Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 38: Công việc đã định bị hủy bỏ

Buổi luyện tập cho đại hội thể thao sáng nay thực sự khiến tôi mệt mỏi.

Giả vờ ngái ngủ rồi lợi dụng việc vừa tắm xong, tôi mặc áo sơ mi lên lớp da trần trụi của mình và mặc quần bó, sau đó đi ra lối vào nơi Aki-kun đang đợi.

Nhưng rồi không ngờ lại bị Aoi-chan bóp ngực một cách táo bạo đến vậy.

Vì chuyện đó mà cơ thể tôi bị kích thích, đến mức khi ghé vào cửa hàng tiện lợi để mặc thêm đồ lót, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

(Không ngờ… mình lại không kiềm được…)

Lúc đó tôi nghĩ bản thân vẫn ổn, nhưng rõ ràng là tôi đã chủ quan.

Khi tập đi ba chân và cơ thể tôi áp sát vào Aki-kun thì...

(Đúng là đời không như mơ…)

Quá sát luôn ấy. Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Dù biết nếu nó ngừng đập thì tôi cũng tiêu đời, tôi vẫn không ngừng nhủ thầm bản thân phải giữ bình tĩnh.

Cơ ngực rắn chắc của cậu ấy chạm vào bộ ngực đang rung lên của tôi.

Phần hông và thân dưới cứng cáp, có độ ổn định cao.

Vai và tay thon gọn nhưng rõ ràng là đã được rèn luyện.

Cùng với đó là mùi hương mà tôi cực kỳ yêu thích, phát ra từ ngay bên cạnh.

Tất cả những điều đó đã kích thích da và cả não tôi một cách kinh khủng.

Nhờ vậy mà khi về nhà, chỉ cần nghĩ đến việc tắm là cảm giác bồi hồi lại trào dâng.

Bộ đồ lót mà tôi được mua cho cũng… tan tành như bao cảm xúc của tôi vậy.

(Làm sao chịu nổi mấy tình huống như vậy đây?)

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, đeo nhiều lớp mặt nạ để Aki-kun và mọi người không nhận ra, nhưng thật lòng mà nói, tim tôi đập thình thịch, phần thân dưới lại kích thích đến mức không chịu nổi.

Cũng vì thế mà tôi đã phải vào phòng tắm để tự an ủi bản thân một chút, miễn sao không bị trễ bữa sáng. Hic hic.

Mặc dù tôi đã có một số lần tiếp xúc cơ thể với Aki-kun, nhưng đều chỉ là qua đồng phục.

Dù là mặc đồ thường thì chúng tôi cũng chỉ chạm nhau qua lớp vải dày, nên việc chạm qua lớp vải mỏng như hôm nay giống như một chuyến phiêu lưu lớn vậy.

Chính vì thế, tôi quyết tâm từ lần sau sẽ mặc kín đáo hơn.

(Dù vậy… cứ giữ mãi thế này thì cũng yếu đuối quá, nhỉ?)

Sớm muộn gì tôi cũng phải tiến thêm một bước. Dù có hơi đáng sợ nhưng tôi cũng muốn vượt qua ranh giới ấy.

Chúng tôi đã từng yêu xa rất lâu. Để lấp đầy khoảng cách ấy, việc thân mật hơn là điều cần thiết.

(Aoi-chan cũng có kinh nghiệm rồi mà. Dù Chủ tịch hội học sinh và Ruri cũng vậy, nhưng chắc dễ tâm sự nhất là Aoi-chan nhỉ?)

Cậu ấy có thể cằn nhằn vì chuyện này, nhưng tôi có cảm giác Aoi-chan sẽ hiểu được cảm xúc của tôi hơn là mấy người cứ nói thẳng tuột ra.

Aoi-chan cũng là người từng yêu xa rồi cuối cùng cũng đến được với người mình yêu… còn sớm hơn cả tôi nữa.

(Aki-kun lúc mới nhập học đã bị cuốn vào đủ thứ âm mưu nên tạm thời đánh mất mối quan hệ với tôi rồi mà)

Phải mất một năm chúng tôi mới lấy lại được mối quan hệ ấy, điều đó thực sự rất khó khăn.

Vì vậy tôi thật sự muốn nói lời cảm ơn với cô quản lý.

Người đã kết nối lại chúng tôi, làm sáng tỏ sự thật, giải quyết mọi vấn đề.

Cô ấy đã vạch trần hành vi bệnh hoạn của những kẻ đang âm thầm phá hoại, nhờ đó mà Aki-kun đã nhận ra tình cảm của tôi là thật.

(Cậu ấy cũng đã hiểu vụ video letter chỉ là hiểu lầm mà)

Trừ vụ đó ra thì mối quan hệ giữa tôi và Aoi-chan khá giống nhau.

(Nếu định hỏi ai, chắc chắn sẽ là Aoi-chan rồi. Ruri thì chỉ giục tôi tấn công thôi)

Chủ tịch thì không thích nói mấy chuyện này. Dù có kinh nghiệm, cô ấy chắc chắn sẽ yêu cầu tôi đừng nhắc đến.

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến chuyện giống nhau đó–

“Tớ thật sự rất vui!”

–kết quả tốt đẹp đã đến với Aoi-chan.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

“Giờ cậu cũng là một phần của nhóm chúng ta rồi nhỉ.”

“Vâng!”

Bạn trai của Aoi-chan là Akari-kun, học sinh lớp E khối khoa học, thành viên CLB bóng rổ.

Cũng là bạn thân của Aki-kun.

Gọi là bạn thường thì hơi khó vì khoảng cách giữa họ có vẻ không ‘bình thường’ lắm… nên có lẽ gọi là bạn thân thì hợp lí hơn.

Giống như mối quan hệ với bạn trai của Ruri vậy.

Dù ở trường họ giữ khoảng cách, nhưng bình thường thì họ vẫn hay trêu chọc nhau.

Hôm nay là ngày diễn ra hoạt động thường kỳ của hội học sinh, nên chúng tôi cùng nhau đến trường.

Trên đường, chúng tôi bàn về việc công khai mối quan hệ của Aoi-chan và Akari-kun.

“Nếu công khai thái quá thì lại có mấy đứa gào lên ‘câu được trai tốt’ này kia, nên cứ giữ ở mức đang hẹn hò là đủ rồi.”

“Đúng vậy. Cậu với Aki-kun là hai chuyện khác nhau mà.”

“Chuyện đó tớ cũng mới biết gần đây thôi.”

Gia đình Aoi-chan hoàn toàn là dân thường, giống gia đình Aki-kun.

Dù nói vậy, nhà Aki-kun có liên hệ với nhà Yuuki, nên khó gọi là “dân thường”. Trong khi gia đình Aoi-chan thì đúng nghĩa dân thường luôn.

Nghe nói hồi trước, nhà của họ sống cạnh nhau, và bố mẹ hai bên từng là bạn cùng câu lạc bộ thời đại học.

Chính mối quan hệ đó đã dẫn đến việc họ đính hôn.

Bố mẹ tôi và bố mẹ Aki-kun thì là bạn thân từ hồi cấp ba, nên điểm đó cũng giống nhau.

Những chuyện như thế thì chỉ người trong cuộc mới biết, còn những kẻ ngoài cuộc lại cứ chen vào không đúng lúc.

“Dù vậy thì cũng sẽ có người đơm đặt mà.”

“Đúng thế. Như lớp trưởng lớp E chẳng hạn…”

Nghe đến đây, tôi thấy đau đầu luôn.

“Là… cô ta sao?”

“Saki, cậu biết à?”

“Tụi tớ cãi nhau trong ủy ban suốt ấy.”

Phải cãi nhau rất nhiều lần.

Mà thực ra là bên kia cứ hay kiếm chuyện.

Tôi tức quá nên buột miệng gọi cô ta một biệt danh liên quan đến tên thật của cô ấy.

“Ồ… gọi là Amagoi hả.”

“‘Amagoi’!?”

Tên thật của cô ta là Amane Koi (雨音 恋), tôi đã vô tình gọi cô ta là ‘Amagoi’ (cầu mưa) - một cái tên khá tệ…

“AI LÀ ‘AMAGOI’ HẢ!? AI!?”

Ngay khi tôi nói ra biệt danh ấy, cô ta như ấm nước sôi bốc hơi, lao tới phía chúng tôi nhưng đi thẳng qua rồi vào cổng trường.

Tai cô ta thì nhạy kinh khủng, nên không thể nói là buột miệng được.

“À… gọi là Amagoi à.”

“Ý cậu là Amane-san sao?”

“Đúng vậy, là kẻ thù trời sinh của tớ. Một đứa con gái đáng thương, sống trong ảo tưởng.”

““Ảo tưởng?””

Đúng là ảo tưởng thật.

Tôi biết nói vậy hơi tội cho Aoi-chan và Aki-kun, nhưng rõ ràng cô ta đang hiểu sai hoàn toàn.

“Chắc là trước kỳ thi thì phải? Lúc đó Akari-kun đến tìm Aki-kun ấy.”

“Trước kỳ thi à? À, vụ Ichikawa-san với hội trưởng gọi tớ đi ấy hả?” (Gọi Akira đi ấy)

“Chắc là vậy. Mình cũng không biết Aki-kun đang ở đâu nên cùng đi tìm với cậu ấy.” 

“Hội trưởng bảo cậu ấy đến văn phòng hội học sinh để xử lý gấp vụ hóa đơn, đúng không?”

“Lúc đó mình quên không nhắn lại cho cậu. Mà lúc đó Saki cũng ra ngoài với bạn rồi.”

“Với lại, trong khuôn viên trường thì không tiện rút điện thoại ra. Có nơi mà rút ra là bị tịch thu luôn.”

Vì lý do đó nên tôi đã đi tìm Aki-kun cùng Akari-kun.

Đi sát nhau, lượn khắp nơi trong trường.

Thậm chí còn nhìn vào cả thùng rác đấy.

“Thế là, đúng lúc đó thì Amagoi xuất hiện và gây chuyện ở căng-tin.”

“Ái chà, xui thật. Đến khu hành chính là gặp ngay rồi mà.”

“Đúng vậy. Chúng tớ chỉ cùng nhau tìm người thôi mà, thế mà bị nói là lén lút hẹn hò.”

“Đầu óc kiểu gì vậy…”

“Cứ thấy đi chung với con trai là lập tức nghĩ thế thì đúng là có vấn đề thật.”

Cũng bởi lúc đó tôi và Aki-kun chưa công khai mối quan hệ nên mới có chuyện hiểu nhầm.

“Cô ta nói kiểu: ‘Tôi tưởng cô thân với con trai lớp mình, sao giờ lại lén lút với người khác?’ đấy.”

““Bực ghê…””

Cô ta xem tôi như kẻ chen ngang vào mối quan hệ của người khác.

“Nghe vậy, Akari-kun mặt cứng đờ ra luôn. Bình thường cậu ấy hiền lành, không bao giờ nói nặng con gái, mà lúc đó lại thì thầm ‘chết đi’ với Amagoi luôn ấy.”

“Chuẩn luôn. Tớ cũng đoán cậu ấy sẽ nói thế.”

“Tớ chắc cũng sẽ nói vậy.”

Cặp đôi này mà khẩu chiến với nhau thì chắc kinh lắm.

“Mà Amagoi không nghe thấy đâu, vì tiếng ồn trong căn-tin át hết rồi.”

“Ra là lời thì thầm độc địa của Akari chỉ có Saki nghe thấy à.”

“Cậu ấy nói nhỏ chắc vì nghĩ cho các thành viên trong đội. Nếu cô ta nghỉ thì phiền lắm.”

“Chắc vậy thật. Dù sao cô ta cũng là quản lý đội bóng rổ mà.”

“À, vậy nên mới đến trường từ sáng sớm.”

“Có vẻ là vậy. Cô ta phải chuẩn bị mọi thứ trước khi các thành viên đến.”

“Dù gì thì tính tình tận tụy, điểm đó thì cũng đáng khen.”

“Nhưng mà cũng quá cứng nhắc.”

“Không chỉ một chút đâu, nhiều luôn ấy.”

Kiểu người đã quyết là làm tới cùng, chẳng biết linh hoạt là gì.

“Về thành tích học tập thì do không biết ứng biến nên đã tụt hạng đáng kể rồi.”

“Phải. Cuối năm đứng hạng 5 mà giờ…”

“Giữa kỳ chỉ còn hạng 30. Tụt không phanh luôn.”

Nếu cứ như vậy thì cô ta sẽ không còn làm quản lý nổi đâu.

“Ừm? Cô ta ở lớp E phải không?”

““Đúng vậy mà?””

“Học lớp khối tự nhiên mà không biết linh hoạt thì đúng là địa ngục nhỉ?”

“Chắc từ giờ còn rớt nữa. Nếu tụt tới hạng 184 thì…”

“Phải gỡ lại bằng các môn khác thôi.”

Nếu cứ thế thì chắc chắn cô ta sẽ phải từ bỏ chức quản lý.

Chỉ cần dính một điểm liệt là sẽ bị hạn chế tham gia câu lạc bộ.

“Nếu tệ nhất thì còn rớt tín chỉ, phải lưu ban.”

“Cũng có khả năng đó.”

“Thôi, chuyện người ta nói thế là đủ rồi. Giờ lo làm việc của hội học sinh thôi.”

“Phải đấy.”

“Vâng.”

Dù nãy giờ toàn nói về Amagoi, nhưng bây giờ chúng tôi phải bắt đầu công việc của hội học sinh.

Đó là hoạt động chào hỏi buổi sáng.

Tôi quay đầu lại khi đi qua cổng trường thì…

“Ugh…”

Phát hiện vài người đàn ông mặc áo mưa ở cạnh cổng trường.

“Chết tiệt, đám phóng viên rình mò đó.”

“Vẫn còn ở đây sao…”

“Rình suốt đêm luôn, cũng cực nhỉ.”

“Chắc tính lao ra phỏng vấn đột kích học sinh đến sớm đây mà.”

“Vô duyên thật. Ước gì họ biến mất luôn cho rồi.”

Mà như thế lại thành vụ án khác, nên thôi.

“Đây là vì vụ tối qua sao?”

“Ờ, chắc là vụ đó mới lộ ra nên họ mới tới.”

“Nếu có đám này thì hoạt động chào hỏi phải hủy à?”

“Chắc vậy. Họ sẽ cản trở đấy. Lại thêm hành động và phát ngôn chẳng giống người lớn chút nào nữa.”

“Không thể áp dụng luật cấm làm phiền với mấy người này sao?”

“Không được. Họ luôn núp bóng tự do báo chí, tự do ngôn luận rồi làm loạn.”

“Có thuốc nào trị được mấy người này không?”

“Cắt hợp đồng tài trợ ấy. Chỉ cần doanh nghiệp rút tài trợ là họ im ngay. Có điều…”

“Có điều?”

“Doanh nghiệp cũng sẽ chịu thiệt, nên đó là con dao hai lưỡi. Họ bỏ tiền chạy quảng cáo để xây dựng hình ảnh mà.”

“À, đúng rồi. Quan hệ hai chiều.”

Doanh nghiệp cần quảng cáo để người tiêu dùng biết đến sản phẩm.

Để quảng cáo được truyền đi, họ cần phóng viên truyền thông.

Nếu cắt tài trợ thì lại không thể quảng bá sản phẩm.

Mà nói đi cũng phải nói lại–

“Truyền hình và tạp chí đúng là giỏi trong việc khuếch tán quảng cáo, nhưng chỉ cần hành vi của phóng viên không đúng mực thì lại làm tổn hại đến hình ảnh doanh nghiệp. Rốt cuộc thì cũng chỉ là tự bóp cổ mình thôi. Tớ lúc nào cũng mong mấy người này học cho ra đạo đức và thường thức rồi hãy đi làm báo.”

““Chuẩn đấy.””

'常識' - ý nói kiến thức và cách hành xử tối thiểu mà người bình thường ai cũng nên biết. Câu này ẩn ý phết, câu gốc là “それもあって朝食に遅れない程度にお風呂で慰めた。シクシク。”. Giải thích: “慰めた” ở đây hàm ý tự giải tỏa sự kích thích (mang tính riêng tư, không chỉ đơn thuần là "đi tắm"; “朝食に遅れない程度に” nghĩa là "chỉ làm nhanh để không muộn bữa sáng".