Hội trưởng nói rằng hai bên đã đạt được thỏa thuận bằng miệng.
“Lần này không phải là việc nghiêm trọng tới mức cần làm hợp đồng đâu.”
“Nhưng số tiền phải chi trả không hề nhỏ. Nếu có sai sót thì sẽ không thể cứu vãn được đâu ạ?”
“Ừ thì… đúng là vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện trong trường thôi mà.”
“Dù là chuyện trong trường đi nữa, thì để bảo vệ lập trường của cả hai bên, em nghĩ vẫn cần thiết đấy ạ?”
“Em nói vậy thì... đúng là cần thật. Chị bất cẩn quá rồi.”
Vì đó là chuyện không được ghi lại trong hợp đồng, nên sau này muốn nói sao thì nói.
Có vẻ hội trưởng cũng đã nhận ra rằng dù là sự kiện trong trường thì việc có hợp đồng vẫn là điều cần thiết.
Tuy nhiên, đến khi thực sự muốn chuẩn bị hợp đồng, thì lại phát sinh một khoản chi phí không nhỏ.
Và việc chuẩn bị số tiền đó đã vượt quá phạm vi ngân sách của hội học sinh, nên…
“Vì lý do đó, em đã nhờ bà dì bợm rượu chuẩn bị giúp rồi.”
““Từ lúc nào vậy!?””
Trong lúc còn ở phòng giáo viên, tôi đã tranh thủ nhờ và nhận được một bản hợp đồng đơn giản được gửi đến.
Việc in ấn và đóng thành tập được thực hiện ở văn phòng hành chính.
Chuyện này xảy ra trong lúc Saki đi vào nhà vệ sinh.
Nếu ngay từ đầu không phải là thỏa thuận miệng thì đã chẳng cần chuẩn bị làm gì, nhưng một khi biết đó chỉ là nói miệng, quả thật chuẩn bị trước là quyết định sáng suốt.
“Chi phí cho chuyện này sẽ tính thế nào đây?”
“Em đã dùng bữa tối nay để thương lượng xong rồi.”
“Ý em là sẽ làm bữa tối tương xứng à?”
“Vâng, đúng thế. Tôi đã thu được một khoản lợi nhuận kha khá vào lúc chiều.”
““Ra vậy.””
Dù là việc mang tính cá nhân, nhưng cuối cùng tôi đã chuẩn bị hợp đồng và đưa đến.
Nội dung chính của hợp đồng là việc mua trước các phiếu ăn và thời hạn thanh toán.
Tôi vừa giải thích lý do vừa đóng dấu giáp lai với tư cách người bảo lãnh thanh toán liên đới.
“Đến lúc bị nói là chưa thanh toán vì chỉ thỏa thuận miệng thôi thì đúng là không biết ăn nói làm sao luôn đấy.”
Thật ra thì dùng con dấu pháp lý chính thức sẽ tốt hơn, nhưng tôi chỉ mang theo con dấu kế toán thôi.
Vì lần này là hợp đồng thanh toán giữa hội học sinh và căn-tin nên đành chấp nhận vậy.
Còn người phụ trách thì đang trừng mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng.
“……”
“Nếu có lịch sử chuyển khoản mà vẫn bị bảo là chưa nhận được, rồi bắt phải trả thêm thì phiền phức lắm. Còn nếu lợi dụng quỹ hội học sinh để trục lợi cho bản thân thì chẳng khác nào tên biến thái nào đấy cả.”
Sau khi tôi đóng dấu xonxong, hội trưởng cũng lấy con dấu phê duyệt mà lúc nào cô ấy cũng mang theo và đóng vào.
Chỉ còn lại người phụ trách, hội trưởng xoay người và đưa bản hợp đồng ra.
“Lần này chỉ là gặp sai đối thủ thôi. Xin hãy ký tên với tư cách là đại diện được không?”
“……”
Trước lời của hội trưởng, người phụ trách chỉ im lặng cúi đầu.
Rõ ràng là chẳng có ý định ký cũng như chẳng muốn đọc nội dung.
Còn tôi thì đưa mắt nhìn vào phía trong bếp,
“Nếu cấp trên đang ở đó thì để họ ký cũng được mà? Dù sao cũng cần kiểm tra nội dung mà.”
Tôi đã phát hiện ra sự hiện diện của cấp trên vốn được cho là đã rời đi.
Thực ra là người đó đã có mặt từ khá lâu rồi. Không hiểu định làm gì khi cứ giả vờ như không có mặt như vậy.
Và rồi, có vẻ đã nhận ra tình hình không ổn, người đó bước ra.
“Tôi nghe nói có cuộc trao đổi với hội trưởng hội học sinh, nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Cấp trên là một người đàn ông vạm vỡ, trông chẳng khác nào đầu bếp chuyên nghiệp.
Từ gương mặt dữ dằn đến cơ thể rắn chắc hiện rõ sau lớp áo choàng trắng.
“Thật ra lần này, đã có chút trục trặc với phần thưởng của đại hội thể thao, nên chúng tôi đã đề xuất phương án thay thế là phiếu ăn dạng tập. Nhưng người phụ trách bên này lại nói là không được và từ chối thẳng.”
“Không thể thực hiện sao? Nói đến phần thưởng... tức là mấy cuốn phiếu ăn một tháng đó, đúng không?”
“““Một tháng!?”””
Ơ kìa? Hình như lời của hội trưởng và lời của cấp trên lại mâu thuẫn nhau thì phải?
Tôi và hội trưởng trao đổi ánh mắt, Saki đang đứng phía sau cũng nghiêng đầu bối rối.
“Trong báo cáo gửi lên thì tôi được nghe là phiếu ăn cho mỗi người, với mức giới hạn 500 yên/ngày trong một tháng, và sẽ được thanh toán theo hình thức ghi nợ. Chẳng phải như vậy sao?”
“““Hả?!”””
“......”
Khoan đã nào!?
Này, đừng có né ánh mắt người ta chứ!
Tôi bắt đầu nhận ra rằng người phụ trách này đang hành động với một ý đồ nào đó.
(Ra là vì thế mà lại là thỏa thuận miệng à. Cả chuyện người đó cứ trừng mắt nhìn bản hợp đồng cũng là vì điều đó.)
Ngay sau đó, hội trưởng bắt đầu giải thích sự chênh lệch trong lời nói của người phụ trách và cấp trên.
“Không. Cuộc trao đổi giữa tôi và người phụ trách có hơi khác với nội dung đó.”
“K–khác… là sao?”
“Vâng. Chính vì có sự khác biệt đó nên tôi đã đề xuất lại, thay vì ghi nợ thì sẽ là trả trước ba tháng…”
Vốn dĩ điều đó cũng không hoàn toàn đúng, nhưng vì đã xoay xở được khoản tạm ứng, nên hội trưởng quyết định tiếp tục theo hướng đó.
“Trả trước ba tháng? Chuyện đó là sao? Tại sao lại từ chối một đề xuất như vậy chứ?”
“……”
Bình thường thì được trả trước như vậy phải là điều đáng mừng chứ.
Vì sẽ thu được một khoản lợi nhuận lớn ngay lập tức.
Xét trên quãng thời gian ba tháng thì lợi nhuận có thể là ngang nhau, nhưng rõ ràng trả trước vẫn dễ thở hơn so với ghi nợ.
“Đây là bản hợp đồng quy định việc trả trước ba tháng, với đúng số tiền như đã trao đổi, không thiếu một đồng.”
“Ồ… Hội học sinh năm nay có chút khác biệt đấy.”
“Vậy sao ạ?”
“Thông thường thì toàn thỏa thuận miệng là chính, hiếm khi có văn bản hẳn hoi. Nhưng nói thật, làm thế này lại đỡ cho bọn tôi hơn. Chứ mọi khi kiểu gì cũng xảy ra tranh cãi ai nói gì, rồi bên tôi lại chịu thiệt.”
Các đời ban chấp hành hội học sinh trước đây vốn không nghĩ xa đến mức chuẩn bị văn bản như vậy.
Cả hội trưởng lần này cũng đã lơ là vì cho rằng đó chỉ là hoạt động trong trường.
Tuy nhiên, đối phương lần này lại là đại diện của một công ty điều hành căn-tin và đó là lý do khiến họ rút ra được bài học rằng, thà có hợp đồng vẫn là phương án an toàn hơn.
“Vậy thì, ngài xác nhận rồi ký giúp chúng tôi được chứ ạ?”
“Được rồi. Để tôi ký.”
“À… um…”
“Cô vẫn còn việc phải làm mà, đúng không.”
“Dạ… vâng.”
Vì người phụ trách không còn cần thiết nữa nên cấp trên đã ngồi xuống và đọc hợp đồng.
Cuối cùng, ông ấy gật đầu đồng ý, ký vào chỗ dành cho chữ ký và đóng dấu.
“Vậy tôi sẽ chuyển khoản trước kỳ hạn ạ.”
“Nhờ cô vậy. À mà, lúc nghe nói sẽ thanh toán kiểu ghi nợ, tôi cũng toát mồ hôi hột đấy. Giờ thì yên tâm rồi.”
“Mà, bên phía đó được báo lại là như thế nào vậy?”
“Nghe như mọi lần thôi. Rằng hội học sinh lại gửi yêu cầu với cái kiểu thường lệ như mọi khi ấy mà.”
“Kiểu thường lệ” à…
Tức là tuy không phải lần nào cũng là quà thưởng, nhưng hội học sinh vẫn thường hay gửi yêu cầu gì đó đến căn-tin.
Trong trường hợp lần này thì ví dụ điển hình là vụ tránh ngộ độc thực phẩm… À!
Còn chuyện ở quầy bán hàng nữa, phải nói nốt mới được.
“Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ ạ.”
“Chuyện gì vậy?”
“Vào ngày diễn ra đại hội thể thao, chúng tôi muốn đề nghị chỉ bán bữa trưa thông qua quầy hàng ở căn-tin thôi ạ.”
“Chỉ căn-tin thôi sao?”
Trước ánh mắt nghi ngờ của người cấp trên, hội trưởng bắt đầu trình bày ngắn gọn về hoàn cảnh và lý do của đề nghị này.
Sau khi nghe xong, tuy có vẻ khó xử nhưng vẫn đáp lại:
“Có nắm được số lượng người tham gia trong ngày hôm đó không?”
“Dự kiến toàn bộ học sinh đều tham gia ạ. Nếu có người vắng mặt thì hội học sinh sẽ mua lại phần đó.”
“Toàn bộ… tức là cả giáo viên cũng vậy?”
“Vâng. Giáo viên cũng sẽ mua để làm gương.”
“Vậy hôm đó sẽ cần chuẩn bị khá nhiều rồi.”
“Tôi nghĩ doanh thu cũng sẽ tăng gấp đôi so với thường ngày. Dù có giới hạn ba món mỗi người đi nữa.”
“Như thế thì vẫn lãi kha khá. So với một bữa ăn giá 500 yên, bán ba ổ bánh giá 200 yên mỗi cái còn dễ hơn nhiều.”
Cuối cùng, ông ấy đã đồng ý mà không gặp trở ngại gì.
Những lúc thế này mới thấy rõ khuôn mặt của một người làm kinh doanh.
Dù gì thì hội trưởng cũng là người đang điều hành công ty vì hoàn cảnh gia đình.
Kết quả là phía căn-tin sẽ xem xét sau khi nhận được các tài liệu do nhà trường gửi tới.
Chúng tôi rời khỏi căn-tin trước khi họ đóng cửa và quay lại phòng họp ở khu đặc biệt.
“Giải quyết xong cả phần quà lẫn bữa trưa cùng lúc, đúng là nhẹ người hẳn ha.”
“Ừ. Tất cả là nhờ vào đàm phán của giáo viên cố vấn và công sức của cậu đấy, Nagakura-kun.”
“Ừm ừm. Quả không hổ danh là hôn phu của tớ nhỉ!”
“Cũng phải khen công lao của giáo viên cố vấn nữa chứ.”
“Tớ sẽ cân nhắc.”
““Cân nhắc cái gì chứ””
Chỉ có điều, điều khiến tôi bận tâm là cách xử lý của người phụ trách kia.
“Việc xử lý người phụ trách sau này giao cho cấp trên quyết định, nhưng…”
“Là vì việc báo cáo sai sự thật sao?”
“Đúng thế. Dù đều là thanh toán sau, nhưng sự chênh lệch số tiền là quá lớn.”
“Thêm nữa, vì là thỏa thuận miệng nên đến cuối tháng sẽ phát sinh khoản thanh toán khoảng 360.000 yên.”
“360.000 yên là nếu dùng toàn suất ăn mắc nhất, đúng không?”
“Dùng suất rẻ thì sẽ thấp hơn, nhưng nếu tính mức tối đa thì 360.000 yên một tháng là khoản chi khá đau đầu.”
“Mà đây là ba tháng. Tổng cộng thì dễ dàng vượt mốc một triệu yên.”
Tuy nhiên, trong báo cáo gửi lên cấp trên, người phụ trách lại nói rằng số tiền được đưa ra chỉ là cho một tháng.
“Giới hạn là 500 yên. Tính mức tối thiểu trong một tháng thì vào khoảng 180.000 yên.”
“Vậy thì khoản chênh lệch đó sẽ biến đi đâu nhỉ?”
“Nghĩ bình thường thì chắc là chui vào túi người phụ trách rồi.”
“Nếu vậy thì tối đa 900.000 yên đã vào túi người đó sao?”
Quả đúng như lời hội trưởng nói, khả năng cao là chui hết vào túi người phụ trách.
Chắc vì thế nên hắn ta mới ra sức bác bỏ và từ chối đề xuất của mình.
Bởi nếu làm vậy thì số tiền lớn kia sẽ không còn chảy vào túi hắn nữa.
Hắn ta nghĩ quỹ hội học sinh là cái gì vậy chứ?
Cả hắn, cả tên kia, sao lắm kẻ nhắm đến thế không biết?
“Đúng là chuyện không thể tha thứ, nhưng cũng may là đã phòng tránh được trước.”
Đó chính là điều duy nhất đáng mừng.
Ngay cả vụ biển thủ cũng đủ để phải tổ chức họp giải trình với phụ huynh rồi.
Nếu còn dính thêm chuyện chỉ thỏa thuận miệng nữa thì hậu quả sẽ ra sao đây?
Chắc chắn sẽ dẫn tới tranh cãi kiểu “ai nói đúng” và rắc rối sẽ bùng nổ ở khắp nơi.
Từ toàn bộ quá trình cho đến hành động đáng ngờ của người phụ trách kia, tôi đã nghĩ tới khả năng–
“Không chừng, đây vốn là âm mưu từ chính kẻ đã đưa ra đề xuất này?”
Đó là điều đầu tiên tôi có thể đoán ra.
Saki cũng có vẻ đã nhận ra và gương mặt trở nên u sầu.
“Vì là kế toán trước nên hắn ta biết tổng số tiền mà.”
“Có khi lại nghĩ rằng bớt xén một chút cũng chẳng sao ấy chứ.”
“Chính vì nghĩ như vậy nên mới có thể làm ra cái trò biển thủ đó chứ còn gì.”
So với thời cấp hai, ở cấp ba số tiền vận hành lớn hơn rất nhiều.
Những khoản đó vốn dành cho các sự kiện và ngân sách câu lạc bộ nên không thể sử dụng tùy tiện.
Vậy mà nếu cái tên kia thực sự coi đó là tiền riêng của mình và tùy tiện sử dụng theo ý muốn, thì đúng là không thể chấp nhận nổi.
“Hắn ta có khi là kẻ lừa đảo bẩm sinh cũng nên.”
““Câu đó nghe đúng thật ấy chứ.””
Chỉ với lời nói suông mà dễ dàng dẫn dắt lòng người - quả thật chẳng khác gì lừa đảo cả.
Dù sao thì, sau khi giải quyết được vấn đề, chúng tôi quay lại phòng họp của khu nhà đặc biệt.
…Chỉ có điều, vừa về đến nơi thì một rắc rối khác lại bùng lên.
“Tại sao anh lại quen với loại con gái như vậy chứ!?”
§
Trước khi trở lại chỗ ngồi, tôi lướt mắt qua cảnh một cô gái đang cãi nhau tay đôi với Ichikawa-san.
Bên cạnh Ichikawa-san là Akari đang lộ vẻ mặt khó xử.
“Này—chuyện gì xảy ra thế?”
“Cậu về rồi à, Aki.”
“Không cần quan tâm đến tớ. Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Quản lý của câu lạc bộ tớ đang nổi loạn đấy. Sau khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc còn cố ý đến đây.”
“Không phải vì có chị cô ấy ở đây sao?”
“Chị của quản lý đang ra ngoài với phó hội trưởng nên giờ không có ở đây đâu.”
“Vậy… chẳng lẽ là đến vì cậu?”
“Đáng buồn thay, có vẻ là vậy.”
“Gì mà ‘có vẻ’ chứ.”
Theo lời Saki thì cô gái đó là Amagoi.
Vì làm cản trở việc chuẩn bị nên tôi mong họ đánh nhau ở chỗ khác.
“Amagoi, cậu về nhà ngay cho tôi!”
“Cô vừa gọi tôi là Amagoi đấy à!?”
Mâu thuẫn lan sang cả Saki và một trận cãi vã khác lại bắt đầu.
“Từ lần sau tôi sẽ gọi cô là tiểu tam.”
“Ai là tiểu tam hả!?”
“Amagoi.”
“Cái gì cơ!?!”
"Đóng dấu giáp lai" là một thuật ngữ thường dùng trong hành chính, pháp lý hoặc kế toán để chỉ việc đóng dấu lên mép nối giữa hai hoặc nhiều tờ giấy, nhằm xác nhận rằng các trang đó thuộc cùng một bộ tài liệu và không bị thay thế, tráo đổi. "Người bảo lãnh thanh toán liên đới" là một khái niệm pháp lý và tài chính, dùng để chỉ người cam kết chịu trách nhiệm trả nợ thay nếu người chính không trả được.