Người gây ra vụ bê bối trong văn phòng hội học sinh là Youki.
Cậu ta đã bị giáo viên phụ trách kỷ luật mà chúng tôi gọi đến dẫn đi.
“Nhưng mà... ánh mắt cậu ta nhìn Akira hình như có phần hằn học đấy?”
“Chắc là kiểu 'tại sao lại là tôi?' ấy mà. Với tớ thì, rõ ràng là ánh mắt dòm ngó vòng một cực kỳ thô thiển.”
“Phải, đúng kiểu ánh nhìn ghê tởm.”
“Không biết là cậu ta không ý thức được con gái rất nhạy cảm với ánh nhìn như thế sao?”
“Chắc là không biết đâu.”
Mà nói chứ, vẫn chỉ mặc mỗi cái quần lót trong cái bộ dạng biến thái ấy.
Khi bọn tôi bước vào phòng, cả căn phòng nồng nặc mùi khó chịu, khiến hội trưởng và phó hội trưởng phải mở toang cửa sổ.
“Mùi này... quen lắm thì phải?”
“Lúc đi ‘nhặt hạt dẻ’ trước kia cũng có mùi giống thế, phải không?”
“A, đúng rồi... Mà, sao cậu biết được?”
“Chắc tại từng ngửi qua nên nhớ á.”
“Ra vậy…”
Sau khi gọi thầy giáo kỷ luật xong, Akira đã tiện tay mượn đôi găng tay cao su từ nhà vệ sinh.
Cậu ấy đeo găng vào, rồi rất thành thạo dùng giẻ ướt lau sạch những vết bẩn bốc mùi kinh khủng kia.
Lau xong lại ra ngoài giặt giẻ, rồi quay lại tiếp tục - cứ thế lặp đi lặp lại một mình.
“Lẽ ra dùng cây lau sẽ tốt hơn... nhưng mấy vệt bẩn này vung vãi quá, lau kéo dài ra thì cũng không ổn.”
“Thật ngại quá. Với thứ này, bọn tôi thực sự không biết xử lý sao cho ổn.”
“Không sao đâu. Em cũng từng... ‘bắn nhầm’ vài lần nên quen rồi.”
Tôi chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì cả, nhưng nếu đã quen xử lý thì giao cho cậu ấy là ổn rồi.
Còn Ichikawa thì được quấn kín người trong khăn tắm mượn từ phòng y tế, sau đó được đưa đến phòng tắm của khu câu lạc bộ.
Người dẫn đi là phó hội trưởng, nói là cũng muốn tranh thủ tắm luôn.
(Mà, hình như chị ấy là kiểu hơi ưa sạch sẽ thì phải.)
Hội trưởng thì có vẻ đã quá quen với mấy chuyện kiểu này nên chỉ thở dài rồi ở lại phòng hội học sinh.
“Em cũng quen với việc dọn dẹp mấy thứ này mà.” - Akira nói.
“Bạn trai chị cũng từng nói y hệt như vậy.”
“Vậy chắc bọn em sẽ trở thành “đồng chí” rồi. Xin phép nhé.”
“Được mà, chị không bận tâm đâu.”
...Khoan đã, bạn trai!?
“Ủa!? Chị có bạn trai hả!?”
“Tự nhiên hét to vậy?”
“Có thật là chị có bạn trai không!?”
“À, ừ. Hội trưởng có hôn phu đấy.”
"Cái gì!? Thật á!?"
Tôi không hề biết chuyện này luôn ấy.
À mà, nghĩ lại thì cũng đúng. Dù sao chị ấy cũng là tiểu thư nhà quyền quý mà.
“Chị không công khai đâu, nhưng đúng là có đấy.”
“Là kiểu hôn ước do gia đình sắp đặt nên không tiện nói ra ấy hả?”
“Đúng thế. Ở trường tư, ai cũng quen mặt nhau nên dễ bị hỏi han linh tinh.”
“Chẳng lẽ... lý do chị chọn học trường công là vì-”
“Đúng như em nghĩ đấy.”
À à, cái kiểu rắc rối đặc trưng của trường tư thục đây mà...
Hồi tôi còn học cấp hai, cũng bị hỏi đủ thứ kiểu như thế rồi.
Đúng là người trong giới tiểu thư thì quan hệ rộng khủng khiếp luôn.
“Nhìn vẻ mặt em, chắc cũng từng trải qua mấy chuyện kiểu đó hả?”
“À, ha ha ha... cũng có chút chút.”
“Nhà làm kinh doanh thì kiểu gì cũng dính đến mấy câu chuyện sắp đặt như thế thôi.”
“Kiểu như, muốn con mình gả cho con trai, anh trai hay em trai nhà kia gì đó?”
“Và chuyện đó cứ lặp lại mỗi lần đi dự tiệc. Nếu đến trường học mà cũng bị như thế thì đúng là mệt mỏi.”
“Thế nên chị mới chọn trường công, phải không? Vì ít người quen biết hơn.”
“Trừ em, tất nhiên.”
“Em xin lỗi…”
Tôi xin lỗi vì đã nói chuyện hơi thiếu tế nhị, nhưng nhờ vậy câu chuyện cũng kết thúc ở đó.
Tôi cứ tưởng hội trưởng sẽ hỏi gì về chuyện giữa tôi và Akira, nhưng không hề. Có lẽ vì chị ấy hiểu rõ cảm giác của người bị hỏi nên tránh nhắc đến.
Trong khi bọn tôi trò chuyện, Akira cũng đã dọn xong.
“Mùi vẫn còn đọng lại một lúc, nên em khuyên là nên mua ít xịt khử mùi thì hơn.”
“Ừ, chắc chị sẽ đi mua sau.”
“Em nghĩ cửa hàng tiện lợi chắc có bán đó.”
Mà sàn vẫn hơi bóng loáng nên tôi cũng chẳng muốn đi vào.
“Để khô là ổn thôi.”
“Thế à... Mà này, cái thứ dính trên áo blazer ấy... là gì vậy?”
Tôi chỉ tay vào chiếc blazer của Ichikawa được cho vào túi nylon.
Thẻ học sinh, khăn tay và bút đã được lấy ra, nhưng nhìn qua là đã thấy buồn nôn rồi.
Nghe vậy, Akira quay mặt đi, lẩm bẩm:
“...Tinh trùng.”
“Hả?”
“Tinh trùng.”
“...C-cái gì cơ? Thật á?”
“Thật.”
Cả váy lẫn đồ lót cũng dính bẩn y như vậy, tất cả đều bị nhét vào túi nilon.
Sau này chắc phải mang đi giặt khô hoặc vứt luôn thôi.
“Bọn họ có quan hệ thật, nên tớ nghĩ khả năng cao là tinh trùng.”
“Tớ không biết luôn... Thứ đó trông như vậy à…”
“Ra vậy... Thì ra Saki vẫn còn chưa…”
“V-vâng... Vậy còn chị hội trưởng thì...?”
“Không tiện nói.”
"Vâng, em xin lỗi..."
Tuy nói thế nhưng nhìn thái độ thì đã rõ mười mươi rồi.
Hai má hơi đỏ, tay thì khẽ chạm vào phần đùi qua váy - rõ ràng là quen với mấy thứ này rồi.
Cũng đúng, có hôn phu thì mấy chuyện đó cũng bình thường.
Chắc cảm thấy ghê tởm là vì đây là của kẻ khác ngoài hôn phu.
Tôi cũng vậy thôi, ngoài Akira ra thì không muốn dính vào ai cả.
Đúng lúc đó, Akira đang lục thùng rác thì lên tiếng:
“Không thấy bao cao su đã dùng đâu... chắc là chơi trần rồi?”
“Chà, nếu thế thì phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.”
“Nếu đang trong giai đoạn an toàn thì còn đỡ.”
“Không biết là lúc nào nhỉ?”
...Chơi trần? Là kiểu không dùng bao cao su ấy hả?
Nghe hai người nói chuyện, chắc là đang lo vụ mang thai thật rồi.
Ngay lúc đó...
“Vậy thì ổn rồi. Tuần trước đã xong kỳ kinh rồi mà.”
“...”
Phó hội trưởng bước vào, xen vào cuộc nói chuyện.
Cạnh chị ấy là Ichikawa, mặt đỏ bừng.
“Tuần trước à... Vậy thì vẫn còn may đấy.”
“Nếu mà có bầu trong trường thế này thì to chuyện lắm.”
“Thế họ có đang hẹn hò với nhau thật không?”
“Không. Cậu ta chỉ đơn phương động chạm thôi. Nghe nói từ năm ngoái đã dần dần đụng vào cơ thể rồi.”
“Vậy lần này là lần đầu tiên?”
“Đúng thế.”
“......”
Ichikawa run rẩy, như sắp khóc đến nơi.
Dù đang mặc đồ thể dục, chắc là bên trong không mặc gì nên trông rất khó chịu.
Lý do cô ấy như vậy có lẽ là vì hiện giờ trong phòng còn có con trai - Akira.
Chắc là không muốn để cậu ấy nghe thấy chuyện xấu hổ này.
“Nghe vậy thì... hơn một năm bị đụng chạm kiểu đó, chắc cơ thể đã phản ứng theo thói quen…”
“Cách nói hơi quá, nhưng đúng là vậy. Thật tệ.”
“Chắc lỗi là do mình đã giới thiệu tên đó…”
“Thôi nào, cậu đâu có biết trước được…”
“Biết là vậy... nhưng mà…”
“Senpai, xét cho cùng thì chuyện được phát hiện sớm vẫn là điều tốt đấy chứ? Nếu để quá muộn giống như vụ của em trước kia thì đúng là không cứu vãn được đâu.”
“Ừ, đúng là vậy."
“......”
Tôi thấy Ichikawa thật đáng thương nên đến đứng cạnh và nhẹ nhàng trấn an.
“Cậu yên tâm đi. Akira là vị hôn phu của tớ.”
“Hở?”
“Cậu ấy không phải kiểu người nói xấu người khác đâu.”
“Th-thật thế sao?”
“Thậm chí còn rất tận tâm giúp đỡ ấy. Vì cậu ấy cũng từng là nạn nhân của tên đó. Dù tình huống khác nhau, nhưng chắc chắn cậu ấy hiểu cho cậu.”
“Nạn nhân…”
Tình huống của Akira là bị vu oan, không phải bị tấn công như cô ấy.
Nhưng với tư cách là con gái, hành vi như vậy không thể chấp nhận được.
“Chuyện này làm tổn thương người sẽ là hội trưởng tương lai. Chắc chắn tên đó sẽ phải nhận hậu quả thích đáng thôi.”
Hội trưởng và phó hội trưởng hiện tại sẽ nghỉ sau đại hội học sinh tiếp theo.
Cả hai đều là học sinh năm ba, chắc phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học rồi.
“Nhưng tớ đâu có đủ tư cách để làm hội trưởng... Shiraki thì sao?”
“Tớ không định vào hội học sinh đâu. Tốt hơn là để người quen biết và hiểu chuyện làm.”
“V-vậy thì... cậu làm phó hội trưởng cũng được không?”
“Có nghe tớ nói gì không đấy?”
“Tớ muốn Shiraki, người có khả năng lãnh đạo và đang là lớp trưởng, ở bên cạnh giúp tớ.”
“Nếu cậu chọn tớ thì... tặng kèm luôn cả Akira nhé?”
Tôi không muốn xa Akira thêm nữa.
Đã từng yêu xa suốt mười năm rồi.
Ba năm sau đó lại toàn những điều nuối tiếc.
Giờ, khi đang muốn rút ngắn khoảng cách thì chẳng thể rời xa nhau được đâu.
“Tớ không ngại đâu.”
“Nhưng mà, tớ không thể trả lời ngay được đâu?”
“Không sao cả!”
“Cậu mạnh mẽ hơn tớ tưởng đấy. Tớ cứ nghĩ là kiểu người trầm lặng cơ.”
“Tớ chỉ hơi nhút nhát thôi…”
“Vậy cậu là kiểu có hứng lên là ‘bùng nổ’ à?”
“Kiểu kiểu vậy.”
“Đi karaoke cũng thế ?”
“Cũng thế luôn.”
Chà, có khi đây là cô gái khá năng động đấy. Đúng là không thể tin vào ấn tượng ban đầu được.
Có lẽ hội trưởng đã nhận ra tính cách thật sự nên mới mời cô ấy tham gia hội học sinh.
Tên ngốc kia thì chắc chỉ vì được phó hội trưởng giới thiệu nên mới không từ chối.
“Nhưng mà với tính cách đó, sao cậu không đạp thẳng vào chỗ hiểm của hắn nhỉ?”
“Không làm được đâu. Sau hơn một năm bị đụng chạm, cơ thể phản ứng một cách vô thức rồi.”
“A... Kiểu như, lý trí và cơ thể không đồng nhất ấy hả?”
“Ừ. Đáng buồn thật.”
Tôi nghĩ, nếu sau này gặp được người tốt thì nhận thức của cô ấy sẽ thay đổi.
Nhưng dù gì cũng là nạn nhân của bạo lực tình dục, nên chắc không thể hồi phục nhanh chóng được đâu.
“Trước mắt thì chúng ta sẽ phải tìm cách xoay sở khi không có thủ quỹ.”
“Ừ, không thể để Aoi-chan ở cùng với tên đó được.”
“Em cũng là con trai nên không thể lại gần cô ấy.”
“Nói thế thì mấy nam sinh cùng lớp Aoi-chan cũng có khác gì đâu?”
“Lớp D thì tên kia cũng học ở đó. Liệu có thể chuyển cậu ta sang lớp B được không?”
“Có lẽ có thể chuyển theo kiểu ngoại lệ…”
“Vấn đề này có vẻ rắc rối thật đấy.”
Akira cũng hiểu tình hình nên vẫn giữ khoảng cách với Ichikawa.
Cậu ấy thậm chí còn đứng sau lưng hội trưởng - chỗ bị vòng một che khuất - như thể cố ý không để Ichikawa thấy mình.
Dù Akira cao hơn hội trưởng, nhưng có lẽ cậu ấy đã chọn vị trí đó để không lọt vào tầm mắt của Ichikawa - người có vóc dáng nhỏ nhắn.
Ichikawa thì nghe được giọng Akira, nhưng do không thấy hình nên cứ liên tục nhìn quanh như đang hoang mang.
“Giờ hội học sinh chỉ toàn học sinh khối Xã hội nhỉ?”
“Đúng vậy. Nếu hai cậu gia nhập thì mới có thêm người bên khối Tự nhiên.”
“Chuyện đó... để sau cũng được.”
Nhân tiện nói thêm, tôi và Akira thuộc lớp A - tức là khối Tự nhiên.
Lớp A, C, E, G là khối Tự nhiên, còn lớp B, D, F, H là khối Xã hội.
Ichikawa và tên đó thuộc khối Xã hội, còn hội trưởng và phó hội trưởng thì lần lượt ở lớp B và D.
Không khí trong phòng vẫn còn nặng nề, nên tôi thử đổi chủ đề một chút.
“Này, tớ vừa nghĩ... tên Ichikawa nghe dễ thương thật nhỉ?”
“Gì cơ? À, chuyện đó à…”
“Cho tớ gọi cậu là Aoi-chan được không?”
“Ừm... tớ không phiền đâu…”
“Tốt quá. Cậu cũng có thể gọi tớ là Saki nhé?”
“Th-thật sao?”
“Dù khác lớp, nhưng mình quen nhau rồi còn gì.”
“V-vậy... tớ sẽ gọi là Saki-san nhé.”
Dù bắt đầu từ một chuyện không mấy hay ho, nhưng tôi nghĩ việc chủ động bước tới làm quen là cần thiết.
Ichikawa cần có người đồng trang lứa đứng về phía mình.
(Vì chuyện hôm nay có thể sẽ bị tên kia tung lên diễn đàn trường, nên không thể lơ là được...)
Cái gọi là “diễn đàn ngầm của trường” ấy.
Nơi mà những lời đồn đầy ác ý được lan truyền khắp nơi.
Ở đây, từ “栗 (kuri)” – hạt dẻ có phát âm tương đồng và hình ảnh gợi liên tưởng đến cơ quan sinh dục nam, và cụm “nhặt hạt dẻ” trở thành một lối nói vòng, bóng gió đến việc làm tình, thủ dâm hoặc xử lý hậu quả chất dịch nam giới để lại sau khi xuất tinh. Ngây thơ thế gái