Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 23: Cẩu thả đến mức khiến người ta lo lắng

Mấy đoạn hội thoại thì tôi cũng phải nát óc mãi mới viết được. Trans đã phải đọc đi đọc lại raw rất nhiều nên đừng thắc mắc :v

____________

Sau khi nhận báo cáo từ Akira, giáo viên đã gọi Chủ tịch Hội học sinh đến qua loa phát thanh trong trường.

"Thật sự là có tồn tại à?"

Phó chủ tịch đi phía sau Chủ tịch trông có vẻ rất khó chịu, cứ trừng mắt nhìn Akira chằm chằm.

Việc bị trừng mắt chẳng rõ lý do gì, thật chẳng hiểu nổi.

"Nhưng mà, có sự chênh lệch về số lượng phát hành."

"Nghe nói chỉ có 100 bản được giao thôi đấy."

"Biên lai của mấy cái này đâu rồi?"

Chủ tịch vừa lật giở tờ tạp chí thông tin của hội học sinh, vừa quay sang hỏi Phó chủ tịch - người là người đứng ra đặt in.

"..."

Tuy nhiên, cô ta không đáp lại gì, chỉ im lặng và tiếp tục lườm Akira.

"Nghe rõ chứ?"

"Chủ tịch, chị định nghe lời tên này thật sao?"

"Hả? Cô đang nói gì vậy? Người tôi đang hỏi là..."

"Sao cũng được. Rõ ràng là hắn đã đi mách lẻo đủ thứ bịa đặt đúng không?"

Tôi có cảm giác mình vừa nhìn thấy bộ mặt thật của Phó chủ tịch.

Thì ra đây mới là bản chất của cô ta - một kẻ bất thường chuyên đi bắt bẻ người khác một cách vô lý.

Chủ tịch thở dài đầy thất vọng.

"Thất vọng thật đấy. Cô là kiểu người như vậy sao."

Sau khi mở mắt ra, cô ấy nhìn Phó chủ tịch bằng ánh mắt sắc lạnh.

Khoảnh khắc ấy, bầu không khí như đóng băng. Cả căn phòng bỗng lạnh đi rõ rệt.

"Ch-Chủ tịch!?"

"Đừng có gọi tôi như thế."

"X-Xin hãy nghe em nói, Chủ tịch! Em không có ý..."

"Tôi không cần nghe lời biện hộ. - Và còn một chuyện nữa, để tôi nói cho rõ."

Chủ tịch liếc nhìn Akira vẫn đang ngồi trên ghế.

(...Hở? Chuyện gì vậy?)

Tôi cảm thấy khó hiểu khi Chủ tịch nhìn về phía Akira.

Bản thân Akira cũng mang vẻ mặt "không hiểu chuyện gì đang diễn ra".

"Thật ra là... giữa trưa nay tôi có gọi điện cho dì của mình."

Dì? Hóa ra Chủ tịch cũng có dì à?

Không, nghĩ lại thì chuyện đó cũng đâu có gì lạ...

"Và tôi được biết là tôi có một đứa em họ rất giỏi."

...Hả? Em họ?

Là sao chứ?

"Nó giỏi tiếng Anh hơn cả tôi, rất được các giáo viên nước ngoài yêu mến."

"Hả!?"

Giọng tôi và Akira đồng thanh vang lên.

"Hơn nữa còn tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng với tư cách sinh viên tốt nghiệp trẻ nhất trong lịch sử nữa."

"À..."

...Ra vậy. Có lẽ là thế thật.

"C-Chủ tịch? Em chưa từng nghe chuyện đó bao giờ cả?"

"Tôi cũng mới biết thôi. Nhà tôi có vẻ thích giấu giếm, nên nếu không bị hỏi thì tuyệt đối không nói ra."

"À, cái đó thì em hiểu."

Người hiểu ra chỉ có tôi, Akira và Chủ tịch. 

Các thầy cô thì nghiêng đầu khó hiểu, còn Phó chủ tịch thì mang vẻ mặt "các người đang nói cái gì vậy?"

"Người mà cô đang phỉ báng đó, là người của nhà Yuuki. Tức là cô đã nhổ nước bọt vào chính gia đình chủ nhân của mình rồi đó."

Ồ? Không ngờ giữa hai người đó lại có mối quan hệ kiểu chủ - tớ như vậy?

Có khi nào Akira là vệ sĩ của Chủ tịch không?

"X-Xin chờ đã! Đ-Điều đó... Không thể nào có chuyện đó được!"

"Không thể thế là thế nào cơ?"

"V-Vì hắn là... hắn là kẻ xấu từ trong bản chất rồi còn gì!"

"Kẻ xấu à? Vậy để tôi hỏi ngược lại, cô dựa vào đâu mà nói thế?"

"Đ-Không có cơ sở gì cả... nhưng mà hắn chắc chắn là kẻ xấu!"

"Ồ hơ~ Không có cơ sở mà vẫn nghi ngờ người khác à? Thế thì chỉ là định kiến vô căn cứ thôi, đúng không?"

Lời của Chủ tịch hoàn toàn đúng.

Phó chủ tịch chỉ đang đổ lỗi vô lý một cách ích kỷ.

Ngay lúc đó, Akira nhận ra điều gì đó liền hỏi:

"Phó chủ tịch bị ai đó đe dọa đúng không?"

"!"

Bị đe dọa sao?

Cô ta vừa bị hỏi thì phản ứng như trúng tim đen vậy.

"Là sao chứ?" (Saki)

"Bình thường cô ta không phải kiểu người dễ hoảng loạn chỉ vì bị dồn ép đâu, đúng không?" (Akira)

"À..." (Saki)

"..."

"Đúng vậy. Mặc dù rất giỏi tranh luận." (Yuuki - Chủ tịch Hội học sinh)

"Ừ. Tôi còn nghĩ cô ta là người có thể đánh bại người khác bằng lý lẽ cơ. Bình thường cô ta sẽ mang ra những thông tin làm cơ sở để phản bác. Nhưng lần này lại nói mà không có bằng chứng. Vậy nên tôi mới thấy kỳ lạ." (Akira)

"Vậy, ai đã đe dọa cô?" (Yuuki)

"..."

Cảm thấy bất lợi, Phó chủ tịch im lặng.

Cô ta cũng không dám nhìn Akira mà chỉ cúi đầu.

Có lẽ đã tự nhận thức được rằng mình bị nhìn thấu.

"Hai người thật giống nhau nhỉ." (Yuuki)

"Hả? Mặt đâu có giống." (Akira)

"Tôi nói là ánh mắt nhìn người ấy." (Yuuki)

"Vậy sao?" (Akira)

"Chắc vậy đó." (Yuuki)

Akira vốn là kiểu người tránh xa những kẻ nguy hiểm.

Ngay khi nhìn thấy, cậu ấy sẽ giữ khoảng cách.

Cứ như thể bản năng đã mách bảo điều gì đó.

"Nếu có gì đó thật thì chắc liên quan đến sở thích. Có vẻ là cô ta không muốn để lộ một phần đời sống cá nhân của mình." (Akira)

"Giống như sở thích của tôi ấy nhỉ." (Yuuki)

"Đại khái là vậy." (Akira)

...Khoan, cậu ấy biết sở thích của Hội trưởng luôn à!?

Tôi nhìn Akira với ánh mắt nghi ngờ.

"Sao Akira lại biết?" (Saki)

"Bởi vì hồi năm nhất cô ấy đã tự nói ra còn gì." (Akira)

"Đâu có gọi là nói ra. Chẳng qua là vì muốn thể hiện sự tin tưởng nên mới kể thôi." (Yuuki)

"Thì đó là gọi là 'bộc lộ' đấy chứ?" (Yuuki)

"Vậy à?" (Saki)

"Vậy cậu có dám kể sở thích của mình cho giáo viên biết không?" (Akira)

"Ặc... Nếu nói vậy thì không dám đâu." (Saki)

"Đấy thấy chưa. Vì sẽ làm sụp đổ hình tượng mà." (Akira)

"Sở thích của em là gì thế?" (Giáo viên)

"Thầy giáo, tốt hơn hết là đừng biết thì hơn." (Saki)

"Gì cơ? Nghe đáng sợ thế?" (Giáo viên)

"Thôi nào, đùa vậy đủ rồi!" (Akira)

Quay đi quay lại, tôi bắt đầu thấy Chủ tịch là người rất thân thiện.

Mà hơn cả, hóa ra xuất thân của Akira lại liên quan đến gia đình của Chủ tịch.

Tôi cứ tưởng cậu ấy đến từ một gia đình nhân viên văn phòng bình thường cơ, hóa ra lại hơn hẳn nhà mình...

"Vậy thì..."

Ngay trong phòng giáo viên, Akira rút điện thoại ra.

"Thầy, em tra thử một chút được không ạ?"

"T-Tra cái gì cơ?"

"Vì dữ liệu khá nhiều nên sẽ tốn chút thời gian."

"Em định tra cái gì vậy?"

Akira mở một ứng dụng nào đó rồi bắt đầu gõ chữ rất nhanh.

"Chết tiệt… Dám khôi phục dữ liệu từ bản sao lưu à?"

"Khôi phục dữ liệu?"

Nhìn vào màn hình thì thấy các dòng chữ trôi qua – đúng là những gì tôi từng thấy hôm qua.

"Mà cũng nhờ đó nên mới có thể lần ra manh mối."

"Em đang làm gì vậy?"

"Thật mỉa mai khi cấu hình cao quá lại thành nguyên nhân gây hại cho chính mình. Đã tìm được rồi."

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Phó chủ tịch… ôi trời.

Thứ này mà để lộ thì tiêu đời.

"Xem cái này xong thì hình tượng sụp đổ luôn rồi đấy."

"Mỗi người có sở thích riêng, nhưng nếu dùng nó để đe dọa thì quá tệ."

"Để tôi xem nào? A ha~ Giống hệt sở thích của tôi đấy."

"Sở thích của chị Chủ tịch sao?"

"Học sinh gương mẫu cũng đâu có dễ dàng gì. Giải tỏa stress thôi mà."

Ồ, Chủ tịch cũng có lúc bị stress ha.

Còn sở thích của tôi thì chỉ có một - chỉ thích nghĩ về Akira mà thôi.

(Mà… cái này thì không thể cho thầy xem được rồi...)

Tôi nghĩ vậy, nhưng giáo viên lại đứng dậy rồi nhìn vào màn hình.

"Trời ơi… là đồng chí còn gì!"

"Đồng chí!?"

Phát ngôn này...

Không lẽ thầy cũng có cùng sở thích luôn?

"Hóa ra Kotori - cô bạn Kobato - chính là Yuto, cosplayer nam à?" (Giáo viên)

"Ể!? Sao thầy biết được!?" (Kotori)

"Chỉ cần nghe chữ 'Makimaki' là tôi hiểu liền." (Yuuki)

"Hả? Chẳng lẽ… không thể nào… sao lại…" (Kotori)

Aaa, nói ra luôn rồi.

Thầy giáo chủ nhiệm này không thể xem thường được.

Tên thầy là Makimaki Makiko.

"Việc tên thật và tên cosplay gần giống nhau thế này thì…"

[Cho ông nào ko thẩm được đoạn này, thầy giáo (Makimaki Makiko) và Kotori đều là cosplayer nam có nickname gần giống với tên thật. Tức là thầy cũng là “đồng chí”, một người trong giới cosplay, nên mới nhanh chóng nhận ra Kotori chính là Yuto]

"Sở thích của Kotori cũng chẳng phải tệ lắm đâu. So với thầy Inudzuka mê chụp ảnh lén thì còn tốt hơn."

『Khoan!? Thầy Makimaki! Đã bảo là đừng kể rồi mà… à, xin lỗi.』

Thầy Inudzuka hoảng loạn vì bị thầy chủ nhiệm bóc phốt.

Tội quá ha…

"Ờ thì, coi như mọi chuyện đã bị phơi bày cả rồi… Vậy là cái vụ đe dọa cũng coi như xong nhỉ?"

"Xong rồi. Ngoài chuyện đó ra thì chẳng còn gì nữa."

"Mà tự khôi phục rồi tự bóp cổ mình, ngu thật ha?"

"Vì không đánh giá đúng năng lực của tôi nên ngay từ đầu đã xem thường, giống y như thầy giáo phụ trách kỷ luật sáng nay thôi."

"À, nghe cậu nói vậy thì… đúng thật."

“Ặc…” (Ông thầy kỷ luật bị sặc hay gì đó)

Ổn không vậy? Thầy Inudzuka, còn sống chứ?

Dù sao thì, khi việc dùng ảnh để đe dọa đã bị xóa bỏ, Phó chủ tịch bắt đầu lẩm bẩm kể lại:

"Chuyện đó… xảy ra vào kỳ nghỉ Tuần lễ vàng năm ngoái."

Khi tham gia sự kiện vào kỳ nghỉ, cô ta bị ai đó - vốn là nhiếp ảnh gia - chụp lén lúc đang thay đồ, sau khi tháo lớp ngực giả và lau mồ hôi.

"Thế chẳng phải là quay lén còn gì."

"Đúng là như vậy, nhưng…"

"Nhưng gì?"

"Chuyện bị lộ mặt nữa."

"À… bị lộ danh tính."

"Rồi bị lấy đó ra để đe dọa, tôi đã phải làm theo mọi lời hắn nói."

"Vậy còn vụ tạp chí thông tin thì sao?"

"Hắn cùng câu kết với CLB Báo chí, lấy danh nghĩa tôi để gửi bài."

"Ra vậy, CLB Báo chí cũng dính dáng vào luôn ha."

"Biên lai đâu?"

"Chủ nhiệm CLB Báo chí giữ. Dù sao thì tiền cũng lấy từ ngân quỹ hội học sinh."

"Đúng là chuyện tệ thật."

"Quá tệ luôn ấy. Có lời khai và bằng chứng rõ ràng."

"Để xử lý thì chắc chờ tới khi hóa đơn tháng sau được gửi tới và hắn phải thanh toán. Nếu cứ để yên như bây giờ thì hắn sẽ trốn thoát."

"Đúng. Với chứng cứ hiện tại thì còn yếu. Nếu đưa ra cuộc họp giáo viên thì…"

"Chắc sẽ xử lý là đình chỉ một tuần vì lần đầu phạm lỗi."

Cũng nhẹ ghê. Dù gì cũng là khoản tiền lớn mà.

"Đó là đối với việc quay lén và đe dọa thôi."

"Hở? Ý cô là sao?"

"Tư lợi cá nhân từ công quỹ lại là chuyện khác. Cái đó thì cảnh sát phải vào cuộc. Nhưng vì bản chất của vụ việc nên có thể cuộc họp giáo viên sẽ rất ồn ào."

À… Vậy là thủ quỹ Hội học sinh cũng gây chuyện rồi.

Dù vậy, việc này tách biệt với vụ Akira nên chắc cũng có vài giáo viên muốn giảm nhẹ do thành kiến cũ.

Hiện giờ không phải toàn bộ giáo viên đều có mặt ở phòng họp, vì còn người đi hỗ trợ các câu lạc bộ.

Ngay lúc đó, Akira hỏi:

"Chủ tịch. Máy tính Hội học sinh là laptop à? Hay là máy bàn?"

Hỏi gì đột ngột vậy?

"Máy tính? Là máy bàn đấy. Nhưng mà là loại thin client."

"Vậy thì phần máy chính đặt ở đâu?"

"Ở phòng kế bên phòng giáo viên."

Thin client là cái gì vậy nhỉ?

Akira có vẻ đã nhận ra điều gì đó nên mới hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Phục hồi dữ liệu quá nhanh. Dù bài viết có thể được gửi từ điện thoại..."

"Không lẽ…"

"Chính là không lẽ đó."

Chuyện mà chỉ Akira và Chủ tịch nhận ra?

Cảm thấy hơi ghen đấy nhé.

Chủ tịch dẫn Akira sang phòng bên cạnh.

“Làm ơn truy xuất log giúp tôi. Địa chỉ IP kết nối là…”

“À, tìm thấy rồi.”

“Chuẩn bị kỹ thế mà quản lý lại cẩu thả quá nhỉ?”

“Ở một góc độ nào đó thì lại thấy may mắn nhỉ.”

Thin client là loại máy tính có cấu hình tối thiểu, chủ yếu phụ thuộc vào máy chủ để xử lý dữ liệu. Nói nôm na là nó chỉ là vỏ ngoài, còn phần não ở nơi khác. Muốn hiểu kỹ hơn thì... tra wiki đi. Truy xuất tệp nhật ký - kiểu lịch sử hoạt động ấy