Tiếng hét của Hội trưởng và Trưởng ban kỷ luật chỉ vang vọng ở khu vực bàn của ban tổ chức.
Vì tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nên,
“Có chuyện gì vậy?”
“……”
Tôi thử hỏi Aki-kun, người đang quay mặt đi chỗ khác, về tình hình.
“Chuyện kiểu quần và quần lót của bọn con trai bị thủng một lỗ to, cái tình huống chẳng thể nào hiểu nổi đó thì không nói…”
Khi nghe tình huống đó, tôi đã nhớ lại vụ náo loạn ở nhà ăn.
Cái vụ thuốc làm tan quần áo gì đó.
“……”
Cái đó thực ra là trò dọa của Aki-kun bằng kẹo bông.
Khi đó cậu ấy cũng đã nói là sẽ cho bọn con trai nếm mùi cái chết về mặt xã hội,
“Nói mới nhớ, cậu bảo là đã cho họ chết về mặt xã hội hay sao ấy nhỉ?”
“U…”
“Cậu đã làm gì vậy?”
Vừa liếc qua cảnh các thầy cô bắt đầu thẩm vấn anh trai của Youki, tôi vừa định thẩm vấn Aki-kun.
Anh trai Youki thì mặt mày tái mét, định bỏ chạy.
“Rồi?”
“C-cái này chỉ nói riêng ở đây thôi đấy?”
“Chỉ nói riêng ở đây thôi?”
Aki-kun tiến lại gần, ghé sát tai tôi thì thầm.
Nội dung đó là một sự thật gây kinh ngạc.
Cậu ấy luôn mang theo bên mình một thứ nguy hiểm không thể công khai, và trong vụ náo loạn lần này đã dùng hết sạch.
“Ờm… thật á?”
“Thật.”
“V-vậy à…”
Chỉ là không dùng nó với con gái thì cũng coi như may rồi nhỉ?
Lần này, đối tượng là bọn con trai đã thực hiện hành vi phạm pháp.
Dù cho việc bị phơi bày và cười nhạo trước mặt Hội trưởng cũng hơi tàn nhẫn.
“Nhân tiện, cái đó có còn không?”
“Không còn nữa. Tớ đã nói là nó tan chảy rồi biến mất rồi còn gì~.”
“Ra vậy… hả? Nhưng mà này, Aki-kun, cậu có trí nhớ…”
Trí nhớ của cậu ấy tốt đến mức không thể tin nổi, đúng chứ?
Cho dù nó đã biến mất thì cậu cũng đâu có quên, đúng không?
“Miễn bình luận.”
Aki-kun nói vậy rồi quay mặt sang chỗ khác.
Cái phản ứng này! Chỉ cần có nguyên liệu là cậu ấy có thể tạo ra lại được chứ gì!?
Tôi liền vòng sang phía đối diện, đưa mặt lại gần Aki-kun.
“Nhất định là đừng có tạo ra cái đó rồi dùng vào việc xấu đấy nhé?”
“Dùng vào việc xấu cái gì! Đừng có đánh đồng tớ với hai thằng anh em rác rưởi kia chứ!”
Aki-kun vừa nói vừa chỉ vào anh trai của Youki, người đang bị ghì chặt.
À, nếu là người đó thì đúng là sẽ dùng thật đấy nhỉ? Dù sao cũng là anh của hắn.
Nhưng mà này? Aki-kun cũng là con trai mà, đúng không.
“Không dùng vào việc xấu, nhưng… cậu định làm lại à?”
“C-cậu nghi ngờ tớ à?”
“Không hề. Nhưng tớ vẫn sẽ nhắc nhở trước.”
Chuyện đó thì nhất định phải bắt cậu ấy giữ lời mới được.
Bây giờ Aki-kun vẫn còn mang tiếng xấu với những lời đồn không hay.
Còn cái kẻ rác rưởi đã khởi nguồn cho tin đồn đó thì vẫn đang gào thét kia.
“Ừ… ờ thì… tớ sẽ cố gắng xử lý cho tốt.”
“Xử lý cho tốt là sao.”
“Không, vốn dĩ nó là cái tớ làm ra để xử lý sợi hóa chế mà.”
“S-sợi… hóa chế? C-cái đó là gì?”
“Là hóa chất để xóa bỏ những sợi bị quấn vào chim hoang.”
“C-có khi nào là…?”
“Vốn ban đầu nó là loại hóa chất được thiết kế để bảo vệ môi trường tự nhiên. Tùy vào người dùng mà có thể dùng vào việc tốt hoặc xấu… nên cái loại hóa chất có thể xóa toàn bộ loại sợi đã bị cấm.”
Ờm… đó là… sự thật sao?
“Tớ không nói dối đâu.”
“Lần này là thật nhỉ?”
“Hãy tin tớ đi.”
“Xin lỗi, tớ đã nghi ngờ cậu.”
Thật sự xin lỗi.
Vì bản chất của thứ đó làm tôi thấy hơi sợ.
Rồi Aki-kun khẽ lẩm bẩm.
“Nếu muốn nhìn thấy làn da trần của Saki, tớ sẽ cầu xin dù cho phải quỳ xuống.”
“Ể? V-vừa rồi… c-cậu vừa nói cái gì vậy?”
Tôi thoáng nghe thấy gì đó giống như là “muốn nhìn thấy làn da trần thì sẽ quỳ lạy” thì phải?
Tôi ghé sát lại gần Aki-kun và thì thầm vào tai cậu ấy.
“Không cần quỳ lạy đâu, nếu là Aki-kun thì tớ sẽ cho xem mà?”
“……”
Tôi nghĩ chuyện chuẩn bị tâm lý thì đến lúc đó chắc cũng chỉ mất một khoảnh khắc thôi.
Kiểu như “con gái thì phải gan dạ” vậy.
“Tớ sẽ hỏi cậu khi đến lúc.”
“Tớ sẽ chờ đến lúc đó, dù bao lâu đi nữa.”
“Ừ.”
Dù sao thì, giữa lúc lễ hội thể thao đang vô cùng náo nhiệt, việc mối quan hệ giữa tôi và Aki-kun lại tiến thêm một bước nữa vẫn là một kết quả khiến tôi vui mừng.
Chỉ có điều, thứ gắn kết chúng tôi lại là loại thuốc làm tan chảy quần áo thì đúng là một câu chuyện hơi khó nói.
“Chuyện vừa rồi, là thật sao?”
““Á!?””
Ừ, đúng là chuyện hơi khó nói thật–
Vì không chỉ Aoi-chan mà cả đám con gái xung quanh cũng đã nghe thấy.
“Tớ đúng là quá bất cẩn rồi.”
“Lần này có lẽ là lỗi của tớ. Xin lỗi nhé, Aki-kun.”
Một không gian chỉ của riêng chúng tôi.
Dù đã tạo ra bầu không khí chỉ dành cho hai người, nhưng đây lại là khu ghế của ban tổ chức.
Các hội trưởng quay mặt sang hướng khác, run lên bần bật vì cố nhịn cười.
Không biết nụ cười đó là nhắm vào tên senpai đang gào thét kia hay là nhắm vào Aki-kun nữa.
Aoi-chan trừng mắt nhìn rồi buông lời:
“Đúng là thật nhỉ… nhưng làm ơn đừng bao giờ lợi dụng thứ đó nhé?”
“Ai mà làm thế chứ!? Đừng có đánh đồng tớ với cái tên biến thái siêu cấp đang gào ầm kia!”
Một câu nói của Aoi-chan cũng đủ khiến Aki-kun nổi giận.
“Ai là đồ biến thái hả!?”
“Chính mày đấy! Lũ đại biến thái, hai anh em chuyên làm chuyện đồi bại! Tao chẳng muốn nghe từ cái bọn đã ăn tươi nuốt sống nữ sinh trong trường bất kể là ai như chúng mày đâu!”
“““““ Ồ! ”””””
Ơ… ăn tươi nuốt sống… thật sao?
“Không ngờ cả tôi cũng bị nhắm đến… lạnh sống lưng thật.”
“Cái đó thì đúng là hết hồn.”
N-Nếu nghe vậy thì đúng là anh em cùng nhau là đại biến thái rồi.
Aki-kun đang nổi giận lại càng bốc hỏa hơn.
“Vốn dĩ mà nói, nếu đầu óc thông minh thì đáng lẽ không bao giờ bị lưu ban chứ? Ấy vậy mà tại sao mày lại bị lưu ban hả? Bình thường nghĩ thì mày đáng lẽ đã là sinh viên đại học rồi. Chắc chắn là thế này đúng không? Giống như thằng em ngu ngốc của mày, mày được con chị ngu ngốc chống lưng cho vào trường, rồi cũng nhờ con chị ngu ngốc đó mà mới lên lớp được đúng không?”
“Khốn kiếp…”
Cảm giác này… trông có vẻ là thật.
Các thầy cô cũng phải tái mặt.
“Thành tích hiện giờ của mày cũng giống thằng em ngu si kia, là nhờ chôm đề thi mà có đúng không? Thời gian rảnh rỗi để bày mấy trò khôn lỏi đó thì dành mà học hành đi! Nếu muốn ở lại làm học sinh trung thực thì hãy chứng minh bằng thành tích học tập đi chứ!”
“……”
“Với lại! Học sinh đã bị lưu ban mà lại nghĩ toàn thể học sinh sẽ tin tưởng thì đúng là chuyện nực cười! Chưa kể còn là hành vi cản trở đối với hội trưởng, đối với cả ban chấp hành hội học sinh. Tiền quỹ hội học sinh ấy, không phải là cái ví tiện lợi cho anh em chúng mày đâu! Cuối cùng, đừng có lôi cả trường vào cái mối tư thù vớ vẩn của mày!”
Tiếng quát lớn đó vang từ khu vực ghế ban tổ chức ra khắp toàn bộ sân trường.
Toàn thể học sinh, kể cả khách mời, đều sững sờ im bặt.
(Có lẽ đây là kết quả của việc bị dồn nén sự bực tức hằng ngày rồi bùng nổ ?)
Dù chất xúc tác chỉ là mấy lời châm chọc của Aoi-chan.
““““Aoi-chan? Có gì muốn nói không?””””
“Tớ… tớ xin lỗi!”
Dù có là chuyện khó chịu đến mấy thì cũng phải biết nắm bắt bầu không khí nhé.
Nhờ vậy mà tiến trình của hội thao cũng bị dừng lại.
Mà vốn dĩ nguyên nhân ban đầu lại là do mấy vụ bóc phốt của hội trưởng các cậu.
“Phù~. À, xin lỗi. Tớ đã hơi nóng nảy quá.”
Aki-kun nhận ra điều đó, rồi cúi đầu thật sâu xin lỗi khách mời, thầy cô và toàn thể học sinh.
Thấy vậy, các hội trưởng cũng đồng loạt cúi đầu xin lỗi khách mời.
Sau khi ngồi xuống ghế–
“Nhờ vậy… tin đồn đã được xóa bỏ chăng?” (Hội trưởng )
“Đúng là vậy. Dù theo nghĩa tốt hay nghĩa xấu.” (Akira trả lời)
“Trước mắt thì, Aoi-chan phải tự kiểm điểm nhé.”
“Vâng. Em xin lỗi.”
Bầu không khí xung quanh đã được làm mới lại.
Dù Aoi-chan phải tự kiểm điểm một mình.
Tôi giả vờ bình tĩnh nói với Aki-kun.
“Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa.”
“Tại nóng thôi.”
“Muốn nắm tay tớ không? Lạnh lắm đó.”
“Ý là trái tim cậu đang nóng hừng hực à?”
“Ừm.”
Tim tôi lúc này như được sưởi ấm vậy.
Nói “nóng rực” cũng chẳng sai.
Bởi lẽ vụ ồn ào vừa rồi, theo một nghĩa nào đó, đã xóa bỏ được những lời đồn.
Mọi người giờ đã hiểu, cậu ấy không phải kẻ chuyên nói xấu sau lưng, mà là người dám phản bác thẳng thừng với bất cứ ai.
Cái ấn tượng “lén lút hành động sau hậu trường” vốn gắn với cậu ấy, thực ra lại đúng với anh cả Youki.
Anh cả Youki bị thầy Hayama khóa chặt tay, áp giải thẳng vào trong trường.
Vừa cúi gằm mặt, hắn vừa lườm chằm chằm Aki-kun.
Có vẻ như hắn còn chẳng nhận ra điều đó.
“Cái đó… sau khi bị đuổi học chắc hắn vẫn sẽ dây dưa nữa nhỉ?”
“Ờ. Chắc chắn sẽ dây dưa thôi. Phiền phức thật.”
Tôi nghĩ trong trường thì sẽ yên ổn hơn một chút, nhưng có linh cảm ngoài trường rồi sẽ lại ầm ĩ cho mà xem.
§
Dù vừa xảy ra một chút ồn ào, nhưng các phần thi sau đó vẫn diễn ra thuận lợi.
“Về nhất rồi!”
“Lại thua nữa rồi~!”
“Koi cũng chạy nhanh ghê nhỉ.”
“Dù gì tớ cũng từng là vận động viên chạy cự ly ngắn đấy!”
“Ra là vậy à. Bất ngờ ghê!”
“Đừng có nói là bất ngờ chứ!”
“À, nhưng mà về khoản vòng một thì đúng thật ha?”
“Cậu đang nhìn chỗ nào mà gật gù vậy hả!?”
“Ngực cỡ B, trông chẳng gây cản gió tí nào? Nhưng mà chắc lúc gần về đích thì lại thua vì chênh lệch vòng ngực nhỉ.”
“G… gừ… gừ…!”
Tôi đã chọn chạy hết sức mình khi biết Aki-kun đang theo dõi cuộc thi.
Ở các phần thi trước giờ ăn trưa, tôi vẫn chưa bung hết tốc lực, vậy mà cũng đủ khiến mọi người xung quanh phải kinh ngạc.
“Ng-ngực cậu vừa rung lên đấy.”
“Cậu đang nhìn đi đâu vậy?”
“Thì nhìn ngực bạn gái mình chứ còn gì nữa?”
“……”
Liếc sang bên cạnh, tôi thấy ngực của Aoi-chan cũng đang rung bần bật.
Có lẽ vì cảm nhận được ánh nhìn nên cậu ấy mới buông lời chọc ghẹo, nhưng ánh mắt đó… là của tôi đấy.
Nhân tiện, về nhất sẽ được tặng một lọ kem chống nắng, nhưng tôi đã từ chối.
Cũng vì thế, trước khi xuất phát, tôi luôn nói trước để sáu bạn nữ về đích đầu tiên có thể nhận phần thưởng.
Tôi vốn có quen biết riêng, nên chẳng mong được đối xử đặc biệt.
Vừa quay lại bàn ban tổ chức, tôi vừa khẽ trách Aoi-chan.
“Aoi này, mồ hôi làm lộ áo ngực của cậu kìa.”
“Ể? A… à… Kh- khăn! Khăn! Khăn đâu?!”
“Ngày như thế này mà còn mặc áo ngực màu đậm làm gì?”
Không biết cậu ấy định quyến rũ ai đây?
Nếu có thể đoán thì chắc là anh bạn trai đang ngồi ở hàng ghế phía trước kia.
Aoi vừa dùng khăn che phần ngực vừa luống cuống nói:
“À… tại không có đồ để thay, nên… đành chịu vậy…”
“Ừm…”
“Này, cậu có nghe không đấy?”
“Nghe, nghe rồi mà.”
Lý do đó thì hơi gượng ép đấy nhé?
Dù sao thì vẫn còn hơn cái vụ không mặc áo ngực như hôm trước.
Đúng lúc đó, Aki-kun áp một chai nước suối lạnh buốt vào má tôi.
“Á!”
“Nhớ uống đủ nước đấy.”
“Ừ… cảm ơn.”
“Nhưng mà hôm nay độ ẩm cao khủng khiếp nhỉ? Không chỉ nóng ẩm đâu, mà như hấp hơi luôn ấy.”
“Ừ ha. Mà độ ẩm quanh Aoi-chan cũng dữ lắm đó.”
Chủ yếu là… quanh ngực.
Tôi đoán vùng dưới ngực với khe ngực chắc đang “thảm họa” lắm rồi.
“Cậu đang nhìn chỗ nào mà nói vậy thế?” - Aoi-chan có vẻ đã nghe thấy nên đáp lại.
“Cái ngực khủng của cậu đó.”
“Này!”
“Mà lúc chạy, tớ thấy mấy thằng con trai mắt dán chặt vào ngực của Ichikawa-san luôn đấy.”
“Nhắc mới nhớ, có thằng đang chạy mà trông như mất đà… hóa ra là vì thế à?”
“Ể? A… lẽ ra cậu phải nói sớm cho tớ biết chứ!”
Aoi-chan đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra ai đang nhìn mình.
Cậu ấy trừng mắt một cái rồi đưa khăn che ngực, nhưng theo tôi thì hơi muộn rồi.
“Ichikawa-san, cậu nên tự ý thức hơn một chút đấy.”
“Ừ, mê mẩn người mình thích thì được thôi, nhưng đây là chỗ ai cũng nhìn thấy mà.”
“Ư… um, tớ sẽ chú ý hơn…”
May là các phần thi chạy của Aoi-chan đã xong hết trong buổi sáng.
Buổi chiều cậu ấy chỉ ngồi ở bàn ban tổ chức, tập trung vào việc cổ vũ là được.
Mà cái kiểu cổ vũ đó… thì đúng là một sự phản bội trắng trợn.
“Trước mắt, tên chủ mưu đã bị bắt, mong là trong giờ nghỉ trưa sẽ không xảy ra rắc rối gì.”
“Không biết nữa… Những lúc như thế này lại hay xảy ra chuyện lắm…”
Không hẳn là “tiếng rắm cuối cùng của con chồn” nhưng tôi có cảm giác nếu chúng tôi lơ là thì hắn sẽ giở trò gì đó.
Lễ hội thể thao vẫn sẽ tiếp diễn cho đến khi bế mạc.
Chúng tôi không thể mất cảnh giác cho đến tận phút cuối.
----------------------------------------------------------------
Cảnh tượng ông anh ngu ngốc không chịu hối lỗi và cô thư ký đã biết hối lỗi.
(´・ω・`)
Ban chấp hành hội thao. Kiểu ít ai có thể tập trung nếu có hai quả núi khổng lồ đang rung lắc, đúng không? Ám chỉ hành động cuối cùng gây rắc rối trước khi bị loại bỏ.