Sau khi di chuyển đến phòng Hội học sinh và ăn trưa, buổi trình bày kế hoạch đã được tiến hành.
“Vậy thì bắt đầu thôi nhỉ.”
“Người đầu tiên là Nagakura-kun đúng không nhỉ.”
Aki-kun kết nối máy tính với máy chiếu và hoàn tất chuẩn bị.
Tuy nhiên, khi nghe cuộc trò chuyện của Hội trưởng và những người khác, cậu ấy đã ngăn lại.
“Không, thưa Hội trưởng.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Bọn em xin phép được trình bày cùng nhau.”
““Cùng nhau?””
Vốn dĩ kế hoạch là mỗi người sẽ thuyết trình riêng.
Nhưng như thế thì người có đề án không được chọn sẽ cảm thấy khó xử, nên tôi đã đề xuất như vậy.
Bởi theo phương án ban đầu, tôi nghĩ khả năng cao là đề án của Aki-kun sẽ không được chấp thuận.
(Do lời góp ý gay gắt của cố vấn CLB bóng rổ nên mới buộc phải chỉnh sửa, nhưng tôi nghĩ làm như vậy là hoàn toàn chính xác.)
Ý tưởng ban đầu của Aki-kun là nhờ vào mối quan hệ quen biết trước đây để tổ chức một trận đấu tập.
Nhưng chuyện mời hẳn một đội bóng rổ chính quy từ bên ngoài về thì quá mức phi thực tế, tôi cũng thấy điều đó là không thể nào.
Và thầy cố vấn CLB bóng rổ cũng đưa ra cùng một nhận định, nói rằng “Sẽ khiến các tuyển thủ mất hết tự tin”, nên bất đắc dĩ phải chỉnh sửa lại nội dung.
Thầy cố vấn cũng từng suýt mất tinh thần khi đấu tập với Aki-kun, nên chắc chắn ông không muốn các tuyển thủ phải nếm trải cảm giác đó.
Nghe nói bóng rổ cấp ba còn có một giải đấu lớn diễn ra vào mùa đông.
Vì thế chỉ có mỗi Nikawa là hào hứng với trận đấu tập (do Aki-kun đề xuất) ấy, song cuối cùng lại trở thành người mất hết tinh thần.
(Bóng rổ là môn chơi theo đội. Một người hăng hái thôi thì những người khác cũng không thể theo được.)
Kết quả, ý tưởng được chốt lại là–
“Hmm. Một sự kiện bóng rổ đường phố có sự tham gia của khán giả à.”
Dù sẽ thu phí tham gia, nhưng đây vẫn là trận đấu dành cho những ai muốn thử sức.
Tất nhiên, Aki-kun sẽ chỉ làm trọng tài và không trực tiếp tham gia thi đấu.
Với cách này, ngay cả bạn trai của Ruri cũng có thể đến và tận hưởng sự kiện, nên tôi nghĩ nó rất ổn.
Dĩ nhiên, cũng sẽ có phần thưởng cao cấp, nên mức phí tham gia hoàn toàn xứng đáng.
Chỉ có điều, dù Hội trưởng biết “bóng rổ đường phố” là gì, nhưng Phó Hội trưởng thì không.
“Ờm… bóng rổ đường phố là gì vậy?”
Cô ấy ngơ ngác giơ tay hỏi.
Thế là Aoi-chan đã thay Aki-kun trả lời.
“Để em giải thích.”
“Quên mất là ở đây cũng có người từng chơi rồi nhỉ.”
“Đúng thế. Với cả trong ngực còn mang hai quả bóng rổ nữa mà.”
“Dù cùng giới thì câu đó cũng được coi là quấy rối đấy.”
““Xin lỗi~””
Gần đây Hội trưởng và những người khác bắt đầu quấy rối bạn cùng giới thì phải?
Có khi nào trước đây họ cũng đã quấy rối Aoi-chan rồi mà tôi không để ý chăng.
Vì hồi đó hội học sinh chỉ có ba nữ thôi.
(Tất nhiên là không tính cựu thủ quỹ đã bị bắt.)
Sau phần giải thích ngắn gọn của Aoi-chan–
“Ồ, vậy là một môn thể thao thi đấu theo luật lệ khá tự do.”
Hội trưởng và những người còn lại có vẻ hứng thú và cho rằng ý tưởng này đáng để xem xét.
“Thế giáo viên cố vấn nói sao?”
“Thầy bảo là còn khá hơn so với ý tưởng ban đầu.”
““Ý tưởng ban đầu?””
“Thật ra là tụi em định mời một đội chính quy đến thi đấu.”
““Hả?””
Đến đây thì Hội trưởng và những người khác cũng phải ngơ ngác.
Bởi dù có mối quan hệ đi chăng nữa, thì cát-xê cho một trận giao hữu như thế không hề rẻ.
Aoi-chan vì đã biết chuyện từ trước nên chỉ cười gượng.
“Vì là trận đấu tập nên em nghĩ sẽ nhẹ nhàng với cả hai bên, nhưng hình như đội bóng rổ trường mình không mạnh lắm, thầy bảo sẽ khiến họ mất tự tin.”
“Ờ, cũng đúng... Ngoại trừ một người ra thì cả đội chỉ ở mức trung bình.”
“Đội nữ của trường mình còn mạnh hơn đó.”
“Tớ không biết chuyện đó đấy.”
Chỉ có Nikawa-kun là vượt trội, còn lại đều là những tuyển thủ bình thường.
(Thảo nào đội bóng rổ nữ hầu như không cần đến hỗ trợ. Vì họ có đội hình đủ mạnh rồi.)
Chuyện này thì việc Aki-kun không biết cũng chẳng có gì lạ, vì cậu ấy đâu có tham gia câu lạc bộ.
“Vậy nếu Aoi-chan có vòng một cỡ ngang với Nagomi-chan, thì đã đủ sức vào đội ngay lập tức rồi đúng không?”
“Chuẩn luôn. Vì ở trường mình, vị trí small forward đang thiếu người mà.”
“Ồ, hóa ra lý do thể lực là ở đó à.”
“Aki-kun, ý cậu là sao?”
“Ichikawa-san có sức chạy ngang ngửa với Saki đấy.”
“C-Chuyện đó cũng ghê thật nhỉ? Nhưng vòng một lại còn to hơn cả Nagomi-chan, nên đúng là đáng tiếc."
“Xin đừng nói điều đó trước mặt Nagomi nhé?”
“Tớ không nói đâu~ Dáng người trẻ con với gương mặt non choẹt vậy mà.”
“Đừng có coi thường cái “dáng người trẻ con mặt non choẹt” đó đấy!? Nói cho mà biết, con bé là thành viên chính thức của đội bóng rổ nữ đấy!”
““Hả?””
Dù trang điểm đậm đến vậy á?
Vậy lúc thi đấu hay tập luyện thì chắc để mặt mộc nhỉ?
Nếu vậy thì tôi cũng muốn nhìn thử xem sao.
Có khi lại thấy được gương mặt baby giống Aoi-chan ấy chứ.
“Vị trí của con bé là gì vậy?”
“Là point guard .”
“Ồ…”
Có vẻ chỉ mỗi Aki-kun là hiểu.
Nhìn nét mặt cậu ấy thì chắc đây là vị trí khá quan trọng.
“Năm nhất mà đã vào ngay vị trí đó à. Đội bóng rổ nữ đúng là kiểu chủ nghĩa thực lực nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy hả. Thế lý do con bé không tham gia cuộc thi ném bóng lần trước là vì?”
“Chắc là sợ chấn thương thôi. Vì còn Inter-High mà.”
“Ra vậy. Giờ thì hiểu tại sao Hikari lại nóng nảy như thế rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Vì người mà bản thân thầm thích là thành viên chính thức, nên chắc là cậu nhóc nghĩ rằng nếu mình chưa vào đội chính thì không thể nghiêm túc tỏ tình được. Tớ hiểu cảm giác đau đáu đó mà.”
Nhắc mới nhớ, Aki-kun cũng từng nói rằng muốn sánh vai cùng tôi.
Cái sự kiêu hãnh kiểu con trai ấy được thể hiện qua cái khí chất nghịch ngợm kia à.
(Thật tình, cái gọi là lòng kiêu hãnh của con trai đúng là phiền toái nhỉ?)
Mà thôi, tạm gác lại chuyện đó.
“Về vụ bóng rổ đường phố, có thể coi đó như một sự kiện do hội học sinh chủ trì. Vừa giúp các tuyển thủ điều chỉnh cá nhân, mà với một số người còn giúp lấy lại tự tin nữa.”
Có lẽ cả Hikari cũng nằm trong số đó.
Trong trận đấu thì chỉ ngồi ghế cổ vũ, lại còn bị điểm liệt nên không được tham gia.
Còn về phần ý tưởng của tôi thì, bỏ qua hội trưởng, phó hội trưởng lại nhìn tôi bằng ánh mắt hơi khó xử.
“Ch-chuyện giả gái thì còn hiểu, nhưng giả trai là sao?”
“Takanashi chắc sẽ khó đưa ra quyết định lắm nhỉ?”
“C-Chuyện đó là hiển nhiên rồi…”
Phó Hội trưởng vốn là một cosplayer chuyên giả trai.
Chắc chắn chị ấy không muốn sở thích cá nhân bị lộ ra.
Nhưng mà, ban đầu tôi cũng chẳng có ý định mạo hiểm như thế.
“Em có nói là muốn phó hội trưởng tham gia bao giờ đâu?”
“Ể?”
“Phó Hội trưởng chỉ là một trong các giám khảo thôi. Em dự định mời cả Maki-sensei và cô dạy nữ công gia chánh làm giám khảo đặc biệt. Như vậy thì sẽ chẳng ai biết sở thích cá nhân của chị đâu.”
“Mà em còn định mời cả Chủ tịch CLB may vá tham gia nữa.”
“Đã chuẩn bị tới mức đó thì không còn đường lui nữa nhỉ?”
“H-Hội trưởng?”
“Trừ khi phó hội trưởng kích động quá mà tự lộ ra, chứ bình thường thì chắc không sao đâu?”
“……”
Một câu của Aki-kun khiến phó hội trưởng do dự.
Chẳng lẽ nếu bộ trang phục quá xuất sắc thì sẽ bị kích động thật sao?
“Nếu vậy thì chỉ cần để mọi người biết cậu là otaku mê may vá là được rồi.”
“O-otaku may vá……?”
“Nếu là vậy thì sẽ không bị lộ.”
“Kể cả có bị gọi tên nhân vật thì cũng có thể lấp liếm được.”
“K-Không, nhưng mà như thế thì…”
“Vậy là quyết định rồi nhé. Yuu cũng đồng ý ha?”
“Ugh... V-Vâng.”
Ủa? Hiếm hoi ghê, lần này lại gọi tên thật.
Chắc là đang ra lệnh với tư cách người chỉ đạo?
Gọi bằng biệt danh khi nói chuyện thường, còn khi ra lệnh thì dùng tên thật?
Dù sao thì, tất cả đề xuất của tôi, bao gồm cả chủ đề, đều đã được thông qua.
Giờ thì chỉ còn xem toàn thể sẽ triển khai thế nào thôi.
“Mà nghĩ lại thì, người thắng cuộc thi Hoa khôi năm ngoái lại nghĩ ra phiên bản nam là điều không ngờ tới thật.”
“Đã vậy, còn định để Hội học sinh chuẩn bị cả vải vóc và nhiều thứ khác nữa.”
“Lúc đầu cũng lo hơi về mặt ngân sách, nhưng có vẻ ổn rồi.”
Thật sự là như thế đấy.
Năm ngoái, tôi phải tự bỏ tiền lo trang phục nên ví tiền thảm hại vô cùng.
Chuyện đó thật sự rất khổ sở, ví tiền của tôi ấy.
Đã định bụng cho Aki-kun xem, thế mà cậu ấy lại nghỉ.
Cảm giác hừng hực khí thế của tôi bỗng chốc trở thành công cốc.
“Còn về địa điểm, lần này không phải dùng sân khấu như thường lệ nhỉ.”
“Dựng sân khấu như trình diễn thời trang à, đúng là ngoài dự kiến thật.”
“Vậy sao? Nếu đã để mọi người xem thì nên làm vậy mới đúng.”
“Lần này khán giả cũng sẽ là giám khảo nữa mà.”
“Dù sẽ mất thời gian để ra quyết định, nhưng nếu là một sự kiện để ai cũng có thể tham gia thì ý tưởng đó ổn đấy.”
Chủ đề của bọn tôi là “Kairaku” - cùng nhau tận hưởng niềm vui.
Lấy tinh thần “mọi người cùng vui” làm nền tảng.
“Mà này, với Aoi-chan thì là ‘Kairaku’ (快楽 – khoái lạc) thì phải?”
“Chắc là ‘khoái lạc’ rồi. Ngực và mông em ấy rất nhạy cảm mà.”
“……”
Đang tới kỳ nên ánh mắt cô ấy trông rất u ám rồi đó?
Tôi vừa dọn hộp cơm vừa lên tiếng phàn nàn với Hội trưởng.
“Hội trưởng, đi giữa bãi mìn thế này thì hơi nguy hiểm rồi đó.”
“À, nhắc mới nhớ. Nếu bị nổ tung thì đúng là không ổn nhỉ.”
“Nhất là vào thời điểm này thì tỉ lệ Aoi-chan nổ tung là rất cao mà.”
“Nếu biết rồi thì đừng có nói mấy chuyện đó chứ!”
“Mà nếu vậy thì tên kia nổ tung cũng không có gì lạ nhỉ.”
Này này, Aki-kun.
Đừng có châm ngòi bãi mìn bằng cái trò đó chứ.
“Tớ đã từng tung cú đá vào giữa hai chân hắn rồi đó. Thế mà vẫn không chịu dừng lại.”
“““Trời ạ…”””
Nghe vậy, Aki-kun co giật khóe miệng dữ dội.
“Ồ. Vậy ra hắn là kiểu M bẩm sinh à…”
§
Sau bữa trưa, khi tôi quay lại lớp thì có chuyện ồn ào gì đó đang xảy ra.
“X-xin cậu đấy! Làm ơn tha cho tôi!”
Đó là cậu nam sinh đã rời đi lúc chuẩn bị cho đại hội thể thao.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
“Ai mà biết? Ở giữa kia là…”
“Là Ruri đấy.”
Cậu con trai kia đang chắp tay sát đất xin lỗi Ruri.
“Tôi không thể nào tha thứ cho cậu được! Việc vào lớp thì tạm chấp nhận được. Vì trong này cũng có học sinh lớp khác nữa. Nhưng!”
“Nhưng…” rồi dừng lại, rốt cuộc đã có chuyện gì thế?
“Trong lúc Saki vắng mặt, cậu đã ngồi lên ghế của Saki rồi làm cái gì vậy hả?”
“C-cái đó là vì, tôi muốn nhìn thấy khung cảnh mà cô ấy thường thấy, rồi sau đó rời đi….”
“Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả!”
Ừ, tôi cũng đồng tình với Ruri.
Chỉ có mỗi Aki-kun dường như nhận ra điều gì đó.
“Rời đi, hả. Vậy tức là cậu sẽ chuyển trường trong học kỳ này sao.”
“Sao cơ?”
“Đơn giản là muốn lưu giữ kỷ niệm thôi. Chắc là muốn trải qua khoảng thời gian cuối cùng ở chỗ ngồi của cô gái mà mình thích. Nhưng với tớ và Saki thì thật là phiền phức.”
“.....”
Ừ, đúng là phiền phức thật.
(Giờ học buổi chiều này, biết phải làm sao đây?)
Nếu người ngồi là Aki-kun thì còn chấp nhận được, chứ để một nam sinh mình cực ghét ngồi lên thì đúng là… tôi cảm thấy mông mình bị ô uế luôn ấy.
Không biết có thể mang một cái ghế từ phòng học trống sang không nhỉ?
Ngay lúc đó, Aki-kun lên tiếng:
“Cậu có muốn dùng khăn tay của tớ không”
Cậu ấy đưa khăn tay của mình cho tôi.
“Ờm... Cậu chắc chứ?”
“Cậu không muốn ngồi trực tiếp lên ghế mà, đúng không?”
“Ừ... ừm…”
“Vậy thì cứ dùng đi. Váy mà bị dơ thì phải đem giặt, còn khăn tay thì giặt hay vứt đi đều được.”
“Vứt đi thì không được đâu!”
“Là đồ rẻ tiền thôi, đừng bận tâm.”
“Vậy sao...? Cảm ơn cậu…”
Tôi nhận lấy chiếc khăn tay từ Aki-kun và đợi cho đến khi nam sinh kia rời đi.
Chiếc khăn tay của Aki-kun...
Không thể nào vứt bỏ nó được, cảm thấy có lỗi lắm.
(Tại sao hắn lại ngồi lên đó cơ chứ...)
___________________________________________
Rốt cuộc lại kết thúc bằng cái thằng con trai kinh tởm ấy (´・ω・`)
Đố biết là ai?