Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 27: Chỉ ít là nó không biến thành ma hiện về là may rồi

Khi tôi mãi lo giải quyết vụ việc với kẻ gây rối thì đã đến giờ học sinh phải rời trường.

“Cuối cùng hắn cũng không quay lại lấy à.”

“Chắc đơn giản là hắn quên thôi?”

“Quên được à? Đó là cả một cục dữ liệu có đầy thông tin đấy.”

“Cậu thấy bực vì chuyện đó nữa hả?”

“Ừ, cũng có khả năng đó.”

Tôi và Saki, sau khi dọn dẹp xong, đứng bên cạnh hội trưởng và những người đang khóa cửa, ngước nhìn bầu trời chiều tà.

Lẽ ra hôm nay chúng tôi chỉ ở lại để chuẩn bị cho đại hội thể thao, vậy mà do nhiều lý do mà mọi việc bị trì hoãn.

Nhất là Ichikawa-san, cô ấy đã gặp phải một tai họa khủng khiếp.

Dù cô ấy tỏ ra mạnh mẽ, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.

“Có vẻ sẽ phải cố gắng an ủi nhiều đấy.”

“Ừ, đúng vậy. Nhưng… tớ không rõ hắn đã làm đến đâu, nếu như lời Ruri nói là đúng thì…”

Chuyện Kashiwa nói “nhỏ, ốm, nhanh” sao?

Nếu mà hắn có cái đó to như thằng Alex thì chắc Ichikawa-san đã bị tổn thương nặng rồi.

“Vậy nghĩa là thiệt hại chưa đến mức nghiêm trọng?”

“Tớ nghĩ chỉ bị nhìn và sờ vào thôi. Dù sao việc đồng phục bị vấy bẩn đến mức phải vứt đi cũng là tổn thất khá lớn rồi.”

Nhìn từ góc độ người ngoài thì đúng là như vậy.

Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của người trong cuộc, thì đây lại là một lời nói không nên thốt ra.

“Dù vậy, vết thương trong lòng chắc chắn vẫn sẽ còn đó. Nhất là bị sờ vào những chỗ không muốn bị đụng tới… Với cậu thì cũng sẽ ghét điều đó, đúng không?”

“Ừ. Nếu nói thế thì… thật lòng thì đúng là ghét.”

“Vậy thì… khi người ta không hề cho phép mà lại bị chạm vào mấy chỗ như thế, thì sợ đàn ông cũng là điều dễ hiểu thôi.”

“Sao nghe cậu nói cứ như thể… cậu hiểu rõ lắm ấy?”

Đây là ghen sao? Ra là do tôi lo cho Ichikawa-san nên mới thành ra như vậy à?

Dù là Saki thì tôi cũng sẽ lo lắng như thế thôi.

Tôi ôm lấy Saki rồi thì thầm bên tai cô ấy.

“Tớ biết chứ. Tớ từng có một người bạn bị làm nhục rồi bỏ đi.”

“Ể… cái đó là…”

“Là người bạn tớ quen bên kia. Một người dính líu đến Alex.”

Tôi không thể nào quên được chuyện đó.

Khi đang đấu bóng rổ với Alex, bạn tôi đã bị một ‘đám khỉ đột’ xuất hiện từ đâu đó tấn công.

Một vụ việc đau đầu xảy ra ngay sau lưng trong lúc chúng tôi đang mải mê thi đấu.

“Cô ấy là người khá mạnh mẽ, nhưng chính điều đó lại khiến cô ấy khiêu khích tụi con trai.”

“Đừng nói là…”

“Cô ấy bị cưỡng bức một cách tàn nhẫn đến mức không thể tiếp xúc với đàn ông được nữa.”

“…”

“Vì từng chứng kiến chuyện đó tận mắt, nên tớ sợ rằng… kể cả khi đối phương là người tốt, thì chính tớ cũng có thể làm tổn thương họ.”

Bởi vì đàn ông vốn là sinh vật như vậy… ngay cả bản thân tôi cũng vậy, nên tôi thấy rất sợ.

Dù vậy, tôi vẫn có ham muốn như bao người, nên tôi đã cố hết sức để không nghĩ tới nó.

“Tớ muốn trân trọng cậu, không muốn làm tổn thương cậu. Bởi vì cậu là người con gái quan trọng nhất với tớ, người mà tớ muốn ở bên suốt đời.”

“…”

Bởi vì nếu làm chuyện đó, chắc chắn sẽ làm người kia bị tổn thương, nên…

“Tớ nghĩ là… nếu không phải vì thật lòng yêu nhau thì sẽ rất khó để có thể làm chuyện đó.”

Cho đến khi có thể chịu trách nhiệm cho điều đó, thì dù Saki có mong muốn đi nữa, tôi cũng không thể làm được.

Dù cơ thể có phản ứng, tôi không phải không thể, mà vấn đề là ở tâm lý của tôi.

“Ừ… Tớ hiểu rồi. Có lẽ chính tớ cũng đã nghĩ quá đơn giản…”

“Xin lỗi… vì tớ yếu đuối.”

“Không đâu!”

“Thật á?”

“Tớ nói miệng thì có vẻ thoải mái đấy, nhưng… thật ra, cho đến khi tớ thực sự sẵn sàng thì tớ cũng thấy không thể đâu.”

“…”

“Khác với lúc còn nhỏ, bây giờ… có nhiều thứ thay đổi rồi. Nếu được thì tớ muốn là một cơ thể thật đẹp trong mắt cậu, rồi mới…”

“Tớ thấy cậu đã đủ đẹp rồi mà?”

“Là vấn đề về cảm xúc của tớ! Hết chuyện!”

Và cuộc trò chuyện bị chặn đứng tại đó.

Vì bản thân tôi cũng còn vấn đề cảm xúc nên cứ tiếp cận nhau từ từ là được.

Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi nhất định sẽ cố hết sức để bảo vệ cô ấy.

Cuộc trò chuyện của tôi và Saki…

“N-nói sao nhỉ… nóng bỏng quá đó, hội trưởng.”

“Phải đấy. Nghe chẳng khác gì lời cầu hôn luôn.”

“Nếu người yêu mình cũng được như vậy thì tốt quá…”

…đã bị ba người trong hội học sinh nghe hết.

“Nhưng chưa có ‘đi tới’ đâu nhỉ? Lần đầu tiên chỉ là… rơi trúng đồng phục thôi.”

“Chưa tới được nhưng lúc đó vẫn sợ lắm đó nha? Một vật “teo tóp” như vậy mà cứ rung rung ngay trước mặt thì…”

“Vậy lý do cậu khỏa thân là gì?”

“Tại nó bẩn nên tớ không muốn mặc nữa thôi. Cả áo lót lẫn quần lót cũng bị rách hết rồi…”

“À, vậy nên mới đứng dựa vào tường à?”

“Vậy, hai tay ôm ngực và hạ bộ là…”

“Tớ vẫn còn trong trắng đấy nhé! Còn chưa từng làm chuyện đó đâu!”

“Nhưng vụ kinh nguyệt thì…”

“Bị hỏi nên tớ mới nói thôi!”

“““Ra thế à~~”””

Này này… Vậy tức là chỉ bị tấn công thôi à?

Dù vậy cũng đủ để thành chấn thương tâm lý rồi.

“Chuyện sợ là thật đấy!?”

““B-bình tĩnh nào, bọn chị hiểu rồi mà!””

“Các tiền bối chẳng hiểu gì cả!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt với những cán bộ hội học sinh.

Tôi và Saki vừa định vào phòng giáo viên, vừa cười khổ, vừa thấy nhẹ lòng.

“May là… chưa đến mức bị tổn thương thật sự. Vui thì vui nhưng cũng buồn thật.”

“Vụ này đúng là không thể diễn tả được bằng lời…”

“Rốt cuộc chỉ là có một tên biến thái khỏa thân trong trường thôi nhỉ?”

“““Chuẩn luôn!”””

Với một ví von đơn giản của tôi, cả ba người trong hội học sinh đồng thanh lên tiếng.

Nạn nhân trong vụ lần này là bị gặp phải tên biến thái rồi bị tấn công.

“Thế… phân loại vụ này sao đây? Chuyện ma ở trường hay là truyền thuyết đô thị?”

“Lần này chắc nên gọi là truyền thuyết đô thị thì an toàn hơn nhỉ. Chuyện ma thì thường không có tổn thất thật.”

“Vậy mở đầu thế này được không? Một tên biến thái đẹp trai thường xuất hiện trong trường lúc chiều tà.”

“Tiếp theo là: Hắn lắc cành cây nhỏ bé và tuôn ra chất nhờn trắng. Chính là tinh linh của cây cao su đang khô héo.” 

Đã gọi là tinh linh rồi thì thành chuyện ma mất rồi còn gì?

Tôi thử hỏi hội trưởng chuyện thắc mắc của mình.

“Trong trường có cây cao su thật à?”

“Hiệu trưởng - người từng là giáo viên Sinh học - đang trồng một cây đấy. Vì không thể sống qua mùa đông nên mùa lạnh nó hay bị héo, mà tiền sưởi thì tốn quá trời.”

“À, vậy là có thật…”

“Cũng có nhiều thầy cô nói nên bỏ đi vì tốn kém lắm. Nhân cơ hội này…”

“Nếu gắn nó với hành động của tên đó thì…”

“Lũ học sinh sẽ cảnh giác hơn và không nán lại ở trường, giúp giảm bớt người vào giờ chuẩn bị.”

“Vì thế nên mới tạo ra tinh linh kỳ dị à?”

“Cũng là cái cớ tốt để yêu cầu dẹp cây cao su đi.”

“““Ra vậy à…”””

Nhanh vậy mà nghĩ ra được cái câu chuyện đó… Đúng là con nhà danh giá.”

Nhà Yuuki đúng là như tên gọi - toàn người tài giỏi.

“Còn cái điện thoại thì chúng ta phải nộp lại phòng giáo viên với tư cách đồ nhặt được nữa.”

“Ừ, coi như bỏ qua việc đã xem bên trong. Vừa hay cũng hết pin rồi.”

“Vậy thì cũng không sợ ai đó xem được nội dung nguy hiểm.”

“Bản thân chúng ta cũng không muốn bị lộ ra đâu.”

“Bị mấy thầy giáo nam nhìn thấy thì ghê quá…”

Tôi cũng chẳng rõ nên vui hay buồn nữa… mà thôi, không nói ra thì hơn.

Cứ như vậy, truyền thuyết đô thị do hội học sinh nghĩ ra đã nhanh chóng lan rộng khắp trường.

Tin đồn một khi lan ra thì dù đúng hay sai cũng không thể ngăn lại được.

Một thời gian sau, các nữ sinh bắt đầu ký đơn yêu cầu hiệu trưởng bỏ cây cao su.

Còn chuyện do tên “tinh linh cây cao su” kia gây ra thì không bị đưa ra công khai.

Vì nếu bị đưa ra ánh sáng thì Ichikawa-san - người bị hại - cũng sẽ chịu tổn thương, nên tất cả chúng tôi chỉ giữ kín trong lòng.

§

Sau sự việc đó, trên đường về nhà, không hiểu sao cả nhóm lại cùng đi chung một lối.

Saki, hội trưởng và phó hội trưởng thì sống chung một khu chung cư nên đi cùng là chuyện dễ hiểu, nhưng mà...

“À mà này, Aoi-chan sống ở đâu vậy?”

“Tớ á? Tớ sống với em gái, hai chị em thuê nhà chung... mà chỗ ở là...”

Rồi cô ấy chỉ thẳng về phía khu chung cư nhà tôi.

Ba người hội trưởng đứng đờ ra, dường như không hề biết chuyện này.

“Là... cùng chỗ với tớ á!?”

“Ể? Cả Saki-san cũng sống ở đó à!?”

“Ừ, tớ ở tầng cao nhất đấy...”

“Nếu nói vậy thì là ngay cạnh nhà tớ rồi nhỉ.”

À, nói mới nhớ, nhà hội trưởng cũng ở tầng trên cùng.

Còn phó hội trưởng thì ở tầng ba.

Nghe nói cô ấy bị chứng sợ độ cao nên không thể lên quá tầng ba được.

May mà trường học chỉ có ba tầng, nên cảnh quan từ tầng ba thì còn chịu được, nhưng chỉ cần lên cao hơn chút là chân tay cô ấy bủn rủn không đứng nổi.

Trên sân thượng thì tuyệt đối không dám lên, nghe bảo giờ ăn thì cô ấy toàn ăn ở căn tin hoặc trong phòng hội học sinh.

“Vậy ra là hàng xóm nhỉ…”

Thật sự là hàng xóm luôn.

Tôi chưa từng nhận ra điều đó.

“Trong khu chung cư mình, có nhiều học sinh trường mình ở lắm à?”

“Chắc cũng khá đấy. Gần trường, lại rẻ với học sinh mà.”

Tất nhiên là trừ tầng cao nhất.

Tầng đó thường dành cho gia đình khá giả.

Chung cư đó có giá thuê giảm dần theo số tầng, tầng càng thấp thì giá càng rẻ.

(Phòng quản lý thì đúng là không phải mất tiền thuê rồi. Nhưng mà gọi là miễn phí cũng không đúng lắm.Vì phải lo đủ chuyện phiền phức cho cư dân, nên tiền khám bệnh chắc tốn cả đống. Rồi tiền rượu, tiền ăn... cái bà cô nghiện rượu ấy cũng tiêu không ít, nên đúng là không thể coi là miễn phí được.)

Lúc đó, Ichikawa-san - người đang đi chung với tôi - bất ngờ lên tiếng hỏi:

“À này, Nakura-kun cũng sống gần đây à?”

“Nếu nói là gần… thì cũng gần.”

“Ừ, nếu nói vậy thì đúng là gần nhỉ?”

“Phải đó, gần thật.”

Không ai chịu nói là tôi ở tầng một cả.

“Hội trưởng biết chuyện này à?”

“Nếu Takanashi mà biết từ hồi đó thì chắc đã rối lắm rồi nên tôi không nói gì.”

“Hồi đó là… à, cái đó… xin lỗi.”

Phó hội trưởng bắt đầu lảng tránh ánh mắt, rồi cúi đầu xin lỗi tôi.

“Không cần phải xin lỗi đâu. Lúc đó tình hình như vậy mà.”

Cô ấy là người nghiêm túc, cứng nhắc và không giỏi ứng biến.

Mà thôi, khi vừa vào đến sảnh khu chung cư thì mọi người bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Ể? Cậu định đi theo luôn hả?”

“Cậu... đi theo á? Đây là khu dành cho nữ mà?”

“Dù là vị hôn phu đi nữa thì... cái này cũng hơi…”

Biết là sẽ bị phản ứng vậy, nhưng mà... vẫn đau lòng thật.

“Nhớ lại hồi Saki cũng vậy đó.”

“Cậu đừng nhắc chuyện đó nữa mà!”

“Thì... với người không biết thì họ sẽ nghĩ như thế thôi.”

“Hội trưởng biết từ trước rồi à?”

“Biết chứ. Vì quản lý là người nhà của tôi mà. Đây cũng là nơi cha tôi được sinh ra nữa.”

““Ể? Là nhà tổ á?””

“Bên nhà kia là biệt thự phụ thôi. Thật ra, nhà chính của tôi vốn là một biệt thự nằm ngay chỗ cái chung cư này. Nhưng vì nhà đó đã xuống cấp nặng nên ông bà tôi quyết định xây lại thành chung cư để cho thuê. Một thời gian sau thì cha tôi được sinh ra, đại khái là vậy đó. Còn cậu ấy là cháu trai của bác gái tôi. Bây giờ thì đang sống nhờ nhà của người cô - con gái thứ hai.”

“Nakura-kun… là người nhà Yuuki à?”

“Nếu nói là họ hàng thì đúng. Còn chuyện cậu ấy có quan hệ họ hàng thì mới biết hôm nay thôi.”

“V-vậy sao…”

“Chuyện này là thật hả?”

“Tôi là bản giả. Còn hội trưởng là kiểu… bản chính.”

“Nếu nói về dòng dõi danh giá thì đó là nhà Shiraki.”

““Ể?””