Chiều hôm đó, sau giờ học.
“Tôi ra lệnh cho các cậu lập tức rời khỏi phòng câu lạc bộ này!”
“C-chuyện đó... thật quá đáng!”
“Quá đáng hay cái quái gì chứ. Trước tiên hãy tự kiểm điểm lại hành vi của các người rồi hãy nói.”
“Hành vi gì chứ, bọn tôi đâu có làm gì sai!”
“Chỉ có các thành viên câu lạc bộ các cậu mới nghĩ vậy thôi.”
“Thử đặt tay lên ngực mà suy nghĩ lại xem. Còn mấy cái thùng giấy đó, để tạm chỗ này đi.”
“Chúng tôi sẽ kiểm tra trong phòng, đừng có giả vờ che giấu nữa.”
“Chỗ đó, tránh ra.”
“Híii...”
Chúng tôi đã bắt đầu tiến hành giải tán Câu lạc bộ Báo chí một cách cưỡng chế.
Đeo trên tay trái chiếc băng tay mà bình thường chẳng khi nào mang, tôi cầm chiếc thùng các-tông để đựng tang vật cho Aki-kun.
Hội trưởng và phó hội trưởng vừa kiểm tra phòng vừa khởi động máy tính.
“Câu lạc bộ Báo chí này lạ nhỉ… toàn thấy con trai không à?”
“Hơn nữa việc không có nữ sinh mới khó hiểu đấy. Trong mấy bài báo lá cải trước kia rõ ràng là có vài người còn gì.”
““Công nhận.””
“Có lẽ đã xảy ra vấn đề nội bộ gì đó rồi.”
“Đã mở được rồi.”
Tạm thời, cũng có cài đặt mật khẩu này nọ, nhưng chỗ đó thì chương trình do Aki-kun tự chế đã phát huy tác dụng.
Chỉ cần cắm USB vào máy tính là lập tức được bẻ khóa.
“Cái, cái quái gì vậy… Một công cụ phá mật khẩu sao.”
“Đ-đây là bất hợp pháp! Sao có thể cho phép chuyện này được chứ!”
Mặc kệ bọn họ đang la ó, Aki-kun nhìn chằm chằm vào màn hình rồi nói:
“Hội trưởng. Máy có cài phần mềm chia sẻ file. Còn có mấy thứ bất hợp pháp khác nữa.”
““A–!””
Mặt bọn họ tái mét rồi quay đi hướng khác.
Này này, quay lại nhìn tụi này đi chứ.
“Đây là một tình huống nghiêm trọng đấy.”
“Dám cài phần mềm bất hợp pháp vào máy tính của nhà trường sao!”
“Đồ tệ hại.”
Tôi không hiểu nổi, tại sao đến khi cần bảo vệ bản thân thì họ mới la lối, trong khi chính hành vi của họ mới là phạm pháp?
“Xem thử nội dung của thư mục này đi.”
“Rõ.”
“Cái này cũng bị đặt mật khẩu à?”
“Nếu nhập sai quá ba lần thì nội dung sẽ bị xóa sao?”
“Nagakura-kun, cậu có thể phá được không?”
“Cứ giao cho em.”
Aki-kun liền thay vị trí với phó hội trưởng và ngồi xuống trước máy tính.
“Hừ. Làm gì có chuyện phá được chứ.”
‘Cựu chủ tịch’ câu lạc bộ ném lại một câu như để dằn mặt, nhưng cứ đợi mà há hốc mồm đi.
“Vậy thì, bắt đầu thôi.”
Aki-kun mở một màn hình đen và bắt đầu gõ lệnh với tốc độ kinh hoàng.
Những thành viên câu lạc bộ nhìn chằm chằm vào tay cậu ấy, ngẩn người không thốt nên lời.
Gương mặt họ như thể đang muốn hỏi, “Cái thứ đó mà cũng có thật sao?”
“Mày đã cài cái gì vào máy tính vậy!”
“Mày cài từ cái USB đó đúng không!”
“Ngu à. Đây là Command Prompt vốn có sẵn trong máy rồi.”
““Hả?””
“Có vẻ các cậu chẳng hiểu gì cả nhỉ.”
“Đúng là dân xã hội… à mà chị cũng thuộc khối xã hội nhỉ.”
“Hội trưởng là ngoại lệ mà.”
Tắt màn hình xong, Aki-kun như chẳng có gì xảy ra liền bấm vào thư mục.
““Th-thư mục mở ra rồi á!?””
“Tôi chỉ xóa thiết lập mật khẩu thôi.”
““!?””
“Lúc đăng nhập thì dùng cái này. Trong tình huống thế này thì xóa đi là an toàn nhất.”
Thay vì tìm cách giải mã, cậu ấy đã gỡ bỏ hoàn toàn thiết lập mật khẩu ngay từ đầu.
Khi mở thư mục ra thì bên trong chứa một lượng ảnh khổng lồ.
Aki-kun hiển thị ảnh dưới dạng danh sách và nhăn mặt khó chịu.
“Giờ thì, nội dung là… Cái này chụp từ phía dưới sao? Góc máy từ trong rãnh thoát nước à?”
Ảnh chụp bên trong váy nữ sinh.
Có vẻ ngoài tên đó ra còn có nhiều kẻ khác cũng tham gia chụp trộm.
Có lẽ lý do không còn nữ sinh nào trong câu lạc bộ là vì chuyện này.
“Chui vào rãnh nước để chụp ảnh kiểu này đúng là bệnh hoạn. Chết đi cho rồi.”
Đối đầu với ban cán sự mà toàn nữ như thế này thì đúng là tự sát.
““Đồ kinh tởm.””
““Híii…””
Hội trưởng và mọi người cũng ném về phía bọn họ ánh nhìn lạnh thấu xương.
“Ồ, cái này à. Ít nhất cũng phải che mờ đi chứ, lũ biến thái này!”
Lần này vì tính chất đặc biệt của sự việc nên cả hội trưởng lẫn tôi đều cho phép xem qua.
(Khi về nhà, mình cũng phải cho cậu ấy xem… Để ghi đè ký ức mới được.)
Dù lúc nhỏ thì không nói, nhưng tới giờ tôi vẫn chưa từng để cậu ấy thấy.
Ban trưa cũng chỉ là tai nạn, không phải bị nhìn thấy gì cả.
Aki-kun đang mở từng ảnh ra để kiểm tra chi tiết.
“Cái này trông như vô tình lọt vào khung hình thôi.”
“Chắc phải nhanh chóng xác định địa điểm mới được.”
“Ử. Phải tìm ra chỗ đó càng sớm càng tốt để lấp lại.”
“Chỉ riêng việc có đủ độ sáng thế này cũng…”
Chúng tôi, ở một góc khác, cũng đang nghĩ cách đối phó riêng.
Nếu để yên thế này, chắc chắn sẽ còn nhiều nữ sinh khác trở thành nạn nhân.
Rồi Aki-kun phóng to một bức ảnh lên và cho chúng tôi xem.
““““Chỉnh sửa?””””
“Ảnh gốc hẳn là khá tối. Còn hơi bị nhiễu nữa.”
“Bức gốc chắc chắn tối hơn nhiều. Chất ảnh hơi bị nhiễu.”
Ngay sau đó, cậu ấy dựa vào các tòa nhà xung quanh để xác định địa điểm chụp.
“Phía sau, tuy nhỏ nhưng có thể thấy bộ xương mẫu trưng bày. Một nơi đủ sáng để nhìn thấy mẫu vật từ góc đó thì… là sân trong.”
““““!!?””””
Ể… S-sân trong á!?
“Sân trong, tức là… bọn mình cũng vừa mới đi qua đó đúng không?”
“À, đúng rồi… vừa mới đi qua đấy…”
“Có chuyện gì sao? À, cái áo hai dây này… nhìn quen lắm.”
Không thể nào chứ?
Mình định sẽ “ghi đè ký ức” cơ mà, sao lại để lộ ra theo cái kiểu này chứ…
“C-các người…”
Aki-kun quay lại, trông giận dữ đến cực điểm.
Ngay cả tôi cũng không kìm được cơn giận trào lên xen lẫn nỗi xấu hổ.
““Giết hết bọn này!””
Nếu bị Aki-kun nhìn thấy thì tôi còn có thể chịu được.
Nhưng việc bọn này đã nhìn thấy trước cả Aki-kun thì chuyện đó không thể tha thứ được!
““Híiiii!””
“Cả Saki-san cũng là nạn nhân à…”
“Không chỉ Rika mà ngay cả Saki-san cũng quên mặc…”
“Lý do cả hai cùng mặc quần short bên trong cũng vì chuyện đó à.”
“Xử lý vùng lông cũng khéo thật đấy…”
Phó hội trưởng… đang nhìn chỗ quái nào vậy hả!?
Chỉ nghe xong câu đó thôi là cơn giận trong tôi bay biến sạch sẽ luôn rồi.
Rồi Aki-kun thì thào:
“Lấy mắt trả mắt, lấy răng trả răng…”
Vừa lẩm bẩm, cậu ấy vừa lấy từ trong cặp ra một chai lớn.
Ngay sau đó, cậu mở nắp chai và hắt thẳng vào bọn cựu thành viên câu lạc bộ đang tính chuồn ra hành lang.
“Bọn mày nên chết luôn (về mặt xã hội) đi!”
Nhìn thấy hành động của Aki-kun, hội trưởng như nhận ra điều gì đó.
“Nagakura-kun, chẳng lẽ đó là…!?”
“Là hàng chính hãng đấy. Hiệu quả thì khỏi phải bàn.”
Ngay sau lời tuyên bố ấy, quần áo của bọn cựu thành viên đang bỏ chạy bắt đầu rách nát, để lộ làn da trần từng chút một.
“A-Aki-kun, cái đó là gì vậy…?”
“Chỉ khiến chúng hiểu rõ sự nhục nhã khi bị người khác nhìn thấy thôi.”
Càng chạy, đồng phục càng rách tả tơi.
Đến cả đồ lót cũng biến mất, và “một thứ gì đó dễ thương” cũng vô tình lộ ra.
Những kẻ đang bỏ chạy đó thậm chí còn không nhận ra.
Ngay sau đó, tiếng hét thất thanh của các nữ sinh vang lên khắp nơi.
“Vốn đã là biến thái rồi, giờ chỉ là trở thành đúng bản chất thôi.”
“D-Dù sao thì cũng phải tịch thu toàn bộ thôi.”
“Đúng vậy. Còn dữ liệu trong máy thì sao?”
“Xóa hết là lựa chọn duy nhất!”
Nếu để lại thứ như vậy rồi bị tung lên mạng thì đúng là nhục chết mất.
Nghe theo nguyện vọng của tôi, Aki-kun tạm thời ngắt kết nối máy khỏi mạng rồi ưu tiên xóa các phần mềm chia sẻ tệp tin.
Các phần mềm bất hợp pháp khác cũng bị xử lý triệt để.
Cuối cùng cậu ấy còn thực hiện một số biện pháp xử lý rồi mới xóa hẳn những hình ảnh.
“Mã hóa rồi xóa… xong.”
“Nagakura-kun… chẳng lẽ là để không thể khôi phục được nữa?”
“Đúng vậy. Những loại dữ liệu này nhìn thì như đã biến mất nhưng thực ra vẫn còn bên trong máy. Nếu một ngày bị chạy phần mềm khôi phục rồi thu lại được thì khi ấy buộc phải giết chúng thật mất”.
Trong số tang vật bị tịch thu còn có cả những bức ảnh dự định đem bán.
Trong đó có cả ảnh của tôi.
“Mấy tấm đã in sẵn thì… đốt hết nhỉ?”
“Ảnh của tớ thì giữ lại một tấm cũng được.”
“C-Có thật không đó!?”
“Chỉ mình Aki-kun thì được thôi.”
Một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu ấy xem bản thật, nhưng bây giờ vẫn thấy xấu hổ lắm.
Nghĩ vậy thì,
“Đằng nào thì cũng nên cho xem bản thật đi chứ.”
“Hai người này, vẫn còn ở giai đoạn đó à?”
“Nhưng mà… trong sáng thật đấy.”
Những người đã “có kinh nghiệm” nhìn chúng tôi với ánh mắt nửa mỉa mai, nửa thương cảm.
Riêng Aoi-chan thì nhìn bằng ánh mắt hoài niệm.
Bọn tôi có tiến độ riêng, chẳng việc gì phải nghe người khác phán xét.
Aki-kun cẩn thận cất bức ảnh vào cặp.
“Chỉ là từ Rika chuyển sang Saki thôi mà, cũng ổn rồi.”
“Ừ… ừ ha…”
Nghĩ như thế thì thấy mình cũng được yêu thương lắm chứ, ừm.
Việc tịch thu đồ của Câu lạc bộ Báo chí còn mở rộng đến cả các loại máy ảnh.
Những món đồ này sẽ được chuyển giao cho Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh.
“Bọn họ chắc sẽ thích mấy món này lắm. Có cái còn hiếm không dễ gì mua được nữa.”
“Dùng ngân sách câu lạc bộ thì có thể mua được tới mức này sao?”
Ví dụ như ống kính phải mấy người khiêng mới nổi.
“Có lẽ họ để dành vài năm rồi mới mua.”
“Ra là vậy, tích lũy nội bộ rồi mua sắm…”
Ngoài ra, việc giải tán câu lạc bộ lần này cũng đã được thông báo đến giáo viên phụ trách.
Dù không thể tin nổi, nhưng khi nhận được bản báo cáo sắp tới thì chắc sẽ hiểu rõ mọi chuyện thôi.
Về toàn bộ sự thật phía sau “Câu lạc bộ Báo chí”, nay đã trở thành “Câu lạc bộ chụp lén”.
Lúc đó, Aki-kun liếc nhìn mấy nam sinh viên đang run rẩy rồi hỏi hội trưởng:
“À mà, đồ dùng cá nhân của các nam sinh không kiểm tra à?”
“Đồ cá nhân… phải nhỉ. Nếu có thì nộp hết ra đây.”
Hội trưởng cũng như vừa chợt nhận ra, liền ra lệnh bằng ánh mắt sắc lẹm.
Các nam sinh lập tức giật bắn cả người.
“““……””” (cả đám im lặng)
Tôi cũng lạnh lùng trừng mắt.
“Nộp ngay lập tức.”
“““V-Vâng!”””
Ngay sau lời tôi nói, các thành viên luống cuống ném hết đồ cá nhân vào thùng carton.
Trong đó không chỉ có ảnh chụp trộm tôi, mà cả các nữ sinh khác nữa.
“Cái quần lót này là của Kirara nhỉ.”
“Chibi-senpai mà lại mặc đồ người lớn á?”
“Bên trong Kirara là người trưởng thành mà. Hơn cả Saki-san nữa.”
Câu đó đang ám chỉ về việc chưa có kinh nghiệm đúng không!?
“Chibi-senpai cũng từng trải rồi sao?”
“Đối tượng là tội phạm hay gì vậy.”
“Kirara hoàn toàn hợp pháp nhé!”
“Dù bề ngoài thì thế nào đi nữa.”
“Xét về dáng vóc thì chẳng khác mấy với Nagomi-chan đâu nhỉ?”
“Tại sao lúc này lại lôi em gái người ta ra chứ!”
Nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, mấy thành viên kia bỗng quỳ bò khóc rống.
“Không thể nào! S-senpai lại…”
“Lại là đồ đã qua sử dụng sao.”
“Không tin được…”
Thì ra ở đây cũng có biến thái.
“Đám này phải xử lý gấp thôi.”
“Giải tán câu lạc bộ đúng là quyết định sáng suốt.”
“Cứ như ổ tội phạm vậy còn gì.”
“Bảo sao không có nữ sinh nào tham gia.”
“Chắc từng có nạn nhân rồi cũng nên.”
“Có lẽ từng tranh cãi chuyện xóa hay giữ ảnh.”
Đúng là một câu lạc bộ kinh khủng.
Sau khi hoàn tất việc thu gom tang vật, bọn tôi rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Aki-kun thay luôn ổ khóa để không ai có thể vào được nữa.
“Như vậy thì kể cả có chìa tổng cũng không vào được.”
“Có khi còn tồn tại các bản sao chép khác của chìa nữa nhỉ.”
“Chúng đã từng đột nhập cả phòng thay đồ, nên chắc chắn là có.”
“Không thể tha thứ được.”
“Việc lấp các rãnh nước cũng là bắt buộc.”
Phải rồi, còn vụ đó nữa…
Sau khi cất hết tang vật vào kho của hội học sinh, bọn tôi hướng đến sân trong.
“Về mặt góc chụp thì chắc là quanh đây?”
“Chắc vậy.”
“Cái rãnh này hình như đủ cho một người chui vào nhỉ?”
“Nghĩa là có thể ra vào thường xuyên.”
“Và là chỗ mà có dơ thì cũng chẳng có vấn đề gì.”
Thế nhưng, tìm mãi mà chẳng thấy đâu cả?
Nó là CMD ấy What? Chỉ CMD mà làm được cái này à? Tác dùng “可愛らしい何か” - “Kawairashī nanika”. Dễ thương nghe cứ sao sao ấy nhể… チビ先輩 - Chibi-senpai chuẩn hơn cái trước nhé -Aki và Saki-