Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

4 11

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

14 26

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

323 1233

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

305 12697

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90] - Chương 75: Đi riêng đúng là khổ thật

Hiện tại, tôi đang bị lôi kéo tham gia vào một buổi huấn luyện, cũng coi như việc “thu dọn hậu quả” cho tên hạ lưu kia để lại.

Không rõ hắn ta dùng quan hệ kiểu gì, mà đến cả câu lạc bộ xe đạp của trường tôi cũng bị kéo vào, buộc tôi phải tham dự. Lúc đó, tôi mới thấy mình đã xem nhẹ cái gọi là “sức mạnh tài chính của trường tư thục”.

“Không ngờ là Nagakura-kun cũng có tài năng ở mảng này nhỉ. Thật bất ngờ đấy.”

“C-cô ạ, lần này chỉ là ngoại lệ thôi đấy nhé? Dù có năn nỉ thì em cũng không gia nhập câu lạc bộ đâu.”

“Biết rồi. Cô cũng chẳng muốn bị tiểu thư Yuuki lườm nguýt đâu.”

Nếu cô đã hiểu vậy thì cũng tạm chấp nhận được.

Câu lạc bộ xe đạp trường tôi có số lượng thành viên nam nữ vừa phải.

Giáo viên phụ trách là một giáo viên thể dục nữ.

Còn là một trong số những giáo viên dạy năm hai mà tôi quen mặt.

Trong các buổi học thể dục ghép, cô phụ trách nhóm nữ, còn khi người dạy đôi vắng mặt thì cô sẽ lo một mình.

Gương mặt thì phải nói là đẹp.

Nhưng tính cách lại có điểm hơi đáng tiếc, nên đến giờ vẫn độc thân.

Cụ thể là “đáng tiếc” ở chỗ nào thì tôi cũng không rõ, nhưng chắc là có thói quen xấu khiến các thầy giáo không dám lại gần.

Vòng một phẳng lì của cô ấy khẽ lắc lư khi bước về phía các thành viên.

Tôi thì chỉ muốn tin rằng đó không phải mỡ mà là cơ ngực.

(À, cô ấy còn là bạn nhậu với cái người nào đó… Cũng thuộc nhóm những người nửa tin nửa ngờ về mấy tin đồn của tôi, nên lúc đó chỉ đứng ngoài quan sát.)

Có lẽ là chẳng giáo viên nào thật sự tin hoàn toàn vào mấy lời đồn đó.

(Mà cuộc hẹn hò đạp xe cùng Saki, sao lại ra nông nỗi này nhỉ?)

Tôi nhìn xa xăm, ánh mắt hướng về những vệt tuyết còn sót lại ở chân trời xa.

Hôm nay là ngày nghỉ, nên Saki đến ngủ lại ở nhà hội trưởng.

Một buổi tụ họp toàn nữ, nói cách khác là “tiệc con gái”.

Thành viên tham dự gồm:

Akari - người đã bị vắt khô đến kiệt sức nhưng vẫn tham gia giải Inter-High.

Ichikawa-san - người ôm hai quả dưa lưới khổng lồ;

Cả cô em gái của Ichikawa-san - vì là tuyển thủ hạt giống nên khởi hành muộn vài ngày;

Cộng thêm cặp chị em phó hội trưởng, và cặp chị em hội trưởng, cũng chính là chủ nhà.

Tỉ lệ em gái hơi cao thì chắc chỉ là ngẫu nhiên, nhưng để lấp đi nỗi cô đơn của Saki thì đó quả là một lựa chọn đúng đắn.

“Được rồi~! Hôm nay chúng ta sẽ quan sát kỹ lối chạy của Nagikura-kun!”

“““““ Vâng! ”””””

Chuyện này cũng xảy ra vài ngày trước. Tôi chỉ đạp xe như thường lệ, vậy mà thành tích ở đoạn đường nào đó lại lọt vào mắt của một giáo viên trường tư (không phải trường của main), rồi ông ta hỏi tôi về bí quyết tốc độ này nọ.

Cả huấn luyện viên bên đó, vốn là cựu tuyển thủ, cũng tham gia hỏi cùng.

Tôi thì viện cớ rằng đó là nhờ tiềm năng của chiếc xe đạp, nhưng chiếc road bike (xe đạp đua) tôi dùng cũng chẳng khác mấy so với loại của các thành viên bên họ, nên chẳng ai trong bọn họ tin cả.

“……”

Ngoài ra, tên hạ lưu kia đã bị buộc phải rời khỏi câu lạc bộ, nên không có mặt ở đây bây giờ.

Không biết từ lúc nào mà cả cố vấn trường tôi cũng bị lôi vào, rồi còn tổ chức hẳn một buổi tập huấn chung.

Tôi thì không phải thành viên, nên không tham gia thi đấu giao hữu, nhưng buổi huấn luyện thì tôi lại bị bắt phải tham dự.

(Nghĩ lại thì, cảnh Saki không mặc áo ngực hay chỉ mặc quần lót, đúng là những khoảnh khắc quý giá nhỉ…)

Bất chợt trong đầu hiện lên nụ cười của Saki.

Bầu ngực rung rinh, cặp mông mềm mại, cùng hương thơm còn vương lại của cô ấy.

Vừa bắt đầu đạp xe, tôi càng thấy nhớ cuộc sống chung cùng Saki, càng nhận ra trong lòng mình tràn đầy khát khao được gặp cô ấy ngay lập tức và tình yêu thương dạt dào.

(Rõ ràng tôi đã cố gắng làm xong hết bài tập, sắp xếp kế hoạch cho kỳ nghỉ hè rồi mà…)

Sao lại luôn có những phiền toái thừa thãi xen vào thế này chứ?

Có lẽ, rốt cuộc đây cũng là quả báo do chính tôi tự chuốc lấy.

§

Sau ba ngày tại trại huấn luyện, cuối cùng tôi cũng được giải thoát.

Vốn dĩ hôm nay tôi có công việc của Hội học sinh.

Nhưng vì cô giáo đã xin phép cố vấn Hội học sinh nên công việc đó được Hội trưởng tiếp quản.

Không, thật sự là tôi phải xin lỗi cô ấy mới được.

Tôi đạp xe từ khu lưu trú trở về nhà.

Tôi không chọn đi tàu mang xe, mà cứ thế lao đi trên đường cái.

Thật ra, địa điểm trại huấn luyện lần này cũng chính là nơi diễn ra Inter-High, nên tôi đoán ga tàu sẽ rất đông.

(Mà thôi, nếu chuyện này trở thành động lực tốt cho các tuyển thủ, thì coi như công sức tôi bỏ ra cũng đáng…)

Câu lạc bộ xe đạp của trường tư kia vốn toàn những kẻ “não cơ bắp”, là khách quen của Inter-High, và lần này cũng chỉ là buổi điều chỉnh trước giải chính thức.

Nghe nói câu lạc bộ xe đạp trường tôi cũng tham gia, và cũng đang trong giai đoạn điều chỉnh.

Còn kẻ bị buộc rời khỏi CLB thì vốn chẳng phải tuyển thủ, nhưng lại dựa vào danh tiếng để tác quai tác quái.

Chiếc road bike hắn dùng cũng là đồ biển thủ. Nghe đâu hắn còn sưu tập nhiều chiếc khác, chẳng khác nào một kẻ cuồng xe đạp.

(Vậy rồi lại tự siết cổ công ty nhà mình thì cũng thật hết thuốc chữa.)

Lý do hắn muốn chiếc road của Saki xem ra cũng chỉ để trưng bày mà thôi.

Thật khó hiểu tại sao một kẻ như thế lại gia nhập CLB xe đạp.

(Chẳng lẽ hắn có năng lực đạp xe hơn người bình thường nên mới được nhận vào?)

Không, chắc là do hắn dùng việc tài trợ để dọa dẫm rồi thao túng giáo viên cố vấn thôi.

Dù sao thì chuyện gia nhập thế nào cũng đã qua, tôi cũng chẳng cần bận tâm nữa.

Tôi cứ thế chạy miết trên đường lớn, đi ngang qua nhà ga địa phương.

Lúc đó là chiều tối, nên học sinh tan học về nhà rất đông.

Khi đến căn hộ, tôi xuống khỏi xe.

“Phù… Quãng đường hôm nay dài thật…”

Tôi tháo đồng hồ đo tốc độ ra, rồi dắt xe vào bãi gửi.

Vì chạy quãng đường khá dài, nên chiếc xe cũng bám bẩn không ít.

(Có lẽ sắp tới phải tháo ra để vệ sinh lại toàn bộ thôi?)

Chờ thang máy, tôi đi lên tầng cao nhất.

May mắn là trên đường về không chạm mặt cô gái nào.

Tôi mở khóa cửa, bước vào trong thì–

“Ể?”

Chỉ vắng nhà vài ngày mà cảnh tượng bày ra trước mắt thật thê thảm.

“Ờm… Saki cũng là kiểu chủ nhân của một căn phòng bừa bộn à?”

Tôi bước vào trong, nhặt lấy mấy chiếc áo ngực và quần lót vương vãi dưới sàn.

Có cái quần lót còn ẩm ẩm, nhưng tôi giả vờ như không thấy.

Đến phòng khách thì tình hình cũng không tệ lắm, chỉ có vài cuốn tạp chí vứt lăn lóc.

Trong bếp, các hộp để đồ ăn làm sẵn đã trống rỗng, chất chồng lên nhau.

Có lẽ chỉ là rửa xong trong máy rửa bát rồi để đó thôi.

Tôi đi đến phòng thay đồ, bỏ áo ngực và quần lót vào giỏ đồ của Saki.

Quần áo trong balo thì tôi nhét thẳng vào chiếc máy giặt đang trống không.

Tôi chợt nghĩ sẽ vào tắm luôn, nhưng–

“Hư~ hư~ hư~n ♪”

Saki đã ở trong đó rồi.

Nếu chạm mặt lúc này thì hậu quả sẽ rất đáng sợ, nên tôi khởi động máy giặt rồi tính đi ra ngoài.

Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, khi tôi quay lại thì phía sau là Saki trong tình trạng không mảnh vải che thân.

“Ể? À? Ể?”

Gặp tình huống thế này đúng là không thốt nên lời.

Bộ ngực vốn ngày thường được che giấu giờ lộ ra rõ mồn một trong phòng thay đồ sáng sủa.

May mắn là hơi nước dày đặc nên phần thân dưới của Saki không nhìn thấy được, có thể coi đó là sự cứu rỗi duy nhất…

Đột nhiên Saki rưng rưng nước mắt, chẳng hề nhận ra tình trạng của bản thân mà lao đến ôm chầm lấy tôi.

“A-Aki-kun!”

“Này, này! Đừng có ôm anh bất ngờ như thế chứ!”

“Aki-kun đã về rồi!”

“Này, đừng khóc nữa mà?”

“Em nhớ anh lắm đó!”

“Ờ… ừm, vậy à.”

“Thật sự, thật sự là Aki-kun rồi…”

“Này, anh dính nước cả rồi đó.”

“Em không quan tâm đâu!”

“Không quan tâm là sao chứ, em vừa mới tắm xong đó. Lại phải tắm lại từ đầu thì phiền lắm.”

“Vừa mới tắm xong?”

Chẳng lẽ cái chế độ “ngốc nghếch” ngày trước của cô ấy tái phát rồi sao?

Saki vẫn ôm chặt tôi, nước mắt còn rơi mà ngơ ngác nhìn xuống.

Rồi khi nhận ra, cơ thể cô từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng.

“À… em, em xin lỗi!”

Với khuôn mặt đỏ bừng, Saki quay người lại che phần thân trước, rồi khụy xuống ngay tại chỗ.

Cặp mông hồng hồng lọt vào tầm mắt tôi, nhưng tôi biết nếu nhìn thì chắc chắn không ổn, nên vội vã rút lui.

(Hú vía… Thôi chuyện tắm để sau vậy. Không thay đồ được thì cũng đành chịu thôi.)

Về phòng mình, tôi cảm thấy có chút khác thường.

“Hử? Chăn ga trên giường hơi bị xộc xệch nhỉ?”

Trước khi đi tôi đã gấp gọn gàng rồi mà.

Tôi thay từ đồ đạp xe sang bộ đồ thể thao, rồi chỉnh lại chăn.

Thấy có mấy sợi tóc bất thường: chân tóc đen nhưng ngọn lại nâu.

“Con bé đó… vì cô đơn nên đã ngủ trên giường của mình à.”

Ngủ ngổn ngang đến mức có thể rơi xuống sàn mà vẫn ngủ được mới hay.

“Mình cũng nhớ cô ấy, nên chắc Saki cũng nhớ mình lắm.”

Chỉ có lý do đó mới giải thích được tình trạng xộc xệch thế này.

Hơn nữa trên giường còn vương lại mùi hương của Saki.

“Kỳ học hè tận tháng sau mới bắt đầu, chắc trước khi đi ‘double date’ (hẹn hò đôi) thì nên đi du lịch một chuyến.”

Hoạt động Hội học sinh cũng được tạm dừng vài hôm.

Nói là vì hội trưởng có việc gấp, nhưng thực ra tôi biết được nhờ Saki báo tin rằng anh trai của cô ấy vừa về nước.

Phó Hội trưởng thì nghe nói bạn trai cô ấy từ ngoài tỉnh trở về, nên cũng rất vui.

Đây vốn là thông tin Saki kể lại cho tôi trong lúc ở trại huấn luyện.

Đúng lúc ấy, Saki mặc áo thun với quần short ngắn, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi.

“Du lịch!”

“Ồ, em nghe thấy rồi à.”

“Mình đi du lịch thật sao?”

“Ừ. Nhân dịp này, hai đứa mình thử đi chơi xa, ở lại qua đêm luôn cũng được?”

“!! Thật hả! Một chuyến hẹn hò qua đêm luôn!”

Trong khi thực tế đang sống chung, nói “ngủ lại” thì cũng chẳng khác gì mấy.

Nhưng nếu điều đó khiến Saki vui thì cũng tốt thôi.

“Trước hết, cho anh đi tắm đã nhé?”

“À… v-vâng, mời anh.”

Nghe đến chuyện tắm, Saki lập tức nhớ lại cảnh lúc nãy, mặt lại đỏ bừng.

Tôi mang đồ thay, chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói với Saki:

“À, còn nữa.”

“Hử? Sao vậy?”

“Đúng là mãn nhãn thật đấy. Ngực đẹp với cặp mông đỏ rực!”

“! A-anh m-muốn chết à! Đừng nói mấy cái đó nữa chứ!”

Phần dưới thì tôi không thấy, nên cố tình không nhắc đến.

Để mặc Saki đỏ như gấc, tôi đi về phía phòng thay đồ.

(Cuối cùng, cũng có cảm giác thật sự được trở về. Có lẽ đây mới là nhà của mình.)

Ở nhà bà dì bợm rượu kia, tôi vẫn luôn nghĩ mình chỉ là kẻ ở nhờ mà thôi.

Đó không phải nhà của bản thân, chỉ là nhà người khác.

Tôi chưa từng có nơi nào có thể thoải mái sống như ở nhà.

Ngôi nhà ở nước ngoài chỉ là tạm trú, không biết khi nào lại phải dọn đi.

Còn ba mẹ, khi ở trong nước thì hoặc ở khách sạn, hoặc về nhà ông nội.

(Không phải những tòa nhà đó, mà chính nơi có Saki mới là chỗ mình thuộc về.)

Có lẽ bản thân tôi cũng đang dựa dẫm vào Saki nhiều lắm rồi.

“Saki nhất định phải được trân trọng. Cô ấy là người con gái quan trọng nhất với mình.” - Tôi lẩm bẩm rồi bước vào phòng tắm.

Bên ngoài phòng thay đồ có tiếng động rầm vang lên, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy.

Khi tắm xong và đi ra phòng khách, tôi thấy Saki đang nở nụ cười hạnh phúc.

“Fufu~”

Có lẽ là vì cuộc sống quen thuộc cuối cùng cũng trở lại.

Chỉ vài ngày tôi vắng nhà thôi mà một góc phòng đã biến thành ổ chuột rồi.

“Tối nay ăn toàn những món Saki thích nhé.”

“Món em thích!? Aki-kun!”

“Này, tại sao lại gọi anh ra thế?”

“Vì em thiếu thành phần Aki-kun!”

“‘Thành phần anh’ là cái gì chứ…”

Sau này tôi mới biết, phòng riêng của Saki cũng là một “căn phòng bừa bộn”.

Cô nói vì nhớ tôi đến mức không chịu nổi, chẳng còn sức lực để dọn dẹp.

Cái lý do đó nghe cũng lạ, nhưng thôi, đành chịu vậy.

““Cảm ơn vì bữa ăn.””

Như thường lệ, Saki rửa bát, còn tôi thì tra cứu thông tin về nhà trọ.

“Nên tìm chỗ có thể mang xe theo, lại vừa tham quan được thì tốt.”

Nếu đột ngột bắt Saki đi xa bằng xe đạp thì chẳng khác nào tra tấn.

Mông sưng lên thì tắm rửa cũng khổ lắm.

“Đi suối nước nóng cũng được nhỉ.”

“Suối nước nóng!?”

“Không có tắm chung đâu nhé.”

“Không có cũng được, em vẫn còn ngại lắm.”

“Ngoài ra thì chọn chỗ nào tiện và thoải mái để ở lại qua đêm là được.”

Thế là đặt xong phòng, hai đứa tôi bắt đầu tận hưởng quãng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.