Vài phút sau khi các thành viên câu lạc bộ bóng rổ lớp F rời đi.
Chúng tôi vội vã tiến về phía phòng giáo viên và trao đổi với giáo viên cố vấn,
“Có vẻ lễ hội thể thao năm nay sẽ khá hỗn loạn đấy. Vậy nên, như mọi năm, chắc để hiệu trưởng đọc mấy lời cao quý của ông ấy cho đội thắng cuộc là được rồi nhỉ.” (Hội trưởng)
“Vì việc đó không được nhiều người ủng hộ nên chúng ta mới phải dùng cách của tên kia mà.”
“Cuối cùng thì ban chấp hành lại khổ sở vì chuyện này thì đúng là bó tay luôn đấy.”
“Ugh...”
Giáo viên sau khi nghe xong cũng lên tiếng trách móc Hội trưởng.
Về vụ biển thủ quỹ hội học sinh, có vẻ cô đã nghe từ giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, nên chỉ để lại một câu “Tôi sẽ lo liệu chuyện này” rồi đi thẳng vào phòng hiệu trưởng.
“Nếu giao cho Ichiki-sensei thì sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ.”
“Thật sao ạ?”
“Ừ. Cô ấy rất giỏi đàm phán mà.”
“Thì ra là vậy...”
“Nhưng liệu hiệu trưởng mới liệu có chịu nhượng bộ không đây?”
“Kiểu gì cũng bị nói đại loại như ‘hãy tự xoay xở trong phạm vi ngân sách hiện có’ cho xem.”
Người phải đàm phán lần này là một giáo viên lão thành, người vừa được gọi quay lại công tác sau một thời gian làm nhân viên tạp vụ.
Khi ông ấy quay lại làm việc, có vẻ như đã xảy ra không ít va chạm với các thành viên trong Hội đồng Giáo dục, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng mới.
“Vì chuyện lần này khá nghiêm trọng nên khả năng sẽ được xử lý đặc biệt cũng có. Giờ thì, chị sẽ đi nói chuyện với người phụ trách căn-tin. Vì ngân sách có giới hạn, nên nếu có thể phát hành vé ăn theo cuốn thì sẽ là tốt nhất.”
“Vâng, lần này còn cả chuyện đó nữa mà.”
“Mọi việc còn lại, chị giao cho các em đấy, Nagakura-kun và mọi người.”
““Đã nhận nhiệm vụ.””
Người đến phòng giáo viên là tôi, Aki-kun và hội trưởng.
Phó hội trưởng cùng Aoi-chan đang bận xử lý công việc còn lại nên vẫn ở trong phòng họp.
Ban chấp hành cũng chưa rời đi, nên chỉ còn mong cuộc trao đổi sẽ diễn ra suôn sẻ.
Hội trưởng vừa đẩy hết việc cho bọn tôi liền rời khỏi phòng giáo viên.
Chúng tôi chỉ lặng lẽ quan sát tình hình, tránh gây chú ý giữa các thầy cô đang tất bật làm việc.
Trong phòng giáo viên, các thầy cô vừa gõ lách cách trên bàn phím vừa không ngừng than vãn:
“Aaa, lại mất dữ liệu nữa rồi!”
“Yamaji-sensei, lại nữa ạ?”
“Ai là người cấp tài khoản cho người này vậy?”
“Chắc là người phụ trách quản lý hệ thống. Tôi cũng không rõ nữa.”
“Dù vậy, việc khôi phục lại dữ liệu lại khó đến thế này thì chịu thật. Mà mất cả email nữa là sao, đùa à?”
“Đúng là tên đó để lại món quà rắc rối thật. Hôm nay chắc lại tăng ca rồi…”
“Có vẻ ai là vấn đề đã rõ rồi ha.”
“Ugh... đ-đừng nói mấy chuyện đó bây giờ mà…”
“Trong trường hợp này thì có lẽ là do hiệu trưởng cũ thôi. Khác với vụ của Hội học sinh mà.”
“Việc lưu trữ bằng dữ liệu điện tử đúng là ý tưởng tệ thật.”
“Chuẩn luôn. Chỉ cần có đó phá hoại là sập toàn bộ ngay.”
“Dữ liệu số thì biến mất trong nháy mắt mà.”
“Nhưng hình xăm kỹ thuật số thì tồn tại cả đời nhỉ.”
Mặc dù Yamaji-sensei là người khởi đầu cho vụ việc, nhưng…
“Nhìn hỗn loạn thật đấy.” (Saki)
“Ừ. Hình như cũng có vài dữ liệu khôi phục được từ bản sao lưu rồi.” (Akira)
“Không lẽ có cả những thứ không thể khôi phục sao?”
“Cái đó thì chưa biết được. Nhưng việc họ gặp khó khăn trong quá trình khôi phục cho thấy vấn đề có vẻ không đơn giản.”
“Ra là vậy… cũng có khả năng có dữ liệu đã biến mất hoàn toàn nhỉ?”
“Cũng chỉ là khả năng thôi, nhưng đúng thế.”
Các thầy cô khác thì cứ dán mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Người lẩm bẩm về việc phải làm thêm giờ là Hayama-sensei.
Xét tình hình hiện tại thì, có lẽ điều may mắn duy nhất là không có giáo viên nào đã lập gia đình đang có mặt ở đây.
“Hôm nay tôi định đi hẹn hò với anh ấy cơ mà~”
“Ồ? Maki-sensei, cô định lén vượt mặt chúng tôi à?”
“Kh-không có gì hết!!”
“Chuyện này chắc phải đợi sau giờ làm rồi…”
“Đúng rồi. Phải thẩm vấn cho ra lẽ thôi!”
“Khôngggg!”
Xem ra cũng có giáo viên đã có người yêu rồi nhỉ.
Mà người đó lại chính là cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi.
“Nói sao nhỉ, thầy cô ở đây có cảm giác rất thân thiện nhỉ?” (Saki)
“Nhưng khi nổi đóa lên thì bản chất thật sẽ lộ ra, kiểu như Ichikawa-san ấy.” (Akira)
“Đúng là như Aoi-chan nhỉ.”
Ngay cả Aoi-chan, người vốn hiền lành ít nói, một khi để lộ bản chất thật ra thì cũng hóa thành kiểu người độc miệng chỉ trong chớp mắt.
Giá mà cô ấy dùng cái miệng độc đó để hạ gục hắn thì tốt rồi, nhưng vì tính cách rụt rè, cuối cùng cô ấy không làm được.
Tới khi nhận ra thì hắn đã bị bắt quả tang với cáo buộc xâm hại nữ sinh, xem như bị đuổi học và biến mất khỏi trường.
Hiện tại, nhờ “món quà chia tay” của tên đó mà ai ai cũng phải xoay như chong chóng.
“Chắc là hắn không để lại thêm cái ‘quà chia tay’ nào nữa đâu nhỉ?”
“Mong là vậy... nhưng chắc cùng lắm cũng chỉ còn đám đàn em của hắn thôi.”
“À, đúng rồi ha, vẫn còn tụi đó ha.”
“Chẳng biết đám đó sẽ giở trò gì ở hội thao nữa. Cái tên đặc cách giả kia cũng chỉ là quân cờ mà thôi.”
“Đến mức bị đuổi học rồi mà vẫn còn để lại đống rắc rối này… hắn ta định làm gì vậy chứ?”
“Có lẽ là muốn thâu tóm trường trong tay để muốn làm gì thì làm. Nghe đâu hồi cấp hai hắn từng là hội trưởng hội học sinh, chắc là muốn tái hiện lại cái thời được thao túng mọi thứ theo ý mình để tận hưởng cảm giác đó lần nữa.”
“Hắn từng là hội trưởng hội học sinh á…”
Tôi có nghe về hành vi của hắn khi còn học cấp hai từ mấy người bạn cùng trường cũ, nhưng không ngờ hắn từng làm hội trưởng học sinh.
Chắc chắn hắn đã khéo léo lợi dụng bộ mặt tử tế của mình để leo lên vị trí đó.
Kết quả là mọi tội lỗi của hắn đều đổ hết lên đầu Aki-kun, còn bản thân thì ung dung hưởng mọi lợi ích.
“Cũng vì vậy nên Aki-kun mới không thể đính chính lại mọi chuyện sao?”
“Đúng thế. Khi tớ chuyển đến, thì hắn đã là hội trưởng hội học sinh rồi.”
“Ể? Vậy chẳng phải hắn làm hội trưởng từ năm nhất à?”
“Tớ không rõ chi tiết, nhưng có vẻ là vậy đấy.”
“Vậy à…”
Có lẽ chính vì địa vị đó mà hắn khiến mọi người xung quanh phải im lặng.
Mà thôi, quay lại chuyện chính, giáo viên phụ trách đã vào phòng hiệu trưởng mãi mà vẫn chưa thấy quay lại.
“Chắc là quá trình thương lượng đang gặp khó khăn rồi ha?”
“Từ lúc vào trong cũng phải hơn hai mươi phút rồi nhỉ.”
Chúng tôi không thể lại gần để nghe lén được.
Vì đây là phòng giáo viên, lại có nhiều giáo viên khác đang làm việc.
Lúc đó, Aki-kun lấy kính từ túi ra và đeo lên.
“Chắc là họ đang bàn bạc về việc phải giải thích với phụ huynh thế nào thôi.”
Rồi cậu ấy chỉ di chuyển ánh mắt, đảo qua lại hai bên.
(Đây chẳng phải cái kính thông minh đó sao...?)
Chắc tôi cũng nên mua thử nhỉ? Cũng đang rảnh mà.
Tôi rời sự chú ý khỏi hành động kỳ lạ của Aki-kun để tập trung lại vào lời cậu ấy vừa nói.
“Giải... giải thích với phụ huynh á...?”
“Không biết trường khác thế nào, nhưng quỹ hội học sinh trường mình được trích từ học phí, đúng chứ?”
Học phí... và người chi trả khoản đó thường là phụ huynh nhỉ.
“V-vậy rồi sao nữa?”
“Lần này, nếu nói thật rằng quỹ bị lạm dụng do hành vi thiếu kiểm soát của một cựu học sinh, thì sẽ còn náo loạn hơn cả việc nói sự thật cho tất cả học sinh trong trường, nhất là mấy vị phụ huynh kiểu ‘nói thay cả thế giới’..”
Mấy vị phụ huynh ‘nói thay cả thế giới’... chắc là mấy bà mẹ kiểu ‘chính nghĩa’ trong PTA (Hội phụ huynh học sinh) ấy nhỉ?
Dù sao cũng là trường cấp ba hàng đầu trong khu vực, nên việc có những phụ huynh như thế thì cũng không có gì lạ.
“Nếu có thể khiến những người đó chấp nhận thì…”
“Khả năng cao là sẽ tạm thời lấy tài sản cá nhân của hội trưởng để bù vào.”
“Sau khi bù, thể nào cũng bị hỏi là định xử lý ra sao cho xem?”
Tức là sẽ hoàn trả lại tài sản, hay nộp vào lại như tiền quỹ hội học sinh.
“Dù sao cũng chỉ là ứng trước thôi, mong là mọi người sẽ hiểu.”
Tức là, dựa trên tiền đề sẽ được hoàn lại sau, hội trưởng sẽ tạm thời cho trường mượn từ tài sản cá nhân.
Chuyện này cũng chỉ có hội trưởng - người đang điều hành công ty riêng - mới làm được.
Mà nói vậy chứ, cá nhân Aki-kun cũng giàu chẳng kém đâu.
Lúc đó, giáo viên phụ trách bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Khi thấy chúng tôi, cô ấy giơ ngón tay cái lên và nở nụ cười.
“Biểu cảm đó… vậy là đàm phán thành công rồi nhỉ?”
“Chắc là vậy rồi. Chi tiết thì phải đợi hội trưởng quay lại đã.”
“Dù sao cũng là tiền cá nhân mà, từ giờ trở đi sẽ là chuyện giữa hội trưởng và nhà trường thôi.”
Giáo viên cố vấn đưa cho Aki-kun một tờ giấy rồi quay về bàn làm việc.
“Đó là gì vậy?”
“Là bản ghi rõ phương hướng xử lý sau này. Trước khi chuyển tiền, cũng có đoạn liên quan đến buổi họp giải thích với phụ huynh..”
“Quả nhiên vẫn phải giải thích với phụ huynh à.”
“Nếu không giải thích thì sẽ thành vấn đề lớn đấy.”
“Dù kẻ gây ra là một người đã bị đuổi học...”
“Phụ huynh của hắn cũng là tội phạm, nên càng phải rõ ràng.”
“Giờ nhắc mới nhớ, đúng là vậy thật…”
Có vẻ như giáo viên cố vấn vẫn còn việc dang dở, nên bật máy tính lên và quay lại với công việc của .
“Cô Aya ơi, cô Maki chơi xấu kìa!”
“Cái gì cơ?”
“Nghe nói hôm nay cô ấy hẹn hò với bạn trai đó.”
“Hừm hừm... Vậy lát nữa phải hỏi tội cho ra nhẽ nhé.”
Chuyện mấy người độc thân tụ tập tám chuyện lại khiến tôi cứ tưởng là đang bàn công việc không bằng.
Tôi và Aki-kun rời khỏi phòng giáo viên, ghé qua căn-tin.
Ở đó, hội trưởng và người phụ trách đang ngồi bàn gần cửa sổ, có vẻ như đang trao đổi gì đó.
“Tôi xin nhắc lại lần nữa, … chuyện phát hành vé theo cuốn thì đúng là không thể đâu.”
“Làm ơn, liệu có cách nào xoay xở được không…?”
“Không là không mà. Chúng ta đã thống nhất là chuyển từ phiếu ăn sang hình thức ghi nợ, chi trả bằng quỹ hội học sinh rồi. Giờ lại bảo không được nữa thì cấp trên của tôi sẽ không chấp nhận đâu ạ.”
Tôi chỉ mới nghe được từ đoạn giữa, nhưng có vẻ cuộc thương lượng đang bế tắc thì phải?
Tôi và Akira lại gần phía sau lưng hội trưởng để quan sát tình hình.
Nghe đối thoại thì hình như cả hai bên cứ lặp đi lặp lại một chỗ, chẳng có tiến triển gì mấy.
Hội trưởng thì cứ cúi đầu xin xỏ hết lời, còn người phụ trách thì một mực khẳng định là không thể.
Lúc ấy, Akira chuyển sang ngồi cạnh hội trưởng rồi nói:
“Nếu vậy, chúng tôi có thể mua trước khoảng ba tháng phiếu ăn được chứ?”
““Hả?””
Cả hội trưởng và người phụ trách đều ngớ người trước câu nói bất ngờ ấy.
“Hội trưởng, cái này.”
“À, ừ... Vậy là thành công rồi nhỉ.”
Aki-kun vừa đưa tài liệu cho hội trưởng vừa bắt đầu thương lượng lại với người phụ trách.
“Đổi lại, xin phép được ấn định giá trị tối đa của mỗi phiếu ăn là 500 yên. Nếu món ăn vượt quá mức đó, thì sẽ phải tính hai phiếu cho một phần ăn.”
“Chuyện đó là đương nhiên còn gì nữa?”
“Vậy sao? Vì em chưa từng dùng căn-tin bao giờ.”
“Nagakura-kun toàn mang cơm hộp mà.”
Tiện nói luôn, phiếu ăn ở trường tôi là loại phiếu có giá trị như tiền mặt, chỉ dùng được tại căn-tin.
Học sinh sẽ mua phiếu ăn tại máy bán phiếu, sau đó mang đi gọi món.
Số tiền sẽ được các cô phụ trách ở quầy xác nhận mỗi lần, nếu không đủ sẽ bị từ chối thẳng thừng.
Còn nếu đưa ra phiếu có giá trị cao hơn thì họ chẳng nói gì cả.
Dường như Aki-kun đang định bù đắp bằng số lượng phiếu ăn tương ứng nếu không thể phát hành vé theo cuốn.
Người phụ trách, vốn đang ngơ ngác, cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề.
“C-Chờ, chờ chút đã!”
…Không phải.
Thay vào đó là ánh nhìn kiểu “Cậu nghĩ mình là ai hả?” được phóng thẳng tới.
“Tôi sẽ không chờ nữa. Thời gian không có nhiều. Đến cả hội trưởng đã hạ mình cầu xin mà chị vẫn kiên quyết từ chối, thì tôi xin phép được đẩy nhanh cuộc thương lượng này.”
“Người thay đổi thỏa thuận trong khi đã đạt được thống nhất là bên cậu đấy chứ!”
“Chính vì vậy nên tôi mới nói là chuyển từ trả sau sang trả trước. Tôi nghĩ việc này đâu gây thiệt hại gì cho bên chị, đúng không?”
Dù bị lườm, Aki-kun vẫn điềm nhiên đáp lại.
“T-Tôi cần phải bàn lại với cấp trên đã…”
“Vậy chị có thể gọi cấp trên của mình đến được không?”
“A-Anh ấy… hiện không có mặt ở đây…”
“Vậy thì hẹn lại vào một buổi khác, phiền chị sắp xếp giúp tôi một cuộc gặp nhé?”
“......”
Thế là thế trận bị lật ngược hoàn toàn.
Ngay cả hội trưởng cũng chỉ im lặng đứng nhìn.
“Từ “không thể” giờ chuyển sang im lặng à? Mà vốn dĩ, tất cả chỉ là nói miệng thôi, đúng chứ?”
“Nói mới nhớ thì… đúng thật nhỉ.”
Giải thích một chút, vé ăn theo cuốn là kiểu bán nhiều phiếu một lần với giá rẻ hơn mua lẻ từng cái, ví dụ như mua 10 phiếu ăn lẻ thì hết 5.000 yên (mỗi phiếu giá 500 yên) nhưng mua theo cuốn thì sẽ mua luôn 10 phiếu chỉ với giá 4.500 yên. Câu nói ám chỉ những phụ huynh hay can thiệp sâu vào nhà trường. Thường kêu ca, phản đối hoặc yêu cầu thay đổi chính sách, hoạt động, sự kiện của nhà trường với lý do “vì học sinh”, “vì đạo đức”, “vì giáo dục”. Nhưng thực chất là áp đặt quan điểm cá nhân, thậm chí gây áp lực cho giáo viên, ban giám hiệu.