Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 39: Món quà để lại gây ra một trận hỗn loạn

Chiến dịch chào hỏi học sinh trong tuần này đã bị hủy bỏ vì có phóng viên bám trụ ở gần trường.

“Vụ này chắc còn rắc rối dài đây.”

“Nhân tiện, đám bên nhà Hội trưởng có đến đây không vậy?”

“Bộ phận truyền thông của bên chị cũng biết điều mà, không tới đâu. Nếu không thì từ giảm lương ba tháng thành sáu tháng luôn ấy.”

“Nghe vậy thì mấy anh phóng viên cũng thực dụng ghê ha.”

“Hử? Thực dụng thì người đi làm nào chả vậy?”

“Không hiểu sao, câu đó nghe lý chí đến lạ ấy nhỉ?”

“Vậy à?”

Về mấy vụ thế này thì Aki-kun vẫn chưa quen với cách dùng tiếng Nhật lắm nhỉ.

Mà, chuyện đó để sau.

Vì hoạt động đã lên kế hoạch bị tạm ngưng, nên bọn tôi tạm thời tập hợp lại ở phòng Hội học sinh.

“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ chính thức chuẩn bị cho hội thao...”

Bọn tôi bắt đầu lên kế hoạch điều chỉnh cuối cùng với ban tổ chức sự kiện.

Cuộc họp điều chỉnh cuối cùng sẽ diễn ra vào sau giờ học hôm nay.

Việc chỉnh sửa luật, sắp xếp thời gian biểu, danh sách thí sinh tham gia từng nội dung - tất cả đều do bọn tôi chuẩn bị và quản lý.

Về việc dàn dựng sân bãi hội thao, hôm nay sẽ quyết định và bắt đầu triển khai.

Tuy nhiên, sắc mặt Hội trưởng khi nhìn chằm chằm vào màn hình có gì đó bất thường.

Cô ấy cứ nhấn chuột liên tục với vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy.

“Ủa? Hội trưởng, có chuyện gì sao?”

Phó Hội trưởng cũng nhận ra không khí bất ổn nên lên tiếng.

“Không... chị vừa nhận ra… biên bản cuộc họp biến đâu rồi nhỉ?”

““Hở?””

Biên bản đâu rồi?

Chờ đã, ý là sao?

“Aoi-chan. Em có lưu biên bản đúng không?”

“Vâng, em lưu đàng hoàng mà. Em còn phân loại theo ngày trong thư mục chia sẻ của ban tổ chức hội thao nữa.”

“Vậy đúng rồi ha? Hôm trước chị kiểm tra vẫn thấy đầy đủ mà. Nhưng…”

“C-có khi nào... bị mất rồi?”

“Ừ, nó biến mất sạch sành sanh luôn rồi. Tìm cũng không ra.”

““Cái gì!?””

Khoan đã, vậy là tệ rồi đó!?

Nghe vậy, Aki-kun bước ra sau lưng Hội trưởng để xem tình hình.

Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu ấy bắt đầu đưa ra chỉ dẫn.

“Hội trưởng. Hãy bật hiển thị thư mục ẩn lên.”

“À, ừ. Thư mục ẩn à.”

“Tiếp theo, mở phần Trash đi.”

“Hở? Trash là...”

“Nó nằm ẩn trong thư mục cha . Cũng gọi là thùng rác đó.”

“À, thùng rác. Hiểu rồi.”

Hội trưởng làm theo từng bước Aki-kun chỉ dẫn, lần mò lại các thư mục.

Tôi quay sang Aki-kun đang tập trung và hỏi.

“Aki-kun? Cái 'Trash' đó là gì vậy?”

Vì đó là thuật ngữ mà tụi tôi không biết.

Ngay cả Hội trưởng cũng chẳng rõ.

Aki-kun vẫn chăm chú nhìn màn hình và đáp.

“Hệ thống chia sẻ của trường có chức năng như thùng rác. Trừ khi bị xóa vĩnh viễn, file vẫn có thể nằm trong đó.”

“Ra vậy, nên cậu mới bảo kiểm tra phần đó.”

“Bình thường chẳng ai mò vào đó cả. Tìm file trong đống dữ liệu khổng lồ cũng mệt. Nhưng…”

“““Nhưng sao?”””

“Nó cũng làm đầy ổ cứng một cách vô ích, nên nếu trùng thời điểm hệ thống tự động xóa vĩnh viễn thì coi như xong.”

“““Hở!?”””

“Nếu thế thì phải dùng phần mềm khôi phục, nhưng chỉ khi được quản trị hệ thống cho phép thôi.”

Chết thật, nghe vậy thì tình hình nguy đấy!?

Tôi chỉ còn biết cầu mong đừng bị mất thật.

“Hội trưởng, tìm từng file thì cực lắm, thử dùng chức năng tìm kiếm đi.”

“Hiểu rồi.”

Hội trưởng nhập từ khóa vào ô tìm kiếm đúng như Aki-kun hướng dẫn.

“Nếu không tìm ra, chắc phải liên hệ phòng giáo viên thôi.”

“Vậy thì sẽ phức tạp lắm đấy.”

Một lúc sau…

““Tìm thấy rồi!””

Có vẻ file cần tìm đã hiện ra.

Tốt quá... cuối cùng cũng thấy rồi!

“Ơ, nhưng mấy biên bản cũ bị xóa sạch?”

“Bị xóa triệt để luôn rồi. Ngoài ra, để chắc chắn, chị có thể kiểm tra thêm các thông tin liên quan đến các sự kiện khác được không?”

“Các sự kiện khác?”

“Ừ. Em cảm thấy có điều gì đó bất thường.”

Aki-kun vừa kiểm tra thông tin chi tiết file, vừa lẩm bẩm như vậy.

“Bất thường sao?”

“Tiếp theo, mở mục quyền hạn và lọc theo ID này.”

“Rõ rồi.”

Quyền hạn?

Có lẽ vì Hội trưởng là quản trị viên nên mới thao tác được?

ID mà Aki-kun đưa ra là một dãy số dài loằng ngoằng.

“Hở? Cả các file liên quan đến lễ hội văn hóa, lễ nhập học, lễ tốt nghiệp, giao lưu, tất cả đều...”

“Bị xóa thật rồi. Đây rõ ràng là hành vi có chủ đích.”

Xóa có chủ đích!?

Cái đó mà cũng làm được sao!?

“V-vậy ai đã làm chuyện này!?”

“Phải hỏi quản trị viên mới biết được, nhưng chắc chắn đây là ID của một tài khoản đã bị xóa.”

““““Tài khoản đã bị xóa!?””””

Tên gọi này có vẻ Hội trưởng cũng không biết.

Aki-kun bắt đầu khôi phục các file từ trong phần Trash.

Có vẻ cậu ấy phải làm thay vì Hội trưởng vẫn còn đang bối rối.

“Bình thường sẽ hiện tên tài khoản, nhưng nếu bị xóa thì chỉ hiện ID thôi.”

“Vậy ra là thế... Lần đầu nghe đó.”

“Trong giờ học lập trình đâu có dạy đến mức này.”

“Vậy mới nói, lần này có Aki-kun thật sự là cứu tinh đó.”

Tôi vừa nói xong thì Hội trưởng và Phó Hội trưởng gật đầu lia lịa.

Chuyện này mà không phát hiện sớm thì nguy to.

Vậy mà Aki-kun vẫn khiêm tốn...

“Chưa rõ nhưng, nhờ ID đó mà tớ tìm được loạt file liên quan. Do hệ thống chỉ xóa vĩnh viễn sau 30 ngày nên các file cũ bị mất là vì hết thời hạn ấy.”

Các file phục hồi được chỉ là của hội thao.

Các sự kiện khác thì thư mục vẫn còn, nhưng bên trong trống rỗng.

“Chỉ còn dữ liệu mới nhất của hội thao thôi à. Nếu vậy thì… bó tay thật rồi.”

“Nếu còn bản sao lưu thì may, nhưng nếu không thì phải liên hệ quản trị viên.”

“Ừ, vậy để việc đó cho chị làm. Lý do xin khôi phục thì ghi thế nào?”

“Nếu nói là cố ý xóa thì rắc rối lắm, nên cứ bảo là xóa nhầm đi.”

“Ừ, vì vẫn chưa biết ai đã xóa mà.”

“Ngoài ra, hãy nhờ họ tra xem ID kia thuộc về ai.”

“Hiểu rồi, chị sẽ gửi yêu cầu đến bên đó luôn.”

Trước mắt chỉ còn cách mở biên bản vừa khôi phục ra xem.

Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế và lấy lại bình tĩnh một chút.

Ngay sau đó, Aki-kun mở file lên, hai mắt trợn tròn, má giật giật.

“Gì thế này!?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Bị chơi rồi. Làm đến mức này luôn à?”

“Gì cơ… Hả?”

Aki-kun và Hội trưởng đều trố mắt kinh ngạc.

“Có chuyện gì sao?”

“File bị mã hóa rồi.”

“““Hở?”””

“Không gỡ khóa thì không đọc được nội dung.”

“Ơ, vậy là...”

“Chắc là món quà chia tay từ kẻ đã xóa file.”

“““Món quà chia tay!?”””

Aki-kun vừa suy nghĩ vừa lấy laptop từ trong cặp ra.

Có vẻ cậu ấy đã đoán trước tình huống nên mang theo sẵn.

“Để tớ giải mã thử, gửi file cho tớ nhé.”

Sau khi nhận file, Aki-kun mở bằng một chương trình gì đó.

“Tùy vào độ dài mật khẩu, có thể tốn thời gian hoặc rất nhanh…”

Một lúc sau, cậu ấy ngẩng lên trần nhà và ôm đầu.

“Chà, nói sao nhỉ… tớ biết thủ phạm là ai rồi. Tên khốn đó.”

““““Thủ phạm?””””

“Là tên biến thái đó.”

““““!!””””

Chỉ với câu đó, cả bọn tôi đã hiểu ai là thủ phạm.

Sau khi trấn tĩnh lại, Aki-kun đọc to mật khẩu qua máy tính.

“Hội trưởng, em đọc mật khẩu đây.”

“À, ừ, nhờ em nhé.”

Vừa nghe xong mật khẩu, tôi rùng mình đến mức nổi da gà.

(Là ngày sinh nhật tôi à!? Muốn tôi kiện hắn ta vì tội rình rập à!!)

Cái “đồ khốn” Aki-kun nói chính là vì lý do đó.

“Mật khẩu tám chữ số à... nếu thử từng cái thì cũng tốn kha khá thời gian đấy.”

“May mà file không bị khóa hay xóa nếu nhập sai nhiều.”

Dù sao thì, nhờ mở được biên bản nên coi như thoát nạn.

Hội trưởng gỡ mật khẩu rồi lưu lại biên bản.

“Cái món quà chia tay đúng là quá đáng thật.”

“Chỉ còn biết hy vọng bản sao lưu vẫn còn thôi.”

“Ừ. Giờ thì chỉ trông vào đó.”

Aki-kun cũng xóa file và email khỏi máy rồi cất laptop vào cặp.

“Mà này, chưa cần tra ID thì chúng ta cũng biết thủ phạm rồi.”

“Vậy thì cứ đổ cho kẻ vừa bị bãi nhiệm là được. Tệ lắm thì nhà trường cũng sẽ vào cuộc.”

“Phải rồi. Trong danh sách file còn có cả hồ sơ nhân sự giáo viên nữa.”

Hở, cả cái đó cũng!?

“Cái đó em cũng phục hồi luôn rồi. Giờ thì phải báo lại cho thầy cô phụ trách thôi.”

“Phải đó. Thường thì học sinh không truy cập được kiểu file đó mà.”

“Có khi hắn nhìn trộm mật khẩu khi giáo viên lúc gõ đấy.”

“Ừm, với hắn thì... chuyện đó là bình thường mà.”

Và thế là sự cố mất dữ liệu được phát hiện vào sáng sớm đã được giải quyết êm xuôi.

§

Giờ nghỉ trưa hôm nay, bản sao lưu được gửi về và những file vừa bị mất cũng trở lại như chưa từng biến mất.

Có vẻ hệ thống tự động tạo bản sao trước khi xóa vĩnh viễn.

“Chức năng đó tiện ghê nhỉ.”

“Nếu vì lỡ tay xóa mà gây chuyện lớn thì cũng mệt thật.”

Vì buổi chiều còn có việc phải chuẩn bị, nên tụi tôi tập trung ăn trưa tại phòng Hội học sinh.

“Nghe nói có lần giáo viên cũng lỡ tay xóa rồi tá hỏa tìm lại sau đó.”

“Giáo viên nào thế nhỉ?”

“Chị không nói đâu, nhưng chắc là cô Yamaji, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp D bị nhìn trộm mật khẩu đấy.”

“Chị tự khai luôn rồi…” (Aki-kun cảm thán)

“Giữ bí mật nhé.”

Cô Yamaji dạy môn Văn học cổ điển và lúc nào cũng có vẻ buồn ngủ.

Tôi nghe tên cô mà cứ hình dung đến cảnh cô gật gù ngủ gật suốt.

“Sau khi bên quản trị xem xét thì hóa ra không chỉ Hội học sinh bị thiệt hại. Các file của giáo viên cũng bị xóa sạch. Và tài khoản xóa là của cô Yamaji.”

“Giáo viên bị xâm nhập tài khoản thì đúng là tai họa.”

“Vì bị nhìn trộm mật khẩu nên mới ra nông nỗi này mà.”

“Do cô ấy dán mật khẩu trên màn hình máy tính đó.”

“Trời đất... thế thì bị nhìn thấy rồi ghi nhớ là chuyện thường.”

“Thiếu ý thức an ninh quá rồi. Bên quản trị bảo sẽ tiến hành tái huấn luyện nghiêm ngặt sau vụ này.”

“““Tội nghiệp ghê.”””

Không rõ ai mới là người đáng thương đây.

Người “bị tái giáo dục” hay người “phải tái giáo dục”?

“Vậy là toàn bộ file đều bị mã hóa à.”

“Chỉ là ác ý thôi. Dù sao cũng chẳng phải tài liệu quan

 trọng gì.”

“Có lẽ là để làm chúng ta khó chịu một chút ấy mà.”

“Aki-kun? Đừng nói là còn file nào nữa nhé?”

“Saki, cậu vừa thêm flag rồi đấy.”

“F-flag?”

Flag... là gì vậy?

Kiểu thư mục nhỏ bên trong thư mục lớn ấy? Ý là nó file bị xoá sẽ đc lưu trữ trong thùng rác, giống trên máy của mọi người á, để xoá hoàn toàn thì cần vào thùng rác để xoá, nhưng ở đây nó sẽ tự động dọn dẹp thùng rác định kỳ. Một người sai nhưng cả đám phải chịu