Cuộc họp của Ban tổ chức hội thao đã kết thúc suôn sẻ.
“Những người ở lại chúng ta phải làm đơn xin mua đồ với các loại giấy tờ khác nữa.”
“Dù là ‘cái may trong cái rủi’ đi nữa, nhưng việc hành chính tăng lên thật sự cũng khá căng thẳng.”
Chúng tôi quay lại phòng Hội học sinh từ phòng họp, bắt đầu ghi lý do và ký vào các loại đơn xin khác nhau.
“Không còn cách nào khác. Dù sao chúng ta cũng đang bị kẻ đã bị đuổi học can thiệp quá mức mà.”
“Mình thật sự không hiểu nổi thần kinh kiểu gì mà đã bị đuổi học, còn đang bị giam giữ, lại vẫn còn xen vào chuyện này.”
Trước tiên, chúng tôi ưu tiên ghi vào giấy tờ việc giới hạn nơi mua bữa trưa.
Mục đích là ngăn chặn việc trộn lẫn vật lạ vào đồ ăn và quy trách nhiệm về một chỗ.
“Nếu giới hạn mua ở căn-tin thì cũng phải ghi rõ phương thức mua trong ngày hôm đó, đúng không?”
“Đúng vậy. Phải đặt giới hạn mỗi người tối đa ba phần, nếu không tệ nhất sẽ xảy ra tình trạng hết hàng.”
“Cũng cần thay đổi cách bán để tránh sự cố, dựa vào cảnh tượng hỗn loạn thường ngày mà đoán.”
“Lần này ghi rõ cả chuyện đó đi. Còn phương án đối ứng thì là việc của nhân viên căn-tin.”
Dù mua ở cửa hàng tiện lợi cũng không vấn đề gì, nhưng vì không biết dị vật sẽ bị trộn vào lúc nào nên không thể lơ là.
Nhóm mang cơm hộp nếu cất vào tủ khóa cá nhân thì chỉ cần rời mắt khỏi đó cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Hơn hết, điều phiền toái là đã từng có vấn đề với chìa khóa tổng của tủ đồ cá nhân.
“Có thể coi là may mắn khi Chủ tịch nhớ ra vụ mất khóa.”
“Đó là một vụ việc khiến các giáo viên cũng phải đau đầu, nên chị không thể nào quên được.”
Bởi vì đã phát hiện ra chìa khóa tổng của các tủ khóa bị sao chép một cách khó hiểu.
Nhưng hiện tại cũng không đủ thời gian và kinh phí để thay hết các bộ khóa ngay lập tức.
Cũng vì lý do đó, học sinh đã được nhắc nhở không nên cất giữ vật quý giá trong tủ.
“Vốn dĩ chìa khóa tổng của tủ khóa đâu phải thứ có thể dễ dàng mang ra ngoài đúng không?”
“Vậy thì tại sao lại dẫn đến chuyện bị mất? Với cả việc nó được trả lại sau đó cũng rất kỳ lạ.”
“Chuyện đó xảy ra vào năm ngoái, khi có học sinh làm ầm lên vì không mở được tủ. Người phụ trách khi đó đã miễn cưỡng mang chìa khóa tổng ra.”
Trong lúc giáo viên mang chìa tổng ra để mở tủ, có ai đó đã nhanh tay lấy trộm chìa, rồi biến mất.
“Chuyện đó có vẻ là do sự bất cẩn của giáo viên đúng không?”
“Người phụ trách khi đó là Yamaji-sensei. Nên chắc em hiểu rồi đấy.”
““““Vậy thì đúng là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.”””
Vài ngày sau khi nhìn lại hộp chìa khóa thì thấy nó đã được trả lại, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra cả.
Sau vụ đó, mỗi lần cho mượn chìa khóa, giáo viên nào cũng để mắt rất kỹ vào hộp đựng.
“Vậy ra lý do giáo viên nhìn em chằm chằm là vì chuyện đó à. Làm em cứ tưởng mình bị nghi ngờ vì lý do khác chứ.”
“Trường hợp của Nagakura-kun thì chắc do mấy tin đồn bám theo nên bị để ý nhiều hơn thôi.”
“Hóa ra mấy câu ‘nhớ trả ngay’ với ‘coi chừng bị đình chỉ’ là vì chuyện đó sao.”
“Đúng là rắc rối. Vì không bắt được thủ phạm nên các thầy cô cũng đành bó tay.”
Nhờ vụ đó mà ngay cả học sinh như tôi khi mượn chìa khóa cũng đều bị nhắc nhở kỹ lưỡng.
Chỉ riêng chìa khóa phòng hội học sinh là ngoại lệ.
Chắc Aki-kun cũng không bị coi là trường hợp đặc biệt gì đâu.
“Sau đó vài ngày, đã xảy ra vụ mất đồ của nữ sinh.”
“Vụ đó xảy ra ở nhiều nơi. Mà toàn là đồ bị trộm là đồ dùng vệ sinh.”
Chính vụ đó đã khiến việc chìa khóa tổng bị sao chép được phát hiện.
Do dù đã khóa tủ rất kĩ thì đồ trong đó vẫn biến mất.
Ngay cả chìa khóa tổng trong hộp khóa cũng được khóa bằng nhiều ổ khóa padlock để không thể dễ dàng lấy ra, vậy mà..."
“À, đúng là có vụ đó. Mình chẳng làm gì mà lại bị nghi ngờ đầu tiên.”
“Tớ đã âm thầm mắng mỏ mấy đứa nghi oan cậu rồi mà?”
“Ra là vậy. Hèn gì hôm sau chúng xin lỗi mà chẳng có chút thành ý nào.”
“Không có thành ý à. Thế thì để lát nữa tớ mắng thêm lần nữa vậy.”
“Chuyện qua rồi nên tớ cũng không để bụng đâu.”
Những vụ như thế vẫn thi thoảng xảy ra.
Từ đó về sau, học sinh từ năm hai trở lên không còn ai để đồ vào tủ nữa, bất kể là cơm hộp hay thứ gì khác.
Chỉ còn học sinh năm nhất là những đứa chưa biết chuyện mới để vào, còn đứa nào biết rồi thì không ai dám để.
“Chìa khóa tủ của năm nhất được đổi sau khi học sinh năm ba tốt nghiệp, nên thật ra vẫn an toàn. Chìa khóa tổng của năm nhất cũng là cái khác mà.”
“Dù vậy, nếu muốn xóa bỏ tin đồn thì chỉ còn cách tìm ra thủ phạm đã lấy trộm chìa khóa tổng.”
“Nếu tìm ra được thì tốt thôi. Chìa khóa tổng đó cũng chỉ được dùng trong hai năm, cho khối ba và khối hai. Nên chỉ còn cách đợi thời gian trôi qua thì vấn đề mới tự biến mất.”
“Đúng là khó chịu thật.”
Ngoài ra, đồ uống cũng chỉ được mua từ máy bán hàng tự động, không được mang từ ngoài vào.
Dù chỉ là đồ uống đang uống dở cũng phải bỏ đi và mua lại.
Chắc chắn sẽ có phản đối, nhưng nếu có ai bị đau bụng ngã mà ngã gục thì không ai chịu trách nhiệm nổi, nên điều này đã được thêm vào mục cần lưu ý.
“Chắc sẽ có người làm ầm lên kiểu ‘Làm gì có chuyện đó xảy ra’ nhỉ.”
“Nếu có thì cứ xem họ là đàn em của kẻ chủ mưu mà theo dõi.”
“Ra là vậy, khả năng có đàn em thật.”
“Chị sẽ nói với giáo viên và thông báo luôn chuyện có mối đe dọa trong trường.”
Vì ban kỷ luật không thể xử lý hết nên cả giáo viên cũng phải tham gia.
“Nếu không xảy ra chuyện gì thì càng tốt. Nhưng chỉ cần cho thấy chúng ta đang cảnh giác thì bên kia cũng sẽ khó hành động hơn.”
Chỉ có việc đau bụng do kinh nguyệt là không thể kiểm soát nên đành phải để từng người tự lo.
Vấn đề thì chất chồng, nhưng đây là công việc của Ban chấp hành Hội học sinh, nên đành phải chấp nhận vậy.
“Chỉ còn cách nghĩ rằng vượt qua chuyện này sẽ có phần thưởng dễ chịu đang chờ đợi.”
“Phần thưởng dễ chịu… ạ?”
Nếu là chủ tịch mà nói đến phần thưởng thì tôi lại liên tưởng đến công việc kế tiếp.
Dù gì thì hội trưởng cũng là kiểu người nghiện công việc mà.
“Mấy đứa vừa nghĩ ‘Chị là người cuồng việc’ đúng không?”
“““Ugh…”””
Trừ phó hội trưởng ra, ai cũng đều nghĩ thế cả.
“Hôm sau ngày đại hội thể thao là ngày nghỉ. Ngay cả chị cũng có lúc chỉ muốn nằm dài ở nhà chứ.”
“Bất ngờ thật đấy. Hội trưởng mà cũng ngủ nướng à?”
“Chẳng có gì lạ đâu. Hội trưởng bình thường cũng lười lắm mà.”
“Như Kotori nói đấy, chị cũng lười lắm đó.”
Phó hội trưởng trả lời câu hỏi của Aoi-chan, hội trưởng cũng gật đầu xác nhận.
Lúc này, tôi chợt nhớ lại một chuyện đã xảy ra trước đây.
“À, nên là… mì ly ăn liền?”
““Mì ly ăn liền!””
Aki-kun và Aoi-chan cũng nhớ lại và gật đầu như thể đã hiểu.
Gọi là nấu ăn, nhưng thật ra là lối sống bê bối đến mức chỉ làm mì ly.
Ngay cả tôi cũng thỉnh thoảng cũng vậy, mà chị ấy thì ăn gần như mỗi ngày, bảo sao bị gọi là lười.
Chỉ có phó hội trưởng là vẫn ngơ ngác, dù là người biết rõ cái tính lười biếng của hội trưởng.
“Mì ly ăn liền?”
“……”
Hội trưởng im lặng, chỉ tiếp tục ghi chép vào giấy tờ.
Phản ứng này có lẽ là vì chị ấy chưa từng kể chuyện đó cho người khác biết.
“M-Mỗi người đều có lối sống riêng của mình mà.”
“Nghe cứ như đang cố biện minh một cách gượng gạo vậy.”
“Hô hô… Nagakura-kun, sau này chị sẽ dạy bảo em một trận.”
“Khoan! Vô lý quá rồi đấy!?”
Nếu không chêm vào mấy câu trêu chọc thì có khi cậu ấy đã an toàn rồi.
Tôi bèn lấy một người mà Akira-kun chắc hẳn biết ra làm ví dụ.
“Nhưng mà này? Xét cho cùng thì dì cậu vẫn cứ là dì cậu thôi. Nghĩ đến đời sống riêng của dì ấy thì thấy cũng hợp lý mà, đúng không?”
“Ah, nói thế thì nghe hợp lý thật. Tớ cũng đồng tình.”
“Khoan!? Phòng riêng của chị không phải là ổ rác đâu nhé!”
Quản lý = ổ bừa bộn là chuyện chỉ người nhà mới biết thôi.
“Phòng riêng của cô ấy (của Sae) cũng không phải là ổ rác đâu.”
“Ugh…”
Chỉ phòng riêng thôi.
Mấy chỗ khác thì sơ hở một chút là trở nên tanh bành ngay.
“À mà, hội trưởng? Cái vụ mì ly là sao thế?”
“Không cần bận tâm đâu. Đó chỉ là mấy lời vớ vẩn của Saki-san thôi.”
Bị coi là “lời nói nhảm” sao… Nhưng nhìn phản ứng này thì có vẻ hội trưởng từng bị phó hội trưởng cằn nhằn về chế độ ăn uống trước đây.
Lúc đó, Aoi-chan liền lên tiếng:
“Hội trưởng. Nếu nghĩ cho sức khỏe thì nên tự nấu ăn cho đàng hoàng thì hơn ạ.”
Cô ấy vừa lo cho hội trưởng vừa lên tiếng bênh vực tôi.
“Aoi-chan!?”
“Em hiểu là chị bận, nhưng nếu làm cơ thể suy nhược thì cũng chẳng được gì. Coi như em chưa nghe thấy lời ‘nói nhảm’ kia nhé.”
“Cả Nagakura-kun nữa hả!?”
Aki-kun có vẻ nghĩ tôi bị xúc phạm, nên phản ứng như vậy.
Bản thân tôi cũng bực mình vì câu “lời nói nhảm” đó, nên liền phản công lại.
"Dù cơ thể không dễ tăng cân thì ăn uống kiểu đó vẫn gây hại đấy."
"Saki-san!?"
"Ý em là, cái gì ăn nhiều quá cũng không tốt đâu, thưa Hội trưởng."
Phó hội trưởng, người nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, lẩm nhẩm nhắc lại mấy từ rồi quay sang hỏi hội trưởng.
“Mì ly ăn liền? Ăn quá nhiều? Gây hại sức khỏe? Hội trưởng?”
"T-tớ… xin giữ im lặng."
“Tớ sẽ dạy dỗ lại cậu sau.”
"Ơ… sao lại thế chứ!?"
Ban chấp hành hội học sinh nơi có ta có thể thấy được nhiều khía cạnh khác nhau của hội trưởng.
Dù vấn đề chất chồng, nhưng đây cũng là những trải nghiệm quý giá, nên tham gia hội đúng là quyết định sáng suốt.
Sau đó, Aki-kun gom lại xấp giấy tờ và nói:
“Nhắc mới nhớ, có một nam sinh lớp khác từng nói sẽ vào hội học sinh chỉ vì có Saki ở đây.”
Cậu ấy nhớ lại chuyện xảy ra trước buổi họp.
“Nhắc mới nhớ, đúng là có cậu ta nhỉ. Sang kỳ tới nhân sự sẽ giảm, chúng ta có nên nhận cậu ấy không?”
Aoi-chan cũng tỏ ý đồng tình rồi quay sang hỏi tôi.
Làm sao mà nhận được chứ. Rõ ràng ánh mắt cậu ta cứ dán chặt vào ngực tôi mà.
“Xin hãy từ chối giúp tớ.”
“Ra là vậy. Tức là không cần đến cậu ta.”
“Mà sao tự dưng cậu lại nhớ ra thế?”
“Chỉ nghĩ là nên cảnh giác thôi.”
“À, ra vậy.”
Ra là nói ra để cảnh giác ngay từ đầu.
“Loại đàn ông chỉ nhăm nhe thân thể của Saki thì khỏi cần.”
“Nói thật, chuyện đính hôn đã công khai rồi mà phát ngôn kiểu đó thì không chấp nhận được.”
“Nghe kiểu như cậu ta vừa mới biết chuyện liền đòi gia nhập hội học sinh vậy”
Dù không biết tình hình trong trường thì vẫn quá bất thường.
“Mà, cậu ta là lớp nào vậy?”
“Ừm… hàng ghế giữa, bên phải, ghế thứ ba thì phải?”
“Lúc chia lớp thì theo thứ tự A C E G cho khối tự nhiên, B D F H cho khối xã hội.”
“Vậy là lớp xã hội năm hai rồi.”
“Trong lớp F có nam sinh nào như vậy không nhỉ?”
“Tớ cũng không nhớ. Ichikawa-san, cậu có biết không?”
“Tớ không nhớ. Có thể là học sinh chuyển trường. Hình như đầu năm nay có một người.”
“Lạ nhỉ, năm hai mà còn chuyển trường. Nhưng trong buổi gặp mặt đầu năm thì cũng có mặt chứ?”
Hiếm à… nhưng hình như Aki-kun cũng đã chuyển trường vào năm hai chứ nhỉ?
“Lớp F lúc đó chỉ có nữ sinh tham gia thôi. Không có nam sinh.”
“Ngay đầu năm đã nghỉ à. Gan thật đấy.”
“Chẳng phải chỉ là do không biết điều thôi sao?”
“Dù vậy, vừa chuyển trường mà đã xin vào làm công tác chuẩn bị (trong hội thao), nếu là tớ thì chắc chắn sẽ không làm vậy.”
“Đó là kinh nghiệm à?”
“Kinh nghiệm đấy.”
“Có lẽ cậu ta nghe nói là các môn thi đấu không thay đổi nên sẽ đơn giản?”
“Nhưng mà, chỉ vì người ta nói thế mà tham gia thật sao? Bình thường ai lại làm thế chứ.”
“Bình thường thì chắc là không. Người ta sẽ muốn quan sát trước.”
“Đó là kinh nghiệm sao?”
“Đó là kinh nghiệm đấy.”
Aoi-chan cũng từng có kinh nghiệm chuyển trường mà.
“Dù sao thì việc cậu ta vào hội học sinh chỉ có thể từ chối thôi.”
“Ừ. Động cơ thì quá mức không trong sáng rồi.”
Việc gia nhập hội học sinh mà động cơ lại là tôi, thì ngoài “không trong sáng” ra còn có thể gọi là gì nữa chứ.