Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 156

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 57: Đại hội thể thao và sự kiện kéo dài đến khi bế mạc

Các trận thi đấu buổi chiều đã bắt đầu.

“Đây sẽ là trận cuối cùng để tranh giành kem chống nắng sao?”

“Nghe vậy thì có vẻ như sang năm cũng sẽ phải tổ chức tiếp à?”

“Tớ nghĩ sang năm sẽ thay đổi phần thưởng thôi? Vì ngân sách mà.”

“Ừ thì… cũng đúng.”

Môn thi đầu tiên của buổi chiều là trò "ném bóng vào rổ" chỉ dành cho nữ sinh.

Trò chơi này khác với kiểu ném bóng truyền thống, ở chỗ người chơi sẽ ném những quả bóng có kích thước bằng lòng bàn tay vào vòng rổ.

Nói đơn giản thì, nó giống như ghi điểm trong bóng rổ, và đội nào có tổng điểm cao hơn sẽ thắng.

Nhân tiện, tôi không tham gia. 

Bởi vì xung quanh cứ gọi tôi là “quái vật” hay gì đó đại loại thế.

Trong ban chấp hành hội học sinh, chỉ có Aoi-chan tham gia môn này.

Ban đầu, cô ấy được cho nghỉ thi buổi chiều, nhưng rồi lại bị gọi ra làm vận động viên dự bị.

Lý do là nữ sinh lớp D - người đã dính vụ vứt bỏ bánh mì trước đó - vốn là vận động viên của môn này.

“Thôi nào, chúng ta hãy kỳ vọng vào tân hội trưởng hội học sinh tương lai chứ?”

“Đúng vậy. Hãy trông chờ vào vị hội trưởng nhỏ nhắn nhưng có thể ôm cùng lúc hai quả dưa lưới cỡ đại nhé.”

“Ờ… nói mấy câu đó qua micro để người ta nghe được thì có hơi…”

“.......”

Người bị nói thì mặt đỏ như gấc, cúi gằm xuống.

Hội trưởng và các thành viên khác chỉ đang trêu ghẹo Aoi-chan vì sau chuyện vừa rồi, họ phát hiện ra cô ấy có “mối quan hệ” rất rộng.

Bọn họ hiểu rằng, nếu lúc xảy ra sự cố mà Aoi-chan ra mặt, thì có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết khá suôn sẻ.

Nhưng bản thân cô ấy lại không muốn dựa dẫm vào mối quan hệ hay quyền lực của mình.

Có vẻ cô ấy không thích kiểu lợi dụng quyền thế.

“Nhưng mà, nó lại trở thành một bất lợi nên cũng hợp lý thôi.”

“Đúng vậy. Dù sao Aoi-chan cũng từng là vận động viên bóng rổ mà.”

Chuyện này thì tôi cũng không biết.

Ngay cả Aki-kun cũng tròn mắt ngạc nhiên.

“Thì ra lý do con quái vật sức bền ăn khỏe là ở đó à.”

“Tớ còn tưởng tất cả đều… dồn hết vào ngực cơ.”

“Trường mình nổi tiếng khốc liệt trong khoản giành giật tuyển thủ, nên bản thân cô ấy mới giấu đó.”

“Mà chắc cũng vì ngực phát triển quá mức nên phải giải nghệ nữa.”

Cứ mỗi lần nhảy là lại đau ấy nhỉ…

“Nghe vậy thì thấy cũng hợp lý đó.”

“……”

Cả việc mông nở hay đùi to cũng là do nguyên nhân đó.

Aoi-chan trừng mắt nhìn về phía ban tổ chức – nơi những bí mật của cô cứ bị tiết lộ không thương tiếc.

“Trêu chọc đến đây thôi. Giờ thì trước hết là lượt ném đầu tiên của các nữ sinh năm nhất.”

“Đúng vậy. Thời gian giới hạn cho mỗi người là 60 giây. Sẽ ném được bao nhiêu quả đây?”

Hội trưởng và Phó hội trưởng bắt đầu bình luận đầy hứng khởi.

Vì có khá nhiều thành viên câu lạc bộ phát thanh tham gia thi đấu nên cũng có thể nói là hai người họ đang thay phiên.

“Thôi mà! Đừng nói năng lung tung như thế nữa!!”

Tiếng hét của Aoi-chan vang lên, nhưng lần này thì… cũng đành chịu thôi.

“Có lẽ sau này nên chuẩn bị quà xin lỗi.”

“Ừ, dù có thua thì cũng nên gửi cho Aoi-chan.”

“Cả phần của Hội trưởng và Phó hội trưởng nữa.”

“À đúng rồi, vì Hội học sinh là bên trung lập nên ai cũng sẽ từ chối nhận mà.”

Vậy thì phần còn lại sẽ được chia cho từng người - mỗi người hai chai - để tiêu thụ hết luôn.

Vì tôi có lấy nhiều cũng không dùng hết nên như vậy là hợp lý rồi.

Cuộc thi cứ thế diễn ra suôn sẻ, và—

“Lượt ném đầu tiên với hai quả dưa lưới khổng lồ trong tay!”

“……”

Ngay khi đến lượt Aoi-chan, hội trưởng liền đẩy sự trêu chọc lên đến đỉnh điểm.

“Tập trung cao độ thật đấy.”

“Ừ. Có vẻ cô ấy chẳng nghe thấy gì đâu.”

“Đúng là cựu vận động viên có khác. Loại bỏ tạp âm để tập trung hoàn toàn.”

“Về mặt kỹ thuật thì sao?”

“Đẹp đấy. Cân đối toàn diện, động tác khá mượt mà.”

“Aki-kun cũng thấy vậy à?”

“Quả đó sẽ vào rổ ngay trong một lần ném thôi.”

“Hả?”

Khi Aki-kun nói vậy, các cô gái xung quanh đều ngơ ngác.

Tôi cũng vậy, chỉ nhìn tư thế thôi mà đoán được sao?

Khi chúng tôi chuyển ánh mắt từ Aki-kun sang Aoi-chan thì–

“A! Vào rồi!?”

Đúng như lời cậu ấy, quả bóng trôi tuột vào rổ.

Hơn thế nữa, không chỉ một lần mà còn liên tiếp trúng rổ một cách gọn gàng.

“Nếu không phải là thư ký hội học sinh thì chắc chắn đã được săn đón dữ lắm rồi.”

“Ừ. Nhưng với bộ ngực cỡ đó thì e là không thể đâu.”

“Hai quả tạ hơn 2 ký treo trên ngực thì chắc lưng mỏi lắm.”

“Cũng khác gì cõng hai quả dưa lưới khổng lồ đâu.”

Mỗi lần bật nhảy để ném rổ, chúng lại rung lên, chắc là sẽ đau lắm đây.

Nhờ cơn đau bắt đầu xuất hiện ở hiệp sau mà tỉ lệ vào rổ giảm hẳn.

“Giờ thì bất lợi mới phát huy tác dụng.”

“Nhìn mặt là biết cô ấy kiểu 'thôi thế là đủ' rồi.”

Bởi cô ấy biết rằng thành viên hội học sinh sẽ không được nhận kem chống nắng.

Có lẽ Aoi-chan nghĩ rằng mình đã hoàn thành nghĩa vụ tối thiểu với lớp.

“Hy vọng món quà xin lỗi sẽ giúp cô ấy vui lên.”

 “Chắc là sẽ vui thôi, phải không?”

Vì dù sao cô ấy cũng là một cô gái mang theo cặp “dưa lưới” to tướng trên người.

Kết quả trò ném bóng vào rổ kết thúc với chiến thắng thuộc về đội trắng - nhóm khối Tự nhiên.

Đội đỏ - nhóm khối Xã hội cũng đã rất cố gắng, nhưng do mấy anh chị năm ba (đội trắng) vẫn đang là vận động viên lại quyết tâm chơi hết sức.

Có vẻ họ nghĩ rằng không thể để thua trước sự nỗ lực của các thành viên Hội học sinh vốn còn chẳng phải vận động viên chính thức.

“Tiếc thật, nhưng tớ đã làm hết sức rồi!”

“Vậy thì tốt. Này, dán miếng chườm này đi.”

“Miếng chườm?”

“Đau đúng không? Ở… ngực ấy?”

“À… ừm, cảm ơn.”

Còn bên phía Aki-kun thì chẳng biết lấy từ đâu ra, đã dựng sẵn một cái lều nhỏ phía sau.

“Cậu có thể vào trong mà dán miếng chườm.”

“Hả? Lều…? Cậu dựng nó từ bao giờ thế?”

“Bố của Akari đem đến đấy.”

“Vậy… vậy à?”

Bố của Nikawa-kun này, hình như nuông chiều Aoi-chan quá mức rồi thì phải?

“Mau lên, không thì đám con trai bu lại đó.”

“À… ừm. Tớ vào ngay đây.”

Aoi-chan vội vã bước vào trong lều.

Ngay sau đó, đám con trai bắt đầu bu lại trước lều, nhưng…

“Này mấy người, có chuyện gì với bạn gái tôi đấy hả?”

“““Hiii!”””

Nikawa-kun đứng chốt trước lều, trừng mắt cảnh giác.

Ừ thì… sau khi bị trêu chọc suốt về chuyện “ngực to, ngực to” như thế, cũng chẳng lạ gì khi có mấy nam sinh tò mò mò tới xem.

Chỉ là… thiện cảm từ phía các bạn nữ thì đã tụt không phanh, nên họ chẳng thèm để ý đến nữa.

Lúc đó, Aki-kun - đang đứng cạnh lều - quay sang hỏi tôi:

“À này, cuộc thi chạy mượn đồ và chạy vượt chướng ngại vật sao rồi?”

“Aoi-chan về chót đấy.”

“Ồ… cũng là do ngực à? Bộ ngực nhạy cảm đó.”

“Cũng kiểu vậy đó. Còn mình thì về nhất ở cuộc chạy vượt chướng ngại vật.”

“Chỗ đó thì ổn định thật.”

Tôi bước lại gần, ngước mắt nhìn và mỉm cười:

“Cậu khen nhiều hơn chút cũng được mà?”

“Tớ… tớ nghĩ cậu không chạy hết sức mà vẫn về nhất thì cũng giỏi thật đấy.”

“Vậy à? Cảm ơn nhé.”

Thật ra, đây cũng là kết quả của việc tôi đã cố gắng để bắt kịp Aki-kun.

“Tại sao… tại sao chỉ cái góc đó lại tỏa ra bầu không khí màu hồng thế kia?”

“Cặp đôi trong lều thì không nói, nhưng tại sao hắn lại… đáng ghen tị quá!”

“Tớ cũng muốn có bạn gái ngực to! Sao bọn mình lại phải chịu cảnh này chứ?”

Chỉ với những lời đó thôi, thiện cảm từ phía các bạn nữ lại càng rớt thảm hại hơn.

Cái này là vì đối phương là người tôi yêu nên mới làm vậy!

Tôi không có nghĩa vụ phải làm cho mấy đứa con trai mà mình chẳng hề yêu.

“Tớ muốn có bạn gái ngực nhỏ. Kiểu nhỏ nhắn dễ thương như Kirara-senpai ấy.”

“““Mày, mày là lolicon à…”””

「Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó! Dù gì tao cũng là tiền bối của tụi mày đấy!」

「À… mà, cũng hiểu được phần nào.」

“Dù là người lớn nhưng trông hơi trẻ con, lại có mùi quyến rũ kỳ lạ.”

「Thấy chưa? Kirara-senpai dễ thương mà.」

“““Công nhận luôn!”””

“Này này! Đừng có bỏ mặc người ta mà bàn tán lung tung chứ!!”

...Sở thích thì mỗi người mỗi kiểu thôi.

Sau phần thi ném bóng là đến môn chạy ba chân mà tôi và Aki-kun cùng tham gia.

“Nào, cùng cố gắng nhé!”

“Ừ, cùng cố gắng nhé.”

Chúng tôi bước ra sân, theo thứ tự từ năm nhất vào đường chạy.

Khi năm nhất bắt đầu xuất phát, chúng tôi cũng buộc chặt hai chân lại bằng dây.

“Mà này, cậu đã khởi động chưa đó?”

“Trước khi dựng lều thì tớ chạy một vòng tới căn tin rồi.”

Hả!? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó á? Cậu nghiêm túc à!?”

“Không hẳn, chỉ chạy nhẹ nhàng thôi.”

Tôi cứ tưởng cậu ấy chưa khởi động gì nên còn lo lắng bị chấn thương, nhưng ra là lo thừa.

Khi đến lượt chúng tôi, cả hai đưa tay ra để thu hẹp khoảng cách.

(Gần quá rồi… phải nhịn… Saki, mày phải kiềm chế!)

Phần thân dưới của tôi bắt đầu phản ứng, nhưng tôi gồng mình đè nén chúng bằng ý chí.

Dù sao thì sau khi thi xong cũng có thể sẽ thảm lắm, nhưng giờ thì phải chịu đựng đã.

“Chết rồi, phải đếm số nguyên tố…”

“Aki-kun?”

“Không có gì đâu”

Aki-kun cũng hơi lùi hông lại một chút.

Cậu ấy đang lẩm bẩm đếm các số nguyên tố để phân tán sự chú ý.

Một lúc sau, tư thế của cậu ấy trở lại bình thường, hoàn toàn tập trung vào cuộc thi.

“Rồi, đi thôi.”

“Ừm, cùng cố gắng nào.”

Đứng ở vạch xuất phát, và ngay khi có hiệu lệnh, chúng tôi lao đi.

“Một hai, một hai, một hai…”

Tiềm năng của cả hai được phát huy hoàn toàn, không một đội nào có thể vượt lên trước chúng tôi.

“Ôi, nhìn kìa.”

“Chuyện gì thế””

“Hai người đó ăn ý ghê.”

“Cử động y hệt nhau luôn, ghê thật.”

Khi nhận ra thì chúng tôi đã về đến đích rồi.

Trong lúc chạy, tôi đã nghĩ: “Ước gì có thể cứ chạy mãi như thế này.”

Vì dù sao cũng hiếm khi có cơ hội chạy cùng người mình yêu như vậy.

Bên cạnh tôi, Aki-kun ngước nhìn trời mà không hề thở dốc.

Khi tôi cúi người tháo dây buộc chân, trong tầm mắt tôi là Aki-kun và...

“Nhanh thật ha, Saki?”

“À… Ừ, đúng vậy, Aki-kun.”

“Sáng mai cùng chạy bộ với nhau nhé.”

Có lẽ Aki-kun cũng nghĩ như tôi, nên đã rủ tôi như vậy.

Tất nhiên là tôi sẽ đồng ý rồi.

Dù chỉ thêm một chút thôi, tôi cũng muốn được ở bên cậu ấy nhiều hơn.

“Ừ! Chắc chắn tớ sẽ chạy cùng!”

“Lần này nhớ mặc áo ngực với quần lót đấy.”

“Ugh... Ừ… lần này nhất định tớ sẽ mặc đầy đủ mà.”

Tôi không thể để xảy ra sự cố như lần trước nữa.

Chúng tôi tháo dây buộc chân rồi quay trở lại khu vực ban tổ chức.

Ngay lập tức, ánh nhìn trắng trợn của hội trưởng và phó hội trưởng đổ dồn về phía chúng tôi.

“Hai người phô trương thật đấy. Chưa từng thấy ai ăn ý đến thế luôn.”

“Đúng thế. Lần đầu tiên chị thật lòng thấy ghen tị đấy.”

“Chị thì có người yêu rồi nên không sao, nhưng Takanashi thì yêu xa nhỉ.”

“Ờ… đúng vậy…”

Ồ~ Vậy là cả Phó hội trưởng cũng đang yêu xa à.

“Không biết người yêu của cô ấy là ai nhỉ?”

“Chắc chắn là một người có thể yêu được cái kiểu 'nghiêm túc đến vụng về' đó thôi.”

Aki-kun dường như cũng không biết và trông chẳng mấy quan tâm.

Mà thực ra, ai thích ai cũng chẳng quan trọng.

Chúng tôi chỉ cần yêu nhau là đủ rồi.

Khi cuộc thi bước vào giai đoạn cuối–

“Đi nào! Vượt lên!”

“Tuyệt vời!!!”

Cuộc thi tiếp sức - môn cuối cùng - đã bắt đầu.

Bên khối tự nhiên không ai bỏ cuộc, và các thành viên đã được chọn từ đầu vẫn tiếp tục chạy.

Chúng tôi đứng ở bàn điều hành quan sát cho đến khi kết thúc.

“Cuối cùng thì chỉ bên khối Xã hội là có người bỏ cuộc thôi.”

“Rốt cuộc thì kế hoạch (từ bảo vệ người bên khối Tự nhiên) lại quay sang bảo vệ khối Xã hội rồi.”

“Đúng là “mưu sĩ chết vì mưu” mà.”

“Mưu sĩ thì đã chìm nghỉm trong biển cay rồi ha.”

Và thế là, kết quả cuộc thi kết thúc với chiến thắng thuộc về khối Tự nhiên.

Vé ăn được đội bóng rổ lớp E giành được.

“Tớ không cần đâu, đưa cho ai đó đi.”

“Akari-kun, đừng có từ chối, cứ nhận lấy đi!”

“À, vâng…”

Nikawa-kun định từ chối vì nhà cậu ấy làm quán ăn, nhưng cuối cùng lại bị nụ cười của Aoi-chan khuất phục.

“Đúng là bị vợ lấn át nhỉ?”