Sáng sớm hôm sau, sau khi đã báo cáo vụ ầm ĩ trong phòng hội học sinh với hội trưởng.
Tôi và Saki cùng mọi người đến trường để chuẩn bị cho khâu cuối trước hội thao.
“Vậy đây là kết quả sau khi bị đột nhập à.”
“Bên trong vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cách nó bị phá hoại thì không phải chuyện bình thường.”
“May mà đã đổi ổ khóa từ trước nên mới tránh được hậu họa.”
Ngay khi bước vào phòng hội học sinh, bọn tôi đã thấy hội trưởng và mọi người đứng chết lặng.
“Đúng như trong báo cáo, vết cạy bằng xà beng vẫn còn rất rõ.”
“Khung cửa cũng tơi tả luôn rồi, có lẽ phải thay toàn bộ nhỉ?”
“Chắc chắn phải thay toàn bộ thôi. Thời điểm thay thì chưa rõ, nhưng cho đến lúc đó, chắc chỉ còn cách di dời những vật dụng giá trị đi nơi khác. Nhưng dù sao cũng chỉ có cái laptop là đáng kể thôi.”
Ổ khóa thì chỉ cần thay lõi là xử lý được, nhưng cái cửa thì không đơn giản như vậy.
Chỉ còn cách nhờ một bên có chuyên môn mang cửa mới đến thay.
Mà bên đó lại phải là đơn vị có liên kết với cơ quan hành chính, nên cũng không thể dùng mối quan hệ cá nhân của Hội trưởng để nhờ cậy được. Những lúc như thế này mới thấy việc đây là trường công lập đúng là trở ngại.
Dù sao đi nữa, hôm nay vẫn là ngày diễn ra chính thức của hội thao, và khối công việc chất đống thì vẫn không thay đổi.
“Chuyện đã rồi thì có than vãn cũng vô ích. Tớ đi thay đồ rồi ra hướng dẫn khách mời đây.”
“Tớ sẽ đi phát lịch trình cho các lớp trước khi thay đồ.”
“Tớ sẽ đi kiểm tra tình hình ở quầy căn-tin. Mong là có đủ số lượng như đã chỉ định.”
Hội trưởng và những người khác vẫn đeo cặp trên vai, rồi cùng nhau rảo bước về phía phòng thay đồ.
“Bọn mình làm gì đây?”
“Cùng tớ đi dựng trụ sở chính chứ.”
“Có cả vụ đó hả.”
Tôi và Saki cũng rời khỏi phòng hội học sinh sau đó một chút.
Khóa cửa lại rồi mang chìa khóa trả về phòng giáo viên, sau đó chúng tôi hướng về phòng thay đồ để thay trang phục, nhưng–
(Phòng thay đồ dùng chung cho các khối, mấy lúc như thế này đúng là rắc rối thật đấy nhỉ?)
Chưa từng có ngày nào tôi cảm thấy việc mặc đồng phục khi đến trường lại phiền phức đến thế.
Phòng thay đồ lúc nào cũng có vài học sinh ra vào, theo một nghĩa nào đó thì đúng là hỗn loạn.
Hiện tại, nam sinh thì chưa có nhiều, nhưng nữ sinh thì khá đông.
Khi Saki thay đồ xong và mở cửa bước ra–
“Vì không còn tủ khóa trống nên tớ tốn khối thời gian mới thay xong đó.”
Cô ấy tháo kiểu buộc nửa đầu rồi buộc lại thành kiểu đuôi ngựa.
Lẽ ra nên làm luôn trong phòng thay đồ cho tiện, nhưng có vẻ việc buộc tóc thì không tiện làm trong đó.
“Nữ sinh thì vậy cũng phải thôi. Bên nam thì nhìn quanh thấy còn trống nhiều chỗ mà.”
“Năm nào cũng thế nên mấy đứa biết trước đã đến từ sáng sớm rồi.”
“Vậy tức là, từ giờ trở đi mới là địa ngục à?”
“Có những đứa không chịu thay đồ nhanh mà cứ nán lại buôn chuyện với trang điểm, phiền lắm.”
“Nghe điều đó thì, tớ thấy mừng vì mình là con trai.”
“Vì con gái tụi tớ phải để ý đến vẻ ngoài mà!”
Saki vừa nói, vừa làm mặt chu mỏ như sắp hôn hướng về phía tôi.
(Dễ thương đến phát ghét, cái đồ đáng yêu xảo trá này!!)
Lúc đó, tôi nhận ra gương mặt của Saki hơi khác với lớp trang điểm nhẹ thường ngày.
“Mà này, kem chống nắng của cậu đâu?”
“Ehehe. Tớ không có chút thời gian nào để thoa cả…”
“Vậy à. Nếu vậy... dùng cái này đi.”
Nghe vậy, tôi lấy ra một chai xịt từ trong cặp.
“Cái này là...?”
“Là kem chống nắng dạng xịt và không thấm nước.”
“Cậu... lấy từ đâu vậy...?”
“Bạn tớ gửi cho. Là hàng hiếm đấy, trong nước chỉ có một vài công ty mới có.”
“Cậu lại mang thứ như thế theo à...?”
Tại sao hôm nay tôi lại mang theo thứ này à?
Thật ra tôi lúc nào cũng mang theo, chỉ là hiếm khi dùng đến mà thôi.
Cũng bởi vì hình dáng bên ngoài của nó nhìn giống lọ nước hoa hồng, nên…
Nếu để người khác thấy một thằng con trai đang xịt nước hoa hồng lên mặt thì cũng khá phiền phức.
Dù sao thì, cũng có loại dành cho nam.
“Chỉ cần xịt trực tiếp lên da là sẽ phát huy hiệu quả chẳng thua gì loại bôi.”
“Vậy à. Thế thì… cậu xịt giúp tớ được không? Có mấy chỗ tớ với không tới.”
“Vậy… chỉ xịt chỗ gáy thôi được không?”
“Tớ muốn nói là cả lưng nữa, nhưng như vậy cũng được.”
“Giờ cũng đang có người nhìn nữa mà.”
Tôi làm theo lời, xịt kem chống nắng lên gáy của Saki.
“A, gì vậy nhỉ… mùi thơm dễ chịu ghê.”
“Hình như trong đó có hương liệu giúp thư giãn.”
“Vậy à.”
Hiệu quả vừa giúp giảm căng thẳng, vừa chống nắng.
Nghe nói các vận động viên thể thao cũng rất hay dùng loại này.
Hơn nữa, có vẻ như mặt hàng này quá đắt đến nỗi không còn được bán ở Nhật Bản nữa.
Điều này chủ yếu là do lỗi của những kẻ đầu cơ.
Saki đã xịt xong những chỗ trong tầm với sau đó.
“A-Aki-kun.”
“Ừm, tớ hiểu rồi.”
“Mau đi chuẩn bị thôi nào.”
“Ừ, đi thôi.”
Lúc nhận ra thì xung quanh tôi và Saki đã đầy nữ sinh tụ lại với ánh mắt thèm thuồng.
Lẽ ra nên chọn chỗ khác mới phải.
““““Xịt cho tụi em với~~~!”””
“Phần còn lại để ở đây nhé, muốn dùng sao thì dùng!”
Tôi đặt phần còn lại ở hành lang, rồi bế Saki lên và chạy trốn thành công.
““““Yeahhhh!”””
Những tiếng reo hò vui sướng vang lên từ phía sau, nhưng chuyện này thì... cũng đành chịu thôi.
“Cậu ổn chứ? Bỏ nó lại như vậy.”
“Không sao đâu. Trong cặp tớ còn một chai nữa, với lại ở phòng tớ cũng còn đống chưa dùng hết.”
“Cả đống...?”
“Tớ được gửi cho hẳn một gross.”
“Ồ... một gross…”
Tức là cả trăm chai kem chống nắng còn lại đang bị bỏ xó ở một góc trong phòng tôi.
Dù ngoài kia người ta có cần đến mấy đi nữa, thì chừng đó cũng chẳng thể nào dùng cho hết được.
Tôi vẫn bế Saki trong tay, hướng về dãy tủ bên cạnh lớp học.
“Xin lỗi nha. Tự nhiên lại bắt cậu dùng sức như này.”
“Không sao. Coi như khởi động nhẹ nhàng cũng tốt mà.”
“Vậy à? Thế thì tốt rồi.”
Tôi đặt Saki xuống rồi cất đồng phục và cặp sách vào trong tủ.
Nghĩ rằng kem chống nắng sẽ còn cần đến, tôi lấy nó ra cùng với những món đồ quý giá.
Lúc đó–
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang gắn nắp khóa rời.”
“N-nắp khóa...?”
“Là nắp kim loại được gắn kẹp từ trên xuống dưới để che ổ khóa. Chỉ cần đưa điện thoại hoặc thẻ từ lại gần, nắp sẽ tự động mở để lộ ra khóa bên trong. Khi đóng lại thì sau vài giây sẽ tự động khóa. Tiện lợi lắm đó.”
“Hee~, tiện thật ha.”
Tôi đã đo kích thước và thiết kế từ khá lâu trước, và mới hôm trước thì chiếc nắp khóa dành cho tủ của tôi vừa hoàn thành, nên giờ đem ra gắn vào.
“Tớ còn một cái nữa, Saki cũng muốn đúng không?”
“Ừm, muốn! Gắn cho tủ của tớ nữa nha!”
Thứ này hiện tại mới chỉ có hai cái, bao gồm cả cái dự phòng, nhưng nếu cải thiện được độ bền, thì có thể sẽ được sử dụng như một sản phẩm bảo mật thực thụ.
Tôi cũng đã báo với giáo viên chủ nhiệm từ khi còn ở giai đoạn thiết kế rằng sẽ gắn thiết bị này vào tủ, nên không cần lo bị phàn nàn gì.
Thầy chủ nhiệm cũng bán tín bán nghi, nhưng chắc chỉ cần nhìn tận mắt món đồ thật thì sẽ hiểu thôi.
“Cài khóa bằng ứng dụng nhé.”
“Giống loại dùng cho kho đồ đúng không?”
“Cơ chế thì giống nhau thôi.”
Khóa bên trong do chìa tổng bị đánh cắp nên không thể yên tâm được, nhưng chỉ cần thêm khóa ngoài như thế này thì cũng đủ để cảm thấy an toàn phần nào rồi.
Nhìn sơ qua thì đúng là chỉ có hai cái tủ trông khả nghi với nắp kim loại lạ hoắc như vậy.
Tôi cất bình xịt vào túi, mang theo đồ quý giá rồi cùng Saki rời khỏi lớp học.
“Trời nhiều mây nhỉ. Dự báo nói khả năng mưa thấp mà.”
“Ờ. Hôm nay đúng là ngày kẻ thù của làn da sẽ trút xuống rồi.”
"Vậy thì, mang theo nó đúng là quyết định sáng suốt rồi ha?"
"Biết đâu mấy người quên bôi mà nghe thấy là lại xúm vào xin ké cũng nên."
“A, ừ ha…”
Khi bọn tôi đến sân thể dục, các thành viên ban tổ chức đang dựng lều, nên tôi cũng phụ một tay.
Năm nhất thì đã có mặt từ trước, nhưng học sinh năm hai trở lên thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
“Nào… hô một tiếng rồi dựng lên nhé!”
“““ Đã rõ! ”””
Chúng tôi dựng các lều cho ban tổ chức chính, khu ghế tiếp khách và khu mượn đồ, rồi tiếp tục dựng toàn bộ các lều ở khu ghế ngồi theo khối lớp.
Tính ra tổng số lều phải dựng thì đúng là một con số không hề nhỏ, nhưng chuyện đó cũng đành chịu thôi.
"Hôm qua bọn mình đã phải chuẩn bị từng này thứ sao... hừm."
"Xem ra là vậy thật. Chỉ dựng lên thôi mà cũng đủ cực rồi."
Một lúc sau, các thành viên ban chấp hành từ khối hai trở lên cũng lác đác có mặt.
Xem ra việc dựng lều là phần việc dành riêng cho học sinh năm nhất.
Còn sau khi dựng xong, việc sắp xếp bàn ghế sẽ do khối hai đảm nhận, còn việc vận chuyển các trang thiết bị khác thì được giao cho khối ba.
“Vì năm ngoái tớ nghỉ nên không biết là lại có quy định như thế này đấy.”
“Tớ cũng có làm lớp trưởng, nhưng công việc của ban tổ chức hội thao thì hoàn toàn không rõ gì luôn.”
Tóm lại là cả hai bọn tôi đều chẳng biết rõ công việc của từng khối mà cứ thế nhảy vào giúp.
Chẳng qua là, với tư cách người có liên quan đến ban chấp hành hội học sinh, bọn tôi không thể làm ngơ được thôi.
Sau đó, chúng tôi dựng bàn ghế, sắp xếp lại chỗ ngồi và mở luôn cả trạm y tế.
“Giờ câu lạc bộ phát thanh sẽ bắt đầu test thử nhe– Tét, tét!”
Sau khi hoàn tất khâu dựng lều, một nữ sinh mang thiết bị âm thanh tới bắt đầu thử mic và phát ra nhiều loại âm khác nhau.
“Trường mình cũng có câu lạc bộ phát thanh á?”
“Mấy chương trình kiểu radio lúc ăn trưa của họ rất nổi tiếng mà?”
“Vậy à. Tớ toàn ăn một mình ngoài sân nên không biết gì luôn.”
“V-Vậy hả.”
Khi ở ngoài sân thì mấy cái phát thanh trong trường không vang ra được đâu.
Ngay lúc đó, Saki chỉ tay về phía một cô bé– à không, tiền bối đang đứng cạnh lều chính.
“Nhân tiện thì, người kia là hội trưởng CLB phát thanh đấy.”
“Người kia… à, là cô bé trông như tiểu học đó hả?”
Chiều cao còn thấp hơn hẳn cả Ichikawa-san - người vốn đã nhỏ con.
Thân hình thì, chỉ cần nhìn qua đồng phục thể dục thôi là đã cảm nhận rõ tiếng “bịch” - ngực phẳng - vang lên rồi.
Cứ mỗi lần cô ấy nhún nhảy là mái tóc đen buộc đuôi ngắn lại tung lên theo, nhìn cứ như thú nhỏ vậy.
“Đúng rồi đó. Tên là Kirara Itsuki-senpai nha.”
“Hử? Itsuki… nghe quen quen.”
“Chị gái của Miki đấy.”
“Hể, mà nhìn thế thì Miki giống chị hơn á.”
“Tớ cũng thấy vậy. Đúng là bí ẩn của cơ thể con người ha.”
Cô em gái Itsuki Miki thì cao ráo, thân hình cũng khá chuẩn so với nữ sinh trung học.
Bình thường cô ấy hay đi chung với Saki, tuy chưa đến mức thân thiết như bạn thân nhưng cũng là bạn bè.
Nghe nói cô ấy thuộc câu lạc bộ điền kinh, chuyên nội dung chạy cự ly ngắn, và sẽ chạy ngay trước người cầm gậy cuối cùng trong phần thi tiếp sức.
“Giờ sẽ bắt đầu kiểm tra phát nhạc nha~!”
...Ch-chỉ là... giọng the thé đó lại khiến người ta nhớ đến Kashiwagi quá đi mất.
“Nghe lần đầu cứ tưởng là giọng của Kashiwagi ấy chứ.”
“Công nhận. Nhất là mấy chỗ cao giọng á.”
Cảm giác cả độ hưng phấn cũng na ná luôn ấy chứ.
Ngồi trong khu vực ban tổ chức mà phải nghe từ sát bên thì đúng là không thể làm ngơ được rồi.
“Ể–!? Cái kem chống nắng đó á!?”
“Phải phải. Nghe đồn là mấy đứa năm nhất dùng đó nha.”
“A-ai mà lại mang cái đó tới chứ!?”
“Cái này thì em không rõ nữa…”
Không hiểu sao mà trong lúc đang kiểm tra âm thanh lại chuyển qua nói chuyện kem chống nắng luôn rồi...
Chỉ cần xác nhận có trục trặc gì với nhạc nền hay không là được rồi mà ta...
“Nghe bảo là cặp đôi lầy lội đang tình tứ trước phòng thay đồ mang theo đó.”
““Brr!””
Không hiểu vì lý do gì mà tụi tôi lại bị gán mác là “cặp đôi lầy lội”.
Dù chẳng hề đồng tình tí nào, cả hai đứa đành quay mặt sang hướng khác để tránh nhìn nhau.
“...Hử?”
Lúc đó, hội trưởng - người vừa dẫn khách mời xong - tiến lại gần và gọi bọn tôi.
“Nagakura-kun, lọ kem chống nắng trên bàn là của ai vậy?”
““C-C-Cái gì cơ, hội trưởng!?””
Những ánh mắt tròn xoe của đám “bé con” cũng đồng loạt đổ dồn về phía này…
----------------------------------------------------------------
Đàn anh đàn chị ở đây ai cũng cá tính mạnh ghê ha...(´・ω・`)
1 gross = 144