Sau khi cùng Aki-kun giải quyết vấn đề ở căng-tin, tôi quay trở lại phòng họp.
Trong tình trạng hiện tại, khi chưa hoàn thành được một nửa công tác chuẩn bị mà thời gian tan học thì đã cận kề, thì...
“Tại sao anh lại quen với cái loại con gái như vậy chứ!?”
Ngay khi cánh cửa mở ra, tiếng hét của Amagoi vang lên khắp phòng.
Phía bên phải cánh cửa, tôi thấy Aoi-chan đang trong tư thế cảnh giác, bám chặt lấy Nikawa-kun với vẻ mặt bối rối.
Phía bên trái là Amagoi - người đang gườm gườm đe dọa Aoi-chan. Tôi và hội trưởng liếc mắt trao đổi rồi cùng thở dài ngao ngán.
“Hết chuyện này đến chuyện khác…”
“Chị sẽ đi gọi Haru , cậu ấy đang ở phòng ủy ban kỷ luật.”
“Xin lỗi nhé, phiền chị rồi.”
Chị của Amagoi hiện đang không có mặt trong phòng họp.
Hội trưởng thì hướng về phía phòng Ủy ban kỷ luật, chắc là để họp bàn gì đó với phó hội trưởng.
Còn tôi thì tiến lại gần Amagoi và lên tiếng nhắc nhở.
“Này này, nếu cậu phá rối việc chuẩn bị thì hãy về đi.”
“Đừng cản trở tôi! Đây là chuyện giữa bọn tôi!”
“Hừm. Người đang cản trở là cậu mới đúng đấy, biết không?”
“Cái gì cơ!?”
Vốn dĩ, giữa tôi và Amagoi chẳng hòa thuận gì cho cam.
Tuy chưa đến mức gọi là bất hòa, nhưng chỉ cần mặt chạm mặt là y như rằng cãi nhau.
Mà nói đúng hơn thì Amagoi toàn tự ý gây sự thôi, nhưng nếu đã lỡ dính dáng thì tôi cũng chẳng muốn phải gây gổ làm gì.
Nhờ ơn cô ta, bầu không khí đang vui vẻ lập tức tan biến như sương mù.
Tôi, với tâm trạng đang bực mình, liền chỉ tay ra phía cửa:
“Amagoi, về nhà ngay cho tôi!”
“Cậu vừa gọi tôi là Amagoi đó hả!?”
Tôi bảo cô ta về, nhưng đúng là như đổ dầu vào lửa.
Đúng kiểu một cô gái lên cơn cuồng loạn vì tình yêu vậy. Một người con gái lạc lối trong tình yêu mà cái tên cũng phản ánh đúng con người.
Cuộc khẩu chiến giữa tôi và Amagoi ngày càng căng thẳng, nhưng vì nhận được ánh mắt "làm gì đó đi" từ Aki-kun nên tôi đành nắm lấy cổ tay Amagoi kéo đi.
“Từ giờ tôi sẽ gọi cô là tiểu tam!”
“Ai là tiểu tam hả!?”
“Amagoi.”
“CÁI GÌ!?”
Tiện tay kéo cô ta đi, tôi tiện thể tân trang luôn cái biệt danh. Dĩ nhiên, cô ta gào lên tức tối… theo một nghĩa khác.
“Cái bản chất hiện tại của cô đã là tiểu tam rồi còn gì.” (Câu này Saki nói Amagoi)
“Cậu nói cái gì hả–!?”
Bị nói trúng tim đen mà gào lên thì đúng là... không biết xấu hổ?
“Hai người đó đã vượt qua việc yêu xa để đến với nhau đấy. Không ai có quyền chen ngang vào giữa họ cả.”
Tôi cũng từng yêu xa rồi cuối cùng… tuy không đi đến quan hệ thể xác, nhưng đã bắt đầu hẹn hò.
Chính vì vậy, tôi hiểu rất rõ cảm xúc của Aoi-chan - người cũng từng trải qua chuyện tương tự.
Chỉ có điều, sau đó tôi mới nhận ra, yêu xa là chuyện mà việc từng trải hay chưa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cách người ta nhìn nhận nó.
“Thì sao chứ!?”
“Cậu không hiểu được điều đó thì thật sự rất kỳ lạ đấy.”
“Yêu xa chẳng phải thứ kiểu gì rồi cũng tan vỡ sao!? Thay vì cố chấp với một mối quan hệ chưa biết có bền vững hay không, thì bắt đầu một tình yêu mới còn thiết thực nhiều!”
Câu nói đó như một mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Mà phải nói đúng hơn là, khiến tôi muốn nổi đóa mới đúng.
(Mối quan hệ của tụi tôi đâu còn ở giai đoạn tình cảm mới chớm nữa mà cô dám phán xét?)
Bình thường thì tôi sẽ gào lên mắng lại, nhưng vì sợ làm ảnh hưởng đến hình tượng, nên lần này tôi cố giữ bình tĩnh.
“Vậy, cậu đang ngụ ý rằng người cậu cho là 'tình yêu mới' chính là bản thân cậu đấy à?”
Tôi vừa giữ chặt tay cô ta, vừa lườm thẳng rồi hỏi.
“K-Không… không hẳn là như vậy… nhưng mà… ưm….”
Một cô gái đang yêu thực sự đang đứng trước mặt tôi.
Có tình cảm, nhưng không đủ can đảm để tỏ tình.
Dù vậy, vì không vừa mắt nên vẫn xen vào mối quan hệ của người đó, ngay cả khi việc đó có thể khiến bản thân mất điểm.
(Mình có cảm giác cô ta chỉ đơn thuần muốn đứng từ xa mà dõi theo như thể theo dõi thần tượng vậy.)
Tôi chợt thấy bầu không khí lúc này chẳng khác gì mấy cậu con trai trước đây.
(Mà cũng chẳng phải chuyện để kẻ không dám bước tới được phép lên tiếng.)
Dù sao đi nữa, tôi vẫn giữ chặt tay Amane Koi - cô gái giờ đây đã mất đi ánh sáng trong mắt và dắt cô ấy ra ngoài.
“Trước mắt, vì cậu đang cản trở việc chuẩn bị, nên hãy về đi.”
“……”
Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ phản ứng lại, nhưng không hiểu đầu óc đang bay bổng ở đâu mà cuối cùng tôi lại có thể kéo được cô ta ra hành lang.
Và thế là tôi đóng cửa lại, giả vờ như chưa từng thấy gì hết.
“Rồi, ồn ào vậy đủ rồi, tiếp tục công việc thôi.”
“Phải rồi. Mọi người, xin lỗi vì làm phiền.”
“M-mấy chuyện thế này, giao cho Saki xử lý là tốt nhất nhỉ.”
“Đúng vậy. Quả không hổ danh lớp trưởng của chúng ta.”
Ngay khi vừa xử lý xong mọi chuyện, lại từ trên trời rơi xuống thêm vụ Amane Koi.
Rốt cuộc là ai, bằng cách nào, đã gọi cô ta đến đây vậy?
Đúng lúc đó, tiếng mắng của chị gái cô ta vang vọng từ hành lang.
“Hôm nay không phải em định về ngay sau khi xong việc ở câu lạc bộ à?”
“Chị… à, chị Haru, cái đó là…”
“Nghe nói em đã quát mắng bạn thư ký đúng không?”
“Cái đó là…”
Cái không khí này… chẳng lẽ cô ta định giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chị gái?
Bị chị gái dằn mặt, Amagoi - Amane Koi - chỉ biết lí nhí xin lỗi mà chẳng cãi được câu nào.
“Chỉ xin lỗi thì không giải quyết được vấn đề đâu!”
Sau giọng trách mắng của chị gái (Haru), thì giọng của hội trưởng xen vào hòa giải cũng vang lên.
“Thôi thôi, đến đó là đủ rồi. Vẫn còn công việc phải làm nữa mà.”
“Rie... Ừ, cũng đúng nhỉ.”
Sau khi dàn xếp xong, hội trưởng bắt đầu xử lý tình huống một cách bình tĩnh.
“Còn em nữa, nếu không có việc gì với ban tổ chức thì hãy về đi. Trong này chỉ có người có liên quan mới được phép vào thôi.”
Việc để người ngoài vào trong trường hợp này là điều nên.
Chúng tôi từng bị kẻ lạ xâm nhập nhiều lần, thậm chí bị cả người bên trong phản bội nữa.
Và rồi, không rõ nghĩ gì sau khi nghe vậy, Amagoi bất ngờ lên tiếng:
“V-vậy thì, Nikawa cũng là người không liên quan, em có thể dẫn cậu ấy về luôn được không ạ?”
“……”
Một câu nói khiến hội trưởng và chị gái cô ta đều rơi vào im lặng.
Quả thật, vẫn còn một người không liên quan khác ở đây.
Khi bị nhắc đến chuyện này thì đúng là không còn gì để biện hộ.
Tôi liếc nhìn Aoi-chan, thì thấy cô ấy liên tục lắc đầu nguầy nguậy.
"Lúc này mà còn gọi tên tôi ra à..."
Nikawa-kun nổi gân xanh trên trán, trông cực kỳ bực tức.
Cậu ta có vẻ như sắp lao ra hành lang đến nơi rồi ấy.
“Không được về đâu đấy?”
“Tớ không về đâu. Tớ không thể bỏ dở giữa chừng như vậy được.”
“Tốt quá rồi. Nhất định phải giữ lời đấy nhé!”
Một bên là hành lang căng thẳng đến ngột ngạt, một bên là bầu không khí phòng họp ngập sắc hồng.
Ngay lúc đó, có vẻ đã đắn đo khá lâu, hội trưởng cuối cùng cũng lấy hết can đảm để lên tiếng phủ định.
“Không, Nikawa-kun là người có liên quan nên không thể để em đưa đi được”
“Cái–! Tại sao chứ!? Cậu ấy có tham gia ban tổ chức đâu!”
Ừ thì, đúng là cậu ta không tham gia thật.
Ngoại trừ những học sinh câu lạc bộ được ra về sớm, những người còn lại không tham gia.
“Nikawa-kun lần này chỉ tham gia tạm thời thôi, nên bọn chị đã quyết định để cậu ấy hỗ trợ. Nhưng yên tâm đi, mấy lần chuẩn bị tiếp theo cậu ấy sẽ không dính dáng gì cả.”
“Tại... tại sao lại như vậy…”
Lý do chính là thiếu nhân lực.
Cũng tại cái tên rảnh hơi nào đó đã bỏ về.
“Cậu ấy chỉ đơn giản là người được đưa vào thay cho Menhan Yurui-kun đã rời đi thôi.”
“Menhan Yurui…”
Giờ nhắc mới nhớ, đúng là có cái họ như vậy.
Đúng như cái tên, cậu ta đúng là kiểu người "lỏng lẻo" mọi thứ rồi.
Lúc đó, chị gái Amagoi nghi hoặc hỏi cô ấy một câu:
“Mà nè, làm sao em biết được vị trí phòng họp vậy? Mỗi lần đều tổ chức ở chỗ khác nhau mà, thông tin thì chỉ chia sẻ trong nhóm các thành viên liên quan thôi?”
Ừ nhỉ, nghĩ mới thấy cũng đúng thật.
Bọn tôi vẫn luôn dùng nhóm chat của ủy ban tổ chức hội thao để liên lạc.
Do phát trên loa toàn trường dễ bị lộ thông tin, nên mới phải dùng cách đó.
Việc sử dụng phòng sau giờ học như thế này cũng là được giáo viên ngầm cho phép.
Bị hỏi, Amagoi chỉ lí nhí trả lời.
“Ừm... là do Menhan Yurui-kun nói cho em biết ạ.”
““……””
Không hiểu sao cậu ta lại chỉ toàn làm mấy chuyện phá hoại thế nhỉ?
Cả hội trưởng và chị gái cô ấy đều cạn lời trước câu trả lời đó.
Cậu ta nghĩ mình là ai mà tự rút lui rồi gửi người khác đến làm phiền?
Người được cử tới chẳng phải để lấp vào khoảng trống mà cậu ta bỏ lại sao?
Chưa kể, trước đó cậu ta còn chẳng làm được bất cứ việc nào.
“Chuyện này phải để giáo viên chủ nhiệm lớp F lên tiếng mới được.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Phải cho cậu ta một bài học về nghĩa vụ bảo mật mới được.”
Dù sao thì, tôi cũng không nghĩ cậu ta là kiểu người sẽ tỉnh ngộ chỉ sau một lần thuyết giảng đâu.
Vì đúng như cái tên, đầu óc có vẻ cũng “lỏng lẻo” y như vậy.
Thế là Amagoi đành lủi thủi ra về trong tâm trạng không mấy vui vẻ.
Còn lại chúng tôi thì bắt tay vào khâu hoàn thiện cuối cùng chỉ trong vài chục phút–
“““Xong rồi!!”””
Giờ chỉ còn phần chuẩn bị cho ngày trước hôm sự kiện.
Vì phần lớn dụng cụ cần thiết đều giống như mọi năm nên số lượng cũng không nhiều.
Chỉ có những thứ liên quan đến cuộc thi “mượn đồ” và các thay đổi trong một số luật lệ là cần chuẩn bị riêng thêm thôi.
Những vật dụng lớn thì đã được cất trong kho thiết bị, nên ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra tình trạng.
Việc đó là do ban chấp hành hội học sinh phụ trách, nên ban tổ chức không cần tham gia.
“Nhớ đừng để quên đồ đạc gì nhé, mọi người!”
“““Vâng ạ!”””
Các thành viên ban tổ chức sau khi hoàn thành công việc liền lần lượt rời khỏi phòng.
Còn Nikawa-kun thì đang đợi Aoi-chan, người vừa thu dọn xong.
“Về thôi nào.”
“Ừm!”
Hai người họ cùng nhau ra về, còn hội trưởng và mọi người thì tiến hành kiểm tra khóa cửa.
"Đã khóa xong. Không bỏ sót gì."
"Nếu như mọi năm thì đâu có ở lại trễ vậy."
"Năm nay thì lắm người phá đám quá mà."
"Cũng đành chịu thôi. Có quá nhiều vấn đề phát sinh."
Tôi và Aki-kun cũng liếc nhìn hội trưởng rồi rời khỏi phòng.
“Chỉ có mấy vật dụng là phải mang trả về phòng hội học sinh.”
“Ừ ha. Nhớ mang cả những thứ đã chuẩn bị theo nhé.”
Trên đường, chúng tôi ghé qua phòng hội học sinh rồi dọn dụng cụ vào kho kế bên.
Dù khóa kho không được an toàn lắm, nhưng cũng không còn nơi nào khác để gửi.
Không thể để đồ lại phòng họp, nên đành vậy.
Lúc đó, Aki-kun lên tiếng–
"Phải làm thế này..."
Cậu ấy gắn thứ gì đó vào ổ khóa.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Thay ổ khóa."
"...Hả?"
Cái đó... được phép à?
Aki-kun đưa tôi xem một tờ giấy.
"Được nhà trường cho phép rồi đấy. Thật ra, ngày mà tớ được nhận vào hội học sinh, vì thấy chuyện này không yên tâm lắm nên tớ đã nộp đơn xin phép rồi. Dù sao cũng là chỗ cất giữ thiết bị, nên tớ hỏi là có thể thay khóa được không."
"Ra là vậy..."
"Quản lý hệ thống hình như cũng phụ trách quản lý thiết bị luôn, nên đã cấp giấy phép cho tớ như thế này. Khóa thì giống loại dùng cho chung cư. Tớ đang gắn cái mà mình chuẩn bị sẵn vào."
"Khoan đã, cái đó không có lỗ khóa à?"
"Có chứ. Nếu không thì lúc có sự cố làm sao không xử lý được."
"Ra là vậy..."
Aki-kun thao tác thành thục, nhanh chóng cố định xong ổ khóa mới.
Cuối cùng, cậu ấy giơ điện thoại lên quét để kiểm tra hoạt động.
Tôi tưởng là loại dùng thẻ từ, nhưng điện thoại cũng có thể dùng để khóa và mở được.
“Phải cài ứng dụng chuyên dụng vào điện thoại của hội trưởng nữa.”
“Ồ, có cả ứng dụng riêng cơ à?”
“Ừ thì. Cũng gần như là do tớ phát triển mà.”
“Ể?”
Aki-kun phát triển á?
Đó chẳng phải là chuyện rất đáng nể sao?
Cái ổ khóa điện tử ở nhà tôi hiện tại - được lắp đặt từ trước khi tôi chuyển đến - hóa ra lại bắt nguồn từ Aki-kun à?
Tôi vòng ra sau lưng Aki-kun, ôm chầm lấy cậu ấy rồi thì thầm:
“Aki-kun, sau này... nhớ kể hết cho em nghe đấy nhé?”
…Tôi cứ để cảm xúc lấn át rồi lao vào ôm chầm lấy cậu ấy.
Tôi thấy rất hạnh phúc. Cảm giác yêu thương cứ dâng tràn đến không thể kìm được.
“Ơ, ừ... được rồi, nhưng đừng ép ngực vào người anh như thế…”
“Ép tí cũng không làm sao đâu. Có mất mát gì đâu, đúng chứ?”
“Th-thì… đúng là không mất gì thật…”
Trong lòng thì vui chết đi được mà cứ giả bộ.
Tôi cứ thế ôm chặt lấy Aki-kun, cảm nhận nhịp tim và mùi hương quen thuộc từ cậu ấy, để xoa dịu đi mệt mỏi sau một ngày dài.
Nhờ đó, dường như những căng thẳng thường ngày mà tôi có “tự giải tỏa một mình” cũng chẳng xoa dịu được.
Aki-kun vừa khóa cửa vừa xoay người lại, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Phần còn lại để về nhà rồi nói tiếp. Giờ vẫn đang ở trường đấy.”
“Ừm… đúng ha. Em hiểu rồi.”
Chị gái của Amagoi (Amane Koi) “Yurui” (ゆるい ) có nghĩa là lỏng lẻo, dễ dãi. Câu gốc “お陰で一人エッチでは拭えない普段のストレスが解消されるようだよ。” dịch nôm na là “Nhờ đó, dường như có thể giải tỏa được những căng thẳng thường ngày mà việc thủ dâm cũng không thể xoa dịu được.”