm đang, học giỏi.”
“Vận động tốt, nấu ăn giỏi nữa.”
“Không có điểm yếu nào luôn á.”
“Nghe bảo yếu môn văn đó.”
“““““Gì cơ!?”””””
“Nhưng cậu ấy rất giỏi tiếng Anh. Dù sao cũng là người từ nước ngoài chuyển về mà.”
““““À, đúng rồi ha””””
“Còn gì nữa không?”
“Sao các cậu lại cố tìm điểm yếu của cậu ấy thế?”
“Tại vì hoàn hảo quá thì khá khó gần mà.”
Nghe vậy thì... cũng đúng.
(Còn cái vụ dị ứng với rượu nữa... nhưng cái này không kể được.)
Còn gì nữa nhỉ? À!
“À, hình như không thích ngực quá to thì phải?”
“““““C-chẳng phải là hội trưởng cũng vậy à!?”””””
“Ừ, chắc là vậy đó. Nói không thích thì đúng là có thật.”
Dù trường hợp của hội trưởng, tôi nghĩ là do tính cách chứ không phải kích thước.
“Vậy thì Saki không thể lớn thêm được rồi ha.”
“Lớn thêm á? Ý cậu là ngực hả?”
“““““Ngoài cái đó ra thì còn gì nữa chứ!?”””””
Cái đó thì...
Tôi liếc nhìn Aki-kun đang giả vờ ngủ.
(Ah, cậu ấy giơ ngón cái lên. Tức là tôi vẫn OK dù có to hơn nữa.)
Biết là mình vẫn được yêu thương dù có thế nào, tôi cảm nhẹ nhõm hẳn.
“Ừ, chắc là vẫn ổn thôi.”
“Có cơ sở gì không?”
“Cơ sở á…”
Trong trường hợp này thì chỉ có một thôi.
“Vì cậu ấy yêu tớ mà?”
“Bà xã cậu có biết chưa?”
“Biết rồi. Nhưng ai là ‘bà xã’ hả?”
“Thì Ruri chứ ai.”
“...”
“Grrr... Vậy, bằng chứng cậu ấy yêu cậu là gì?”
“Phải hỏi tới mức đó luôn à!?”
“Thì còn chuyện có hợp nhau về thể xác không nữa mà.”
Tôi... vẫn chưa làm chuyện đó, sao mà nói ra được chứ.
“...Mình xin phép giữ im lặng.”
“““““Giữ im lặng cái đó luôn á!?”””””
Cụm từ “chết xã hội” (trong tiếng Nhật: 社会的に死ぬ – shakaiteki ni shinu) là một biểu hiện ẩn dụ phổ biến trong manga, anime và văn hóa mạng Nhật Bản. Nó không phải là cái chết thể xác, mà là cái chết về danh tiếng, mối quan hệ xã hội, hoặc địa vị trong cộng đồng.