Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 45: Tồn tại chỉ để khoét sâu vết thương

Saki bỗng nhiên lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi.

“À, ông ơi. Cháu là Saki đây, lâu rồi không gặp ạ.”

Người ở đầu dây bên kia là cựu gia chủ của nhà Shiraki - ông nội của Saki, cha của cha cô, người hết mực cưng chiều cô cháu gái này.

“Ồ… Cô ấy làm thật kìa.”

“Xong đời rồi nhỉ. Tôi thành tâm cầu nguyện cho cậu đấy. Nam mô...”

“T-tại sao lại phải cầu siêu cho tôi chứ!?”

“Đến mức này mà cậu vẫn không hiểu ra sao?”

“Tôi có làm gì xấu đâu! Tôi chỉ nói chuyện xã giao thôi mà!”

“Vừa nói chuyện xã giao mà vừa dán mắt vào ngực của Shiraki-san đúng không?”

“……”

Saki đang kể lại cho ông cô biết cô đã thấy khó chịu đến mức nào.

Ông của cô rất cưng chiều cháu gái nên kiểu gì cũng “xử đẹp” đối phương cho xem.

Dù ông còn nhiều đứa cháu khác, nhưng Saki là trường hợp ngoại lệ, được nuông chiều một cách đặc biệt.

Cô không chỉ kể lại những chuyện khiến mình khó chịu, mà còn kể cả cuộc đối thoại vừa nãy của tôi nữa.

Cứ như đang tranh thủ “dìm” bên kia xuống để “nâng” tôi lên vậy.

(Không biết cô ấy nghe được từ đoạn nào, nhưng chắc là chỉ giả vờ đi vệ sinh để nấp bên ngoài nghe trộm thôi.)

Vì cửa hướng ban công đang mở, nên có thể cô ấy đã nấp ngoài đó.

Trong khi đó, cuộc chất vấn của Akari và Ichikawa-san vẫn tiếp tục.

“Im lặng à? Như thế là quá đủ để coi như mày đã làm chuyện xấu rồi đấy. Đó là shikan - nhìn trộm bằng ánh mắt, được tính là hành vi quấy rối tình dục rồi đấy.”

“Cậu nghĩ là con gái không cảm nhận được ánh mắt đó sao?”

“……”

“Nếu là người mình thích thì có thể chỉ thấy hơi ngại ngùng thôi, nhưng nếu là người không có cảm tình gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ngực thì chỉ cảm thấy ghê tởm thôi. Cảm giác như thân thể mình bị xem là mục tiêu ấy… Thế nên hãy chú ý đến ánh mắt của cậu đi. Ngay cả những nữ sinh lớp F vốn ‘phẳng’ nhất cũng nhận ra ánh mắt như vậy đấy..”

“Tớ không có phẳng đâu nhé!”

“So với Aoi thì cũng ‘phẳng’ thôi!”

“Grrrr. Dù nói mấy lời khó nghe vậy nhưng không thấy khó chịu chút nào… kỳ lạ thật.”

Cuộc gọi của Saki kết thúc đúng lúc Ichikawa-san đang nói về chuyện vòng một và đám nữ sinh lớp F xen vào, nên cũng may là không sao.

Nếu mà trễ thêm chút nữa thì kiểu gì cũng bị hỏi “Ở trường mấy đứa toàn nói mấy chuyện gì vậy hả?” cho xem.

Tôi liếc nhìn cô gái đang đứng một góc lẩm bẩm khó chịu, vừa nhìn vừa lên tiếng bênh vực.

“Tiêu chuẩn so sánh của Akari hơi sai rồi. Cô bé đó cũng ngang với Saki mà.”

“Ngang nhau? À… ừ, ra vậy. Chia buồn nhé.”

“Dù đang được an ủi mà chẳng thấy ghét chút nào… lạ thật.”

“Vì cậu ấy có bạn gái rồi. Cậu ấy chỉ quan tâm đến người mình thích thôi.”

“À, thì ra là vậy. Bảo sao không thấy ánh mắt kì lạ nào hướng về mình.”

Tôi đâu có nhìn chằm chằm đâu.

Chỉ là có vài người mặc đồ hè mỏng nên nhìn qua cũng đoán được kích cỡ thôi. 

Saki hiện giờ mặc cardigan màu xanh nhạt nên khó nhận ra lắm.

“Trong số này thì Aoi-chan là người lớn nhất nhỉ.” (Saki)

“Ugh…” (Ichikawa)

“Có người còn lớn hơn mà cậu vẫn nhìn ngực tôi thì thật khó hiểu đó, phải không?” (Saki)

“Nếu vậy thì tớ cũng nên dùng chiêu đó nhỉ? Như là… chọc thẳng hai ngón vào mắt chẳng hạn.” (Akira)

“Hiiii!” 

Tôi vừa nói xong thì Saki lên tiếng ngăn lại.

“Aki-kun không cần phải tự làm bẩn tay mình đâu. Chuyện này giải quyết xong rồi.”

“Vậy kết quả thế nào rồi?”

“Sau khi điều tra thì xác nhận rằng cậu ta không được công nhận là học sinh đặc cách. Vì đã lợi dụng trái phép chế độ này.”

“Cái…!?”

“Còn nói sẽ giới thiệu huấn luyện viên mới, bảo bọn mình đợi một chút.”

“Được rồi! Vậy là có thêm lợi thế nữa rồi. Dù đã vượt qua vòng loại nhưng vẫn luôn lo lắng mà.”

“T-trường công lập mà sao lại cho phép chuyện như vậy được chứ…”

“Ông tôi từng là nhà giáo đấy. Dù đã nghỉ hưu khi kế thừa gia tộc, nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ với nhiều người. Huấn luyện viên đó được ký hợp đồng bất hợp pháp, nhờ chiêu mộ của ông ta mà một con ếch đáy giếng như cậu mới có thể chuyển trường sang đây bằng diện đặc cách dù không có thực lực. Nói cho rõ nhé, trường chúng tôi không hề có chế độ tiếp nhận học sinh đặc cách dưới dạng chuyển trường. Không thể giống như các học sinh năm nhất trúng tuyển từ đầu. Việc đó chỉ thông qua nhờ thủ đoạn của hiệu trưởng tiền nhiệm. Đã là sai phạm thì phải chỉnh đốn. Hãy quay về trường cũ của cậu đi.”

“K-không thể nào! Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Toàn là dối trá!”

“Sao đến nước này rồi mà còn không hiểu? Cậu đã gian lận đấy.”

“Trường hợp của cậu ta cũng là nạn nhân thôi. Bị hiệu trưởng tiền nhiệm và huấn luyện viên hiện tại lợi dụng.”

Tôi hiểu ý Akari, nhưng lời của Ichikawa-san mới là chính xác.

Ngay sau đó, hội trưởng - người vẫn im lặng từ nãy - xen vào cuộc trò chuyện.

“Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ bị loại khỏi ban tổ chức hội thao. Tôi sẽ thông báo cho lớp F cử một nam sinh khác thay thế.”

“Đ-đợi đã, sao lúc nào cũng là tôi chứ!”

“Bởi vì cậu chẳng làm gì ra hồn ngoài việc tán tỉnh mấy cô gái đã có bạn trai. Hơn nữa, cậu còn cản trở các thành viên hội học sinh, khiến tiến độ công việc bị trì trệ. Một người như vậy không xứng đáng làm thành viên của ban tổ chức. Đến mức này rồi mà cậu vẫn không hiểu à?”

“!?”

“Cậu có biết không? Hội học sinh luôn phải gánh vác phần việc của người khác. Chúng tôi làm việc đến mức phải hy sinh cả thời gian ngủ nghỉ, tất cả là để các học sinh khác có thể vui vẻ tận hưởng sự kiện. Thế mà cậu lại phá hoại bằng cái nhu cầu được công nhận vớ vẩn của mình. Người khác ít ra cũng làm xong phần việc rồi mới ngồi nói chuyện, còn cậu thì chẳng làm gì cả, đúng không?”

“……”

“Hễ có chuyện gì là lại nhắm vào Shiraki-san. Cậu là gì đây? Vào đây chỉ để cưa cẩm cô ấy thôi à? Còn nói là muốn gia nhập hội học sinh nữa chứ? Với động cơ không trong sáng như vậy thì chỉ gây phiền phức thôi. Thu dọn đồ đạc và ra ngoài đi. Cậu chỉ tổ cản trở công việc của người khác.”

“Grr…”

Có vẻ như lời của hội trưởng thực sự có tác dụng.

Tôi nhìn quanh và chỉ thấy những ánh mắt lạnh nhạt.

Hắn chỉ cầm theo mỗi đồ đạc của mình, thì–

“À, và để lại toàn bộ tài liệu. Chúng tôi không thể để người ngoài làm rò rỉ thông tin nội bộ. Nếu cậu dám làm vậy, tôi sẽ kiện cậu. Dù có chạy đi đâu thì cũng đừng mong thoát khỏi luật sư của nhà Yuuki, hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Đang định rời đi thì hắn bị hội trưởng bồi thêm một đòn, tức giận ném xấp tài liệu rồi bỏ ra ngoài.

Hành động đó toát lên sự bất cần rõ rệt.

Tôi nhặt tài liệu lên và bắt gặp những dòng chữ khiến tôi thực sự thấy khó chịu.

“Hội trưởng… muộn mất rồi.”

“Hả? Ý cậu là gì?”

“Bị lộ rồi.”

“Hở?”

Trong đống tài liệu có một danh sách bí mật.

Bên trong ghi đầy đủ tên toàn bộ các tuyển thủ dự bị.

Có lẽ để khỏi quên nên bên cạnh còn ghi chú “đã liên lạc xong”.

“Số điện thoại này là của ai vậy?”

“Chắc là của đàn em cậu ta.”

“À… vậy là đã xuất hiện nội gián rồi…”

“Việc hắn không tham dự buổi gặp mặt có khi là do bị gọi đi lúc đó chăng?”

Khả năng đó là cao nhất.

Chắc do ngu nên hắn còn viết thẳng vào tài liệu.

Akari chưa hiểu tình hình nên hỏi Ichikawa-san:

“Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”

“À… là hôm nay này.”

“Hôm nay là ngày nghỉ hoàn toàn nên không ai đến câu lạc bộ cả.”

“Nếu vậy thì đúng như Nagakura-kun đã đoán.”

“Dù là kết quả chẳng mấy dễ chịu… nhưng đúng là vậy thật.”

“Chuẩn bị kỹ càng ghê…”

“Có lẽ vì hắn quá thật thà nên dễ bị xúi giục.”

“Trong ‘quá thật thà’ thì phần ‘ngu’ là nổi bật nhất đấy.”

“Nhưng cũng không sai mà. Học ban xã hội mà vốn từ chẳng có mấy.”

“Chuẩn ghê.”

Đúng là vì ngu nên mới dễ bị lợi dụng.

Dù có chuẩn bị đối sách kỹ lưỡng thì chúng cũng luôn tìm được sơ hở để chọc vào, đúng là phiền toái.

“Nếu vậy thì chỉ còn cách ứng biến linh hoạt thôi.”

“Đúng vậy. Phải đặc biệt chú ý khoản ăn uống nữa.”

“Còn phải chú ý không bị tấn công trên đường đi học nữa.”

“Việc chỉ nhắm vào học sinh năm hai khiến người ta bức xúc thật đấy…”

“Nhắm vào phiếu ăn của năm hai, chẳng lẽ bọn chúng không có cái ăn à?”

“Mỗi lớp chỉ có bốn suất, tổng cộng tối đa mười hai suất.”

“Món đắt nhất ở căn-tin cũng chỉ là suất cơm sườn chiên cỡ lớn, giá 1.000 yên.”

“Nếu tính cả những ngày có sinh hoạt câu lạc bộ mà ngày nào cũng ăn thì…”

“Một người có thể tiêu tối đa khoảng chín vạn yên.”

“Với mười hai người, tổng chi vượt quá cả một triệu yên đấy.”

“Ugh… Liệu có đủ tiền chi không?”

Hiện tại ngân sách đang bị thiếu hụt do hành vi biển thủ của tên kia.

“Hội trưởng?”

“Trong trường hợp này, nên giới hạn số lần dùng trong những ngày có tiết học. Phiếu ăn cũng nên chuyển sang dạng vé theo số lần. Đồng thời đặt giới hạn giá tối đa cho mỗi bữa là 500 yên. Vẫn có nhiều món ăn ngon trong mức giá đó, còn nếu muốn xa xỉ thì cũng có món giá 1.000 yên, những ai muốn ăn món đó thì có thể gộp nhiều vé lại dùng. Như vậy thì có thể họ sẽ dùng hết trong vòng ba tháng thôi nhỉ.”

“Nếu vậy thì ngay cả khi tính thử ngân sách cũng vẫn dư ra một khoản. Chứ theo phương pháp mà hắn đề ra thì tệ nhất là lễ hội văn hóa sẽ bị hủy.”

“““““Hả?”””””

Các thành viên ban tổ chức đều ngơ ngác vì không biết chuyện.

“Trong trường hợp này, có bị truy cứu trách nhiệm người bổ nhiệm không?”

Chỉ có trưởng ban kỷ luật là giữ vẻ mặt nghiêm trọng vì biết chuyện.

“Khó nói lắm. Vì đây là hậu quả của việc cựu thủ quỹ tự ý làm bậy mà.”

Hội trưởng cũng tỏ ra không chắc chắn với chuyện này.

Thế nên tôi kể lại nguyên văn sự việc.

“Phải rồi. Chi phí vận hành của trang web ẩn - nơi toàn trường viết đủ trò linh tinh - đã bị trích từ quỹ hội học sinh một cách tự ý. Vì làm mà không có quyết định của hội trưởng, nên toàn bộ trách nhiệm là của kế toán đã bị đuổi học.”

“““““Hảaaaaa!?”””””

Chà, làm người ta choáng váng ghê.

“Cậu nói vậy thì chị cũng mừng, nếu được cho phép bù đắp theo dạng ngoại lệ thì chị sẽ dùng tài sản cá nhân của mình để chi trả thôi.”

“Nhưng mà phía nhà trường có đồng ý không thì thành thật mà nói là hơi khó. Vì phải lo toàn bộ các sự kiện trong khuôn khổ ngân sách hiện tại mà.”

“Vậy thì những khoản có thể cắt giảm chỉ còn cách cắt giảm thôi à.”

“Chuyện này đúng là kinh khủng thật đấy?”

“Thật sự là khủng khiếp luôn.”

“Biển thủ thế này chẳng phải tội phạm còn gì!”

“Nhưng mà nếu là chi phí vận hành trang web ngầm đó thì…”

“Ah… Thế thì bọn mình cũng thành tòng phạm rồi còn gì!”

Có lẽ đó cũng là một trong những mục đích của hắn.

Vì cần thiết cho học sinh nên mới lập ra.

Nếu là từ quỹ hội học sinh thì không thấy tội lỗi nữa.

Nhưng cái luật tự chế kiểu đó làm sao mà chấp nhận được.

“Người dùng chắc chắn cũng có liên quan, nhưng vấn đề lớn nhất là ở phía kẻ đã tự ý dùng kinh phí mà không có sự cho phép của hội trưởng và nhà trường. Nhiều người dùng vốn tưởng rằng đó là trang được tự bỏ tiền cá nhân để duy trì, nên có thể coi như họ cũng bị lừa. Nếu trong thông báo có ghi rõ rằng chi phí vận hành lấy từ quỹ hội học sinh thì những người dùng biết chuyện mà vẫn đăng bài có thể cũng đồng phạm, nhưng vốn dĩ chẳng có cái nào như vậy.”

“À, nói vậy thì cũng đúng ha.”

“Những chỗ khác thì có ghi rõ đúng không?”

“Ừ, nhưng đó là do Aki-kun quản lý mà.”

“““Hảaaa?”””

Dù sao thì…

“Cả vụ biển thủ này cũng phải trao đổi lại với thầy cố vấn thôi.”

“Ừ. Còn phụ thuộc vào việc nhà trường sẽ đánh giá thế nào nữa.”

“Nếu để phát sinh rắc rối thì về sau sẽ càng khó giải quyết, nên cần phải làm sớm.”

“Dù nặng nề nhưng cũng phải làm thôi.”

Cũng như lúc vụ việc lần đầu bị phát giác, chúng tôi lại phải báo cáo và xin ý kiến.

Ở đây “任命責任” (trách nhiệm bổ nhiệm) là trách nhiệm của người đã lựa chọn hoặc chỉ định một ai đó vào vị trí. Nếu người được bổ nhiệm (ở đây là cựu thủ quỹ) gây ra rắc rối lớn, thì người bổ nhiệm có thể phải chịu trách nhiệm vì đã “chọn sai người”.