Vào ngày trước lễ hội thể thao, chúng tôi đã để xảy ra việc đột nhập trái phép vào phòng Hội học sinh.
Đám người xâm nhập, bao gồm cả mấy anh khóa trên, đang chật vật cố gắng cạy cửa bằng vũ lực.
Dù có ý định dùng chiếc chìa khóa đã sao chép, thì rốt cuộc vẫn chẳng thể dùng được.
“Cạy mạnh ra đi!”
“Tụi em không có dụng cụ đâu ạ.”
“Để tao đi lấy!”
Thế rồi một đàn anh rời khỏi chỗ đó, rồi quay lại với một thanh kim loại dài trên tay.
“Ôi ôi ôi! Hắn mang cả xà beng theo rồi kìa!?”
“Xà beng á?”
“Là cái dụng cụ dùng nguyên lý đòn bẩy để cạy khóa đó.”
“Đòn bẩy à... Thật sao?”
“Thật đấy. Không biết cất nó ở đâu mà lôi ra được nữa?”
Thấy cảnh đó, Aki-kun khẽ co giật má rồi vừa cầm điện thoại vừa gọi đi đâu đó.
Tôi tiếp tục quay lại bằng điện thoại của mình và không khỏi tò mò cậu ấy đang gọi cho ai.
“Thưa thầy, xin hãy đến trước phòng Hội học sinh. Có tội phạm ở đây ạ!”
“Giáo viên…?”
Điều duy nhất tôi nghe được là từ "teacher".
Nếu vậy thì người thầy mà Aki-kun đang nói chuyện cùng chỉ có thể là một người mà thôi–
“Xin lỗi đã để cậu đợi. Thầy còn chuẩn bị thêm cả viện binh đây.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hử? Sao mà ồn ào lạ thường vậy...?”
Đi cùng với giáo viên người nước ngoài là giáo viên cố vấn và Inuzuka-sensei - giáo viên phụ trách kỷ luật.
Trong những tình huống thế này, việc có biết liên lạc của ai đó hay không đúng là quyết định sự khác biệt.
Bởi vì nếu là giáo viên khác thì cũng chưa chắc đã chịu đến giúp, đúng không nào.
Thầy Inuzuka ghé mắt nhìn vào phòng hội học sinh qua cánh cửa.
“Cái!?”
Cả giáo viên cố vấn cũng nhìn vào trong và chết lặng.
“C-Các em làm cái gì vậy chứ…”
Có vẻ các thầy cô đều biết rõ mấy senpai đó là ai.
Thầy Inuzuka bước vào phòng hội học sinh với đôi vai run lên vì giận dữ.
“Các cậu kia! Đang làm gì ở đó hả!?”
““““ !!? ””””
Bị quát thẳng vào mặt, các anh khóa trên hoảng hốt quay lại nhìn.
Còn bọn tôi thì ráng né tầm nhìn, chỉ dám ghé mắt nhìn vào bên trong qua ống kính điện thoại.
Ngay sau thầy Inuzuka, thầy cố vấn cũng bước vào phòng hội học sinh.
“Làm cửa kho ra nông nỗi này à? Thầy sẽ gửi hóa đơn sửa chữa cho phụ huynh các em đấy.”
Thay vì nổi giận, thầy dùng giọng chán nản để khiến các anh ý nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc mình đã làm.
Ngay lúc đó, một đàn anh run rẩy buột miệng thốt ra một câu không tưởng.
“Chuyện này không phải do em tự quyết đâu ạ. Là... là do học sinh năm hai... Nagakura ra lệnh cho em làm.”
Hả? Cái ông senpai này đang nói cái gì thế?
“Nagakura-kun năm hai á?”
“Vâng. Cậu ta bảo em đột nhập lấy trộm mấy phiếu ăn trong đó.”
“Hừm. Vậy? Chỉ có thế thôi à?”
“C-Chỉ vậy là sao...?”
Còn về phần Aki-kun, có vẻ như cậu ấy đã đoán trước được điều này nên chỉ lẳng lặng nghe qua cho có.
“Saki, bình tĩnh nào.”
“Tớ đang rất bình tĩnh đấy. Dù có hơi bực mình chút thôi.”
“Nhân tiện, cậu ta đang nói gì vậy?” (Giáo viên nước ngoài hỏi)
“Kiểu đổ vấy tội lỗi quen thuộc thôi ạ.”
“À, ra đây là một trong những nguyên nhân của chuyện đó.”
Tôi không hiểu cuộc trò chuyện với giáo viên người nước ngoài lắm, nhưng thấy thầy ấy gật đầu liên tục, chắc là đang được giải thích rõ tình hình.
“Thế... cậu có nhận chìa khóa quan trọng đó trực tiếp từ người kia không?”
“D-Dạ có. Người đó bảo dùng chiếc chìa khóa tổng này là mở được.”
“Hừm. Vậy cho tôi xem mã số của chìa khóa được không?”
“K-Không… chuyện đó thì em không thể.”
“Tại sao?”
“Dù gì thì cũng không được. Em được dặn là không được cho ai xem.”
“Cậu là đàn anh đúng mà đúng không? Tại sao phải sợ đàn em chứ?”
“V-Vì… em bị uy hiếp…”
“Bị uy hiếp thì cũng đâu thể lấy đó làm lý do để phạm pháp được.”
“……”
“Trước hết phải nói rõ, ổ khóa của cái kho này là do cậu bạn tên là Nagakura mà cậu nói kia thay thế. Vậy tại sao cái chìa khoá được thay đó… lại trở thành chìa khóa tổng có thể dùng ở bất kỳ đâu trong trường?”
““!?””
“Nếu thực sự chỉ định mở cửa, đáng lẽ cậu ta phải đưa cho cậu loại chìa khoá phù hợp với ổ đó, đúng chứ? Thế mà lại đưa ra một chiếc y hệt cái mà tôi đang giữ… rồi còn chỉ đạo các cậu dùng nó để mở cửa, cậu ta rốt cuộc đang định giở trò gì vậy?”
Vừa nói, thầy cố vấn vừa lấy ra một chiếc chìa khoá từ trong túi áo.
Đó chính là chìa khóa tổng thật sự, còn cái chìa mà các tiền bối đang cầm chỉ là đồ sao chép.
Ngay sau đó, thầy cố vấn tiếp tục tung đòn truy kích.
“Còn nữa, loại khóa mà cậu Nagakura đã thay là khóa điện tử đời mới. Nó chỉ có thể mở bằng thẻ từ chuyên dụng. Hình dạng giữa thẻ đó với chìa khóa vốn đã khác nhau ngay từ đầu. Thế thì tại sao cậu ta lại phải làm chuyện kỳ quặc như mang theo cả xà beng để cưỡng ép phá cửa?”
“Nagakura-kun là người đang giữ chìa khoá của kho này mà lại có cả chìa khóa tổng sao? Hoàn toàn vô lý.”
Các giáo viên tiếp tục nói, rằng nếu đã có chìa khoá thật thì lẽ ra cậu ta phải đưa cái đó mới đúng.
““Khỉ thật...””
Đúng là càng nói càng lộ tẩy.
Các tiền bối ngồi sụp xuống tại chỗ với dáng vẻ đầy tiếc nuối.
Đám nam sinh năm hai mang vẻ mặt thất thần, bị thầy Inuzuka lườm chằm chằm.
Những kẻ xâm nhập sau đó bị các thầy cô dẫn đi về phòng giáo dục học sinh.
Chỉ còn lại chúng tôi và cánh cửa nhà kho với dấu vết phá hoại hiện rõ.
“Đồ đạc bên trong vẫn an toàn đấy. Thật may là đã bổ sung thêm két sắt.”
“Cũng may là chưa bị mở ra. Chỉ bị hư hại một phần thôi.”
Tôi, người vẫn đang giữ chìa khóa phòng hội học sinh, cùng Aki-kun bước vào trong và thở phào nhẹ nhõm.
Dự định nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai bị trì hoãn mất rồi, nhưng lần này thì đành chịu thôi nhỉ.
“Thế này thì vấn đề về chìa khóa tổng liệu đã được giải quyết chưa nhỉ?”
“Vì vẫn có khả năng tồn tại cả bản sao của bản sao nữa mà.”
“Bản sao của bản sao à… Vậy thì nếu thế, không thay toàn bộ thì khó mà xử lý được nhỉ?”
“Đúng là vậy nên chi phí thay thế chắc sẽ khổng lồ luôn ấy.”
Nếu ngay từ đầu đã có ý định làm chuyện xấu để mà đi sao chép chìa khóa thì đúng là không thể tha thứ.
“Không còn cách nào xử lý à?”
“Chỉ thay phần ổ khóa bằng khóa điện tử thì vẫn làm được đấy.”
“Làm được thế thật à?”
“Vì cái khóa lần này cũng là kiểu đó mà.”
Vừa nói vậy, Aki-kun vừa đưa mắt nhìn cánh cửa tơi tả.
“Thế thì mất bao nhiêu vạn yên đây?”
“Cậu định làm gì đấy?”
“Tớ định nhờ ông nội xem sao.”
“Lại định nhờ đến mối quan hệ bên phía gia đình à.”
Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ đến thế thôi mà.
Đã tiện thì tôi cũng muốn thay luôn khóa tủ đồ nữa. Chứ cứ mang băng vệ sinh theo người mãi thì cũng kỳ lắm.
Dù chẳng biết là bao giờ mới làm được điều đó.
Sau khi nghỉ một chút, bọn tôi khóa phòng hội học sinh lại rồi đi ngang qua phòng giáo viên để ra khu để giày.
Ở chỗ để giày, Amagoi lại đang làm ầm ĩ như thường lệ.
“Nếu cậu thắng con khốn lớp A trong cuộc thi ngày mai, thì hãy hẹn hò với tớ nhé!”
“Này này! Lớp A là khối Tự nhiên đó! Với lại chuyện hẹn hò gì đấy thì không thể được!”
“Làm ơn linh động chút mà!”
“Không được là không được, rõ chưa hả!?”
Người mà Amagoi đang quấy rầy là Nikawa-kun.
Nikawa-kun đang gắt gỏng quát lại với vẻ đầy bực tức.
“Cái màn tấu hài gì thế kia?”
“Chịu. Cùng khối Tự nhiên thì việc đấu với nhau có ích gì đâu chứ.”
“Nếu là thi cuối kỳ thì còn hiểu được chứ?”
Mà khoan, cái cách Amagoi nhắc tới lớp A lúc nãy...
Không chừng người cô ta nhắm đến lại là tôi?
Thỉnh thoảng tôi cũng bị gọi là "con nhỏ đáng ghét" mà...
“V-vì… rõ ràng là cậu đang hẹn hò với con nhỏ khốn nạn đó còn gì!”
“Hả? Ai hẹn hò với ai cơ?”
“Con nhỏ của lớp A ấy!”
Chẳng lẽ cái hiểu lầm lần trước vẫn chưa được gỡ?
(Dù lần trước cô ta nổi điên là nhằm vào Aoi-chan…)
Chẳng lẽ giờ lại hiểu lầm thành tôi đang bắt cá hai tay hay gì đó?
“Nói ‘con khốn’ thì tôi chịu không biết là ai đâu.”
“Shiraki! Shiraki Saki đó!”
“…Hả?”
Ừ rồi, đúng là vẫn hiểu lầm y nguyên.
“Đầu óc yêu đương đúng là thỉnh thoảng lại lệch pha theo hướng kỳ quặc thật.”
“Ừ, ừm. Hôm nay thì đúng là mình cũng nghĩ y chang vậy luôn đó.”
Người mà tôi yêu, trước giờ cũng như sau này, chỉ có mỗi Aki-kun mà thôi.
Bằng chứng là ngoài lúc đi vệ sinh ra thì hầu như lúc nào tôi cũng ở cạnh cậu ấy.
Ngay lúc này đây, tôi cũng đang đứng bên cạnh và nắm lấy tay trái của cậu ấy nữa.
Vậy mà trong đầu cô ta, chuyện tôi hẹn hò với Nikawa-kun vẫn cứ tiếp diễn như thật.
“Người đang hẹn hò với tôi là Shiraki á? Nếu chuyện đó mà là thật thì tôi bị Aki giết mất đấy, nên cái sự hiểu nhầm đó... làm ơn bỏ qua giúp tôi được không?”
“Hả? Hiểu nhầm á?”
Aki-kun cũng đã nói điều tương tự với Aoi-chan.
Kiểu như vì là bạn thân nên phát ngôn cũng giống hệt nhau ấy.
“Trước mặt các thành viên câu lạc bộ nên tôi không thể mắng được, nhưng lần này thì không nhịn nổi nữa rồi. Nghe cho kỹ đây! Người đang hẹn hò với Shiraki là Nagakura Akira. Còn bạn gái của tôi là Ichikawa Aoi, nhớ cho rõ vào đấy!”
“Hả? Hả? Hả? Cái cô... bất hảo đó á…?”
“‘Bất hảo’ cũng là tin đồn nhảm. Đừng có để bị dắt mũi bởi mấy lời nói dối nữa.”
“Nói dối…?”
Tới nước này thì bọn tôi chỉ còn cách ra mặt thôi nhỉ.
Cứ để tình trạng này tiếp diễn thì bọn tôi cũng chẳng thể về nổi.
Chúng tôi giả vờ như chẳng biết gì mà bước về phía tủ để giày, vừa liếc nhìn hai người đang đứng trước lối vào vừa trò chuyện với nhau.
“Cái người Amagoi gì đó, tính cách rắc rối thật đấy nhỉ?”
“Ừ. So với chị gái thì rõ là một trời một vực, vì chị ấy thẳng thắn hơn hẳn mà.”
“Kiểu dính người, hay nói đúng hơn là có xu hướng rình rập ấy.”
“Lại còn hơi bị yandere nữa chứ. Dù ngực thì lép xẹp ra.”
Vừa dứt lời “ngực lép”, tôi liền cảm nhận được một ánh nhìn sắc như dao lia thẳng về phía mình.
May mà tôi đang nấp sau lưng Aki-kun nên chắc chưa bị phát hiện.
“Gì vậy, Aki cũng ở đây à.”
“Bọn tớ đang chuẩn bị về. Với cả, này, cô ngực lép kia.”
“Hí!? Đừng có gọi tôi là ngực lép chứ!”
Không không, tôi không thể gọi cô ta bằng tên, mà nếu gọi bằng họ thì lại trùng với senpai.
Dùng biệt danh thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nên suy cho cùng thì chỉ còn cách gọi là "ngực lép".
Với lại, tôi đâu có quen trực tiếp với Amagoi đâu.
“Nếu muốn được Akari để ý, thì phải tăng lên bảy cỡ cup so với bây giờ. Chừng nào chưa làm được điều đó thì tuyệt đối không có chuyện cậu ấy quay sang nhìn cậu đâu.” (Akira)
“‘Tuyệt đối không quay sang nhìn’ là sao chứ… Mà tại sao cậu lại biết số đo của Aoi vậy?”
“Tớ hỏi Saki đấy.”
“Tớ là người nói cho cậu ấy mà.”
“V-vậy à…”
Đã là tôi nói ra thì cậu ấy đâu thể cãi lại được.
Còn về phía Amagoi, khi nghe thấy kích cỡ thì mặt mày cô ấy tái mét.
“G-giả dối! Không thể nào! Bộ ngực khủng như thế… thì giấu đi đâu được chứ!?”
“Việc cô ấy giấu giếm rất khéo là thật đấy. Dễ dàng vượt xa cái gọi là mặc đồ thon.”
“V-vậy là… thật à? Cô ấy thật sự có bộ ngực khủng đó?”
“Là thật đó. Cô ấy lúc nào cũng mang theo ‘bộ ngực khủng’ đó mà.”
Thế là khi tôi bồi thêm một đòn nữa, thì một người khác lại bị tổn thương theo hướng chẳng ai ngờ.
“Ngực bạn gái mình là ngực khủng à…”
“Ờ thì còn to hơn cả Hội trưởng mà. Chắc chắn là số một trong trường đấy.”
“V-vậy à… Chẳng lẽ mình đã bóp quá nhiều rồi sao…”
Cậu ta đang bị sốc… nhưng theo một nghĩa hoàn toàn khác.
“Từ khi nào cậu bắt đầu bóp vậy?”
“Từ năm nhất sơ trung? Mỗi lần gặp là vài lần...”
“Thế là bóp thường xuyên luôn á?”
“Ờ, cũng có thể nói vậy.”
“Với lực tay của một thành viên CLB bóng rổ hả?”
“Ừ.”
Tôi cứ tưởng là tình yêu xa lâu ngày gặp lại, ai ngờ hai người cũng gặp nhau khá thường xuyên nhỉ.
Vậy thì trường hợp của tôi có lẽ hơi khác chút.
Tôi thì là kiểu tuổi bao nhiêu, yêu xa bấy nhiêu năm mà.
“Ngực phẳng cũng nên tìm tình yêu mới đi. Rèn luyện con mắt nhìn người cho khỏi thua thiệt cái tên gọi.”
“Ư-ừm…”
Rain girl (Amagoi) trong tâm trạng chán nản lặng lẽ lê bước về phía cổng trường.
Còn Nikawa-kun thì sụp đổ theo một kiểu khác, nhưng mà bận tâm chi cho mệt, đúng không?
“Từ hôm nay, tớ sẽ không công kích ngực của Aoi nữa.”
“V-vậy à…”
“Thay vào đó, tớ sẽ thử chuyển hướng tấn công vào rốn.”
“Ờ… cũng vừa phải thôi đấy.”
Aoi-chan, tớ nói trước là “đừng lo” nhé.
‘クソ女’ - con điếm