Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 156

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 56: Dù có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ

Buổi sáng của đại hội thể thao kết thúc, chuyển sang giờ nghỉ trưa.

Việc đi mua bữa trưa được giao cho tôi và Saki, vì cả hai vẫn còn đủ sức.

Địa điểm mua bữa trưa đúng như đã nghe trước đó,

“Ugh… Mỗi người chỉ được mua tối đa ba phần thôi mà… gì đây, đông thế này?”

“Nói sao nhỉ… phần lớn bọn con trai trông chẳng khác gì lũ xác sống ấy?”

Ngay trước lối vào nhà ăn.

Ở đó có quầy bán hàng tạm thời.

Nhưng ai mà ngờ được trước lối vào lại tụ tập một đám đông đến mức có thể gọi là biển người, dù cho toàn bộ học sinh trong trường có tập trung lại đi chăng nữa?

Rõ ràng trong phần lưu ý, hội trưởng đã nói đến mức “mòn cả lưỡi” rằng việc mua đồ ăn hãy để đại diện đi. Thế mà thực tế lại phũ phàng như thế.

“Nhìn qua thôi mà thấy như hơn nửa học sinh toàn trường đang ở đây vậy.”

“Ể? Chỉ nhìn mà cậu biết được à?”

“Không, tớ chỉ tính nhẩm thôi. Ước lượng từ diện tích đó.”

“À, ra là vậy.”

May mắn là trong đám đó không thấy nữ sinh nào.

(Mà không… có khi là chỉ không thấy thôi, chứ thật ra họ đang ẩn trong đó cũng nên)

Bọn tôi cũng phải mua bữa trưa, nên đành phân vân không biết phải làm sao.

“Có lẽ phải chuẩn bị tinh thần rồi.”

“Ch- chuẩn bị tinh thần?”

“Nếu chiều nay tớ không ra thi được… thì xin lỗi nhé.”

“Hả?”

“Bởi vì ngay trước mắt là một không gian nguy hiểm đến mức đó đấy.”

“Không gian nguy hiểm?”

Saki chết lặng, nhưng càng hình dung thì càng thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

“Kiểu như vụ nữ sinh ẩn nấp rồi gây ra rắc rối quấy rối chẳng hạn.”

“À… c-cái đó thì… cũng có khả năng xảy ra thật.”

“Có lẽ chỉ còn cách đợi cho đến khi nhiệt huyết của đám đông lắng xuống thôi. Xem như một biện pháp phòng ngừa rủi ro.”

“Ừ… chắc vậy là tốt nhất rồi.”

Dù sao thì hàng hóa cũng được chuẩn bị đủ để ai cũng có thể mua, nhưng…

“Vấn đề là có mấy thằng con trai mua xong lại tiếp tục xếp hàng, nên mới khó nghĩ.”

“Ể? Ý cậu là sao? Mỗi người chỉ được ba phần mà, đúng không?”

Cứ thế này thì tớ có dự cảm là sẽ hết hàng mất.

Không hiểu sao… tôi nhìn cách bọn họ di chuyển mà lại nghĩ vậy.

“Quy định là mỗi người ba phần, nhưng với lượng người thế này, nhân viên phụ trách chắc không thể nhớ mặt tất cả được.”

“Ý cậu là…?”

“Việc mua chỉ cần trả tiền là xong, nên nhân viên chẳng hề nhận ra ai đã mua rồi.”

“Hả!? V-vậy tức là?”

“Tệ nhất là sẽ xảy ra tình trạng mua vét hết sạch, và bọn mình sẽ không mua được gì.”

“……”

Quả thật là cảm giác như có kẻ đang lợi dụng kẽ hở của quy định.

(Thằng rác rưởi đó chắc là thiên tài trong việc tìm kẽ hở quy định mất… chắc chắn là vậy)

Nếu đã giỏi tìm kẽ hở thì lo mà dùng để khỏi bị lưu ban đi, đằng này lại cứ ám ảnh chuyện chọc ghẹo con gái nên mới lưu ban chứ gì.

Tất nhiên, tôi không dại gì nói ra, kẻo lại bị Saki liếc cho cái ánh mắt băng giá.

“Nghe xong chuyện này thì tớ nghĩ đúng là cần phải chuẩn bị trước từ sớm.”

“Ừ… chắc là nên dự trữ từ trước thật.”

Nhưng vì mọi người đều phải mua theo cùng một quy định nên chuyện đó không thể xảy ra được.

“Kia, nhìn thằng đó kìa.”

“A, mới mua xong lúc nãy mà lại quay lại hả?”

“Hình như là nam sinh năm hai. Trong những lúc thế này mà không có bảng tên thì…”

“Ừ, đúng là khó phân biệt thật.”

Ngay cả học sinh năm ba cũng có hành động tương tự.

“Cái pudding đó hình như nó mua số lượng lớn thì phải?”

“Mua xong rồi lại quay lại xếp hàng kìa. Không biết định cho ai ăn nữa?”

Chắc ngoài Ichikawa-san ra thì chẳng có ai ăn khỏe như thế đâu.

"Không lẽ… bọn họ cố tình vơ vét sạch à?"

"Khả năng cao là vậy."

Hành động của đám con trai trông chẳng khác gì mấy tay buôn hàng chợ đen.

Đúng lúc đó, từ đâu vang lên một giọng nam trầm đục gọi về phía chúng tôi.

"Ồ? Kia chẳng phải là… ơ này! Bên này, bên này!"

Tôi và Saki ngơ ngác nhìn nhau rồi quay về phía phát ra tiếng gọi.

Ở đó là người đứng đầu căng-tin, người mà trước đây chúng tôi đã từng ký hợp đồng.

Ông ấy - cấp trên ở căng-tin - đang vẫy tay gọi chúng tôi lại.

Tôi và Saki trao đổi ánh mắt rồi vòng qua đám đông để tiến về phía đó.

“Thế nào? Sao hai đứa lại đứng chặn ngay trước cửa vậy?”

“À, bọn cháu bất ngờ vì đông người quá mà."

“Đông người?”

“Vâng. Chưa bao giờ thấy nhiều người tập trung cùng lúc như thế này luôn.”

“Ra là vậy. Nhưng so với thường ngày thì chẳng là gì đâu.”

““Thật vậy ạ!?””

Chúng tôi chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên.

Có khi nào bình thường họ còn phải xử lý lượng người đông hơn thế này nữa không chừng.

“Hôm nay thực ra là ít hơn mọi khi đấy. Có lẽ nhờ áp dụng chế độ mua bằng người đại diện.”

Có lẽ chỉ những người quen với tình hình thường ngày mới nhận ra điều đó.

Không ngờ trong những lúc thế này, việc thuộc nhóm ‘mang cơm hộp’ lại trở thành bất lợi.

Dù vậy, thấy hành vi kỳ lạ của đám con trai lần này, tôi vẫn hỏi:

“Nhưng… vẫn có mấy người mua vét sạch đấy chứ?”

Nghe vậy, người quản lý liếc tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Gì cơ?”

"Không… vì cháu thấy có vài học sinh sau khi mua xong lại mang đồ đi đâu đó, rồi quay lại xếp hàng tiếp.”

“Thật sao?”

“Vâng. Cháu cũng tận mắt thấy.”

Saki cũng xác nhận, cô ấy còn nhận ra gương mặt của mấy cậu con trai quay lại đó nhiều lần.

“Áp dụng chế độ mua theo đại diện mà vẫn có tình trạng mua quá mức à… Thế này thì phải ra tay sớm thôi.”

“Ra tay… ý là sao ạ?”

“À, chỉ là một biện pháp nhỏ thôi.”

Nói rồi, người quản lý lấy điện thoại ra và bắt đầu thao tác gì đó.

Ngay sau đó, màn hình LCD vốn im lìm trước cổng vào bỗng sáng lên, hiển thị gương mặt đám học sinh đang chen chúc.

Trên màn hình, quanh khuôn mặt mỗi người hiện lên một đường viền màu trắng.

Nếu ai đó xuất hiện với đường viền màu đỏ, ngay lập tức giọng nói tự động sẽ truyền qua bộ đàm của nhân viên:

“Rồi, không bán cho em được đâu.”

“Hả!? Tại sao chứ!?”

“Em đã mua đến năm lần rồi đúng không. Nghĩ rằng có thể giấu được à? Ngay khi bắt đầu bán là đã có ghi hình rồi đấy.”

“Không… không thể nào…”

Cậu học sinh bị hỏi đến sững người, rồi lủi thủi rời đi.

Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở những hàng khác.

Nhìn thấy vậy, tôi không khỏi sững sờ trước biện pháp này.

“Chẳng… chẳng lẽ đây là để ngăn bọn đầu cơ sao?”

“Ồ, cháu biết sao. Đúng vậy, đây là hệ thống được đưa vào để đối phó với bọn mua đi bán lại. Thiết bị lần này mang tới là loại vẫn dùng cho nhiều sự kiện khác nhau đấy. Bọn chú đặc biệt mượn từ công ty mẹ về.”

Biết thì… chính tôi là người phát triển nó mà?

Nhưng thứ khiến tôi chú ý hơn lại là “công ty mẹ”.

““Công ty mẹ”…?”” - cả tôi và Saki đồng thanh hỏi.

“Mấy đứa không biết à? Bên bác là công ty con của nhà Shiraki đấy.”

“Cái… gìii!?”

Cả Saki cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Có chuyện gì à?”

Saki nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, rồi hỏi người quản lý với vẻ ngơ ngác.

“Ờ… chú có biết tên giám đốc công ty mẹ đó không?”

“Là ông Shiraki Yoshitsugu đấy?”

… Xin lỗi, đó là bố vợ tôi.

“Xin lỗi, đó là bố cháu.”

Vấn đề này, tôi với Saki cùng ý kiến.

“Hả?”

Biết được chuyện đó, Saki liền lập tức “đeo mặt nạ”, tỏ vẻ tiểu thư đài các và giới thiệu bản thân.

“Cảm ơn đã giúp đỡ cha cháu. Cháu là con gái ông ấy, Shiraki Saki.”

“Gì cơ?”

Chắc hẳn không ai ngờ con gái của giám đốc công ty lớn như vậy lại đang học ở một trường công lập.

“C-chuyện này thật bất ngờ… à, xin lỗi.”

“Không sao đâu. Cháu chỉ là một nữ sinh bình thường thôi ạ.”

“Dù vậy, cô ấy cũng cùng cháu tham gia Ban chấp hành Hội học sinh đấy.”

“Vậy à… thế này thì chắc chúng ta sẽ còn quen biết lâu dài rồi.”

“Vâng. Cháu cũng mong là vậy.”

Đúng là một sự kiện khiến người ta phải sửng sốt.

Mà sự bất ngờ đó còn được hé lộ thêm theo một cách khác nữa…

“Bố!?”

“Ồ? Con cũng ở đây à, Akari.”

““Hả?!””

Tôi bắt đầu đoán ra được lý do vì sao Ichikawa-san lại chủ động muốn đi đến nhà ăn từ trước đó.

Nói theo một nghĩa nào đó thì đó chính là… bố chồng tương lai của cô ấy.

Và thế là, chúng tôi cùng nhau (cả Akari) mua mấy chiếc bánh mà hẳn đã được đặc biệt giữ sẵn, rồi quay về phòng ban tổ chức.

“Không ngờ đó lại là bố của Nikawa-kun.”

“Ừ. Thế giới này tưởng rộng, mà hóa ra lại hẹp thật. Bất ngờ ghê.”

“Bình thường ông ấy chẳng bao giờ lộ diện, không hiểu sao hôm nay lại xuất hiện nữa?” (Akari)

Có lẽ là vì muốn để ý đến cô con gái tương lai chăng? 

Với lại, còn là người sẽ trở thành hội trưởng hội học sinh tiếp theo nữa, nên chắc cũng muốn dõi theo lâu dài.

“Thực ra mấy hôm trước chú ấy cũng có mặt rồi.”

“Hả! Có à!?”

“Do hợp đồng với nhà ăn đấy.”

“À… à, là lúc đó hả.”

Nhắc mới nhớ, hôm đó tôi cũng chẳng xác nhận lại họ, nhưng hình như đúng là họ “Nikawa” thật.

Cái thân hình vạm vỡ ấy, đúng là kiểu cha nào con nấy.

“Trước mắt thì, những người góp công lớn nhất là các ông bố đã âm thầm ủng hộ bọn mình đấy.” - Tôi cảm thán.

“Ừ. Tớ cũng thật sự nghĩ vậy.”

“Các ông bố?” - Akari nghi vấn hỏi lại.

“Cái màn hình LCD ở trước cổng là mượn từ công ty nhà Shiraki đấy.”

“À, cái đó hả!”

“Với lại, cả bố của Nikawa-kun nữa.” 

“Thế nên mới nói là “các ông bố” à.”

Dù không tính đến thiết bị tôi tự chế, nhưng khả năng dự đoán và hành động của mấy ông doanh nhân này quả là khủng khiếp.

Chúng tôi qua mua đồ uống ở máy bán hàng tự động rồi quay lại bàn làm việc chính, thì–

“Và rồi, rốt cuộc… nhờ bọn đầu cơ bán lại mà.”

“Rất nhiều học sinh không thể mua được.”

“Phí phạm đồ ăn như thế, chúng nghĩ cái gì vậy chứ!”

Chúng tôi chợt nhận ra có rất nhiều học sinh đang ôm bụng ngồi thụp xuống vì đói.

Mấy chiếc bánh quan trọng thì bị nhét đầy trong thùng rác của máy bán hàng.

“Lãng phí tiền bạc, lãng phí thực phẩm… Mấy đứa vứt đồ ăn thế này thì xuống địa ngục đi cho rồi.”

“Chuẩn luôn. Hay là mình tiễn chúng xuống địa ngục nhỉ?”

““Cậu định làm gì à?””

Sau khi quan sát, tôi lập tức liên lạc với bố vợ tương lai, nhờ gửi dữ liệu ghi hình.

Thứ gửi đến chỉ là ảnh chụp khuôn mặt.

Tôi in ảnh bọn đầu cơ bán lại và đưa cho ủy ban kỷ luật.

Trong đó bao gồm cả lũ đã để lại bánh siêu cay sau cuộc thi ăn bánh.

“Lớp 3-B, lớp 3-D, lớp 2-D… Cuối cùng là Wadachi Iwao.”

Mấy tên con trai bị gọi tên lập tức bị ủy ban kỷ luật áp giải đi.

 “Tôi còn hiểu được chuyện mua vét sạch, nhưng mua xong vứt đi là sao hả! Với cái loại như mấy người, tôi sẽ cho các cậu độc chiếm số bánh siêu cay còn lại sau cuộc thi, hãy ăn cho đã vào!”

Sau khi bị khóa chặt tay, chúng bị nhét bánh siêu cay vào miệng.

Ngay cả tên cầm đầu ra lệnh - Wadachi Iwao - cũng bị nhét.

“D-dừng lại!? T-tôi không ăn được cay mà!”

“Kệ cậu! Hãy tận hưởng hết mối hận của những người không được ăn đi!!”

“Gyaa-!”

Người ra tay chính là hội trưởng ủy ban kỷ luật.

Tiếng thét của hắn vang đến tận sân trường.

Trong khi đó, ở sân trường lại xảy ra một tình huống như Phật cứu độ trong địa ngục.

“K-không ngờ bánh siêu ngọt còn dư lại lại bán được theo kiểu này.”

“Thì… ít ra bánh siêu cay cũng xử lý xong, coi như cũng tốt chứ nhỉ?”

“Tốt hay không thì khó nói… Thật lòng mà nói, cảm giác hơi hỗn loạn.”

Đó là vì bọn tôi đem toàn bộ số bánh siêu ngọt cho những người không mua được.

Do phải ăn hết trong ngày, nên điều này cũng giúp hội học sinh rất nhiều.

Số bánh bị vứt bỏ thì đem đi thiêu hủy, nhưng dù bánh quá ngọt đi nữa thì vẫn còn hơn là không có gì ăn trưa.

Mỗi người chỉ được một cái, nhưng ai cũng vui vẻ nhận rồi ra về.

“Vậy thì, lần sau mình bỏ loại bánh này khỏi cuộc thi nhé?”

“Ừ. Thi ăn bánh bình thường là được rồi.”

“Nếu Aoi-chan đi thương lượng thì chắc sẽ được thông qua ngay thôi”

“Ừ. Với lại người phụ trách nhà ăn chắc cũng nương tay với Ichikawa-san mà.”

“Ờ… ừ, đúng vậy…”

““Ể? Ý là sao?””

(Cái cảm giác này… chắc mấy người hội trưởng chưa biết nhỉ?)

“Thực ra người phụ trách nhà ăn là bố của Nikawa-kun đấy.”

“Em cũng mới biết hôm nay thôi, sốc thật. Có lẽ là vì thương cô con gái tương lai nên mới ra mặt.”

““Là sao cơ?””

“Miễn bình luận.”

Bố của Saki (bố vợ main).