Trong lúc Aki-kun cùng hội trưởng và những người khác hướng về phía lớp học–
“Về nhất!”
“Khư!”
Tôi đã giành hạng nhất trên sân thi đấu, nơi chẳng có ai tôi muốn cho xem cả.
Đối thủ của tôi không hiểu sao lại là Amagoi, nhưng mà thôi.
Dù vậy, đội khoa tự nhiên - phe trắng vẫn đạt được vị trí “nhất - nhì” một cách trọn vẹn.
Những người còn lại trong đội về đích ở hạng tư và năm, nên kết quả của khối nữ năm hai là chiến thắng thuộc về khoa tự nhiên - phe trắng.
“Đồ quái vật thể lực này!”
“Tớ sẽ coi đó là lời khen vậy.”
“Khư…”
Vì tôi đứng thẳng không hề thở dốc nên mới bị gọi là quái vật.
Chắc là do tôi có sức bền bất thường dù không hề thuộc câu lạc bộ thể thao.
Từ bên khối Xã hội cũng có vài người quen của tôi tham gia thi đấu.
“Cậu vẫn nhanh chân như mọi khi nhỉ.”
“Mà này, hình như ngực cậu lớn hơn rồi thì phải?”
“Nghe nói cậu có bạn trai đúng không?”
“Không biết có phải là kết quả của việc bị… xoa bóp không nhỉ.”
Họ là bạn cùng nhóm, cũng là bạn cùng lớp với tôi năm ngoái.
Dù vẫn chỉ ở mức bạn bè, nhưng hiện tại thì hầu như không còn qua lại gì nữa.
(Không phải là kết quả của việc bị người khác xoa bóp… mà là kết quả của việc tự mình xoa thôi.)
Hiện tại, giữa tôi và Aki-kun vẫn chưa tiến tới mối quan hệ như thế.
Cùng lắm cũng chỉ là hôn và ôm, còn sau đó thì vì chưa chuẩn bị tâm lý nên tôi không thể làm được.
“Không biết mình có tìm được (bạn trai) không nhỉ?”
“Chắc được thôi, mà mình cũng chẳng biết.” (Saki)
“Cái đó thì cậu phải chỉ tớ chứ.”
“Cậu muốn hỏi thiên địch của mình cái đó hả?” (Saki)
“……”
Im lặng à.
Mà thôi, bản thân tôi cũng chẳng thể dạy cho người khác được đâu.
Người tôi yêu chỉ có Aki-kun mà thôi.
Những lựa chọn khác vốn dĩ ngay từ đầu đã không tồn tại.
Khi thi đấu xong và trở về ghế ban tổ chức, thì Ak-kun cùng hội trưởng và những người khác cũng đã quay lại.
Sắc mặt của cả ba có phần căng thẳng,
“Hiện tại thì chưa có hành động trực tiếp nên cũng khó mà nói gì.”
“Giả sử có bắt được thì chắc họ cũng sẽ chối bay chối biến thôi.”
“Mấy con tốt thí cũng chỉ có ba người chịu nói, còn lại vẫn như cũ.”
Trong câu chuyện của họ đã ẩn ý rằng có một số động tĩnh nào đó đã xảy ra.
“Nhìn chỗ ngồi của lớp thì thấy hắn ngồi như ngủ vậy.”
“Nếu thế thì chắc là chỉ đưa ra chỉ thị, còn bản thân không hành động gì cả?”
“Đúng là hàng thật, khả năng không để lộ sơ hở rất đáng khen.”
“Đáng khen…?”
“Im đi.”
“Nhưng mà… kẻ đứng sau vụ này đúng là tên phiền phức thật.”
“C… hội trưởng? Kẻ đứng sau là ai ạ?”
“Iwao đấy. Hắn chính là kẻ chủ mưu đứng sau toàn bộ vụ lộn xộn này.”
“Hả? H-hắn á?”
“Đây là lời khai từ một nam sinh đã ‘chết’ về mặt xã hội, nên chắc chắn không sai.”
“Chết về mặt xã hội? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không thể nói chi tiết, nhưng có vẻ tên Youki đó cũng chỉ là quân tốt bị đàn anh lợi dụng thôi.”
“Th… thật sao?”
““Thật đấy.””
Ể? Cả… cả hắn cũng chỉ là quân tốt thí thôi sao?
Nếu vậy thì chỉ cần senpai đó vẫn còn ở đây, việc xóa bỏ tin đồn về Aki-kun là điều không thể à?
Chúng sẽ ra tay phá hỏng mọi chuyện nếu bên này có động tĩnh sao?
Vậy thì phải làm thế nào mới được đây?
Nghe cuộc trò chuyện đó, dư âm chiến thắng của tôi tan biến sạch, đến mức tôi ngồi bệt xuống đất vì khuỵu chân.
Ngay lúc đó, Aki-kun nhận ra tôi và bước đến gần.
“Saki! Cậu không sao chứ?”
“Ừ… ừm. Không sao.”
“Mặt cậu tái mét kìa?”
“Ừ… không sao đâu.”
Bây giờ tôi chỉ có thể tỏ ra mạnh mẽ thôi, đúng không.
Aki-kun bế tôi lên, rồi đưa đến chỗ cứu hộ.
“Cậu bị sốc nhiệt hay gì à?”
“… Có thể vậy.”
“Muốn nghỉ một chút không?”
“Ừ… ừm, vậy đi.”
Thực ra thì không phải vậy, nhưng đến cả sức để chạy tôi cũng chẳng còn nữa.
Aki-kun thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bàn chủ tịch, nhưng vẫn ngồi cạnh tôi.
“Đừng cố quá nhé?”
“Ừ. Cảm ơn cậu.”
Dù đang bận rộn với công việc của một ủy viên ban tổ chức, cậu ấy vẫn tranh thủ để ý đến tôi.
Lúc này, Aoi-chan đang vừa chạy quanh sân vừa làm đôi gò bồng đảo lớn của mình rung lên dữ dội,
“Ngực cô ấy đang lắc mạnh ghê ha.”
“Đúng vậy.”
Tại bàn chủ tịch, phó hội trưởng đang ghi chép từng điểm số.
Công việc mà Aki-kun đảm nhận là trao danh mục giải thưởng.
Ban nãy thì tôi và Aoi-chan đã làm việc trao giải đó.
““.....””
Giữa tiếng hò reo cổ vũ cho các môn thi và những hiệu ứng âm thanh vang vọng khắp nơi, tôi cứ có cảm giác như không gian xung quanh tôi và Aki-kun đang bị tách biệt, âm thanh dường như biến mất, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ không sao tả được.
Không chịu nổi bầu không khí im lặng đó, tôi lên tiếng hỏi Aki-kun.
“Ơ… cái này… về chuyện lúc nãy ấy…”
“Hử? Chuyện lúc nãy?”
“Kẻ đứng sau… là ai?”
“À… ra là cậu đã nghe được à.”
“Ừ.”
Chính vì biết chuyện đó mà tôi mới bủn rủn chân tay mà ngồi bệt xuống như thế.
Vì là đàn anh, nên đến tháng 3 năm sau hắn vẫn còn ở lại trường.
Nếu chẳng may lưu ban thì sẽ thành bạn cùng khối, và khả năng phiền phức ập đến là rất cao.
“Tên là Wadachi Iwao. Cho đến gần đây, họ cũ là Kotohogi Iwao. Tuổi thật thì không rõ, nhưng chắc chắn là học sinh lưu ban.”
“Học sinh lưu ban! V-vậy chẳng lẽ là…?”
“Là anh ruột của Youki.”
Aki-kun vừa nói vừa chỉ thẳng về chính giữa khu vực ghế của khối ba.
Ở đó, có một nam sinh trông rất giống Youki đang ngồi như thể ngủ say.
Thật sự là có tồn tại người đó luôn hả!?
“A-a, đó à? Thật sao?”
“Thật. Theo lời bọn mà tớ đã ‘xử lý’ (về mặt xã hội) thì…”
Youki chỉ là một quân tốt bỏ đi mà hắn tiện tay vứt.
Ngay cả em ruột của mình hắn cũng biến thành quân cờ, thường xuyên thao túng để khống chế cả trường.
Ở cấp hai, ngay sau khi em trai nhập học, hắn đã nhanh chóng nhét vào hội học sinh để sai khiến.
Lên cấp ba, hắn cũng định tiếp tục thống trị, nhưng sang năm hai, nhờ một hội trưởng mới nổi lên mà kế hoạch đổ bể.
Trong cuộc bầu cử hội học sinh, hắn đại bại thảm hại trước hội trưởng năm nhất, rồi vì thù hằn nên đã tiến hành hàng loạt hành động quấy phá.
Gần đây, hắn dùng đám đàn em được thu nạp bằng việc đe dọa để gây khó dễ cho hội học sinh hiện tại.
Điểm khó chịu là hắn không khoe khoang chuyện phạm pháp.
Đứa em ngu ngốc và đám đàn em thì vì bất mãn mà để lộ ra, nhưng người anh này lại thuộc dạng âm thầm hoạt động, không trực tiếp ra tay.
Kế hoạch hãm hại Aki-kun là do Youki khởi xướng, nhưng người anh cũng có dính líu.
Nói cách khác–
“Thực sự là có một đàn anh rắc rối đã chen vào.”
“…”
“Cái thần kinh muốn thống trị trường học dù đã bị lưu ban thì đúng là bất thường.”
Chỉ biết được rằng, miễn là đám thuộc hạ không để lộ sơ hở, thì người này sẽ không để mình bị bắt thóp.
“May mắn là đã biết đối thủ rồi.”
“Ừ, đúng vậy. Có cách đối phó nào không?”
“Nếu không liên quan thì không lại gần là tốt nhất.”
“Nghĩa là tránh xa về mặt vật lý?”
“Trước giờ thì cứ vô thức lại gần mà không biết mà.”
Nhớ lại thì trong quá khứ cũng có một tiền bối tương tự từng ở gần tôi.
Không rõ trong căng tin thì thế nào, nhưng có thể cũng từng ở gần nhau trong các sự kiện chung trước đây.
Gần đây thì cảm giác như có mặt bên cạnh lúc xảy ra vụ ẩu đả.
Mặt thì có nét giống nhưng khí chất nhạt nhòa đến mức không nhận ra được.
“Phải, nhớ mặt để tránh không đến gần.”
“Đó chắc chắn là cách an toàn nhất. Nếu tất cả mưu kế đến giờ đều do anh ta đề ra thì phải suy nghĩ trước tới hai ba nước đi nữa, nếu không thì chúng ta sẽ bị chôn vùi.”
“Bị chôn vùi?”
Nghe từ “chôn vùi” là tôi thấy lo lắng rồi đấy?
“Hiện tại thì vẫn có thể tránh được bằng cách đối phó trực tiếp, nhưng anh trai hắn dùng chiến thuật “đội quân người” do ép buộc tập hợp để tấn công, nên không chắc có thể phòng thủ hoàn toàn được. Nếu vậy thì phải hiểu được cách nghĩ của đối phương rồi mới phản ứng lại… việc đó sẽ cực kỳ khó khăn.”
“Vậy khó khăn đến mức nào?”
“Cỡ như thi vào một trường đại học quốc lập nổi tiếng vậy.”
“Ví dụ đó khó hiểu quá đấy!”
“Vậy thì… khó khăn cỡ như ngực của Amane (Amagoi) to thêm bốn cup vậy.”
“Nói vậy thì cũng thấy đúng đấy. Dù có thể vượt qua được đến mức E, nhưng bức tường E cup đó thực sự rất dày. Tớ cũng từ đó mà không phát triển thêm nữa.”
“À, là vậy sao.”
Lại còn phải vừa học vừa tham gia hoạt động hội học sinh, làm việc ở căn hộ và làm bếp nữa.
Giữa những lúc đó còn phải đối phó với đám con trai biến thái kia.
Ngay lúc đó, Amagoi đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi và phản ứng:
“Sao lại lấy ngực tớ ra làm thí dụ thế hả!?”
“Koi cũng có mặt à?”
“Tớ là ủy viên y tế mà!”
“Cái đó? Năm nay cậu cũng là lớp trưởng phải không?”
“Tớ kiêm nhiệm cả hai!”
“À, thế à.”
Cũng khá vất vả nhỉ.
Tôi cũng không phải người dễ nói đâu.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi cùng Aki-kun trở lại chỗ ban tổ chức.
“Cậu có ổn không?”
“Tạm ổn rồi. Xin lỗi nhé, Aoi-chan.”
“Không sao cả. Khi cảm thấy không khỏe thì mình phải hiểu cho nhau chứ.”
“Aoi-chan, cậu có ổn không?”
“Ngực tớ đau lắm!”
“Tự làm tự chịu!”
“Sao lại thế hả!?”
Đó là bộ ngực kỳ quái vì bị... mân mê quá mức nên phát triển nhanh chóng.
Hôm trước, Nikawa-kun đã tuyên bố sẽ không mân mê nữa đấy.
Từ nay trở đi thì dường như sẽ chơi đùa quanh rốn thôi.
“Tối nay cậu nên dọn rốn cho sạch đấy nhé.”
“Rốn? Tại sao lại là rốn?”
“Để bụng không bị đau.”
“Hả? Saki-san, nếu đầu cậu đau thì nên nghỉ ngơi đi chứ?”
“Đầu tớ vẫn bình thường mà!?”
Kỳ quặc là bạn trai của Aoi-chan kia kìa.
Trong lúc đó, Aki-kun đang phát danh sách phần thưởng cho những người nhận.
“Việc trao đổi sẽ diễn ra ba lần vào sáng, trưa và sau giờ học ngày mốt.”
“Ồ, thế thì không phải ngày mai nhỉ.”
“Ngày mai là ngày nghỉ bù. Câu lạc bộ cũng nghỉ luôn.”
“À, nghe thế thì cũng đành chịu thôi.”
Ban đầu chưa định ngày cụ thể, nhưng hội trưởng đã sắp xếp với bên cung cấp để thu gom và giao hàng trong ngày.
Vì ngày mai là ngày nghỉ bù nên không thể trao đổi được. Chúng tôi sẽ phải ra giúp dọn dẹp.
“Nhưng mà, tớ cũng muốn có kem chống nắng đấy.”
“Tớ có mẫu đó, cậu muốn tớ xịt thử cho không?”
“Không, hôm nay tớ đã bôi rồi.”
“Ý cậu là muốn dùng thường xuyên à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu Aoi cũng là con gái nhỉ.”
“Cậu tưởng tớ là con trai với bộ ngực như thế này à?”
“Không đâu, không đâu. Không chỉ ngực mà mông cậu cũng lớn mà.”
“.....”
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu như thế chứ.
Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
Lúc đó, một thông báo được phát từ phòng phát thanh.
“Ba nam học sinh lớp 2-B và 2-D đã bỏ cuộc thi. Lý do là... ừ? À, ừm?”
Một thành viên ban phát thanh đang nhìn vào sổ ghi chép với vẻ bối rối không hiểu chuyện gì.
“À, xin lỗi. Lý do là quần ngoài và quần lót của họ bị thủng, nên không thể ra ngoài được. Không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ vậy?”
Khi nghe thế, má của Aki-kun co giật, còn các hội trưởng thì úp mặt vào bàn run rẩy.
Dù Aki-kun trông rất căng thẳng, còn hội trưởng thì dường như đang cố nín cười.
Lần này, hội trưởng ghi chú rồi đưa cho Aki-kun.
“Bổ sung… Ể? Từ hội trưởng à?”
Có vẻ như trong đó có ghi rõ sự thật về chuyện này…
“Thật sao?”
“Thật đấy.”
“Nhưng cũng đành vậy thôi. Chúng ta cũng là nạn nhân mà.”
Sau khi bàn bạc giữa các thành viên ban phát thanh, họ đã quyết định nói ra sự thật.
Do lý do chưa rõ ràng nên chắc có nhiều phàn nàn về việc tại sao như vậy.
“Về vụ các nam sinh, nghe nói họ đã lẻn vào lớp 2-A rồi mở hết tất cả tủ đồ của mọi người. Nói cách khác, đó là hành vi phạm pháp. Hơn nữa, người sở hữu bản sao chìa khóa tổng cũng đã được xác định. Đó là lớp 3-F... Wadachi Iwao. Thưa thầy cô, nam sinh lưu ban lớp F chính là thủ phạm thật sự!”
““Cái gì cơ!?””
“!?”
Ánh mắt giận dữ của các thầy cô tập trung vào nhóm nam sinh đang hoảng loạn.
Các hội trưởng cũng hét lên với nhóm nam sinh đó:
““Hãy nhớ lấy sự căm hận của những người bị mất đồ vệ sinh phụ nữ!””
“Hả?”
Biểu thị cảm giác tiếc nuối, bực mình hoặc cay cú khi bị thua hay bị đối phương vượt mặt. Các thành viên trong ban lãnh đạo hội học sinh.