Sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu luyện tập cho đại hội thể thao, dù chỉ là một chút.
Tôi chuẩn bị bữa sáng xong thì ra khu vực lối vào để khởi động trước khi chạy bộ.
“Cơn mưa hôm qua như chưa từng xảy ra vậy. Không khí sáng nay sảng khoái thật.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.
“Chào buổi sáng, Aki-kun.”
Quay lại thì thấy Saki đang đi tới với một cái ngáp thật lớn.
Bên cạnh cô ấy là Ichikawa-san, trông cũng rất buồn ngủ.
“Chào buổi sáng... Mà, cái bộ đồ đó là sao vậy?”
“Ể? Spats và áo thun thôi mà?”
Không, ý tôi không phải cái đó.
“Là do ảo giác à? Còn nội y thì sao?”
Tôi thấy có điểm kì lạ giữa ngực cô ấy.
Saki nhìn xuống sau khi bị tôi hỏi.
“Ể? A, ehe~”
Cô ấy cười trừ để che đi việc quên mặc nội y.
“Thật không thể tin được… Cậu vừa mới thức dậy à?”
“Ừm, mới dậy đấy. Nhưng đánh răng và rửa mặt rồi.”
“Vậy à... rồi thì...”
Tôi thở dài chịu thua và nhìn sang Ichikawa-san.
Cô ấy mặc đồ thể dục của trường cả trên lẫn dưới, nhưng–
“Cậu cũng thuộc loại đó hả…”
Không thể không nghĩ vậy.
Ngực của Ichikawa-san cũng rất tự do, không bị bó buộc gì. Chỉ khác với Saki ở chỗ là chưa... "dựng đứng".
“Ưm~ Cậu nói gì thế?”
“Cậu bị huyết áp thấp à?”
“Có lẽ vậy. Có khi còn tệ hơn cả tớ nữa.”
“Chuyện này tệ theo một cách khác, cậu nên gọi em gái cậu ấy tới đi.”
“Em gái…?”
Ichikawa-san dường như không phản ứng gì với lời tôi nói.
Saki cuối cùng cũng nhận ra điều gì đang xảy ra.
“Gọi em gái đến à-?”
Cô ấy nhìn thấy ngực của Ichikawa-san đang đung đưa tự do.
“À... ừ.”
“Chuyện này là tai nạn thôi mà?”
“Tớ không giận gì đâu. Nhưng tốt nhất là Aoi-chan nên quay về thay đồ thì hơn.”
“Quay về... là sao?”
“Nếu cứ như này, Aki-kun sẽ bị Akari giết mất đấy.”
Chắc chắn là thế.
Tôi cũng chẳng muốn dính máu đâu.
Saki là bạn gái tôi nên có thể bỏ qua, nhưng với Ichikawa-san thì khác.
“Bị... giết?”
Ngay cả lời đó cũng không khiến Ichikawa-san tỉnh ngủ.
Saki bật cười rồi bắt đầu dẫn dắt cô ấy.
“Trước hết, thử ôm lấy hai bên ngực mình bằng cả hai tay đi.”
“Ô-ôm lấy...? Ờm...”
“Rồi sau đó cứ xoa bóp theo ý thích đi.”
“X-xoa bóp... Ưm... Ư... á–! Cái này là...!”
Với khuôn mặt đỏ bừng, Ichikawa-san ôm lấy ngực rồi chạy biến như thỏ bị rượt.
“Không biết thức tỉnh theo kiểu đó là cảm giác như thế nào nữa?”
“Có lẽ đây là một cách mới để đánh thức Aoi-chan. Nhưng chỉ bản thân cô ấy, bạn trai hoặc bạn cùng giới mới làm được.”
“Nếu Akari mà ở đây thì chắc chắn đã lên giường rồi.”
“Vậy sao?”
Quả thật là bộ ngực ấy rất kích thích.
Với tôi, cỡ của Saki là vừa đủ.
Cô ấy cũng đang không mặc áo ngực.
“Mà, không mặc áo ngực thì cỡ đó là cỡ bao nhiêu thế?” (Aki)
“Ể? Tớ nghe nói là hơn cả hội trưởng và nó vẫn đang phát triển.”
“Cái gì?”
Hội trưởng từng khai là cỡ G mà?
“Dáng người nhỏ vậy mà hơn cả cỡ H à?”
“Hử? Sao cậu biết cỡ của hội trưởng?”
“A, cổ khai với tớ đó.”
“Có lẽ tớ cần nói chuyện với hội trưởng sau rồi.”
“L-làm ơn nhẹ tay thôi…”
Một lúc sau, Ichikawa-san quay lại với áo ngực thể thao. Mặt cô ấy đỏ bừng, nhưng ít nhất đã tỉnh táo.
“Ban đầu tớ còn tưởng Aoi-chan mặc áo ngực thể thao chứ, ai ngờ là kiểu ‘ngực ẩn' cơ đấy?”
“Làm ơn đừng nói to như vậy!”
“Nhưng do cậu quên mặc mà suýt chút nữa Aki-kun bị Akari giết đấy. Dù cậu ấy không có mặt ở đây.”
“Tớ cũng thấy lạnh sống lưng khi nhớ tới Akari.”
“À, ừm, xin lỗi vì chuyện đó”
“Không sao đâu. Còn hơn là bị người lạ thấy mà.”
“V-vậy sao.”
“Nhưng lần sau thì nhớ đấy nhé. Cả Saki nữa.”
“Tớ sẽ cố gắng.”
“Nhớ mặc áo ngực vào. Tớ không muốn ai nhìn chằm chằm vào ngực cậu đâu.”
“V-vậy à? Lần sau tớ sẽ chú ý!”
“Làm ơn đấy.”
Ichikawa-san vì ở tầng hai nên quay lại khá nhanh chóng.
“À, nhắc mới nhớ… cậu đang ‘dựng’ nhỉ.” (Aki nói với Saki, cái gì ‘dựng’ thì tự hiểu nhé.)
“Tớ vốn dĩ đã như thế rồi mà?”
“Tớ thử bóp một chút được không?” (Ichikawa)
“Nếu nhẹ nhàng thì được.”
Saki thì lại phải leo lên tầng thượng nên cũng đành chịu. Nhưng nhìn cảnh con gái xoa ngực nhau thì thấy kỳ kỳ thật.
“Cảm giác khác với tớ nhỉ.”
“Aoi-chan, có phải cậu hơi quá rồi không…?”
“Vậy sao?”
“Tớ... nghĩ là vậy đó.”
Ngay lập tức, Saki cảm nhận được cảm giác ấy.
(Mình nên dừng chuyện này lại ở đây thôi...)
Cô ấy bắt đầu thở gấp, mặt đỏ, mắt rớm lệ.
Tôi buộc phải lên tiếng trước khi mọi thứ đi quá xa.
“N-này. Khởi động xong thì bắt đầu chạy nhé.”
“À, đúng rồi. Phải khởi động để không chấn thương.”
“Vâng.”
Ichikawa-san có vẻ cũng khá hiểu chuyện. Dù tôi không nói cụ thể là "cái gì", nhưng có vẻ cô ấy biết cách "xoa bóp" khá chuyên nghiệp.
Có lẽ phụ nữ biết rõ những điểm nhạy cảm của nhau chăng?
Saki thì lẩm bẩm:
“Suýt nữa thì tiêu... Mình còn không mặc cả quần lót…”
Câu này thì không thể bỏ qua rồi.
Tôi túm lấy vai của Saki khi cô ấy bắt đầu chạy.
“Này, đợi một chút.”
“Ch-không có gì đâu.”
“Tớ vừa nghe một câu không thể làm ngơ. Ta sẽ ghé cửa hàng tiện lợi dọc đường đi.”
“Ehhh!?”
Tôi đã nghi ngờ từ đầu. Vì quần spats của cô ấy không lộ đường viền gì cả.
“Trên đời này làm gì có bạn gái nào xuất hiện mà không mặc quần lót chứ!” (Akira)
“Ở đây có này.” (Saki)
“Có thật luôn... ngay đây luôn…” (Akira)
“Ể? Saki-san không mặc quần lót à?” (Ichikawa)
“Là một nhỏ biến thái xuất hiện mà không mặc cả áo ngực và quần lót.” (Akira)
“‘Biến thái’ thì quá đáng rồi đó!?” (Saki)
“Ờ thì, chắc là giống Ichikawa-san lần trước nhỉ.” (Akira)
“Á! Lần đó là vì bất khả kháng mà…” (Ichikawa)
“Tớ biết. Giờ thì không còn thời gian nữa, đi thôi!” (Akira)
“Ít nhất hãy rút lại từ ‘biến thái’ đi!” (Saki)
“Vậy thì gọi là ‘bạn gái’ nhé.” (Akira)
“Cái đó thì được!” (Saki)
“Được luôn hả.” (Akira)
“Fufu~” (Ichikawa)
Sau một hồi vật vã, cuối cùng cũng bắt đầu buổi luyện tập.
Dọc đường, tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua quần lót cho Saki thay trong toilet.
“Vậy lý do cậu không mặc là?”
“Vì sau khi tắm xong là tớ thay đồ luôn.”
“Vội quá vì sợ trễ giờ à?”
“Ừm, là vậy đó.”
Bạn gái tôi đúng là hơi hậu đậu thật.
Còn phó hội trưởng thì tôi không thể nói xấu gì nhỉ?
Ichikawa-san bỗng nhớ ra và hỏi:
“Mà chuyện lễ hội văn hóa thì sao rồi?”
À, lễ hội văn hóa.
Tôi đã viết ra vài ý tưởng.
“Có vài cái thiên về kiếm lợi nhuận. Còn lại thì phải xem có liên quan đến câu lạc bộ nào không.”
“Tớ cũng nghĩ ra vài ý tưởng cần dàn dựng sân khấu.”
“Kế hoạch của Nagakura-kun thì chắc ổn. Nhưng mà…”
“‘Nhưng mà’?”
“Kế hoạch của Saki-san thì ngân sách có vẻ hơi căng…”
Ngân sách à?
À, đúng rồi!
“Chuyện dùng ngân sách lung tung giờ mới bắt đầu ảnh hưởng.”
“Á–! Phải rồi. Lại phải nghĩ lại từ đầu!”
Saki ôm đầu, ngực rung rinh theo.
Nhưng mà, vừa chạy vừa la hét cũng khá hay đấy chứ.
“Chiều nay thử tính lại xem những kế hoạch nào khả thi đi.”
“Ừ. Aki-kun, giúp tớ nhé.”
Tạm thời, tôi sẽ cần kiểm tra lại ngân sách sau giờ học.
“Vì tập trung lo đại hội thể thao nên chưa xem sổ sách nữa.”
“Mà Aoi-chan trước giờ đều làm chuyện này một mình nhỉ. Giỏi thật.”
“Năm ngoái cũng vậy. Dù lúc đó Akari cũng giúp.”
Có lẽ là Akari mang sổ về nhà rồi tự tính toán.
Akari giỏi mấy chuyện con số vì theo học khối tự nhiên, rất phù hợp.
Khi đang chạy, chúng tôi ghé qua công viên.
“Rồi, buộc dây lại nhé.”
“Ừ, lại đây.”
Dù là quãng đường ngắn, chúng tôi bắt đầu tập ba chân.
“Một, hai, một, hai…”
Bộ ngực - không áo ngực- của cô ấy lắc lư, vòng eo mềm mại.
Đôi vai thì vừa vặn, và cả mùi hương thoang thoảng từ cô ấy nữa.
Tôi chịu đựng tất cả cảm giác đó và cố gắng tập chung luyện tập.
Suýt nữa thì bị kích thích, nhưng tôi đã kiềm chế được.
Sau vài lượt tập, chúng tôi nghỉ một chút.
“Hai người nhịp nhàng thật đấy.”
“Dù có xa cách, nhưng bọn tớ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.”
“Ừ, từ khi còn vài tháng tuổi.”
“Từ lúc đó luôn sao!?”
Câu chuyện hồi sơ sinh là tôi nghe từ Saki gần đây.
Kể từ khi nghe, tôi cũng nhớ lại lời hứa kết hôn với cô ấy.
Tôi còn tự nhủ: “Sao mình lại quên chuyện đó cơ chứ?”
“Bọn tớ đã đính hôn từ hồi đó rồi.”
“Khi mà còn chưa biết yêu là gì.”
“Thật vậy sao!?”
“Có thời điểm chúng tớ cảm thấy việc ở bên nhau là một điều hiển nhiên.”
“Đúng vậy. Cho tới khi tớ phải chuyển nhà đi.”
“Nghe mà ghen tỵ ghê.”
Ghen tỵ?
Tôi hỏi Ichikawa-san:
“Tớ nhớ Akari từng nói, Ichikawa-san cũng giống vậy mà?”
“Ể?”
Có vẻ như cha mẹ cô ấy chưa từng kể. Hoặc có thể là giấu vì cô em gái.
Vì em ấy chưa biết về mối quan hệ yêu đương của cô chị.
“Có vẻ là ngược lại với tớ.”
“Sao cơ, Aki-kun?”
“Không, để Akari nói thì hơn.”
“Akari-kun nói...? Ngược lại với Aki-kun?”
Tôi sẽ nhắn Akari sau.
Nếu không sẽ thành hiểu lầm mất.
“À, có khi nào…”
“Saki. Dù có đoán ra thì cũng giữ im lặng nhé.”
“Không thể nói đâu. Không thì sẽ bị ngựa đá đấy.”
“Ngựa...? Ý gì vậy?”
“Hỏi Akari là nhanh nhất.”
“Ờ…”
Tiện thể, Ichikawa-san được xếp chạy trong cuộc thi “tìm đồ vật”.
Dù ngực to nên không chạy nhanh được, nhưng là bạn gái của Akari nên sức bền thì như quái vật.
Dáng người nhỏ nhắn nhưng ăn khỏe, chắc để duy trì thể lực.
Sau khi luyện tập nhẹ và ăn sáng, chúng tôi đợi ở lối vào thì-
“Tớ thật sự rất vui!”
Ichikawa-san xuất hiện với nụ cười rạng rỡ.
Chứng tỏ Akari đã nói rõ ràng với cô ấy.
“Tốt quá rồi.”
“Từ giờ cậu là thành viên của nhóm chúng tớ.”
“Vâng!”
Điều mà tôi giấu và Akari nói chính là–
Cô ấy và chúng tôi có cùng một mối quan hệ.
Nhà của Akari cũng giống như nhà hội trưởng, là gia đình làm kinh doanh. Còn là chi nhánh của gia tộc Shiraki nữa.
Là một công tử nhà giàu chính hiệu.
Còn nhà của Ichikawa-san thì chỉ là gia đình nhân viên bình thường, không khác mấy nhà tôi.
Thế nên cô ấy cùng vị trí và mối quan hệ như tôi.
“Nếu công khai thì sẽ có mấy kẻ gọi là ‘đào mỏ’ nên chỉ cần nói đang hẹn hò là được rồi.”
“Ừ. Vì khác với Aki-kun từ gốc rồi.”
“Gốc rễ gì chứ, bản thân tớ cũng mới biết gần đây mà.”
“Dù vậy vẫn sẽ có người bàn ra tán vào.”
“Có đấy. Như lớp trưởng lớp E chẳng hạn.”
“Cô bé đó à~”
“Saki quen cô ta hả?”
“Đã cãi nhau mấy lần trong ban chấp hành rồi ấy chứ.”
Có người dám cãi nhau với Saki sao?
Lần đầu tôi nghe chuyện này đấy.
Ý là buồn ngủ, lơ mơ vào buổi sáng ấy, tôi không bị mà sao cũng ngơ ngơ thế nhể. Chuyển nhà do công việc của bố mẹ.