Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 42: [Shiraki Saki] - Đứa trẻ có vấn đề thì hành động không thể dự đoán

Các nữ sinh đột nhập trong lúc chuẩn bị cho hội thao đã bị ban kỷ luật thẩm vấn rồi giao lại cho cảnh sát.

““Tại sao lại thành ra thế này chứ.””

“Nếu muốn trách thì hãy trách cái tên tội phạm đứng sau xúi giục, cái kẻ đã từng xâm hại phụ nữ ấy”

““Hu hu.””

Có vẻ như lý do bọn chúng xâm nhập là để phá hoại và xác nhận xem món quà do tên kia để lại có thật sự được hiệu quả không.

Thật khó hiểu là dù đã bị cảnh sát bắt, tên đó vẫn có thể liên lạc với bên ngoài. Có lẽ họ đã trao đổi gì đó trong lúc thăm gặp.

Đến mức này thì chỉ có thể coi chúng là những kẻ phiền phức mà thôi.

Ngoài ra, thành viên còn lại của nhóm Wadachi được xác định là người thân của một học sinh năm ba đang lưu ban.

Các tiền bối đã kể cho chúng tôi nghe về cô ta.

“Giả sử có trừng phạt thì cũng chỉ ở mức cảnh cáo nghiêm khắc thôi nhỉ.”

“Cũng đâu phải trộm cắp gì. Kể cả có lấy được thông tin thì nếu không có thiệt hại thực tế thì cũng không bị coi là tội phạm.”

“Mà nói đúng hơn là hành động của họ quá khó hiểu. Giống như một kẻ phản diện điều khiển mọi người từ trong bóng tối ấy.”

““Giờ nghĩ lại thì, giống thật đấy.””

Chúng tôi vừa nhìn theo chiếc xe cảnh sát đi xa, vừa quay lại phòng họp ở khu nhà đặc biệt.

Khi đó, hội trưởng để ý đến chúng tôi và đưa mấy tờ giấy.

“Vì có người khả nghi đột nhập nên chúng tôi đã sửa đổi chút ít về nội dung luật lệ.”

“““Sửa đổi luật lệ sao?”””

“Vì phần thưởng đã lỡ tiết lộ nên không thể đổi được nữa, nhưng tôi đã sửa luật của phần chạy tiếp sức nam nữ hỗn hợp. Trong luật cũ không có phương án ứng phó khi có người nghỉ do ốm. Nên gấp rút quyết định chọn hai vận động viên dự bị.”

“Việc sửa luật là vì có gì xảy ra sao?”

“Tài liệu thu được từ mấy cô gái đột nhập đó. Bên cạnh cột tên đại diện mỗi lớp có mấy dòng ghi chú kỳ lạ”

“““Ghi chú kỳ lạ?”””

Cái đó là gì vậy?

Aki-kun đã nhận tài liệu từ phó hội trưởng.

(Nhìn qua thôi đã thấy tả tơi rồi. Phải làm gì thì mới thành ra nát bét thế này chứ?)

Có khi lúc thu hồi đã xảy ra giằng co.

Aki-kun nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc bên cạnh tên đại diện và ngẩn người ra.

Đó là một chuỗi ký tự nguệch ngoạc, khó hiểu, được viết bên cạnh tên lớp năm 2 khoa Tự nhiên.

“Sao chỗ này lại là tiếng Đức vậy?”

“Quả nhiên là tiếng Đức à. Chị cũng đọc được một phần, nhưng chữ xấu quá.”

“Thật khó hiểu là mấy cô gái đó lại có thể viết tiếng Đức. Nhìn họ không giống người thông minh gì cho cam.”

“Chắc là vừa nhìn sách từ vựng vừa chép vào thôi.”

“Nếu là sách từ vựng thì cũng có thể bắt chước viết vào được. Mặc dù chính tả có sai chút.”

“Thế, rốt cuộc nó viết gì vậy? Chị chỉ đọc được từ 'nghỉ ốm'.”

“Còn lại là 'bong gân', 'bầm tím', 'gãy xương', và 'đau bụng'.”

“Hả… tức là?”

“Chắc họ định làm gì đó để loại khối Tự nhiên ra khỏi cuộc thi. Chắc họ định đưa thứ này cho ai đó thực hiện.”

Tại sao lại phải làm đến mức đó?

Họ muốn thắng đến mức nào cơ chứ?

“Chắc là định khiến người khác bị thương bằng cách chơi xấu. Có phần thi nào dễ hành động mờ ám không?”

“Nam thì có trò đánh ngã cột (bo-taoshi) với đấu ngựa giả (kibasen); nữ thì là ném bóng vào rổ (tamaire) và lăn bóng khổng lồ (tama korogashi)… Mà sao toàn dính đến bóng thế nhỉ?”

“Chắc vì đây là những môn được hội học sinh các khóa trước quyết định chăng?”

“Vậy thì cần cảnh giác đặc biệt với các môn đó rồi.”

Muốn thắng đến mức sẵn sàng gây thương tích cho lớp khác thì thật quá đáng.

“Vì lớp trưởng ngoài các ủy viên ra thì chẳng ai biết mặt, nên nếu họ đột nhập vì nhắm đến chuyện đó thì…”

“Có khả năng phía sau chúng có những học sinh khác đóng vai ‘đàn em’ đấy. Cần phải đề phòng việc này.”

“Nghe chữ ‘đàn em’ tự dưng liên tưởng đến mấy tên bất hảo thảm hại nhỉ?”

“Thì thực tế đúng là bất hảo, nên cũng chẳng có gì lạ. Bề ngoài thì ai cũng có thế đóng vai học sinh gương mẫu mà.”

“Nói vậy thì đúng thật. Hắn ta cũng từng giả vờ như vậy còn gì.”

Vậy thì đàn em của hắn là những học sinh không liên quan gì đến ủy ban.

Bởi nếu đàn em trong ủy ban có biểu hiện khả nghi thì sẽ bị cảnh giác, nên hắn mới sai học sinh trường khác đến đây.

“Vậy còn vụ ‘đau bụng’ thì sao? Có phải là định trộn gì đó vào đồ ăn uống không? Loại trừ trường hợp đau bụng kinh nhé.”

“Nếu gây ra ngộ độc thực phẩm thì cả hội thao có thể bị hủy, nên chắc họ sẽ không nhắm vào đó đâu.”

“Với mục tiêu là giải thưởng thì việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Dù vậy vẫn cần cảnh giác, nên hôm đó chỉ để căn-tin mở bán đồ ăn thôi nhé.”

“Vậy để em lo chuyện này. Nhóm mang cơm hộp cũng sẽ mua tại căn-tin.”

“Nghĩ theo một cách nào đó thì việc mấy người kia đột nhập cũng là ‘cái may trong cái rủi’ nhỉ?”

“Đúng vậy. So với việc đến ngày thi mới phát hiện chỉ còn lớp Văn thi đấu thì tốt hơn nhiều.”

“Những hành vi coi thường luật lệ như vậy phải bị xử lý nghiêm khắc!”

““““Rõ!””””

Chỗ đó thì phải làm triệt để.

Vì nếu không công bằng thì mọi thứ sẽ vô nghĩa.

Lúc đó, Aoi-chan tỏ vẻ tò mò rồi lên tiếng:

“Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như lớp Tự nhiên ít người chạy nhanh nhỉ? Gần như toàn thiên về lớp Văn đúng không? Cả CLB điền kinh cũng thế.”

“Đúng rồi. Trừ trường hợp ngoại lệ là Saki-san.”

“Sao chỉ mỗi em lại bị chỉ đích danh vậy chứ!?”

Hội trưởng! Em thấy câu đó hơi xúc phạm đó nha!?

“Ừ, trừ Saki-san là trường hợp ngoại lệ.”

Nói lại lần nữa luôn á!?

Thật là bất lịch sự mà!

Hội trưởng lờ tôi đi rồi ngồi trước máy tính xem kết quả đo thể lực.

“Lớp tự nhiên thì… đúng là ít học sinh chạy nhanh thật.”

“Nhiều bạn chạy chậm à. Biết vậy thì lẽ ra lớp Văn cũng không đến mức muốn thắng bằng mọi giá chứ?”

“Lẽ ra là vậy, nhưng đó không phải là ý kiến chung nên cũng khó nói.”

“Ý kiến chung à… nghe vậy thì cũng chẳng cãi được gì.”

“Nhìn vào kết quả kiểm tra thể lực thì nữ nhanh nhất là Saki-san.”

“Đúng là quá khứ từng làm chân chạy vặt khắp nơi cũng có kết quả ha.”

“Công nhận Saki-san cũng có thể lực trâu thật đấy.”

Thôi, muốn nói gì thì nói đi! Hic hic.

“Nam nhanh nhất là Nikawa-kun của lớp E.”

“Quả nhiên là Akari đứng đầu à.”

“Dĩ nhiên rồi!”

“Aoi-chan. Hôm đó cậu ấy sẽ là đối thủ đó?”

“Thì sao nào. Hôm đó em chỉ cổ vũ mỗi mình cậu ấy thôi!”

“Ủa, cô bé này nói trắng ra là sẽ phản bội công khai luôn đấy à?”

“Ichikawa-san là vị hôn thê của Akari mà.”

“Hôn thê á? Vậy là Koi thất tình chắc rồi.”

“““Thất tình?”””

À, Amagoi đang yêu đơn phương Akari-kun.

Tiếc thật, hai người họ đã ở một mối quan hệ còn vượt trên cả người yêu, nên giờ không thể cướp đi được nữa.

Quay lại chuyện chính đã.

“Người về nhì là nam lớp C. Theo thứ tự chậm dần, Nagakura-kun xếp thứ tám.”

“Hạng tám? Aki-kun á?”

“……”

Nghe vậy, tôi thấy rất khó hiểu.

Người này nói gì thì nói cũng là kiểu khỏe đến mức kỳ quặc.

Dù thường ngày giấu kỹ nên khó nhận ra, nhưng cậu ấy có thể lực tương đương Akari-kun.

Không thể nào cậu ấy theo kịp luyện tập bóng rổ cùng Akari-kun mà lại xếp sau.

Tôi nở nụ cười rồi hỏi Aki-kun.

“Aki-kun, hôm đo thể lực, cậu có nghiêm túc không?”

“C-cái gì cơ?”

“Cậu có nghiêm túc không? Không phải làm qua loa đấy chứ?”

“Tớ không nhớ rõ nữa.”

“Cậu không lừa được mắt tớ đâu nhé? Người theo kịp được buổi tập của Akari-kun thì làm sao mà chạy chậm được chứ?”

“À… giờ nghĩ lại thì đúng là vậy nhỉ!”

Aoi-chan cũng thấy buổi luyện tập sáng nay mà.

Nếu tôi là quái vật thể lực thì Aki-kun còn hơn cả thế.

Nghe thấy cuộc trò chuyện, các bạn cùng lớp A bắt đầu phản ứng.

“Cậu tập với ACE của CLB bóng rổ á? Cái đó chẳng phải… À! Tiết thể dục hôm đó sao!? Cậu đã làm cái gì thế hả!”

Các nam sinh nhớ lại tiết thể dục lần trước.

Chính từ hôm đó mà cuộc chiến tuyển mộ bắt đầu.

“Tại sao lại giấu bọn này chứ!”

“Nhớ là lúc đó còn lừa thầy bằng động tác giả thì phải.”

“Tại sao tao lại quên mất chuyện đó chứ! Tao ngu thật!”

Chỉ những người từng tham gia tiết học đó mới nhớ lại.

Trong số các ủy viên thì chỉ có mấy cậu con trai lớp C, những người đã tham gia tiết học chung, là có phản ứng.

“Vậy thì, người dự bị của lớp A là Saki và Nagakura-kun!”

“Ê, khoan đã! Không phải chuyện đó cần bàn bạc với cả lớp à?”

“Aki-kun cũng tự nói còn gì, người chạy nhanh nhất là ưu tiên hàng đầu mà.”

“Ư… ờ, thì đúng là vậy nhưng…”

“Thôi mà, miễn là hôm đó không có chuyện gì xảy ra thì cứ thoải mái đi.”

“Đúng đấy. Miễn là Miki không bị đau bụng thì Saki cũng không cần chạy đâu.”

“Câu đó chẳng phải là tự cắm flag à?”

Akira có nói gì đó, nhưng các ủy viên chẳng thèm để tai.

“Vậy là đã quyết định xong hai vận động viên dự bị của lớp 2-A.”

“Còn lại là các lớp khác thôi nhỉ?”

“Đúng vậy. Nhưng vì đây là tình huống khẩn cấp, nên sau khi quyết định thì phải giữ bí mật.”

“Bí mật là không cho lớp khác biết đúng không?”

“Đúng thế. Vì không biết thông tin sẽ rò rỉ kiểu gì. Nhất là khi đã có bằng chứng cho thấy ai đó có ý định làm người khác bị thương.”

“Đúng là cần phải làm vậy. Thà chuẩn bị kín đáo còn hơn để tới ngày thi rồi mới nhốn nháo.”

“Với lại, nếu có ai đó cứ la ó kiểu ‘lớp Tự nhiên nghỉ đi, người bị thương đừng chạy nữa’ thì coi như lộ mặt đàn em của hắn rồi.”

“““Chuẩn luôn.”””

Nếu là đàn em của hắn thì mấy câu nói ác ý kiểu đó cũng chẳng ngạc nhiên.

Dù không rõ tại sao tên cầm đầu dù bị đuổi học mà vẫn muốn can thiệp vào mấy chuyện này.

“Điều nằm ngoài tính toán của hắn chính là năng lực ngoại ngữ của Nagakura-kun.”

“Phải khen là hắn đã tính rằng nếu viết bằng tiếng Đức thì chẳng ai hiểu được.”

“Bình thường thì dù có thắng theo cách đó cũng chẳng thể vui nổi.”

“Nhưng hắn vốn không bình thường. Chắc hẳn bên dưới hắn có những đàn em kiểu đó.”

 

“Ý là những học sinh đã đăng bài lên mạng xã hội ấy hả?”

“Có lẽ vậy. Dù tên tuổi đã được ghi lại.”

“Có thể cho Ban kỷ luật biết danh sách đó không? Để còn cảnh giác.”

“Được ạ.”

Aki-kun là du học sinh trở về nhưng không chỉ giỏi mỗi tiếng Anh.

Hắn ta coi chuyện này là không thể và chẳng buồn để tâm, nên hẳn cũng không ngờ rằng đây sẽ trở thành kẽ hở để lộ kế hoạch của hắn.

“Nếu mà là tiếng Ả Rập thì ngay cả tớ cũng chịu thua đấy.”

“Tớ cũng không đọc nổi đâu. Mà bản thân mấy người viết chắc gì đã hiểu nổi.”

Cách viết đó cũng không phải là thứ có thể học trong một sớm một chiều.

Dù sao đi nữa, lần này là tình huống khẩn cấp, các lớp trưởng của từng lớp đã trao đổi trong nhóm tin nhắn và quyết định ngay tại chỗ.

“Bọn tớ đã được toàn bộ nam sinh đồng ý rồi. Họ nhờ cậu chạy thay cho chân chốt.”

“Bên nữ cũng nhất trí rồi! Lần tập tiếp theo cậu chạy thử nhé!”

“Vậy là quyết định xong rồi nhỉ, Aki-kun.”

“Ừm.”

Đến nước này thì cậu không trốn được nữa rồi~.

Không chỉ chạy ba chân, mà cả tiếp sức cũng phải luyện.

“Hai người phối hợp ăn ý lắm, chắc không sao đâu.”

“Miễn không cãi nhau là được.” (Akira)

“Dù có cãi thì tớ cũng là người xuống nước trước mà.” (Saki) 

Tuy trông có vẻ hòa hợp, nhưng chúng tôi cũng từng cãi nhau.

Đa phần đúng như tôi nói, tôi là người nhường trước.

Nguyên nhân chính thường bắt nguồn từ sự ích kỷ của tôi.

Rồi tôi lại tự kiểm điểm và xin lỗi.

“Hai người cũng có lúc cãi nhau à?”

““Không cãi nhau mới thấy kỳ đấy!””

“Cả giọng nói lẫn lời nói đều đồng thanh luôn.”

“Chắc chắn hai người sẽ về nhất phần thi chạy ba chân rồi.”