“Phong bì cho cuộc thi thì dùng phần còn lại từ lần trước nhé.”
““Chúng em hiểu rồi.””
“Vậy còn kẹo cho cuộc thi vượt chướng ngại vật thì sao ạ?”
“Đã bàn bạc với tiệm bánh kẹo ở khu phố mua sắm rồi. Các em cứ đến đó mua số lượng cần thiết. Nhớ lấy hóa đơn nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau buổi họp, tôi cố gắng hỗ trợ mọi người trong khả năng có thể.
Về phần dựng sân và dọn dẹp thì Ichikawa-san có khá nhiều kinh nghiệm, nên cô ấy hướng dẫn mọi người một cách rất thuần thục.
“Lều thì phải lấy ra từ kho từ hôm trước nhé.”
“Mà, tấm bạt xanh thì sao ạ?”
“Nó cũng ở trong kho vật dụng đấy. Có ba kích cỡ, tôi nghĩ loại trung bình là phù hợp.”
“Hiểu rồi ạ.”
Hội trưởng hội học sinh và những người khác thì đang bàn bạc với ủy ban kỷ luật.
“Vậy, Haru, cậu có chuyện gì muốn hỏi tớ sao?”
“Cậu nên giới thiệu tên tớ cho hậu bối cChương 41: Cờ mà người khác dựng lên, để tôi đạp đổ
“Phong bì cho cuộc thi thì dùng phần còn lại từ lần trước nhé.”
““Chúng em hiểu rồi.””
“Vậy còn kẹo cho cuộc thi vượt chướng ngại vật thì sao ạ?”
“Đã bàn bạc với tiệm bánh kẹo ở khu phố mua sắm rồi. Các em cứ đến đó mua số lượng cần thiết. Nhớ lấy hóa đơn nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau buổi họp, tôi cố gắng hỗ trợ mọi người trong khả năng có thể.
Về phần dựng sân và dọn dẹp thì Ichikawa-san có khá nhiều kinh nghiệm, nên cô ấy hướng dẫn mọi người một cách rất thuần thục.
“Lều thì phải lấy ra từ kho trước ngày hôm đó nhé..”
“Mà, tấm bạt xanh thì sao ạ?”
“Nó cũng ở trong kho vật dụng đấy. Có ba kích cỡ, tôi nghĩ loại trung bình là phù hợp.”
“Hiểu rồi ạ.”
Hội trưởng hội học sinh và những người khác thì đang bàn bạc với ủy ban kỷ luật.
“Vậy, Haru, cậu có chuyện gì muốn hỏi tớ sao?”
“Cậu nên giới thiệu tên tớ cho hậu bối của mình đi chứ.”
“À, hóa ra cậu muốn nói chuyện đó à.”
“Nhờ vậy mà tớ bị sợ oan đấy.”
“Dù giọng điệu có hơi gắt nhưng thực chất cậu là người tốt bụng mà.”
“Im đi.”
Tôi tưởng là đang nói về đại hội thể thao, hóa ra lại là chuyện khác.
Đúng là cùng khối có khác, thấy được mấy khía cạnh khác thường ngày thật.
“Với lại, lúc nãy tớ có nghe loáng thoáng… thủ quỹ trước đã gây ra chuyện gì à?”
“Ý cậu là cuộc nói chuyện của Nagakura-kun với mọi người nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Cái đó vốn dĩ thuộc phạm vi xử lý của Ban kỷ luật, đúng không?”
“Không đâu, đó là vụ việc mà Ban kỷ luật cố tình bỏ qua đấy, hội trưởng.”
“Cái gì? Ban kỷ luật mà cũng bỏ qua chuyện đó á?”
“Vì nếu đào sâu thì sẽ phát sinh nhiều tin đồn nên chúng tớ không tiện xử lý.”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tin đồn đó không phải về cậu ấy chứ?”
Ý là... tôi à?
Mắt họ đang liếc sang tôi rồi.
“Nagakura-kun không phải người như vậy đâu. Em họ của tớ sẽ không bao giờ làm chuyện xấu như thế.”
“Hả? Em họ? Cậu ấy là em họ của Rie á?”
“Ừ, là bên ngoại. Mẹ cậu ấy là em gái của bố tớ.”
“Ra là có quan hệ như vậy.”
Hội trưởng thì mới biết chuyện này gần đây thôi.
Chứ việc chị ấy quan tâm đến tôi thì đã có từ trước rồi.
“Vậy nên không cần quan tâm đến xuất thân của cậu ấy đâu.”
“Thế còn vụ tin đồn thì sao?”
“Gần nhất là tội hành hung. Trước đó là quay lén.”
“Đó là vụ mà cựu thủ quỹ gây ra à?”
“Còn một số vụ nghiêm trọng thì đã được đưa tin rồi.”
“À, vụ nghi ngờ ‘đi cửa sau’ ấy hả.”
Dù là do hội học sinh điều tra, nhưng không thể công khai được.
“Cái tên tội phạm tiềm năng đó còn để lại ‘quà lưu niệm’ nữa. Vừa phát hiện sáng nay luộn.”
“Q-quà lưu niệm?”
“Hắn đã xóa sạch toàn bộ dữ liệu trong thư mục được chia sẻ, tống hết đống đó vào thùng rác và xóa bay mọi kinh nghiệm quý báu mà các tiền bối để lại.”
“Hả?”
Đây chính là hành vi phạm tội mới nhất của hắn.
Vì chỉ ở mức độ quấy phá, nên không đủ cơ sở để khởi tố.
“V-vậy… dữ liệu bị xóa đến mức nào?”
“Xóa sạch từ đầu đến cuối. Chỉ có tài liệu của Ban Chấp hành Hội học sinh là chúng tớ kịp khôi phục từ bản sao lưu.”
“Dữ liệu của giáo viên cũng chịu chung số phận. Thầy cô lúc phát hiện ra đều tái mét cả mặt.”
“Như vậy thì…”
“Chuyện này đã vượt xa phạm vi quản lý của Ủy ban Kỷ luật rồi.”
“Khi kiểm tra kỹ, tất cả dữ liệu có thể khôi phục được đều nằm trong thùng rác.”
Dù đã phục hồi được, nhưng không cần nói cũng biết nhờ “món quà chia tay” của hắn mà các thầy cô phải quay cuồng giải quyết hậu quả.
Cũng chính vì thế mà hôm nay trong buổi họp này chẳng có giáo viên cố vấn nào góp mặt.
“À mà dữ liệu bị xóa khỏi thư mục chia sẻ vẫn khôi phục được sao?”
“Có vẻ như hệ thống được thiết lập khá nhiều biện pháp an toàn. Chúng tớ thậm chí còn điều tra ra được ai đã xóa nữa.”
“Bằng cách nào vậy?”
“Bằng phương pháp chính thống.”
Lúc gỡ mật khẩu thì tôi có dùng đến vài cách chẳng mấy chính thống.
Thứ đó vốn chỉ để phục vụ việc phân tích, nên tất nhiên tôi chẳng dại gì mà kể ra cả.
“Trong hội học sinh có một cậu thủ quỹ rành về công nghệ thông tin lắm đấy. Hồi trưa tớ tình cờ nghe cậu ấy trao đổi với quản trị viên hệ thống mà chẳng hiểu nổi câu nào, toàn thuật ngữ chuyên ngành thôi.”
“Thủ quỹ… ý là cậu em họ kia à?”
“Cũng như nhau thôi~”
Hôm đó tôi được hội trưởng gọi lên.
Vì hầu hết mọi người đều không biết cách khôi phục dữ liệu nên tôi thay mặt họ lên gặp quản trị viên.
May là việc đó nằm trong phạm vi hiểu biết của tôi, nên cuộc trao đổi diễn ra khá suôn sẻ.
“Mà em họ của Rie rốt cuộc là người thế nào vậy?”
“Chỉ là học sinh nam bình thường thôi.”
“Nghe xong mấy chuyện trước đó thì thấy không bình thường chút nào.”
“Vậy sao?”
…Không, tôi thật sự chỉ là một nam sinh trung học bình thường mà.
“À mà, tên cựu thủ quỹ thì đúng là không bình thường theo nghĩa khác rồi.”
“Không hiểu sao tên đó lại được nhận vào trường này nhỉ?”
“Chuyện đó chỉ có Kotohogi-sensei mới biết.”
À, còn có chuyện người thật sự đã xóa dữ liệu nữa.
Chuyện đó còn bất ngờ hơn.
Tên đó đã đăng nhập bằng tài khoản của Yamaji-sensei.
Thế nhưng với quyền hạn của tài khoản đó thì không thể truy cập tài liệu được.
Nên hắn đã tự nâng quyền hạn của mình.
Tất cả mọi thứ đều được ghi lại trong log.
“À, còn một số dữ liệu nhân sự khác cũng bị xóa.”
“Hả?”
“Chỗ đó là do hiệu trưởng tự tay xóa đấy. Dùng để phi tang chứng cứ.”
“Gì vậy... quá đáng thật đấy?”
Khi nghe quản trị hệ thống nói đến chuyện này, tôi thực sự sững sờ.
Dù sao thì đây cũng là chuyện không nên tùy tiện kể cho học sinh biết.
“Cũng vì chuyện đó mà phòng giáo viên đang hỗn loạn cả lên. Ủy ban giáo dục cũng đã cử đoàn thanh tra xuống.”
“Dù sao thì người nhận và điều chuyển giáo viên rắc rối nào đó đi chính là hiệu trưởng mà.”
“Vậy thì việc hiệu trưởng tìm cách phi tang chứng cứ cũng chẳng có gì lạ ha.”
Chuyện này cũng chỉ là báo cáo từ phía quản trị hệ thống thôi.
“Vậy bài phát biểu của thầy hiệu trưởng sẽ do ai đảm nhận?”
“Chắc tạm thời sẽ do thầy hiệu phó lên phát biểu.”
“Không. Theo yêu cầu từ ủy ban giáo dục thì sẽ là thầy quản lý cơ sở vật chất.”
““Hả?””
“Bề ngoài thì có vẻ đã nghỉ hưu, nhưng thực tế thì thầy ấy mới ngoài năm mươi thôi.”
“G-gì cơ? Không phải chứ?”
“Chẳng qua là trông già quá tuổi thôi mà.”
“Đúng vậy. Nghe nói chuyện thầy ấy nghỉ hưu cũng do hiệu trưởng đứng sau sắp đặt, vì thấy chướng mắt nên tìm cách đuổi đi. Về quan hệ thì hai người vốn là đồng khóa, đồng nghiệp, cùng dạy một môn. Chỉ là hiệu trưởng thăng tiến trước. Còn thầy ấy vốn không hứng thú với việc thăng chức nên dừng lại ở chức trưởng khối.”
“Nghe vậy cũng hợp lý.”
“Hình như trước đây thầy ấy là giáo viên dạy Sinh học nhỉ?.”
“Dạy năm 3 đó. Còn một lý do nữa là vì thầy được chủ tịch ủy ban giáo dục để ý, nên hiệu trưởng không ưa.”
““Quả đúng vậy.””
Ông thầy phụ trách cơ sở vật chất đó...
Tôi cứ tưởng là người rành về kinh tế, hóa ra là giáo viên sinh học à.
Ra là lý do ông ấy chăm sóc vườn hoa là vì vậy.
Nếu thầy ấy làm hiệu trưởng thì chắc chắn bầu không khí trong trường sẽ tốt hơn rất nhiều.
Còn hơn là một hiệu trưởng chỉ biết ngắm cây cao su mà chẳng để tâm đến học sinh.
“Này, Aki-kun? Tay cậu ngừng lại rồi kìa?”
“À, xin lỗi.”
Tôi mải tập trung vào cuộc trò chuyện của hội trưởng nên dừng tay mất.
May mà người tôi hỗ trợ là Saki nên để cô ấy lo liệu mọi việc cũng không sao.
“Tớ hiểu là cậu để tâm đến chuyện của hội trưởng với mọi người, nhưng cũng nên chú ý đến bạn gái bên cạnh nữa chứ.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tớ đang tò mò xem flag mà Saki dựng lên sẽ như thế nào thôi.”
“Mình có dựng ‘lá cờ’ (flag) nào đâu..”
“Ừ nhỉ. Mong là thế.”
“Ý cậu là sao thế?”
Tôi nhìn chằm chằm mấy cô nữ sinh năm nhất đang thì thầm ở phía đối diện.
Dù vẫn nghe cuộc trò chuyện, nhưng tâm trí tôi lại tập trung về phía đó.
“Cậu nhớ con nhỏ gyaru từng gọi tớ là ‘người thứ ba’ chứ?”
“Nhớ chứ. Giờ nó còn đang cười khẩy một cách thô tục rồi quay đi kia kìa.”
“Tớ vừa xem sổ điểm danh xong. Một đứa họ Wadachi, đứa còn lại họ Kotohogi, trùng với giáo viên chủ nhiệm lúc trước.”
“Ể?”
“Nói nôm na thì là giáo viên từng gây chuyện hồi cấp hai.”
“Wadachi thì không nói, nhưng cái Kotohogi đó chẳng phải là người đã làm giả học bạ dính líu vào việc đi cửa sau vào trường sao?”
“Chuẩn.”
Khi bọn tôi nhắc đến họ của của mấy người đó, cả hai liền giật mình.
“Dù trang điểm đậm khó nhận ra, nhưng sống mũi và đường nét khuôn mặt không thể giấu được, là Youki đấy. Còn người kia thì tên nghe lạ hoắc.” (Akira)
“Vậy là em gái hắn sao?” (Saki)
“Có lẽ vậy. Hai anh em chúng chắc cùng loài với Poison Slime đấy.” (Akira)
“Đừng gọi người khác là Poison Slime chứ!” (Saki)
“Kìa, nó còn phản ứng lại nữa kìa.” (Akira)
(Tự mình đầu thú rồi nhé.)
[Từ đoạn này là Akira cố tình trêu Saki nhé. Chắc cho Saki bớt căng thẳng.]
“Mà gọi vậy cũng có lý do đó?” (Akira)
“Cậu đang nói gì thế?” (Saki)
“Cậu đã gọi anh trai mình là tên chỉ được cái mã đẹp mà, đúng không?” (Akira)
“Còn nói là: ‘Là một tên đẹp mã nhưng bên trong rỗng tuếch, chỉ là thằng rác rưởi treo lủng lẳng đống ô uế’.” (Akira)
…Nghe thế nào cũng giống kiểu mỉa mai đặc sản của Ichikawa-san.
“Tớ có nói đến mức đó đâu!” (Saki)
“Còn là một tên ích kỷ, tự luyến, cho rằng mọi cô gái kể cả em ruột cũng thuộc về mình, rồi sẵn sàng đánh con gái và cho là bản thân không sai nữa nhỉ?” (Akira)
“Tớ chưa bao giờ nói như vậy! Anh trai tớ không xấu xa như vậy đâu!” (Saki)
Tôi đã cố tình nhồi thêm vài câu bịa đặt vào lời mỉa mai của Ichikawa-san.
Ngay cả Ichikawa-san ở bên cạnh nghe thấy cũng chỉ biết cười gượng.
“Nếu nói là không xấu thì giải thích thế nào về đống bằng chứng kia?” (Akira)
“Nói là không xấu trong khi có cả đống chứng cứ thì tệ lắm đấy.” (Ichikawa)
Ngay lúc ấy, Haru-senpai đã nhận ra cuộc trò chuyện của bọn tôi.
“Có chuyện gì sao?” (Haru)
“À không, chỉ là ở phía trong có vài học sinh năm nhất có biểu hiện khả nghi thôi.” (Akira)
“Cư xử khả nghi?” (Haru)
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Haru-senpai hướng ánh nhìn về phía đó.
“Nói mới để ý, các em không phải học sinh của trường này nhỉ? Chị không thấy quen mặt chút nào.”
““Bịch!”” (giật nảy người)
“Trang phục lòe loẹt thế kia, đến cả thầy cô cũng không thể làm ngơ đâu?”
Nhắc mới nhớ, trang điểm dày cộp như thế là vi phạm nội quy.
Mấy gyaru trong trường mình cũng đâu có trang điểm đến mức này.
Sau Haru-senpai, đến lượt hội trưởng cũng lên tiếng.
“Dù giáo viên không có mặt nhưng các em xông vào trái phép thế này là không ổn đâu nhé?”
““Bịch!”” (lại giật thót)
Haru-senpai ra hiệu bằng cằm cho mấy bạn nữ trong ủy ban.
Rồi mấy kẻ đột nhập bị áp giải đi.
Dù là sau giờ học, nhưng việc đột nhập trái phép thì không thể dung thứ.
Chắc chắn màn thẩm vấn sau đó sẽ kinh hoàng lắm.
Rồi phó hội trưởng trầm ngâm lên tiếng.
“Mà bọn họ vào trường từ lúc nào vậy?”
“Có vẻ là sát khi cuộc họp bắt đầu .”
“Trong phòng họp có hơn năm mươi người, nên nếu chúng trà trộn vào thì lúc đầu khó mà nhận ra được. Chính em cũng không nhận ra mà.”
“Chúng còn lấy Saki làm bình phong, chắc là nghe được từ mấy tên con trai trước đó.”
“Còn chuyện bạn trai này nọ, chắc là thông tin chúng moi được trong trường nhỉ?”
“Chắc vậy.”
“Phải nói là tinh thần thép ghê thật, dám thản nhiên giả làm học sinh trường này ngay trước mặt Chủ tịch Ban kỷ luật đáng sợ như vậy.”
““““Chuẩn luôn.””””
“Đừng tự tiện bảo tôi đáng sợ như thế chứ!”
“Haru mà bật ‘công tắc’ thì đáng sợ thật mà, nên chịu thôi.”
“Bình thường thì chỉ là cô gái hay than khổ vì phải nén ngực thôi nhỉ.”
“Đừng có nói toẹt chuyện đó ra chứ!”
“Vì muốn được cô em gái quý nên mới phải nén lại chứ gì.”
“Vì cô em gái còn nhỏ hơn mình nữa mà.”
“Thật sự thì kích cỡ của cậu là khoảng bao nhiêu vậy?”
“Cỡ ngang Saki-san đó.”
“Vậy thì khó chịu thật.”
Bỗng dưng
họ tạo ra một bầu không khí chỉ dành cho con gái, nên tôi phải nhắc nhở:
“Các senpai, để ý đám khỉ đực đang nằm vật ra kia đi.”
“““À…”””
Mấy thằng khỉ đực thì nằm sõng soài dưới sàn rồi, thua luôn.