Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

107 156

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

184 5200

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

197 1600

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90] - Chương 66: Chị em giống nhau cả dung mạo lẫn tính cách

“Ủa? Rika, sao em lại ở đây?”

Đó là câu nói đầu tiên của hội trưởng khi bước vào phòng hội học sinh.

Dù sao thì với Aki-kun cũng vậy, nhưng tôi và cô ấy từng quen biết nhau.

Vừa rồi, khi gọi chúng tôi là “senpai”, là cô ấy đang nói với tôi.

Vì trường nữ sinh mà cô ấy từng học cũng chính là trường tôi đã theo học.

Tôi thấy hơi thắc mắc khi Rika-chan đang ở một mình trong phòng hội học sinh và nói sẽ chuyển trường đến đây.

Bởi bây giờ vẫn chưa phải thời điểm có thể tự do ra ngoài được mà.

Nên đúng như lời hội trưởng, tôi cũng có cùng một suy nghĩ.

“Lâu quá không gặp, chị ạ.”

“Lâu thật nhỉ. Trông em có vẻ khỏe mạnh đấy.”

“Vâng. Em vẫn khỏe.”

Hội trưởng vẫn còn ngơ ngác đáp lời, nhưng...

“Ể? Nhưng, khoan đã? Thời điểm này thì đâu thể ra ngoài được, phải không?”

“……”

Có vẻ ngay cả hội trưởng cũng không hề được báo trước.

Vì cả Hội trưởng lẫn Phó Hội trưởng cũng từng học ở ngôi trường nữ sinh đó nên họ hiểu rất rõ quy chế.

Chính vì hiểu nên họ mới hỏi vậy, nhưng Rika-chan lại im lặng.

Mặc dù trước đó cô ấy đã nói với tôi và Aki-kun rằng sẽ chuyển trường, nhưng...

“Lại là một màn bốc đồng điển hình của nhà Yuuki à?”

“C-có lẽ vậy?”

Có vẻ ngay cả hội trưởng cũng hoàn toàn bất ngờ trước hành động của em gái mình.

Ngay lúc đó, Aoi-chan đến muộn liền cất tiếng hỏi:

“Hội trưởng, người đó là ai vậy?”

“À, là em gái chị. Nếu chị nhớ không lầm thì con bé đang theo học một trường tư thục mà Saki từng học, nhưng... sao lại ở đây?”

Đúng thế.

Tôi cũng tự hỏi tại sao cô ấy lại ở đây.

“Thật ra thì, em vừa chính thức được quyết định chuyển đến học tại trường này.”

“““Hả!?”””

Phản ứng của ba người họ y hệt như chúng tôi ban nãy.

“Dù hơi đột ngột, nhưng từ ngày mai mong được mọi người giúp đỡ ạ.”

“““……”””

Ngay khi nghe điều đó, bầu không khí nặng nề bao trùm cả phòng hội học sinh.

Kiểu không khí mà ai cũng không biết nên phản ứng thế nào ấy.

Người phá vỡ sự im lặng đó là tiếng hét của Hội trưởng.

“Khoan đã! Còn kỳ thi chuyển trường thì sao!?”

“Em làm đúng hết mọi câu hỏi nên không có vấn đề gì.”

“Thông minh vượt trội là điểm chung của hai chị em à?”

“Câu đó mà để Aki-kun nói thì có khi làm Hội trưởng càng rối hơn đấy?”

“……”

Lời chọc ghẹo của tôi khiến Aki-kun cũng im bặt.

Lúc này, Phó Hội trưởng vẫn đang khá hoang mang lên tiếng hỏi:

“Còn phỏng vấn thì sao? Kết quả phỏng vấn thế nào?”

“Hiệu trưởng đã đánh giá là không có vấn đề gì.”

“……”

Vì là chị em mà.

Chắc hiệu trưởng cũng hiểu ý mà cho qua.

“Nhưng mà, đã nói từ ngày mai thì… em định ở đâu? Hành lý trong ký túc xá vẫn còn đó chứ?”

“Ở nhà chị chứ sao. Đồ trong ký túc thì em đã nhờ ba đi lấy rồi.”

“Hả?”

Ngay lúc đó, Hội trưởng móc điện thoại ra và bắt đầu gọi.

“Ba à! Sao ba không nói gì với con hết vậy!”

Giọng cô ấy thay đổi hoàn toàn, trở lại kiểu nói chuyện trong gia đình.

“Nhìn vậy mới thấy Hội trưởng cũng chỉ là một nữ sinh bình thường thôi nhỉ.”

“Không, vốn dĩ hội trưởng cũng là nữ sinh bình thường mà?”

“Chỉ là một nữ sinh bình thường có vòng một hơi lớn thôi.”

“Câu đó thì Aoi-chan đừng nói mới phải.”

“……”

Bởi vì trước vòng ngực đầy đặn như hai quả dưa lớn của Aoi thì ai cũng phải chịu thua.

“Haa~, hiểu rồi. Em muốn ở thì chị sẽ chăm sóc, vậy được chứ gì.”

Hội trưởng cúp máy với vẻ miễn cưỡng.

Chắc là tình hình hiện tại không thể thay đổi được nữa rồi.

“Không ngờ lý do lại giống chị đến vậy…”

“Em xin lỗi, chị.”

Giống lý do của Hội trưởng sao?

Chắc là lại bị hỏi về vị hôn phu rồi?

“Ngay sau khi vừa quyết định thì có người này kẻ kia đến hỏi han, thật phiền phức.”

“Ừ, chị hiểu mà. Mấy chuyện đó thật sự rất phiền...”

Bầu không khí ấy thậm chí chẳng cho người ta cơ hội để che giấu.

Chừng nào còn sống trong ký túc xá, đi đâu cũng bị hỏi.

Chính vì là một không gian khép kín nên tuyệt đối không có chỗ trốn nào cả.

“Làm tiểu thư đúng là vất vả thật đấy.”

“Vâng. Em thấy mình sinh ra là dân thường cũng là may mắn rồi.”

“……”

Một câu nói đầy cảm khái từ một gia đình công chức bình thường.

“Aoi-chan thì không nói, chứ Nagakura-kun thì phải tính về phe tụi chị chứ!?”

Tiếng hét của Hội trưởng nhắm thẳng vào Aki-kun.

Hôm nay Hội trưởng hoàn toàn đánh mất hình tượng rồi.

May mà bối cảnh là trong phòng hội học sinh, không thì thật sự hết cứu nổi.

Dù sao đi nữa, dù có thêm người đột ngột, hoạt động hội học sinh vẫn phải tiếp tục.

“Việc đàm phán với nhà ăn nhờ Aoi-chan nhé.”

“Đúng rồi nhỉ. Em hiểu rồi.”

“Ngân sách cho ngày hôm đó cỡ này được không?”

“Ừm... đúng rồi, cỡ đó là ổn.”

Đành phải dồn hết thời gian để làm việc thôi.

Tôi và Phó Hội trưởng đưa Rika-chan vào phía sau vách ngăn để đo kích thước đồng phục.

“Tiếp theo là đo bề ngang vai nhé.”

“Em hiểu rồi ạ.”

“Nghe nói ngực em còn to hơn chị à, thật không đấy?”

“Cái đó là do gen thôi. Ghen tị ghê.”

“Các chị ơi, em xấu hổ lắm đó...”

“À, đúng rồi ha.”

Trong cùng phòng còn có cả Aki-kun nữa mà.

Dù vậy cũng chẳng ai có ý định ngừng mấy lời bàn tán đó.

“Năm nhất mà đã E-cup thì tương lai đáng mong đợi nhỉ.”

“Ừ, ghen tị thật sự. Cả thân hình này nữa.”

“S-senpai! Tay chị đang để ở đâu vậy!?”

Trường hợp của Aoi-chan thì vì Nikawa-kun sẽ nổi giận nên không ai dám động vào.

Còn Rika-chan thì tôi nghĩ chắc không sao.

“Hội trưởng, như vậy có ổn không?”

“Coi như đó là hình phạt cho con bé.”

“Hình phạt ạ?”

“Tự ý hành động trước khi chị kịp chuẩn bị mọi thứ mà.”

“Có lẽ trong trường sẽ lại dấy lên một phen ồn ào đây.”

Lại thêm một vụ rối nữa, chắc là mấy màn tỏ tình ầm ĩ.

Với tư cách tiền bối, tôi đành đưa ra lời cảnh báo trước.

“Rika-chan, em phải cẩn thận với đám ‘người vượn’ trong trường đấy.”

“N-người vượn…?”

Rika-chan nghe xong thì ngơ ngác.

Phó Hội trưởng thở dài rồi giải thích rõ hơn.

“Ý chị là, mấy tên con trai đầu óc lỏng lẻo ấy. Vừa phát hiện ra là em xinh gái là chúng sẽ tỏ tình ngay, không cần biết em là ai.”

“Ừ. Là bọn con trai đầu óc rỗng tuếch, khi biết em là mỹ nữ thì chẳng để em nói gì, cứ thế tỏ tình ngay.”

“E-eh?”

Phó Hội trưởng cũng từng là nạn nhân rồi.

Dù khuôn mặt khá bình thường, nhưng lại có mấy nam sinh bảo rằng thích vẻ "giản dị" của chị ấy.

Nghe cũng thấy tội thật.

“Rika-chan, ánh mắt sắc sảo của em cũng là điểm thu hút đấy. Thêm cả đôi mắt xanh ngọc nổi bật nữa.”

“Đã thế còn giống Hội trưởng nữa, chắc chắn sẽ có người bắt chuyện đấy.”

“U-um... trường học kiểu này là vườn thú giao lưu hay gì vậy?”

“Cách nói hay phết.”

“Đúng là cảm giác như vậy thật.”

“Vậy ạ… Em sẽ cảnh giác.”

“Nếu có ai gọi em ra bằng thư thì còn nhẹ nhàng, chứ mấy thằng tự mò đến, kiểu 'tôi thích em, nên hãy hẹn hò với tôi đi!' thì phải cực kỳ cẩn thận.”

“Chuẩn luôn. Mấy thằng đó lúc nào cũng tự tin thái quá, cứ khăng khăng là em phải hẹn hò với chúng.”

“Tụi nó tưởng người ta là phụ kiện hay gì đó vậy.”

“Bọn có suy nghĩ kiểu đó thì nên bị đuổi học đi cho rồi.”

“E-em sẽ tuyệt đối cảnh giác!”

Những cảnh như vậy, với người đã có người yêu rồi thì chỉ còn biết đứng từ xa mà nhìn, kiểu như... phong cảnh mùa lễ hội vậy.

“‘Vườn thú giao lưu’ ví von cũng hay mà cũng lạ ghê.”

“Nếu vậy thì tụi mình chẳng khác gì mấy người chăm sóc bầy vượn nhỉ?”

“Nếu là người chăm sóc, tụi mình nên ra quy định cấm tỏ tình chỉ vì ngoại hình đi.”

“Nếu làm được thế thì đỡ khổ biết mấy, chắc chắn sẽ bị phản đối ở đại hội học sinh thôi.”

“Đúng thế. Đành phải chấp nhận coi đó như tập quán rồi bỏ qua vậy.”

“Nhưng từ góc nhìn của người bị tỏ tình thì chỉ thấy phiền thôi.”

“Cuộc sống thật nghiệt ngã ha.”

“Thật đó...”

Hội trưởng cũng từng trải nên không khí có phần nặng nề.

Ngay cả khi tôi đã có bạn trai thì vẫn có mấy tên con trai lao đến tỏ tình như thường.

Dù năm nay chưa thấy, nhưng chắc chắn năm sau, mấy học sinh năm nhất sẽ lại y hệt vậy thôi.

Tôi phải nhanh chóng tiến thêm một bước với Aki-kun thôi.

Bởi vì những kẻ cướp người yêu luôn rình rập quanh đây.

Hoạt động hội học sinh hôm nay kết thúc sớm hơn dự kiến.

“Vậy chỉ cần nộp số đo hôm nay cho phòng mua bán là được chứ?”

“Ừ, vậy là được rồi. Nhưng với Rika-chan thì chắc phải đợi đến sau kỳ nghỉ.”

“Nếu nhanh thì chắc kịp trước lễ bế giảng đấy.”

Tôi cùng Aoi-chan vừa dẫn Rika-chan đi tham quan trường, vừa ghé qua phòng mua bán.

Hôm nay phòng đó mở cửa tạm thời nên thủ tục cũng xong nhanh chóng.

Chắc là biết trước Rika-chan sẽ đến nên mới mở cửa phục vụ.

Ngay lúc đó, một nhóm nam sinh thấy Rika-chan thì bắt đầu ồn ào hẳn lên.

“N-này, nhìn kìa! Cô bé đó...”

“Đáng yêu quá trời luôn!”

“Nhất định phải làm bạn gái mình!”

Mấy tên “người vượn” xuất hiện đúng như lời cảnh báo.

Rika-chan chỉ cần nghe mấy câu đó thôi cũng đã hoảng hốt rồi.

“Híiiii!”

“Bình tĩnh lại nào, Rika-chan.”

“Bọn đó là ba tên ngốc điển hình đấy, cứ kệ đi.”

“M-mặc kệ? Ba tên ngốc?”

“Chúng chỉ biết nói miệng thôi. Mấy thằng con trai không dính dáng gì tới dũng khí, chẳng bao giờ dám làm thật.”

“Bọn họ chỉ toàn phun ra mấy thứ ảo tưởng, khiến độ thiện cảm của mình trong mắt con gái tụt xuống tận đáy, là tồn tại còn thua cả khỉ.”

Lời châm chọc của Aoi-chan hôm nay vẫn sắc bén như thường. Mấy tên con trai nghe vậy thì tiu nghỉu.

“““..…”””

Thế là tụi tôi rời khỏi đó và chuyển sang nhà thi đấu số hai.

Ở đó, hai anh em Nikawa và Aki-kun đang tập luyện.

Chắc là bị gọi ra giúp sau khi làm xong việc của hội học sinh.

Ở bên trong còn có Nagomi-chan đang để mặt mộc.

“Uwaa~ Nhiệt huyết dữ vậy!?”

“Phía gần là đội bóng rổ nam. Phía trong là đội nữ.”

“Nagomi-chan để mặt mộc trông dễ thương ghê!”

“Câu đó nên nói trực tiếp với chính chủ đi.”

“Bé mặt baby, vóc dáng nhỏ xíu thì không được khen à?”

“Mặt với thân hình trẻ con là điều cấm kỵ đó. Bé ấy mỏng manh đủ thứ rồi.”

“Ừ, hiểu rồi. Thành cấm ngôn luôn ha.”

Vậy là lớp trang điểm dày cộp thường ngày là để che đi khuôn mặt trẻ con à...

Ngay lúc đó, Rika-chan để ý đến Aki-kun.

“Người đằng kia là ai vậy ạ?”

“Vị hôn phu của chị. Còn trong hai anh em thì người cao hơn là vị hôn phu của Aoi-chan.”

“Đúng thế.”

“Ể?”

Thật ra hồi nãy ở phòng hội học sinh chưa giới thiệu gì cả.

Nên lần này tôi mới quyết định giới thiệu đàng hoàng.

Chuyện người anh họ thì Hội trưởng đã kể rồi, nhưng chắc Rika-chan chưa từng nghĩ tôi cũng liên quan đến chuyện đó.

Mục đích của việc giới thiệu lần này là để Rika-chan thấy rằng có không ít người hiểu rõ về vị trí và hoàn cảnh của tụi tôi.

“Cậu em thấp hơn trong hai anh em, Hikari-kun, là vị hôn phu của em gái chị.”

“Ể? Senpai, hai chị em là...?”

“Ừ. Hai chị em cùng về làm dâu một nhà.”

Chỉ là, vì chủ đề này được nêu ra ngay tại nhà thi đấu số hai nên nó lan ra chỉ trong tích tắc.

Một bạn cùng lớp trong đội bóng rổ nữ đi ngang qua đã bắt sóng ngay.

“Nagomiii! Cậu cũng có vị hôn phu à!?”

“Hả!? Cậu nói gì đấy!?”

“Không, tại chị cậu nói thế.”

“Ể? Chị mình á?”

“Cậu đính hôn với Hikari-kun mà?”

“Hả!? Hikari!? Hảaa!?”

Phản ứng này là bất ngờ, hay là nổi giận thì khó mà nói được.

Chuyện đó còn lan sang cả đội bóng rổ nam, đến mức Nikawa anh phải cúi đầu xin lỗi em trai mình.

“Hikari, anh xin lỗi!”

“Anh à... chuyện đó quá đáng thật đấy?”

Hikari-kun thì chỉ biết cười khổ. Ngay sau đó, Nagomi-chan vẫn đang phẫn nộ cũng chạy đến.

“Này! Chuyện này là sao hả!?”

“Thấy chưa, tới luôn rồi.”

“Đến thì có vấn đề gì sao!?”

Mà... giờ có thu xếp được không vậy?

“Nagomi tuy mồm miệng thế đấy, nhưng bên trong thì khác nha.”

“Thật không đó?”

“Nhìn mặt bé đi.”

“Mặt?”

Đang giận dữ nhưng... mặt bé tươi rói!

“Bé đó kiểu tsundere mà.”

“Hai chị em này đúng là... không thể xem thường được.”

Tôi từng nghĩ tính cách hai chị em ấy hoàn toàn trái ngược, nhưng bản chất lại giống hệt nhau.

Có vẻ Nagomi-chan cũng không tin tưởng chúng tôi lắm ha.

Chỗ mà cho phép tương tác (sờ) giữa người với động vật trong sở thú á.