Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

20 561

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

58 1016

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

13 41

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

292 5144

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

143 3725

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 36: Vụ việc gian lận là chỉ là bước khởi động?

Chiều hôm đó.

Trước cổng trường tràn ngập phóng viên đến đưa tin.

Không rõ thông tin rò rỉ từ đâu, bên ngoài cánh báo chí thi nhau gào lên:

“Chúng tôi được biết có một nam sinh gây hành hung bạn học, xin hãy xác nhận!”

“Nghe đồn có mâu thuẫn cá nhân với nữ nạn nhân đúng không?”

“Có nhiều học sinh chứng kiến vụ việc, xin hãy chia sẻ cảm nghĩ!”

Dù trời mưa, họ vẫn đến chỉ vì tò mò, khiến tôi chỉ biết thở dài cảm thông vì công sức họ bỏ ra.

(Cảm nghĩ cái gì chứ… Bộ đầu họ bị giòi bọ làm tổ à?)

Tôi chỉ có thể nghĩ vậy trước những câu hỏi vô ý thức đó.

Đám phóng viên thật chẳng khác gì lũ kền kền tò mò trên khắp thế giới.

Cũng vì vậy mà toàn bộ kế hoạch sau giờ học hôm nay coi như đổ bể.

Tôi và Saki nhìn cảnh tượng náo loạn ngoài cửa sổ phòng hội học sinh.

“Cái này chắc là không thể ghé đâu chơi trên đường về rồi nhỉ?”

“Không được rồi. Ai làm rò rỉ chuyện đó ra vậy?”

Các hội viên chủ chốt cũng lắc đầu ngao ngán, phàn nàn về sự lơ là của giáo viên.

“Chắc do giáo viên không ra lệnh giữ im lặng đấy.”

“Có nhiều học sinh đăng lên SNS rằng trong trường xảy ra vụ hành hung, chắc vì vậy mà cánh báo chí kéo tới. Dù hắn bị áp giải đi, nhưng cảnh sát chưa có thông báo chính thức.”

“Hiếm khi có tin nóng như thế này, đám đó chen nhau đến cũng đúng thôi. Đám đó nên biến hết đi cho đỡ khuất mắt.”

Ichikawa bỗng hóa thành kiểu người độc miệng.

Hội trưởng thì kéo rèm lại rồi trở về chỗ ngồi của mình.

“Chắc giáo viên đang quay cuồng đối phó đám đó rồi.”

“Mình nghĩ họ đang sắp xếp kế hoạch đưa học sinh về nhà an toàn.”

“Thực ra, đấy là ví dụ điển hình về những người lớn thiếu suy nghĩ đấy.”

“Nhà chị có bộ phận báo chí, chị đã ra lệnh rút về ngay khi phát hiện sự việc. Chị còn bảo, ai muốn bị cắt lương ba tháng thì cứ ở lại, nên họ cũng miễn cưỡng rút hết.”

“May mà có hội trưởng ở đây.”

“Dù không tự nguyện cho lắm… Nhưng những cánh báo chí khác thì chẳng chịu rút lui đâu.”

Hội trưởng lặng lẽ lắng nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài trường.

Tôi và Saki cũng quay về ghế, bắt tay vào phần chuẩn bị còn dang dở.

“Nghe nói cổng sau cũng có đám phóng viên tụ tập, chẳng ai dám ra về cả.”

“Cậu nghe từ tụi trong câu lạc bộ à?”

“Ừ. Thật ra là, tên kia đã thêm một chuyện khá phiền phức. Dù hành động đó là cố ý đi nữa...”

“Ừ. Nếu đó là cố ý thì thật không thể tha thứ.”

“Nếu hắn vẫn nhắm vào tớ, thì chắc chắn hắn cũng sẽ bày trò gì đó.”

“Chắc chắn rồi. Tên đó dám lôi cả Akari vào và hủy hoại luôn sự nghiệp thi đấu của cậu ấy.”

“Tch. Hắn nên chết quách đi cho rồi.”

Phải rồi, đối tượng ban đầu chính là Ichikawa.

Vụ trước không thành công nên lần này hắn nhất quyết phải ra tay cho bằng được.

“Chắc hắn nghĩ mọi cô gái trên đời đều thuộc về mình.”

“Ước gì hắn ta chết quách đi!!”

Hắn là kiểu chuyên nhắm vào bạn gái của người khác.

Tôi cũng mới biết chuyện này sau giờ học, nhưng hình như số nạn nhân khá nhiều.

Hèn gì đám nam sinh khoa xã hội cứ tỏ thái độ thù địch với hắn.

Khi tôi và Saki đang nói chuyện, hội trưởng và các thành viên khác bắt đầu chú ý.

“Khoan, ‘cố ý’ là sao?”

“Các cậu phát hiện gì à?”

À, đúng rồi, mấy người này chưa biết chuyện.

Vừa gõ máy, tôi vừa trả lời câu hỏi của họ.

“Trong trang web ẩn từng bị đóng, chúng em tìm được bằng chứng cho thấy nạn nhân và hung thủ đã bàn bạc với nhau.”

“‘Bàn bạc’? Ý cậu là…”

“Là kế hoạch gây phiền phức cho em.”

“Gây phiền cho Aoi-chan á?”

“Nguyên nhân khiến Ichikawa-san chịu khổ suốt một năm qua bắt nguồn từ lời nói của ‘nạn nhân’ đấy.”

“Động cơ là vì bạn trai của cô ta đưa ra một yêu cầu quá đà.”

“Trên đó có bài đăng viết rằng ‘Hãy nuôi ngực to như Ichikawa-san đi’.”

“Hả!?!?”

Ngay sau lời đó, trán của hội trưởng và các hội viên nổi gân xanh.

Nếu không có lời đó, thì cô gái kia đã chẳng phải chịu cảnh này.

Ichikawa cũng chẳng chịu đau khổ.

Akari cũng chẳng phải bận tâm.

“Hậu quả chính là vụ việc hôm nay. Dù có ra sao thì nó cũng đã xảy ra.”

“Khác biệt chỉ là nạn nhân là lớp trưởng kia hay Aoi-chan thôi.”

“Dù không cam tâm, nhưng đây có vẻ là chiêu mà tên đó dùng để hại những người cậu ta nhắm tới.”

Thật sự không còn cách nghĩ nào khác.

Khi tìm trên mạng tôi thấy bạn bè hắn đều đăng bài công khai bằng tên thật.

Cùng một giuộc thì hút nhau.

Chẳng sai khi nói là "ngưu tầm ngưu".

Khi nghe tôi nói về mục tiêu thực sự của hắn, các hội viên đồng loạt ngạc nhiên.

“‘Mục tiêu thực sự’?”

“Ừ. Có vẻ hắn muốn trả thù hội học sinh. Hơn nữa, nạn nhân dường như còn không ưa gì phó hội trưởng.”

“‘Ghét’ á… Chẳng phải chỉ là giận cá chém thớt à!?”

“Nghe thế thì có vẻ cậu ta cũng không ý thức được mình đã làm gì đâu.”

“Lạm dụng quỹ hội học sinh, quấy rối nữ sinh, hăm dọa đủ nơi…”

“Gần đây còn có cả vụ trộm đề thi nữa.”

“Không có chút hối lỗi nào cả. Đúng là tên đó.”

Có lẽ hắn nghĩ đơn giản kiểu “không thích thì tiêu diệt”.

Là loại người tự vẽ ra luật lệ riêng cho bản thân mà sống.

“Nếu hắn không hiểu ra, thì điều tệ nhất có thể là… trả thù.”

“Trả thù? A, đúng rồi. Tệ nhất là sẽ được thả vì không có năng lực chịu trách nhiệm.”

“‘Không có năng lực chịu trách nhiệm’ là sao?”

“Nói đơn giản là vô tội vì tâm thần. Mẹ chị lúc nào cũng càm ràm về loại vụ việc đó.”

“Hả!?”

Saki và Ichikawa tròn mắt không tin nổi.

“Cảnh sát gì kỳ vậy trời.”

“Chị chỉ đang than thở chuyện trong nhà thôi.”

Hội trưởng thở dài rồi lẩm bẩm.

“Nghĩ lại thì, người chịu trách nhiệm cho việc tuyển sinh khi đó đúng là… gây họa lớn rồi.”

Hử? Người chịu trách nhiệm khi đó?

Nghe thế, tôi bất giác cảm thấy có gì đó không lành.

Saki hỏi trước tôi:

“Hội trưởng? Ý chị là ai vậy?”

“Người đó là giáo viên phụ trách học sinh trước đây, từng xảy ra mâu thuẫn với thầy quản lý cơ sở vật chất. Khi biết người nhà sẽ nhập học, cô ấy đã bị điều chuyển đến một đảo xa xôi.”

“““Hả???”””

Ra là có giáo viên như vậy à?

Tức là chuyện xảy ra một năm trước?

“Giáo viên đó tên gì ạ?”

“Là giáo viên dạy toán, tên là Kotohogi Utau.”

“Đúng rồi. Họ lạ lắm, mình vẫn nhớ.”

“K–Kotohogi…?”

Nghe đến đó, gương mặt Saki trở nên u ám.

Tôi cũng cảm thấy cái họ đó quen quen.

“Đó là họ trước khi bố mẹ hắn ly hôn.”

“Vậy đó là chị gái theo mẹ hắn?”

“Bố hắn là con rể theo họ vợ. Họ ‘Youki’ là của bố.”

“Á!”

Nói cách khác, chính cô giáo mang họ của mẹ đã đưa hắn vào trường.

“Người nhà mà, lại là em trai…?”

“Trời đất. Hắn lôi cả gia đình vào một vụ phạm pháp có tổ chức!”

“Nếu hồ sơ học bạ được chuyển từ chị này sang chị kia, rồi hắn được nhận nhờ điều đó thì thật nghiêm trọng.”

“Nghe vậy thì đúng là kiểu ‘vào trường nhờ quan hệ’ rồi. Dù có là nhờ mối quan hệ thì cũng không thể chấp nhận được.”

Việc tồi tệ nhất có thể làm thì hắn đã làm rồi.

So với việc cưỡng bức, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều.

(Đã đến lúc phản công rồi nhỉ?)

Không thể để hắn nghĩ chúng tôi không biết gì.

Tôi bắt đầu trích xuất lại thông tin từ trang web ẩn.

Hôm nay tôi mang theo laptop cá nhân, may thật.

Tôi kết nối bằng tethering, trích xuất và biên tập lại các thông tin.

Tên riêng đều được mã hóa bằng ký tự đặc biệt.

Thông tin liên quan đến tôi và các thành viên hội học sinh đều được loại bỏ.

(Việc dàn dựng cưỡng bức, nguồn tin hăm dọa và... ồ?)

Trong đó còn có thông tin về “chạy cửa sau” từ một năm trước.

“Hội trưởng, xin hỏi chút được không?”

“Hử? Có gì sao?”

“Không hẳn. Em vừa tìm thấy một thông tin thú vị từ web ngầm.”

“Thú vị? À… Thật không ngờ người ta có thể làm mấy chuyện này mà không chút xấu hổ.”

“Trang web cấp hai, dùng màu chữ trùng với nền để ẩn nội dung.”

“Nếu muốn giấu thì xóa đi cho rồi. Đúng là ngu ngốc.”

“Ngu thật đấy.”

Chắc là kiểu người không khoe tội thì không chịu được.

“Có thể từng bị chị mắng, nên mới giấu như vậy.”

“Dù vậy thì chọn cách giấu bằng màu chữ trùng màu nền à?”

“Chắc hắn không nghĩ đó sẽ là sợi dây treo cổ mình đâu.”

“Lần này, hắn đụng nhầm người rồi.”

“Còn cái này nữa. Là vụ sẽ khiến toàn bộ học sinh năm hai quay lưng với hắn.”

“Hở? Hở? Hở? Hở? Hở? Khủng khiếp thật.”

Hội trưởng đọc đi đọc lại rồi ngơ ngác.

“Không thể nhớ hết nhưng… chuyện này thì không thể chấp nhận.”

“Ch-chuyện gì vậy, hội trưởng?”

Hội trưởng nhìn tôi, rồi cùng trả lời:

““Lấy cắp đề thi và đáp án của kỳ thi đầu vào.””

“Hả!?”

Saki và Ichikawa đều ngớ người.

“Đ-đây là đại họa còn gì!?”

Dù hắn xem đó là chuyện nhỏ...

“Ước gì chỉ là mơ thôi.”

“Nhưng ngày đăng là một tuần trước kỳ thi đầu vào của trường.”

“““Ôi trời…”””

Tự tay để lại bằng chứng còn tệ hơn cả việc “chạy cửa sau”.

“Vậy mà chỉ đậu trường hạng trung. Đúng là đầu óc có vấn đề.”

“Cũng có phần phỏng vấn nữa mà, đâu phải chỉ có phần viết.”

“Có thể vì giống đáp án mẫu nên bị thầy phụ trách cơ sở vật chất nghi ngờ.”

““Chính là vậy!!””

“Kết quả là cho qua nhờ phỏng vấn thôi?”

“Thiếu sót quá lớn.”

Chuyện đó cũng từng được viết trong lời phàn nàn của chị hắn.

Tôi lập tức báo cáo lại cho quản trị viên và yêu cầu xóa sạch nội dung.

Nếu bị hỏi, cứ bảo là đã bị xóa là được.

Sau khi hoàn tất việc thu thập thông tin để tiết lộ-

“Nếu định tung tin, thì nên chọn cái nào trước nhỉ?”

Tôi quay sang hội trưởng vừa trở lại chỗ.

“Tung tin? Em định dùng bộ phận báo chí của nhà chị à?”

“Vâng. Đây đúng là ‘tin chấn động’ rồi.”

“Fufu. Đúng vậy. Giờ sự chú ý đang đổ dồn vào vụ hành hung, nếu muốn chuyển hướng thì nên bắt đầu từ việc chạy cửa sau và lấy cắp đề.”

“Dù vậy, trường cũng sẽ lãnh đủ đấy.”

“Vụ này liên quan đến hiệu trưởng và cả ủy ban giáo dục, nên không sao đâu.”

Ông hiệu trưởng chỉ quan tâm đến cây cảnh, còn ủy ban giáo dục thì vô trách nhiệm.

Tôi gửi thông tin đã chọn lọc đến quản gia nhà Yuuki.

Cùng lúc đó, nhờ hội trưởng ra lệnh để bộ phận báo chí tung tin:

[Thông tin tôi vừa gửi liên quan đến chủ mưu vụ hành hung. Dường như người nhà hắn đã dàn xếp để cung cấp đề thi đầu vào. Nhờ điều tra toàn diện. Ưu tiên hàng đầu nhé.]

Một lúc sau, tin nóng bắt đầu phát ra khiến đám phóng viên vội vã rời cổng trường.

“Họ hướng tới tòa thị chính à?”

“Họ sẽ chối rằng không có chuyện đó thôi.”

“Nhưng họ thực sự đã điều chuyển người thân của hắn đi mà, sao chối được.”

Lý do điều chuyển được tiết lộ vào đêm khuya.

Tôi đang xem TV sau khi tắm xong thì thấy tin tức.

“Bị điều đến đảo chỉ để che giấu việc rò rỉ đề thi đầu vào? Nghe chẳng khác nào trò đùa.”