Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 26: Kế hoạch trả đũa lần hai được khởi động?

Sự việc xảy ra trong phòng hội học sinh.

Sau khi xử lý xong hậu quả, tôi để ý thấy chiếc smartphone nằm trên bàn.

“Ồ? Đây là điện thoại của thằng đó à?”

Đèn LED đang nhấp nháy, chắc là vừa có thông báo gì đó.

“Hắn bỏ quên luôn ở đây à? Bất cẩn thật đấy.”

Tôi vẫn đang đeo găng tay cao su, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại mà không hề cài khóa. Đúng là quá bất cẩn.

“Bình thường thì phải đặt mật khẩu chứ nhỉ.”

“Chắc là hắn không biết cách cài ấy mà?”

“Vậy à?”

Khi mở máy lên thì tôi thấy màn hình chính đầy rẫy các đường dẫn đến trang web ngầm và ảnh chụp gì đó.

“Đường dẫn thì thôi cũng được, nhưng mà để cả tài liệu với ảnh lên màn hình chính thì sao chấp nhận nổi?”

“Hắn chắc nghĩ sẽ chẳng có ai đụng vào điện thoại của mình.”

“Nghĩ vậy thì cũng liều quá đấy. Nếu là tớ thì tuyệt đối không để lên đó.”

“Cậu là cậu, còn hắn thì khác.”

“Thiệt tình, bất cẩn đến mức khiến người ta thấy lo lắng luôn... Hả?”

“Sao vậy?”

“Tớ lỡ bấm mở ảnh ra rồi…”

“Ối giời…”

Chỉ vừa chạm vào một cái, một bức ảnh sốc hiện lên trước mắt.

“Thật à…”

“Gì cơ?”

Trong ảnh là chiếc quần lót với hoa văn quen thuộc, lại còn chụp rất rõ từ bắp đùi trở lên.

“Quần lót hình mèo…”

“Hả?”

“Quần lót yêu thích của Saki đang hiện lên màn hình.”

“Cái gì!? Cho tớ xem với!”

Tôi khó xử đưa màn hình chiếc điện thoại bẩn thỉu cho Saki xem.

“Đúng là cái tớ mặc hôm trước! Không lẽ hắn là kẻ hay chụp trộm hả!? Còn có cái màu hồng với màu đen nữa!”

“Gì cơ!?”

“Cho bọn chị xem một chút!”

Vừa nghe đến từ "chụp trộm", cả phó hội trưởng và hội trưởng cũng lập tức phản ứng. Tôi cũng chỉ cho họ xem màn hình giống như với Saki.

Chỉ cần xem một tấm là kéo lên xem được cả loạt.

“Đây là đồ lót của tôi... Không thể tin nổi.”

“Trời ạ... Cái viền ren bị tuột cũng bị chụp luôn.”

“Takanashi, cậu nên mua đồ lót mới đi.”

“Mình định mua bằng tiền lương tháng tới đấy. Cái này là đồ tớ mặc hôm nay mà…”

Còn có ảnh chiếc quần lót màu xanh nhạt đang nằm trong túi rác.

Chủ nhân của nó thì nhảy nhảy sau lưng tôi, cố rướn người lên để nhìn.

“Đến cả đồ của mình cũng bị chụp... Không chỉ cơ thể mà còn cả quần lót nữa... Tồi tệ thật.”

Thế này thì mớ ảnh này phải được xem là tang vật rồi.

Vốn dĩ, xem trộm điện thoại của người khác là hành vi thiếu đạo đức, nhưng nếu kẻ đó để điện thoại không khóa mà còn bỏ lại như thế này thì chẳng còn cách nào khác.

Nhất là khi bên trong chứa đầy ảnh chụp trộm độc hại như thế thì không thể không kiểm tra.

Tạm thời, tôi đưa găng tay cao su cho Saki rồi để cô ấy kiểm tra hình ảnh. Còn tôi thì viết tên các nạn nhân lên bảng đen trong phòng hội học sinh.

Về danh tính chủ nhân của từng bức ảnh thì dựa vào trí nhớ của hai người kia.

“Đây là lớp trưởng của lớp D.”

“Tiếp theo là... chắc là Miki nhỉ?”

Người xác định được danh tính phần lớn là các nữ sinh mà hắn ta tiếp xúc hôm nay.

Nhưng trong ảnh có cả học sinh các khối khác, nên không xác định hết được số lượng.

Tiêu chí nhận biết khối lớp dường như nằm ở lớp lót bên trong váy.

“Tớ nghĩ phải nhìn tận mắt thì mới biết được chứ.”

“Đó là lớp lót bên trong váy của tớ đấy.”

“Ra là có thể phân biệt bằng màu sắc à?”

“Phòng thay đồ dùng chung cho toàn trường mà.”

“Vậy thì cũng giống như quần nam thôi.”

“Thật á?”

“Lớp lót túi quần cũng phân màu theo khối lớp đó.”

Cũng giống như đồ thể thao hay cà vạt vậy. Cả áo blazer cũng có sự khác biệt ở lớp lót bên trong.

Tên của từng học sinh thì được thêu lên gấu áo, quần, váy và cả đồ thể thao.

“Mà hội trưởng có dáng người cao thế thì hắn chụp kiểu gì nhỉ?”

“Nhớ lúc lấy đồ trên kệ, cô ấy có đứng trên thang, còn tên đó thì giữ thang bên dưới đấy.”

“Thế thì bị chụp lúc đó rồi.”

“Phó hội trưởng thì chắc chắn đề phòng rất kỹ đúng không?”

“Có dấu méo trên váy giống như bị va vào tường ấy.”

“Chắc là lúc chị gọi lớp trưởng bên cửa sổ.”

“Chắc là hắn chụp từ phía sau chị lúc đó rồi.”

Ai nấy đều tỏ rõ vẻ khó chịu.

Đúng lúc đó, một thông báo mới hiện lên trên điện thoại của hắn.

“Mail à? Nhìn tiêu đề thì... Mỗi lần có bài đăng là sẽ gửi thông báo?”

Là email được gửi từ trang web ngầm.

Mail thì tôi không dám mở, nên đành kiểm tra bài đăng trên trang web cùng thời điểm với thời gian nhận mail.

“Lại là chuyện về Saki. Viết rằng cô ấy đi cùng em vào phòng giáo viên.”

“Chuyện về tớ sao?”

“Có vẻ cứ mỗi khi có bài viết liên quan đến cậu là hắn nhận được thông báo.”

“Ế!?”

“Nhìn thế này thì chẳng khác gì một tên stalker cả.”

“Phải báo cảnh sát thôi! Ngay lập tức!”

“Báo cũng được, nhưng nếu hắn xóa hết bằng chứng thì sao?”

“““““Bằng chứng?””””

Cả đám đồng thanh ngạc nhiên.

“Là bằng chứng tội ác. Nếu được thì nên đợi sau khi làm đơn yêu cầu công bố thông tin.”

“Ý cậu là thông qua luật sư cố vấn…”

“Rồi gửi yêu cầu tới nhà cung cấp dịch vụ…”

“Đúng vậy. Nếu báo cáo với nhà phát triển, họ sẽ xóa sạch từ gốc.”

Hắn có thể đã biết rõ cơ chế này nên mới dám sử dụng.

Một khi bị xóa thì không thể phục hồi. Có khi hắn đã tính toán chuyện đó từ trước.

Vì lần trước cũng đã khôi phục lại được.

“Cho nên lần này cứ để hắn tự tung tự tác một thời gian. Tuy nhiên, tùy vào nội dung bài đăng mà sẽ gây thêm tổn thương… nhưng chắc tớ phải chịu đựng thôi.”

"Không thể nào!"

Dù thấy tội cho Saki, nhưng một khi hắn đã định hình sẵn mô thức đó trong đầu thì không thể thay đổi được.

“Giả sử chúng ta chủ động làm lộ chuyện này thì chắc chắn hắn sẽ xóa hoặc sửa bài đăng để đổ tội cho tớ.”

Trừ khi gây ra "bùng nổ dư luận"... Hửm? Bùng nổ?

“Bùng nổ dư luận à... Cũng là một cách... Nhưng mà-"

““““Bùng nổ dư luận?””””

“Bị toàn bộ nữ sinh quay lưng. Dù con trai có đăng bài cũng sẽ bị xem là cùng một giuộc, nhưng nếu Aoi hay Saki kể lại chuyện mình là nạn nhân, thì có thể lan truyền thành tin đồn trong trường. Dù chỉ là khả năng thôi.”

“Phải đó! Nếu thế thì hắn sẽ đăng bài ngay. Trang web ngầm vốn là nơi để xả giận mà.”

“Nạn nhân sẽ vì phẫn nộ mà đăng bài. Nếu thêm cả việc trang đó do hắn điều hành nữa thì-”

Chứng minh được kẻ điều hành trang web là một tên cặn bã cũng là một nước đi tốt.

Miễn là các yếu tố ăn khớp với nhau.

“Nhưng... nếu làm thế thì có thắng được không?"

“Takanashi nói đúng, nhưng chúng ta cũng là nạn nhân. Hơn nữa, chi phí vận hành trang web đó là từ đâu ra?”

“A, là tiền quỹ hội học sinh!”

“Không chỉ bị lạm dụng tiền mà còn bị quay lén. Nếu cứ đứng nhìn chỉ vì sợ không chắc thắng thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn. Không chỉ tớ mà cả Aoi cũng sẽ bị các học sinh khác hỏi đủ điều thất thiệt.”

À, đúng rồi.

Tôi cứ tưởng chỉ mình tôi là nạn nhân, nhưng còn có cả cô ấy nữa.

Một khi bị lộ ra thật thì hậu quả với tôi và cô ấy sẽ rất nghiêm trọng.

Vì là xâm hại tình dục nên lại càng khó xử lý.

“Suýt chút nữa gây họa rồi. Xin lỗi nhé, Ichikawa-san.”

“Không... Không sao đâu…”

“Nhưng mà, cậu nói là 'gây họa' có nghĩa là gì?”

“Ban đầu tớ nghĩ chỉ cần mình tớ chịu đựng là được, nhưng nếu để mặc thì người bị tổn thương thể xác như Ichikawa-san sẽ còn phải chịu tổn thương tinh thần. Như hội trưởng đã nói, thả lỏng sẽ dẫn đến tổn hại lần hai.”

“Phải rồi. Thế thì không thể để yên được.”

“Rốt cuộc vẫn phải tạo áp lực thật mạnh trước khi báo cáo.”

Mà nếu làm vậy thì số tiền yêu cầu bồi thường sẽ tăng lên chóng mặt.

“Về phần thanh toán, nhìn theo hóa đơn thì hắn dùng thẻ ghi nợ riêng... Hội trưởng?”

“Sổ kế toán để chị giữ. Cũng sẽ thông báo cho văn phòng để họ không chuyển khoản hay nhận tiền mặt từ hắn nữa.”

“Vậy là tốt nhất. Hắn phải nhận hình phạt thích đáng vì những gì đã làm.”

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi. Mong là gánh nặng của cậu sẽ nhẹ bớt đi, Aki-kun.”

“Cũng còn tùy tình hình sau này thôi.”

“Quay lén đồ lót là tội đáng chết!”

“““Phó hội trưởng mà nói câu đó thì chắc sẽ có người chết thật đấy!”””

“Tôi không có bạo lực thế đâu mà!”

Cái này là vấn đề về hình tượng rồi.

Thế là thông qua tin nhắn cá nhân, tin đồn về việc quay lén bắt đầu lan rộng đến những nữ sinh có khả năng là nạn nhân.

Riêng lần này, hội trưởng và phó hội trưởng cũng thông báo cho cả nữ sinh năm ba mà tên đó từng tiếp cận.

Tôi tưởng chuyện với nữ sinh năm nhất sẽ khó truyền đến được, vậy mà-

“Chị có em gái học ở đây nên đã gửi rồi.”

“Mình cũng có em gái mới nhập học.”

Hóa ra là do Ichikawa-san và em gái của phó hội trưởng truyền tin.

Youki Hajime - gương mặt đẹp trai năm hai.

Nhưng mặt sau là một tên biến thái bệnh hoạn, là điều mà những cô em gái kia nghe được từ chị mình.

Những đàn em từng gọi cậu ta là "soái ca" giờ đây đã hoàn toàn mất sạch hình tượng về hắn.

“Đã có kha khá bình luận rồi nhỉ.”

“Cho tớ xem... Ồ, mới gửi vài phút mà có hàng ngàn bình luận rồi!”

“Phần lớn là bình luận giận dữ từ các nữ sinh.”

Đúng là mạng lưới truyền miệng của con gái đáng sợ thật.

Trang web ngầm ban đầu có lẽ cũng lợi dụng cái mạng lưới này, và giờ thì đang bị chính nó tiêu diệt.

Đúng là con dao hai lưỡi.

Tuy nhiên, giữa vô vàn bình luận giận dữ đó, cũng có mấy bình luận vô tâm từ nam sinh.

Kiểu như “Chỉ vậy mà cũng nổi giận?”

Nhưng sau đó thì bị dội bom bình luận và bị nêu tên, rồi bị tẩy chay hàng loạt.

Chắc bọn họ phải nghỉ học mất.

“Còn có cả bài đăng nói rằng hắn từng dùng thông tin trên trang web ngầm để uy hiếp người khác nữa.”

Chắc là lời thú nhận của ai đó từng bị đe dọa rồi.

Không rõ là ai.

“Chắc chuyện của phó hội trưởng cũng bị hắn biết từ đó.”

“Ủa? Chị đâu có kể cho ai đâu?”

“Chắc là từ fanclub của chị đấy.”

“Gì? Chị có fanclub luôn hả?”

“Phó hội trưởng xinh xắn lắm mà. Tuy ngực thì…”

“Nghe con bé loli ngực bự Aoi nói kìa!”

“Đừng gọi gương mặt trẻ con của em là loli chứ!”

Cô gái này đúng là thú vị thật.

Nghe nói là nhút nhát, nhưng khi đã tin tưởng thì sẽ lộ bản chất.

(Nếu phản ứng vậy thì chắc cô ấy cũng chưa từng tin hắn là người tốt.)

Có lẽ trong mắt cô ấy, hắn chỉ là một tên biến thái chuyên đụng chạm cơ thể.

Nhưng cơ thể lại phản ứng trái ngược với tâm trí.

Nếu hắn coi đó là sự đồng thuận mà ra tay thì đúng là thằng khốn không hiểu gì về con gái.