Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 156

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90] - Chương 61: Tôi nghĩ cuộc sống mới đúng là sóng gió trập trùng

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu sống chung với Saki.

Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ có chuyện chạm mặt Saki lúc vừa ngủ dậy, nhưng có lẽ vì bản thân Saki cũng để ý nên những tình huống gợi dục mà tôi tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra.

(Dù sao thì cũng chỉ là mấy cảnh mát mẻ mà tôi tự tưởng tượng thôi.)

Vụ “áo bạn trai” thì tôi có bắt bẻ, nhưng Saki, không rõ là vô tình hay có tính toán, hằng ngày đều tạo ra những hành động vượt xa dự đoán của tôi.

(Không mặc áo ngực thì tôi quen rồi nên không sao, nhưng cái cảnh nhìn thấy đồ lót mờ mờ sau lớp áo sơ mi thì thực sự khó đỡ.)

Cứ như thể cô ấy đang thăm dò xem ngưỡng chịu đựng của tôi đến đâu vậy.

Bình thường thì Saki luôn mặc đồng phục chỉnh tề.

(Nhưng ở trong nhà thì lại ‘lỏng lẻo’ đúng như lời hội trưởng nói.)

Thoáng chốc tôi còn có cảm giác như đang nhìn một con nghiện rượu, nhưng có lẽ đây mới là bộ dạng thật sự mà Saki chỉ cho tôi thấy.

Nếu nghĩ theo kiểu “sự khác biệt giữa lúc ở nhà và lúc ở trường khiến cô ấy càng quyến rũ hơn”, thì mọi thứ lại suôn sẻ một cách kỳ lạ.

“Tớ tắm trước nha~”

“Rồi rồi. Tớ chuẩn bị bữa sáng xong rồi, cứ ăn trước đi.”

“Biết rồi~. À mà cơm hộp hôm nay thì sao?”

“Tớ chuẩn bị xong rồi. Có cho thêm nhiều món cậu thích đó.”

“Cảm ơn cậu nha!”

Mỗi sáng, chúng tôi phân chia thứ tự tắm, còn việc dùng toilet thì tôi cố gắng đọc tình huống để vào sau một lúc.

Vì Saki là con gái, nên tất nhiên cũng nhạy cảm với mấy chuyện đó.

Ngoài chuyện Saki thường xuyên có mấy hành động “khó đỡ” ra thì nhìn chung chẳng có thay đổi gì lớn.

(Mấy lần vô tình lộ đồ lót từ phía trước thì tôi chỉ còn cách ngoảnh mặt đi.)

Ngoài ra thì chắc chỉ có một “tai nạn” là Saki trông thấy “quý tử” của tôi thôi.

(Phải coi đó là sự cố ngoài ý muốn thôi chứ biết sao giờ)

Chuyện xảy ra khi tôi tắm trước Saki, đến lúc đổi lượt thì dây thun quần lót của tôi bị đứt.

Và rồi ngay trước mắt Saki đang cúi người để lộ cả ngực, “nó” hiện ra đùng một cái!

(Lúc đó định đổi ca trong tình trạng chỉ mặc mỗi quần lót mới là sai lầm)

Tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảnh Saki tròn mắt, mặt đỏ bừng rồi đứng đơ ra.

Dù không phải là phó hội trưởng, nhưng tôi cũng đã tự thề rằng hễ đồ lót rách nát thì sẽ đi mua thay.

(May mà lúc đó “nó” là cái bình thường… có thể xem như cứu vãn được chăng…?)

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện đó liệu có ổn không thì cũng là một vấn đề.

Từ sau lần đó, tôi bắt đầu thay đồ tử tế trước khi đổi lượt vào phòng tắm.

Chỉ là, hễ Saki vào tắm trước thì kiểu gì cũng có một chuyện xảy ra.

Trong giỏ đồ luôn luôn có đồ lót ướt đẫm mồ hôi của cô ấy.

Một mùi hương đúng gu tôi đến mức làm tôi choáng váng tỏa ra từ thứ đồ lót đó.

Nghe nói Saki giặt quần áo vào buổi tối,

“Coi đó là thuốc độc cho mắt, hay là phúc lợi đây?”

Lần nào cũng thấy như thế, tôi dần có cảm giác như mình đang bị thử thách ngưỡng chịu đựng.

Saki vừa là bạn gái, vừa là hôn thê, và cũng là vợ tương lai của tôi.

Có lẽ bản thân cô ấy chẳng để tâm, nhưng với một nam sinh cấp ba lành mạnh như tôi, chuyện này chẳng khác nào tra tấn tinh thần.

“Hay là lấy khăn tắm mà Saki đã dùng để lau người che lại vậy…”

Mà sau này... hành động đó tôi sẽ coi là một hành vi phạm tội có chủ ý.

“Rồi, tắm xong thì đi học thôi.”

Hôm nay là ngày kết quả thi cuối kỳ được công bố.

Là ngày để xác định rõ ràng Saki có giữ được hạng nhất hay tôi có tụt xuống hạng bét hay không.

À không, chắc chuyện tụt xuống hạng chót sẽ không xảy ra đâu.

Bởi lần này tôi đã nghiêm túc đối mặt với kỳ thi.

Tôi vào phòng tắm, xả sạch mồ hôi, thay đồng phục, cạo râu, đánh răng rồi đi ra phòng khách, nơi Saki đang đợi.

“Để cậu phải chờ rồi.”

“Thế thì, đi học thôi nào.”

“Ừ.”

Tôi đeo cặp lên vai, Saki đi cạnh bên.

Tôi tắt đèn phòng khách và kéo rèm xuống.

Khi ngồi xuống ở cửa ra vào để xỏ giày thì,

“Mà này, cậu đã xem đồ lót của tớ chưa?”

Saki, người đang đứng cạnh chờ tôi, cất giọng vui vẻ hỏi vậy.

Tôi ngạc nhiên đến mức ánh mắt hướng lên phía trên bên phải.

“Này. Cái đó là cố ý hả!?”

“Cậu đã nhìn rồi nhỉ. Tốt quá!”

“Là cố tình sao? Cái đó cậu cố tình làm phải không?”

“Ừ. Tớ cố tình đấy!”

Vừa nói, Saki vừa vén váy lên phấp phới.

May mắn thay, cô ấy đã mặc quần bó bên trong.

“Tại sao cậu lại làm chuyện đó?”

“Đó là cách tớ thể hiện mong muốn rằng, hè này tụi mình có thể tiến thêm một bước.”

“Ý-ý cậu là…”

“Fufu. Tớ lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận cậu mà!”

Saki mỉm cười, vén váy phía trước lên và để lộ ra.

Cô ấy hướng về phía tôi chiếc quần bó mỏng, mờ mờ hiện rõ đường viền đồ lót bên trong.

Chuyện này đúng là không thể để bản thân cứ mãi hèn nhát được nữa rồi.

“À à. Trước khi bị Saki chán ghét thì mình phải hành động thôi, nếu không thì chắc chắn sẽ toi đời.”

“Cậu đang nói gì thế? Tớ tuyệt đối không bao giờ chán ghét Aki-kun đâu?”

“Thật chứ?”

“Tình yêu của tớ còn sâu hơn cả rãnh Mariana đấy!”

S-sâu quá rồi đó.

Và cũng hơi nặng nề nữa.

Tôi phải giữ vững tinh thần, kẻo bị sự mãnh liệt của Saki đè bẹp mất.

Khi tôi và Saki bước ra khỏi cửa thì hội trưởng đã đứng sẵn ở đó.

““Chào buổi sáng ạ.””

“Chào buổi sáng. Hôm nay hai em lại cùng nhau đến trường à.”

“Dù sao thì bọn em cũng đang sống cùng nhau mà.”

“Aki-kun, phải gọi là sống thử mới đúng chứ!”

“Hai em đã đính hôn rồi, nên chị cũng chẳng có gì để phàn nàn đâu.”

Tiện nói luôn, việc tôi và Saki sống thử đã bị hội trưởng phát hiện gần như ngay lập tức.

Cũng khó tránh, vì cô ấy là hàng xóm mà.

Mấy người khác trong hội học sinh cũng biết rồi.

Chỉ trừ giáo viên cố vấn (giáo viên cố vấn của hội học sinh).

Ichikawa-san còn tỏ ra ghen tị nữa kìa.

Dù cô ấy cũng muốn sống chung với Akari, nhưng vì còn có em gái ở cùng nên không làm được.

Dù đã công khai chuyện hẹn hò với em gái, nhưng chuyện đính hôn thì vẫn giữ kín.

Chúng tôi và hội trưởng cùng đợi thang máy để xuống tầng dưới.

“Chỉ có đám con trai trong trường là hay tọc mạch thôi.”

“Cũng phải thôi. Vì hai em đang sống cuộc đời như trong mơ đối với họ mà.”

“Nghe vậy thì rõ ràng là mấy tên đó chẳng bao giờ đạt được giấc mơ ấy đâu. Cứ mỗi lần mở miệng ra là lại tự hạ độ thiện cảm xuống mà.”

Không biết từ khi nào, câu chuyện lại xoay quanh việc chúng tôi sống chung và cách ứng phó khi bị phát hiện.

“Chính vì thế mà họ mới không chịu nổi chuyện Nagakura-kun được sống trong một cuộc sống như mơ.”

“Em thì không thể tha thứ cho mấy tên đó!”

“Miễn là em không gây chuyện bạo lực thì muốn mắng mỏ bao nhiêu cũng được.”

“Khi đó em sẽ bắt đầu bằng một cú đạp vào tường!”

Giống lần trước, cô ấy dậm mạnh chân vào bức tường - như thể đạp nó vỡ tan.

Rồi trừng mắt nhìn xuống khiến đối phương phải khiếp sợ.

“Làm vậy không sợ bị nhìn thấy hết bên trong váy à?”

“Em mặc quần bó rồi nên không sao đâu!”

“Cơ mà, dù vậy thì…”

“Khi em nổi giận rồi thì chẳng còn biết ngượng là gì nữa!”

“Nghe em nói vậy thì tự nhiên thấy hợp lý hẳn.”

Không lẽ hội trưởng cũng từng trải qua chuyện như vậy sao?

Tôi rất muốn biết chị ấy đã từng có những "hành động lộ liễu" kiểu gì, nhưng trên đời có những chuyện không biết thì tốt hơn, nên tôi coi như chưa nghe thấy gì.

Thang máy đến, khi người bên trong bước ra thì một nhóm phụ nữ liền bước vào.

Vì tôi đứng sau lưng Saki và hội trưởng nên không bị ai để ý.

“Ổn chứ? Không thấy nặng à?”

“Không nặng đâu.”

Lúc đó, tôi đang trong tư thế “ngồi ghế không khí”, tựa lưng vào tường để giấu mình.

Và rồi, Saki ngồi luôn lên đầu gối tôi.

Cảm giác mềm mại từ mông của Saki truyền tới, nhưng...

(Mỗi sáng cứ phải thót tim như thế này thì tôi cũng muốn tìm cách chấm dứt lắm.)

Dù sao thì, bị phát hiện bởi mấy chị sống trong khu dành riêng cho nữ còn tệ hơn nhiều.

Sau khi xuống đến tầng một và được giải thoát khỏi mùi mỹ phẩm nồng nặc, chúng tôi hướng ra lối vào.

Hội trưởng rẽ vào trong để gọi phó hội trưởng và Ichikawa-san.

Trong lúc chờ ba người họ ra, tôi và Saki cùng nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong thang máy.

“Chắc mấy cặp mới cưới ở khu gia đình dậy sớm đi làm là vì lý do này nhỉ?”

“Ừ. Nếu không đi làm vào giờ bọn mình chạy bộ thì thể nào cũng đụng mặt bọn họ… mà còn toàn là mấy người dị ứng đàn ông.”

Ở khu dành riêng cho nữ, không hiểu sao lại có khá nhiều người ghét đàn ông.

Không phải tất cả phụ nữ ở đó đều như vậy.

Nhiều người đơn giản là sống vì lý do an ninh thôi.

Nhưng mà, từ tầng ba trở lên thì tình trạng đó nhiều vô lý.

Tầng hai và ba chủ yếu là sinh viên nên vẫn còn nhẹ nhàng.

Còn từ tầng bốn đến tám thì đúng là ổ của “hội ghét đàn ông”.

Dù trên tờ quảng cáo dòng chữ “chỉ dành cho nữ” được in rất nhỏ, thế mà nhiều người lại chỉ nhìn thấy đúng mỗi mấy chữ đó và thế là ký hợp đồng thuê.

“Chi bằng bỏ luôn khu dành riêng cho nữ đi cho rồi.”

“Nhưng những người đã mua căn hộ ở đó thì tội nghiệp lắm. Gặp đàn ông là la lên nào là biến thái, nào là sàm sỡ.”

“Giống hệt như Saki vài tháng trước ấy.”

“C-cái đó thì… tớ xin lỗi!!”

“Mình chỉ lấy làm ví dụ thôi. Đừng bận tâm.”

“Uuuu…”

Tôi vừa nói vừa xoa đầu Saki để an ủi.

“Rồi rồi, giờ cậu là cô bạn gái quan trọng nhất của tớ mà, đúng không?”

“Vâng. Tớ yêu cậu, Aki-kun.”

“Tớ cũng yêu cậu, Saki.”

Trong lúc đó, vì cư dân vẫn đang lần lượt đi làm nên chúng tôi nấp vào chỗ khuất để tránh bị phát hiện.

Trong số đó còn có cả giáo viên chủ nhiệm của tôi và cô cố vấn hội học sinh.

Chính vì biết điều đó nên thủ tục với nhà trường tạm thời bị hoãn lại.

“Nhìn các thầy cô thì không giống khu dành cho nữ cho lắm.”

“Ừ. Trông cứ như ký túc xá độc thân ấy.”

Người được gọi là “vấn đề lớn” - kẻ thù không đội trời chung của bà dì nghiện rượu - cũng có vẻ là kiểu người ghét đàn ông.

Hiện giờ cô ta bị đẩy vào một công việc không mấy quan trọng, nên thời gian đi làm khá muộn.

Đúng lúc đó, từ phòng quản lý bước ra một người đàn ông có gương mặt rất điển trai.

“Này, kia chẳng phải…”

“À, kia là, cái người đó…”

Chồng cũ của bà dì nghiện rượu.

Không, chắc phải gọi là chồng hiện tại mới đúng.

“Hôm nay đi làm à?”

“Có lẽ vậy. À, còn có cả con nữa kìa!”

“Chắc đang đưa con đi nhà trẻ.”

Đứa bé là một bé gái rất dễ thương, trông khá giống bà mẹ nghiện rượu của mình.

Nếu tính theo quan hệ thì nó là em họ bên ngoại của tôi.

“Nhìn cách ăn mặc thì chắc đi làm thẳng luôn nhỉ.”

“Chắc vậy. Mà chẳng giống thám tử gì cả.”

Nhìn qua thì cứ tưởng là host ấy chứ.

Nhưng nếu là công việc ban đêm thì đâu cần ra khỏi nhà từ sáng thế này.

“Điều rút ra được là bà dì đó rất mê trai đẹp nhỉ.”

“Nụ cười trông cũng hiền hậu, chắc sẽ là một ông bố tốt đấy.”

“Chỉ là mẹ của chú ấy - người đã mất - là một bà mẹ khá độc hại thôi.”

“Chắc chú ấy đã lấy đó làm bài học mà sống tốt hơn.”

Có lẽ sau này tôi cũng sẽ có một cuộc sống như vậy.

Cùng Saki, rồi sinh con…

“Đầu tiên thì nên là con trai nhỉ.”

“Ừ. Nếu là con gái thì tớ sẽ không gả con cho ai đâu.”

“Làm thế sẽ bị nói là ‘ông bố khó tính’ đấy?”

“Gưh… S-Saki, cậu từng nói thế với bố như thế rồi à?”

“Không bình luận.”

“A, vậy là có nói thật…”

“Không bình luận.”

“Mình muốn được uống rượu cùng bố vợ quá. Mặc dù không uống được.”

“Cậu đúng là…!”

Dù giữa hai đứa vẫn chưa có quan hệ thể xác, nhưng mơ mộng chút thì cũng không sao nhỉ?

Một lúc sau, hội trưởng và mọi người cũng bước ra.

Ichikawa-san dẫn theo em gái.

“Xin lỗi đã để chờ. Aoi-chan trông thảm quá nên mất thời gian một chút.”

Hội trưởng vừa nói vừa liếc nhanh sang Ichikawa-san.

“‘Thảm quá’ là sao…?”

Nhìn sơ thì chẳng thấy khác gì mọi khi.

Người trả lời câu hỏi của chúng tôi là cô em gái.

“Vì chị đang bị nặng nên vậy đó.”

““À… ra là vậy…””

“…”

Ichikawa-san liếc qua sắc lạnh, nhưng đó rõ ràng là gương mặt đang cố chịu đựng.

Bình thường thì hẳn đã tung ra một cú tsukkomi đầy khí thế rồi.

Saki cũng từng có lúc bị rối loạn, nhưng so với những lần nặng thì lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Riêng với Saki thì có lẽ còn do cả áp lực tinh thần nữa.

“Thế thì nhờ Akari an ủi đi là vừa.”

“Senpai. Câu đó bây giờ là cấm kỵ đấy.”

““Hả?””

___________________________________________

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế (´・ω・`)?

Thủ tục đổi địa chỉ nhà. phản bác, cãi lại.