Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 2: Tình hình đã thay đổi, nhưng tôi vẫn bị ném đá [Chương 31 - 60] - Chương 31: Là bầu không khí mới bắt đầu thay đổi sao?

“Saki à, cậu có lời biện hộ nào không?”

“Biện hộ? Cậu đang nói chuyện gì vậy, Aki-kun?”

“Trong giờ thể dục, cậu đã cung cấp một thông tin không cần thiết, đúng không?”

“À, giờ cậu nhắc thì... cũng có chuyện đó thật nhỉ.”

Sau giờ thể dục, tôi và Aki-kun đã đến phòng hội học sinh.

Bởi vì vài ngày trước đã quyết định chính thức tham gia vào ban chấp hành hội học sinh, nên từ hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu công việc một cách nghiêm túc.

Trường hợp của tôi là kiêm luôn chức lớp trưởng, nên mỗi khi tham gia các buổi họp thì phải ứng xử trên cả hai cương vị.

Thật ra tôi cũng từng định nhường chức lớp trưởng cho người khác, nhưng chẳng có đứa bạn nào chịu làm thay cả.

Bởi vì tôi có ít bạn thân hơn mình tưởng, nên chỉ còn cách chấp nhận thực tế này thôi.

Bạn xã giao thì nhiều, nhưng lý do tôi được chọn làm lớp trưởng phần lớn là nhờ vào cái hình tượng mà người khác tự dựng lên.

Tệ nhất là, trong lớp ai cũng nghĩ có thể đùn đẩy hết việc phiền phức cho tôi là xong, khiến tôi chẳng biết phải nói gì.

“Không phải chuyện đó. Mà này, cậu có biết tớ đã phải sự cuồng nhiệt tuyển mộ từ sau hôm đó không?”

“Thế nhưng rốt cuộc cậu vẫn từ chối hết mà, đúng không?”

“Tất nhiên là từ chối rồi. Tớ không thể để thời gian quý giá bên Saki bị lấy mất bởi mấy cái câu lạc bộ vớ vẩn đó được.”

“Fufu, nghe cậu nói vậy khiến tớ vui thật đấy.”

Nhờ vậy mà tôi phải nghỉ làm thêm, thay vào đó là vừa phụ giúp công việc của Aki-kun, vừa kiếm tiền sinh hoạt.

Công việc quản lý cũng khá vất vả, nhưng bù lại thì rất đáng để làm.

Chỉ có điều, đối phó với cái mụ già chua ngoa kia thì thực sự là ác mộng, không đùa đâu. Tôi đã mách lẻo với quản lý cửa hàng rồi.

Tôi nói rằng có một nhân viên làm ngoài giờ mà hành xử vô lý, đề nghị chuyển cô ta ra khu vực sát cửa sổ.

Kết quả là những điều đó đã được thực hiện thông qua Ruri.

Bởi cô ta vốn đã bị nhân viên chính thức ghét sẵn rồi, nên yêu cầu tôi đưa ra chỉ là giọt nước tràn ly thôi.

Mà, chuyện đó để sau đã!

“Tớ đang giận đấy!”

“Aki-kun giận cũng đẹp trai lắm.”

“Hết muốn giận luôn rồi, biết làm sao giờ?”

“Vậy thì... cậu muốn sờ ngực tớ để bình tĩnh lại không?”

“...”

Không, thật sự đấy, cậu ấy đẹp trai lắm.

Khi Aki-kun tức giận ấy.

Cậu ấy im lặng, nhưng đó là cảm xúc thật lòng của tôi.

Đúng lúc đó, chủ tịch hội học sinh đang ngồi sẵn ở chỗ mình, khẽ hắng giọng lên tiếng.

"Thân mật với nhau thì cũng được thôi, nhưng ít ra cũng phải biết đọc bầu không khí đi."

““……””

Không, đúng hơn là ánh nhìn của chủ tịch và các thành viên khác trông lạ lắm.

Bị mất cảnh giác mất rồi.

“Im luôn à. Thế nhé, Aoi-chan. Đưa ngực đây.”

“Ơ, tại sao chứ!?”

“Nếu cậu ấy được bóp thì chị cũng muốn bóp thử xem sao. Với Aoi-chan thì phản ứng sẽ xuất hiện ngay ấy mà.”

“Ngay là sao!? Nhưng mà, đâu cần em phải đưa ngực ra chứ? Phó chủ tịch vẫn còn đây mà…”

“Takanashi là kiểu vô cảm nên dù có chạm vào cũng chẳng có phản ứng đâu. Tiếc thật đó.”

“Chủ tịch! Câu đó dễ gây hiểu lầm lắm! Tôi có cảm nhận chứ, chỉ là đang cố chịu đựng thôi!”

Cứ tưởng bị mắng xong thì sẽ trở lại nghiêm túc, ai ngờ phản ứng y như phòng họp chỉ toàn con gái.

Dù sao thì Aki-kun vẫn là con trai, nhưng cái không khí này đúng là khó xử.

“Đùa vậy là đủ rồi nhỉ.”

“““Đùa!?”””

“Tôi đoán là vậy.”

Thật sự là, chủ tịch hội học sinh này đúng là ngoài sức tưởng tượng, vui tính ghê.

Cảm giác như khác hoàn toàn so với hình ảnh nghiêm nghị mọi khi.

“Qua kỳ thi rồi thì việc chuẩn bị cho đại hội thể thao cũng coi như sắp xong. Nhưng chúng ta còn phải chuẩn bị cho sự kiện tiếp theo nữa. Đại hội thể thao thì cứ theo như mọi năm là được… chỉ có lễ hội văn hóa là mỗi năm đều thay đổi. Vì vậy–”

Nói đến đó, chủ tịch chuyển ánh mắt nhìn sang chúng tôi.

“Nội dung lễ hội văn hóa năm nay sẽ do hai người mới quyết định.”

““Hả?””

“Quản lý dòng tiền là điểm mạnh của cậu, đúng không, Nagakura-kun?”

“Ch-chuyện đó thì đúng là vậy…”

“Và nghĩ ra hoạt động thú vị thì là sở trường của Saki, đúng không?”

“Nếu nói là sở trường thì... cảm giác hơi khác một chút…”

Chỉ là do tôi dễ bị cuốn vào bầu không khí vui vẻ thôi.

“Nhưng khi hai người kết hợp lại và nghiêm túc làm một điều gì đó, chẳng phải rất đáng để mong chờ kết quả sao? Đúng không, phó chủ tịch?”

“Ừ thì... nhìn qua thì chỉ như một cặp đôi ngốc nghếch lúc nào cũng quấn lấy nhau, nhưng… tiềm năng thì không thiếu đâu.”

“Đấy nhé. Aoi-chan, em thấy sao?”

“Em thì thấy sẽ khá vất vả đấy, nhưng nếu nghĩ đến chuyện của kỳ sau thì để họ có thêm kinh nghiệm cũng tốt… về nhiều mặt.”

“Ra vậy, đúng là cũng có lý.”

Không, “có lý” cái gì chứ...

Đúng là Aoi-chan đã từng nài nỉ tôi làm phó chủ tịch cho kỳ tới thật.

“Sao nào? Hai người không nhận được chứ?”

“Làm sao giờ?”

“Làm sao đây ta.”

Với cái bầu không khí này, chắc chắn không có lựa chọn từ chối đâu.

Tỷ số ba chọi hai, coi như bị quyết định bằng biểu quyết rồi.

Lúc đó, Aki-kun giơ tay phải lên đặt câu hỏi.

“Chỉ cần nội dung thôi đúng không ạ? Nếu bắt phải nghĩ cả phần tiến hành chi tiết thì sẽ khó lắm.”

“Đúng rồi. Chỉ cần nội dung là được. Dù gì sau này cũng phải chỉnh sửa rồi còn nghe phản hồi nữa. Trước tiên, cứ viết ra những gì hai đứa nghĩ là được. Với lại, nói là nội dung nghe có vẻ phức tạp chứ thật ra chỉ cần ghi lại những gì muốn làm thôi.”

“Nếu chỉ vậy thì... cứ viết hết mấy sự kiện mình nghĩ ra, kèm theo phần lợi nhuận là được ha.”

“Phải rồi. Nếu được thì chuẩn bị cái gì đó khiến mấy câu lạc bộ cũng muốn thật lòng muốn tham gia luôn thì càng tốt.”

“Vậy thì bọn em nhận nhé?”

““Rõ ạ. Bọn em sẽ cố gắng hết sức.””

Bọn tôi nhận lời một cách khá nhẹ nhàng.

Đâu ai ngờ rằng... chính điều này sẽ khiến tôi phải hối hận về sau.

§ 

Vấn đề lễ hội văn hóa tạm thời gác lại, bọn tôi dồn hết sức vào việc chuẩn bị cho đại hội thể thao.

Danh sách thi đấu được gửi từ các lớp, dựa trên đó mà lên kế hoạch cho các môn thi đấu.

“Tổng cộng hơn một ngàn người. Nếu tính theo số học sinh thì cũng kha khá đó. Ngôi trường này.”

“Nhìn sơ thì thấy không nhiều lắm, chắc do là trường công lập luyện thi đại đọc?”

“Chắc vậy. Dù số lượng giáo viên có đủ, nhưng không thể để mắt hết được cũng là vì lý do đó.”

“Chỉ có khối hai là ít hơn nhỉ, chắc do không đủ chỉ tiêu tuyển sinh. Khối hai chỉ có 368 học sinh thôi.”

Bọn tôi mở chiếc laptop đã chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay, lạch cạch gõ dữ liệu vào.

Chỉ riêng Aki-kun là đang cho chạy một chương trình gì đó để tổng hợp số liệu một cách nhanh chóng.

“Nghĩ đến chuyện này do một mình chủ tịch xử lý thì đúng là ghê thật, nhưng mà Aoi-chan cũng giỏi không kém đấy.”

Tôi thì chỉ có thể ghi tên và số lượng học sinh lên bảng danh sách được in ra, vậy là đủ mệt rồi.

Tôi muốn có bản dữ liệu hơn là bản in giấy.

Sao mà chỉ mỗi chỗ này lại phải dùng phương pháp thủ công vậy chứ?

“Ừ. Đúng là cậu ấy xứng đáng với vị trí chủ tịch tiếp theo. Dù việc chỉ ngồi lên ghế mà đã run là có thể do cơ địa.”

“Chuyện đó cũng đành chịu thôi. Vì suốt một năm trời đã bị 'rèn luyện' kỹ lưỡng rồi. Nghe nói là làn da nhạy cảm vốn có giờ còn nhạy hơn nữa.”

“Này, tớ nghe hết đấy nhé!”

Ôi chà, lọt tai rồi.

Tôi và Aki-kun không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ tiếp tục làm việc.

“Nhập xong rồi. Kiểm tra lại đi.”

“OK. Lỗi chính tả… không có. Tổng hợp xong rồi.”

“Sao chỉ có tổng hợp thôi mà nhanh dữ vậy?”

“Tớ chỉ viết macro thôi mà. Viết sau khi cậu nhập xong trang đầu ấy.”

“Trong thời gian đó mà viết xong được thì quá đỉnh rồi.”

“Vậy sao? Tớ nghĩ chủ tịch cũng làm được thôi."

À, chủ tịch cũng đang gật đầu kìa.

Có khi tốc độ xử lý công việc của chủ tịch cũng là nhờ cái đó.

Vừa gật đầu, chủ tịch vừa bắt đầu giải thích lý do đồng tình với Aki-kun.

“Ban chấp hành hội học sinh không thể dựa vào số đông, nên những phần có thể tự động hóa là đều được tự động hóa cả.”

Tập trung vào màn hình máy tính đến mức giọng điệu tiểu thư thường ngày cũng biến mất.

“Đúng vậy. Cách nói chuyện đó là tự nhiên của chị nên đừng để tâm. Vì lớn lên cùng các anh trai, nên lời lẽ bị ảnh hưởng, nghe hơi giống con trai thôi. Chị là con gái út mà, nên chuyện này cũng đành chịu."

À, ra là thế.

Cách nói kiểu tiểu thư là do được rèn luyện vì xuất thân như vậy.

“Thực tế thì, có Nagakura-kun vào giúp bọn chị được khá nhiều đấy. Người tiền nhiệm tuy đầu óc cũng tạm được, nhưng khoản lập trình thì chỉ là tay mơ thôi. Nhờ vậy mà khối lượng công việc của chị... à không có gì đâu.”

“Hiếm khi thấy chủ tịch than phiền ha.”

“Mà, xét hành vi và sự vô dụng của tên đó thì cũng dễ hiểu thôi, phó chủ tịch.”

“Xin lỗi nha. Dù người bị ảnh hưởng nặng nhất là Aoi-chan.”

“Phó chủ tịch cũng từng bị hắn đe dọa mà, nên không trách được đâu.”

“Ừ… là vậy đó.”

Phó chủ tịch lại sắp rơi vào trạng thái hắc hóa nữa rồi.

Xem ra vết thương tên đó để lại vẫn còn sâu lắm.

Nếu vậy thì lý do chủ tịch muốn Aki-kun vào hội học sinh bằng mọi giá cũng dễ hiểu rồi.

(Người thì ít, nên phần nào tự động hóa được thì tự động hóa… hả.)

Tìm người biết lập trình trong tình huống này là điều dễ hiểu.

Dù trong mỗi ủy ban cũng có người hoạt động, nhưng học sinh thật sự nghiêm túc thì không nhiều.

(Chỉ mới tổng hợp xong là đã túm năm tụm ba rủ nhau đi chơi rồi mà.)

Vì thế nên gánh nặng mới đổ dồn lên ban chấp hành hội học sinh. Họ phải tìm cách giải tỏa stress là chuyện dễ hiểu.

Nghĩ đến nỗi khổ của chủ tịch và phó chủ tịch mà thấy tội thật.

“Nếu vậy thì cách Aoi-chan giải tỏa stress là tự–”

“Saki-san?”

“Không có gì đâu ạ.”

Ngay lúc đó, Aki-kun cầm laptop đến chỗ chủ tịch.

“Chủ tịch. Phần thời gian ở đây này…”

“Đâu, để xem nào?”

“Nếu không chừa ra một khoảng thời gian dự phòng thì có vẻ sẽ khá gấp rút, đúng không ạ?”

“Ra vậy. Vì số lượng người tham gia tăng thêm à? Nếu vậy thì…”

“Thử rút ngắn thời gian của môn thi này chẳng hạn?”

“Nhưng mà phần đó nên giữ như mọi năm thì hơn.”

“Giữ nguyên như mọi năm ạ?”

“Môn thi đó khá mất thời gian mà.”

“Ra là vậy.”

Môn thi được nhắc đến là chạy tiếp sức mượn đồ.

Phải tốn thời gian tìm kiếm nên nếu rút ngắn thời gian sẽ khiến thí sinh bị loại mất.

Aki-kun suy nghĩ trong khi gật gù hiểu vấn đề.

“Vậy thì, sao không chuẩn bị sẵn đồ cần mượn rồi để học sinh chọn?”

“““Chuẩn bị sẵn?”””

“Viết các món đồ ra giấy rồi cho vào phong bì, đặt cạnh bàn ủy ban.”

Chủ tịch và những người khác tròn mắt nhìn nhau, nhưng rồi bắt đầu suy nghĩ.

“Nếu cứ ghi bừa mọi thứ như mọi năm thì hậu quả có thể ảnh hưởng đến các môn sau. Những vật dụng kiểu như dây buộc tóc mà nữ sinh hay mang theo thì có thể bỏ qua, còn những đồ lớn thì bên mình chuẩn bị sẵn có khi lại hiệu quả hơn.”

“Ừm, nghe cũng có lý.”

“Nếu vậy thì thử lọc lại danh sách đồ vật cần mượn nhé?”

“Ý hay đấy. Mượn người thì từ năm nay loại bỏ luôn đi. Có người đồng ý, người không thì phiền lắm.”

“Vậy ta giới hạn lại chỉ còn vật dụng thôi.”

Nhớ lại mà thấy đúng thật.

Năm ngoái, có mấy nam sinh đã đổ xô chỗ tôi trong phần thi đó.