Ngày hôm sau, gần khu vực cổng trường lại xảy ra một vụ ồn ào.
“Nghe nói có học sinh chuyển trường vào thời điểm này đấy!”
“Lại còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa chứ!”
“Nghe bảo là em gái của hội trưởng đó!”
Việc có một học sinh chuyển trường trái mùa khiến đám con trai đang ‘khát gái’ đồng loạt phấn khích cực độ.
“Nói sao nhỉ, đúng là đang tiến triển theo như dự đoán.”
“Ừ nhỉ. Mình chỉ muốn nói một câu ‘vất vả cho các cậu rồi’ với mấy đứa định tán tỉnh người đã có hôn ước.”
“Dù có nói thì chắc cũng chẳng mấy nam sinh hiểu nổi đâu.”
“Nhìn cảnh tượng này thì chỉ muốn tặng cho họ hai chữ ‘ngu ngốc’ thôi. Này này.”
Chỉ mới đến trường thôi mà đã náo loạn cả lên.
Xem ra là ba thằng ngốc hôm qua đã lan truyền tin đồn ra rồi.
Nếu đây là cách chúng muốn trả đũa Aoi-chan thì…
“Ra là ba thằng ngốc đó à. Chính chúng nó làm rùm beng chuyện chuyển trường.”
“Mấy tên con trai rắc rối thật. Không biết đầu óc nghĩ gì nữa.”
“Chết quách đi thì hơn.”
Ừm, độ hảo cảm của ba đứa đó đúng là đã rơi xuống đáy vực rồi.
Còn người trong cuộc, Rika-chan, thì đã vào trường từ cổng sau và hiện đang chờ trong phòng giáo viên.
Cả hội trưởng cũng vào bằng cổng sau, chỉ vừa bước ra khỏi phòng giáo viên đã có vẻ mặt ngao ngán.
“Trời ạ, không ngờ con bé lại nổi đến mức đó.”
“Em cũng bất ngờ đấy, không nghĩ lại ầm ĩ đến vậy.”
Khắp nơi trong trường vang lên tiếng hò hét ồn ào của đám nam sinh.
Thông thường thì không thể nào đến mức này mới phải.
“Cái kiểu suy nghĩ 'chuyển trường = gái còn độc thân' đúng là có vấn đề.”
“Chắc tại con bé chuyển từ trường nữ sinh qua đấy.”
Lúc tôi thi vào từ trường ngoài cũng từng gặp chuyện tương tự rồi.
Bị vây cùng với Ruri, lúc đó tôi chỉ thấy cực kỳ phiền toái.
“Kiểu ‘con gái chưa biết đàn ông là gì’ ấy hả? Tụi nó chết hết đi cho rồi.”
“Hôm nay Aoi lại nói chuyện cay nghiệt quá nhỉ.”
“Vì còn đau bụng kinh mà, chịu thôi.”
“Xin lỗi nhé. Lát nữa để tớ xoa bụng cho.”
“Ừ. Nhờ cậu đấy.”
Khoảnh khắc ấy thoáng có chút không khí màu hồng, nhưng ngay cả không khí đó cũng lập tức bị tiếng reo hò lấn át, kéo dài cho đến khi Rika-chan bước ra khỏi phòng giáo viên.
Người cho tôi biết chuyện này là Nagomi-chan, bạn cùng lớp với con bé.
“Đây là thông tin từ Amanojaku à.”
“Đúng rồi, từ Amanojaku đó.”
Đã có vài trăm lá thư tỏ tình được gửi đến.
Những nam sinh kiểu “tự cho mình là trung tâm” thì bị bơ luôn.
Bị bơ rồi còn buông lời mỉa mai kiểu “Làm cao quả nhỉ!” rồi bỏ đi, nhưng mà tôi muốn bảo tụi nó nên soi gương trước khi nói mấy câu đó đi.
Chính mấy kẻ tự cao tự đại như thế mới là người hợp với câu đó nhất.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa.
Trong lớp tôi, Amanojaku tức Nagomi-chan đang ghé chơi.
“Đừng gọi em là Amanojaku chứ.”
“Tại chị cảm thấy không được tin tưởng thôi.”
“Em cũng hết cách mà. Senpai đâu có thân đến mức em phải kể chi tiết được.”
“Thì coi như là bạn của chị gái em mà đổi cách nhìn đi chứ.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Chúng tôi nghe Nagomi-chan kể chi tiết nhiều thứ.
Nếu chúng tôi mà kéo xuống lớp năm nhất thì sẽ thành náo loạn mất.
Tên tôi hình như khá nổi tiếng trong khối năm nhất... vì gia thế thì đúng hơn.
Mà chuyện đó để sau, điều quan trọng là từ giờ phải nắm rõ nhất cử nhất động của Rika-chan, nếu không thì tôi sẽ gặp rắc rối.
Vì vị hôn phu của Rika-chan chính là em họ bên nội của tôi.
“Có lẽ Rika-chan sẽ tham gia vào hội học sinh, theo ý của hội trưởng.”
“Nhưng chuyện chọn lớp cho năm sau mới là vấn đề.”
“Rika-chan thuộc dạng học gì cũng được, nên không biết sẽ chọn bên nào.”
“Chắc bên khoa tự nhiên là an toàn nhất nhỉ?”
“Ừ. Vì bên xã hội có nhiều người kỳ quặc lắm.”
“Phải thêm hai chữ ‘tâm thần’ vào trước nữa.”
“Câu đó không được nói ra đâu đấy?”
Nếu để lớp bên cạnh nghe được thì to chuyện mất.
Khi ấy Nagomi-chan giơ tay nói:
“Em thì định vào bên tự nhiên đó ạ?”
Vừa giơ tay, cô ấy vừa nói luôn định hướng của mình.
Chị là dân khối xã hội, còn em thì đi khối tự nhiên.
Sở trường sở đoản cũng hoàn toàn trái ngược nhau.
“Hikari cũng học tự nhiên mà nhỉ.”
Thật ra lý do chọn khối là giống hệt tôi đấy.
Chỉ đơn giản là muốn học cùng lớp với người mình thích thôi.
“Cậu nhóc đó bị điểm liệt môn Quốc ngữ đúng không?”
“Vâng. Giỏi mấy môn con số, nhưng chẳng hiểu nổi tâm trạng tác giả nói gì.”
Không hiểu tâm trạng tác giả à…
Tôi liếc nhìn Aki-kun rồi khẽ cười gượng.
“Nghe vậy lại nhớ tới chuyện của Aki-kun mấy hôm trước nhỉ?”
“Ờ… ừ, đúng vậy.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
“Đề bài yêu cầu viết về 'tác giả', mà cậu ấy lại đi lấy giáo viên chủ nhiệm ra làm ví dụ.”
“Ể?”
Chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến tôi bật cười.
“Cậu ấy viết là: ‘Tôi muốn gặp được một người tốt và nghỉ việc sau khi kết hôn.’”
“Pff… cái đó đúng là…”
“Nhưng mà, vì cả lớp cười bò ra nên cũng đáng mà, đúng không?”
Kết quả là Yamada-kun bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên ngồi nghe mắng một trận ra trò.
“Nhưng, theo kinh nghiệm cá nhân của chị thì, tốt nhất là em nên giấu kín chuyện đó đến phút chót.”
“Giấu… ạ?”
“Thực ra, nhiều lắm đó.”
“Nhiều gì cơ?”
“Bọn con trai bám đuôi ấy.”
“Ể…”
Nếu để lộ là nghiêng về khối xã hội, thì tụi con trai cũng ghi danh vào xã hội. Nhưng đến phút cuối tôi chuyển qua khối tự nhiên, thì chỉ mấy đứa đổi kịp mới theo sang được.
Lúc đó tôi thực sự đã nghĩ, “Trường này toàn là stalker hay gì vậy?”
Tôi cũng chẳng thể nói người ta, vì lý do chuyển khối của mình cũng đâu khác gì.
“Kiểu như ‘chỉ cần được hít chung bầu không khí với người mình thích là đủ’. Đầu tháng Tư đúng là hỗn loạn luôn.”
Nhiều đứa tuyệt vọng vì phát hiện người mình để ý không ở khối xã hội, mà lại chuyển qua khối tự nhiên.
Tôi cũng từng muốn được hít chung bầu không khí với Aki-kun, nên có thể hiểu được cảm xúc của mấy nam sinh kia.
Giờ nghĩ lại thì…
“Thật là kinh tởm nhỉ.”
“Ừ, đúng vậy.”
Đến bản thân tôi cũng thấy phát khiếp khi nhớ lại mình ngày đó.
Nhưng kết quả cuối cùng lại dẫn đến việc hẹn hò nên cũng coi như ổn.
“Chắc Nagomi-chan rồi cũng sẽ hiểu và khổ sở như chị từng trải thôi.”
“Em á!?”
“Ý là Hikari-kun đó.”
“……”
“Em thích cậu ấy mà, đúng không?”
Sau một hồi im lặng, ánh mắt cô ấy né tránh.
“Em sống ở phòng bên cạnh phòng của Nikawa-kun đúng không?”
“T-Tại sao senpai lại biết chuyện đó?”
“Từ Aoi-chan đấy.”
“Chị em á!?”
“Nikawa-kun còn chuẩn bị cả phòng cho em trai nữa, cũng giỏi ghê.”
“……”
Nagomi-chan im lặng.
Aki-kun, người nãy giờ lắng nghe, cũng thêm một câu như thể có gì suy nghĩ trong lòng.
“Trước hết, đừng quên bao cao su đấy.”
“SENPAI!?”
Câu đó nghe hơi giống quấy rối tình dục, nhưng chắc là sự quan tâm theo kiểu của Aki-kun.
“Khả năng cao là Hikari sẽ để cảm xúc lấn át mà… đi quá giới hạn.”
“……”
“Ít nhất cũng nên tự bảo vệ lấy mình đi. Nếu muốn giữ gìn sự nghiệp vận động viên thì càng phải làm vậy.”
“V-Vâng… Em hiểu rồi.”
Có lẽ Nikawa-kun cũng từng được cảnh báo y hệt như thế.
“Tệ nhất thì… cũng có thể sẽ như chị gái em, phải mang cặp ‘dưa lưới cỡ đại’ trên người.”
“Em… thật ra cũng muốn vậy…”
Từ hội những cô gái ‘phẳng lì’ thì mong muốn đó cũng hợp lý.
Đúng lúc đó, chủ nhân của cặp “dưa lưới” xuất hiện.
“Mấy cậu đang nói gì với em gái người ta thế hả!”
“Đang nói là vác hai quả dưa khổng lồ sẽ nặng nề lắm đó.”
“Ừ, đại khái cũng là vậy đó.”
“Đ-Đúng là nặng thật nhưng…”
“Chị à. Tối nay em sẽ xoa bóp cho.”
“Ể?”
“Em đã nói với chị rồi trước đó còn gì!”
“Ơ… c-cái đó…”
Aoi-chan, chia buồn nhé.
Tôi và Aki-kun vội vàng thu dọn hộp cơm rồi rời khỏi lớp.
“Này! Saki-san! Nagakura-kun!!”
“Còn nữa, em nghe chị bảo là ‘phẳng’ gì đó, nhưng chị đâu còn phẳng nữa đúng không? Chị vừa mới đi xử lý lại rồi mà!”
“Đừng nói mấy cái đó ở đây chứ!?”
Một trận khẩu chiến kỳ quặc giữa hai chị em nổ ra, nhưng mà thôi… chuyện đó cũng đành chịu vậy.
“‘Phẳng’ hay ‘không có’, là sao?”
“Bí mật của con gái đó.”
“Ra vậy. Vậy thì tớ coi như chưa nghe gì.”
“Cậu làm thế thì tớ biết ơn lắm.”
Chúng tôi vừa tránh né Aoi-chan, vừa hướng ra sân trong.
Chỉ là ra mua đồ uống thôi.
À, còn một chuyện nữa...
“Anh thích em! Xin hãy hẹn hò với anh!”
Lễ hội tỏ tình bắt đầu từ hôm nay cũng đã chính thức khai màn.
“Xin lỗi.”
Rika-chan từ chối thẳng thừng mà không đưa ra lý do.
Cô ấy có thể ngầm nhắc tới việc đã có hôn ước, nhưng tuỳ từng người mà họ sẽ hỏi “Ai?” cho bằng được.
Với Rika-chan, người chỉ vừa mới trốn thoát khỏi vòng xoáy đó, thì chuyện đó chỉ khiến cô bé càng áp lực.
Vậy nên cô bé chọn cách từ chối mà không giải thích gì thêm.
“Nhìn lại thì, đúng là một sự kiện phiền phức nhỉ.”
“Ừ. Có cả mấy thằng con trai biết chắc sẽ bị từ chối mà vẫn tỏ tình nữa.”
“Vậy chẳng phải là quá phiền phức à?”
“Ừm, phiền phức lắm đó.”
Cứ năm phút lại có một người xuất hiện rồi biến mất sau lời tỏ tình.
Ít nhất thì họ cũng có chút lương tâm khi chỉ đến vào giờ nghỉ trưa.
“Cái nét mặt chán chường của con bé ấy kìa…”
“Nhìn mệt mỏi lắm. Bị hỏi ‘cậu thích ai?’ hay ‘người yêu là ai?’ thì cũng như nhau cả thôi.”
“Hay là cứ công khai luôn đi?”
Không được đâu, Aki-kun.
Tôi vừa làm mặt khổ sở, vừa đưa mắt nhìn xa xăm và bắt đầu giải thích.
“Với tính cách của thằng em họ tớ thì không nên đâu. Cả tớ cũng sẽ khốn khổ theo.”
“Sao cơ?”
“Vị hôn phu ấy à, là thằng Youki có cái tính hay kiêu ngạo đấy.”
“Thật à!?”
“Một thằng cặn bã không coi con gái ra gì luôn.”
“Nhà Shiraki cũng có loại người thế cơ à?”
“Dòng họ lớn mà. Cho dù bác trai có đàng hoàng thì vợ ông ấy lại…”
“Bị ảnh hưởng bởi vợ à.”
“Chính xác là vậy.”
Khi tôi nói với bác gái rằng “bà đã thất bại trong việc nuôi dạy con rồi đó”, bà ta liền nổi điên lên.
Bà ta quay sang quát tháo mẹ tôi, bảo rằng “cách ăn nói của chị thật chẳng ra gì”.
Nghe vậy, mẹ tôi đáp lại: “Bà thử soi gương đi.”
Bà ta trố mắt ngạc nhiên, rồi mặt lại đỏ bừng hơn nữa.
Cuối cùng, vừa quát tháo “cha nào con nấy” vừa la lối om sòm, bà ta bỏ đi.
“Vợ bác trai đúng là một phụ huynh độc hại luôn.”
“Ugh, đúng là một cặp cha mẹ có con cái tệ hại.”
Nghĩ vậy mới thấy, chuyện hôn ước của tôi được sắp xếp từ sớm đúng là còn may mắn chán.
“Tiết lộ nội bộ một chút nhé, công ty của bác tớ hiện đang chao đảo rồi.”
“C-Chao đảo á!? Nhưng tớ đâu thấy biến động gì trên giá cổ phiếu đâu?”
“Tại công ty của bác tớ chẳng liên quan gì đến tập đoàn Shiraki cả.”
“Vậy sao?”
“Chỉ là ông nội giao lại cho quản lý một công ty cháu thuộc hệ thống thôi.”
“Công ty cháu á… Thế thì cái hôn ước này…”
“Thật ra chính bà bác gái độc hại kia khởi đầu chuyện này đó.”
“Cái gì cơ!?”
“Vì nhắm tới tiềm lực tài chính của nhà Yuuki, nên bà ta mới nói hãy cho con gái út đính hôn với nó.”
“Nhắm vào tài lực à… Tức là muốn liên kết vốn!?”
Đằng sau cái hôn ước lần này chính là toan tính đó.
Tối qua, tôi đã được ông nội kể hết mọi chuyện.
Và vì đã biết sự thật, ông bảo tôi phải giám sát kỹ tình hình.
“Đúng vậy. Nhưng thật ra quyền sinh sát nằm trong tay nhà Yuuki, nên bác trai chỉ biết tuân theo (nhà Yuuki) mà thôi.”
“Thế thì, cái đó bất lợi cho bên nào?”
“Cả hai bên luôn.”
“Trời ạ… Làm ăn kiểu đó thì chết chắc.”
“Phải. Tư chất làm doanh nhân bằng không.”
Và cả con mắt chọn vợ cũng bằng không nốt.
“Vậy vấn đề lớn nhất bây giờ là hành vi của thằng em họ cậu, đúng không?”
“Đúng. Vì nó là loại khốn nạn, nên ông nội đang tìm cách giải trừ hôn ước.”
“!?”
Đó cũng là lý do ông chỉ định tôi làm người giám sát.
“Nếu nhà Yuuki mà biết thằng đó là đồ cặn bã thì Aki-kun nghĩ họ sẽ làm gì?”
“Chắc chắn sẽ nổi giận. Vì đó là con gái út mà.”
“Chuẩn rồi. Và khi gia tộc phân nhánh nhà Yuuki nổi giận, thì chính nhà Nagakura cũng sẽ vào cuộc.”
Hai gia tộc là kiểu quan hệ ràng buộc sâu sắc, không thể tách rời.
“Khoan đã? Nhà tớ chỉ là dân thường mà!?”
Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng sự thật lại không như vậy.
“Ông của Aki-kun là cố vấn riêng của ông nội tớ đấy. Cái cụm ‘bạn trà nước’ chỉ là cách nói ẩn dụ thôi.”
“...Hả?”
“Nói cách khác, nhà Nagakura là huyết mạch sinh tử của nhà Shiraki, nếu tách ra thì coi như chấm hết.”
“Cái gì!?”
Amanojaku trong văn hóa Nhật là một yêu quái chuyên trái ý, bướng bỉnh, thích làm ngược lại với người khác. Ở ngữ cảnh này, nó mang nghĩa “đứa cứng đầu, ngược đời, bướng bỉnh”, kiểu trêu chọc bạn bè Vào cuộc để giúp nhà Shiraki Shiraki và Nagakura