[Chuyển sang gióc nhìn của Saki]
Trước mắt, việc lôi kéo được Ruri đứng về phía chúng tôi đã thành công.
"Akkii! Lâu quá rồi nhỉ!"
"Lâu thật đấy, Alex."
Tôi đã được giới thiệu rằng đây là bạn cũ của Aki-kun, người từng là đồng đội của cậu ấy.
Dù bảo Ruri quên chuyện hôm nay đi là điều bất khả thi, nhưng...
"Uwaa, uwaa, uwaa!"
Nhìn vẻ mặt cực kỳ phấn khích của cô bạn bên cạnh, tôi có thể đoán được đây là kiểu người thậm chí còn hợp gu hơn trước nữa.
Trông còn cao hơn cả trong ảnh, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ qua lớp áo sơ mi.
Aki-kun cũng thuộc dạng có rèn luyện, nhưng sự khác biệt giữa người Nhật và người phương Tây thì đúng là quá rõ ràng.
"Ồ? Cô bé này à?"
"Đúng rồi. Người mà tớ đã nhắn cho cậu trong tin nhắn, Kashiwamochi Ruri đấy."
"Ruri! Bé thật là dễ thương. Giọng nói cũng dễ thương nữa!"
"Waah! Mình được khen giọng nói dễ thương kìa!"
"Rồi rồi, dễ thương lắm, dễ thương lắm."
Mà này, là bạn thân thì tớ phải lo lắng rồi đó, sao cậu dễ dãi quá vậy?
"Và, đây là..."
Ngay lúc đó, Aki-kun vòng tay phải qua eo tôi rồi kéo lại gần.
Cậu ấy cũng nắm lấy tay trái tôi, đan chặt vào nhau như người yêu vậy.
(Ahhh... Vui quá đến mức muốn chảy máu mũi mất thôi!)
...Là cảm xúc thì cứ để đó đã! Tôi giữ vẻ bình tĩnh và lên tiếng chào.
"Chào anh, em là Saki, vị hôn thê của Aki-kun."
Vì đã tập luyện rất nhiều lần nên lời giới thiệu trôi ra tự nhiên.
Bạn của Aki-kun nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, bằng ánh mắt không hề mang chút dâm đãng nào.
(Đám con trai bình thường thì chắc chắn sẽ nhìn lộ liễu lắm, vậy mà anh này lại hoàn toàn khác biệt.)
Dĩ nhiên, trừ Aki-kun ra.
Anh ấy mỉm cười thân thiện rồi vỗ vai trái của Aki-kun vài cái.
"Ồ, cô ấy đúng là xinh thật. Nhớ trân trọng đấy nhé?"
"Chuyện đó là đương nhiên rồi còn gì."
"Ra vậy. Nói mới nhớ, cô bé mà cậu từng nhắc đến là?"
"Ờ, chính là cô ấy đấy."
"Vậy à. Nếu là cô bé này thì... Dù Remi, Luna hay Ellie có lộn ngược người lên cũng không đọ lại đâu ha."
Re...?
À, những người bạn gái cũ của Aki-kun à?
Mà khoan, ba người cơ à?
Không biết tổng cộng cậu ấy đã hẹn hò với bao nhiêu người rồi?
"Ờ, cũng... đại loại là vậy."
Cậu ấy đáp lại bằng giọng hơi lúng túng, mồ hôi túa ra hai bên má.
(Không phải tớ đang tức giận đâu, thật đấy?)
Tôi ôm chặt cánh tay phải của Aki-kun, như muốn tuyên bố chủ quyền.
"Em yêu anh ấy, hơn bất kỳ ai trên đời này!"
"..."
Cánh tay phải của cậu ấy bị kẹp vào khe ngực, nhưng phải làm đến mức này mới khiến người ta hiểu được.
Đặc biệt là Ruri, người vẫn còn đang ngơ ngác bên cạnh cậu ấy nữa.
"Chà chà, nồng nhiệt quá đấy!"
"Ơ... cảm giác như tớ đã làm điều gì tội lỗi với Saki vậy..."
Ruri gãi gò má phải, tỏ ra hơi lúng túng.
Điều tội lỗi cô ấy nói đến, chính là những lời đồn khiến Aki-kun bị gọi là u ám.
"Tớ không để tâm đâu. Vốn dĩ chuyện đó là…"
Ngay lúc đó, Aki-kun siết chặt tay trái, ra hiệu cho tôi đừng nói tiếp.
(Ô, đúng rồi. Ở đây còn có người chưa biết mà.)
Có vẻ Ruri cũng hiểu ra, nên lảng sang chuyện khác.
"M-Mà này, hay là mình tới chỗ tớ làm thêm đi? Có chuyện gì thì tụi mình nói ở đó cũng được mà, đúng không?"
Nghe vậy, Aki-kun và Alex cùng ngớ người.
"‘Chỗ làm thêm’?"
Tôi cũng nhớ ra nơi làm thêm mà Ruri đang nói tới.
"Không lẽ là siêu thị hả?"
"Không không, ca làm ở đó là buổi chiều mà."
"À, ý là chỗ làm thêm của chúng mình phải không?"
"Đúng rồi đó."
Nếu là nơi đó thì chắc cũng ổn thôi.
Chỉ cần không nói tên, thì chẳng ai biết Aki-kun là ai cả.
Mà học sinh trường chúng tôi vốn không làm ở đó nhiều, chỉ có tôi và Ruri là ngoại lệ, còn lại toàn là sinh viên hay học sinh trường khác.
Tôi ngước lên hỏi Aki-kun:
"Cậu thấy sao?"
"Miễn là cậu không ngại thì đi cũng được. Còn Alex?"
"Ờ, tôi cũng muốn đi thử xem. Nếu là nơi làm việc vui vẻ thì biết đâu tôi cũng muốn xin vào làm nữa."
"Vậy là quyết định rồi nhé!"
Thế là chúng tôi cùng nhau đi đến nơi làm thêm.
Tôi và Aki-kun đi phía trước, còn Ruri và Alex theo sau.
Liếc nhìn hai người phía sau thì thấy họ đang trò chuyện rất vui vẻ.
"Thật ra, em rất thích những người chơi bóng rổ đấy."
"Vậy à? Tôi cũng chơi bóng rổ đó."
Một cô gái nhìn chẳng khác gì học sinh tiểu học và một chàng trai ngoại quốc cơ bắp.
Chỉ nghe đoạn hội thoại thôi cũng thấy hợp nhau rồi, nếu không có gì bất trắc thì chắc sẽ tiến triển nhanh thôi.
"Gu của Alex mà nên trúng ngay tim đen rồi ha."
"Gu á?"
"Tính cách tươi sáng, miệng mồm sắc bén, ngoại hình khiến người ta muốn bảo vệ... À mà, không phải biến thái đâu nhé?"
"Mình hiểu mà, ít nhất là vậy."
"Với lại còn là kiểu con gái biết chăm sóc người khác nữa."
"Ui chà, hợp đến mức hơi đáng sợ đấy."
Đúng như Ruri từng nói, cô ấy rất dễ bị ảnh hưởng bởi người yêu.
Nghĩa là cô ấy không tiếc công sức để trở thành mẫu người lý tưởng của đối phương.
"Chỉ có điều, khi hết hứng thì sẽ lạnh nhạt ngay, nên cũng phải cẩn thận."
Tôi thì thầm như vậy rồi quay về phía trước.
Aki-kun tròn mắt nhìn tôi:
"Ch-Chuyện đó là...?"
Trông cậu ấy như đang muốn hỏi: “Ý là gì vậy?”
(Biết kiểm soát lời nói vì sợ dính phốt quấy rối, phản ứng đúng kiểu Aki-kun.)
Nếu là tôi thì cậu có thể nói thoải mái, nhưng ở nơi không biết có tai mắt nào thì cũng phải cẩn trọng.
Thế nên tôi chỉ dùng ánh mắt để giải thích.
"À, ý là... như vầy nè."
Tôi lần lượt nhìn xuống váy của mình và quần của Aki-kun.
Aki-kun nhìn theo, rồi hiểu ra, quay mặt đi.
"À, thì ra là vậy."
"Đúng đúng."
Tôi vẫn chưa từng có kinh nghiệm, nên cũng chẳng thể nói gì nhiều, nhưng theo hồ sơ tình trường của Ruri thì cô ấy từng “trải nghiệm” rồi, và rất để ý đến chuyện đó có hợp hay không.
Nghe đâu trước giờ vẫn chưa gặp ai thật sự "ăn rơ" ( khẩu ngữ, kiểu thỏa thuận ngầm với nhau, đi đến sự nhất trí trong hành động [thường dùng với nghĩa xấu] ).
"Mà chắc không sao đâu. Cậu ấy cũng cao to mà."
"Cao to?"
"Không có gì đâu."
Cao to ở đây là... chiều cao, hay là cái kia nhỉ?
À... chắc là cái kia.
"V-Vậy thì, mình có thể yên tâm rồi nhỉ?"
"Tùy xem cậu ấy có dẫn dắt tốt hay không, nhưng chắc là ổn thôi."
Cậu ấy khẽ thì thầm “có kinh nghiệm rồi” như kiểu tự nói với mình.
Có khi họ thật sự hợp nhau đấy.
Một lúc sau, nhà hàng gia đình nơi tôi và Ruri làm thêm đã hiện ra trước mắt.
"Hóa ra đây là chỗ làm thêm của Saki à."
"Đúng vậy. Vào thôi?"
Quán ăn nơi chúng tôi làm việc là một chuỗi nhà hàng gia đình.
Tuy tôi là tiểu thư con nhà giàu, nhưng theo phương châm giáo dục của ba mẹ, mọi chi phí ngoài tiền thuê nhà đều phải do tôi tự kiếm và tự quản lý. Khi kể lại chuyện đó cho quản lý để được thuê ở đây, tôi đã được nhận vào làm ngay lập tức.
"Ồ, giờ này thì khách cũng không đông lắm nhỉ?"
"Chắc là vậy đó. Mình chỉ làm ca chiều nên cũng không rành lắm."
"Chỉ làm ca chiều thôi à? Bình thường cậu không đến đây à?"
"Ừ... bình thường thì... mình không tới đâu..."
Tôi đưa mắt nhìn xa xăm rồi kể cho Aki-kun nghe:
"Tại vì... ở đây làm việc mệt lắm."
"À... hiểu rồi..."
"Cảm ơn cậu đã hiểu cho."
Phải đấy, nếu lỡ đến đây vào buổi chiều mà không phải ca làm, thì sẽ bị mấy cô nhân viên lớn tuổi tưởng là rảnh rỗi rồi bị kéo vô làm thêm luôn.
Dù quản lý có nói dịu dàng kiểu “Đừng cố gắng sức quá nha~” thì mấy bà cô làm bán thời gian lại cứ áp đặt theo ý mình, rất phiền phức.
Tôi thật sự không hiểu tại sao lại có mấy cô làm bán thời gian còn ăn nói gắt hơn cả quản lý và nhân viên chính thức nữa.
Tôi cùng Aki-kun bước vào trong quán.
"Ồ, hai người kia đã ngồi rồi à."
"Chắc lúc bọn mình còn đứng ngoài cửa, họ đã vào trước rồi."
"Chỉ nhanh nhẹn trong mấy chuyện đó thôi ha."
"Ừ đúng rồi... Ơ, ugh..."
Không hiểu sao Aki-kun bỗng cau mặt lại.
Tôi nghĩ chắc là gặp người quen nên liếc nhìn theo hướng cậu ấy... và đúng thật, mụ “chị đại” ở đây đang có mặt.
"Aki-kun biết người đó à?"
"Biết chứ. Là thiên địch của cô tớ." (Chắc là Sae)
"Thiên... địch?"
Trong khi đó, Ruri và Alex thì như một cặp đôi đang yêu, ngồi xem thực đơn với vẻ hào hứng.
"Wow! Nhìn mấy món này ngon quá!"
"Cái này với cái kia ngoài đời ăn cũng ngon đó! Cậu thử gọi đi?"
“Ừm, trông ngon thiệt, mong chờ ghê!"
Họ có vẻ rất hợp nhau, tốt rồi... nhưng mà cái bà kia đang liếc sang tụi mình đấy?
"Bà ta vừa lẩm bẩm kiểu ‘dắt trai tới à’ luôn kìa."
"Hả? Cậu nhìn thấy à?"
"Tớ biết đọc khẩu hình mà. Nhìn miệng là hiểu luôn."
"Cậu còn biết cả mấy trò đó nữa hả?"
Vị hôn phu của tôi đúng là có kỹ năng ẩn giấu nhiều ghê.
Trước khi được nhân viên dẫn đến bàn, tôi và Aki-kun đã ngồi vào đối diện với Ruri và Alex.
"Vậy uống gì đây?"
"Chắc ai cũng dùng nước tự chọn ha?"
"Ừm, mình cũng muốn thử nhiều loại."
"Rồi. Em sẽ gọi món bánh hamburger hầm."
"Anh thì gọi bít tết dày. Vẫn là thịt là ngon nhất."
"Tớ gọi bò hầm với cơm là được."
"Còn mình sẽ chọn salad với cơm trứng cuộn."
Mọi người quyết định món xong thì gọi nhân viên đến.
Người đến nhận order là một cô làm bán thời gian, thuộc ca ban ngày mà tụi tôi không quen biết.
Vì không quen mặt nên cô ấy tiếp nhận rất bình thường.
"Vậy để tôi đọc lại order nhé..."
Trong khi đó, “chị đại” vẫn liếc mắt đầy ác ý rồi lau bàn.
Cô nhân viên kia rời đi rồi thì bà ta lập tức biến mất vào trong.
Tôi với Ruri đứng dậy đi lấy nước.
"Chắc bà ta vào trong để hỏi cái gì đó ha?"
"Chắc là kiểu muốn chính mình mang đồ ăn ra để tiện cà khịa ấy."
"Ái chà... Nghe giống thật luôn."
"Không muốn bà ta dây vào người yêu tụi mình đâu."
Người yêu, hả...
Chẳng phải Ruri vẫn chưa chính thức hẹn hò với người ta sao? Vậy mà trong đầu cô ấy thì đã tính chuyện ấy rồi à.
Tôi vừa rót cà phê cho Aki-kun vừa đáp lời Ruri.
"Aki-kun chắc không vui đâu ha."
"Thế à?"
Ruri đang rót Coca vào ly, đó là đồ uống Alex gọi.
"Nghe nói hai người có quen nhau thì phải?"
"Ờ. Bất ngờ ghê ha, có điểm chung vậy luôn."
"Thiệt đó."
Tôi chỉ mới nghe loáng thoáng thôi, nhưng rõ ràng là Aki-kun không ưa bà ta.
Nhân tiện thì, bọn con trai bảo sẽ trông đồ giùm tụi tôi, để tụi tôi thoải mái ra lấy nước.
Thật ra dạo gần đây có vụ trộm vặt trong quán, nên họ khá cẩn thận.
Ngay cả gần quầy tính tiền cũng dán đầy poster cảnh giác với trộm nữa.
Việc Aki-kun để ý mấy chuyện đó và hành động ngay thật sự rất đáng nể.
Tôi và Ruri mỗi người cầm khay một tay rồi trở lại bàn như thường lệ.
"Mà nè, cái vụ trộm ấy, nghe nói vẫn chưa bắt được thủ phạm nhỉ?"
"Nghe đâu cảnh sát cũng có đến xem rồi, nhưng thủ phạm là người biết rõ điểm mù của camera."
"Điểm mù à... Ờ ha, chỗ ngồi của khách được che để bảo mật riêng tư mà."
"Đúng rồi. Nên chỉ có thể quay từ trên xuống thôi."
Còn một điều nữa là độ phân giải của camera cũng thấp nên không nhìn rõ khuôn mặt hay quần áo.
Chắc do bên công ty mẹ cho rằng không cần thiết nên mới lắp camera rẻ tiền, và bắt cửa hàng tự xử lý nếu có sự cố. Khó hiểu thật đấy.
"Ngay cả chuyện camera cũng vậy, đúng là..."
Ngay cả cô nàng Ruri vốn nổi tiếng miệng lưỡi sắc bén cũng không thể nói thành lời được hết sự "đen tối" của nơi này.
Bởi vì đây là chỗ làm thêm của tụi tôi, nên không thể nói to được.
Nếu là chỗ khác thì có thể úp mở nói xấu giấu tên cửa hàng, chứ ở đây thì không.
Bà chị đại phiền phức kia đang dòm ngó mà.
"Bà đó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Hình như ba mươi bảy."
"Urabe Tsukino-san, ba bảy tuổi à..."
"Cái tên không hợp với con người chút nào."