Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 16: Từ giấc mộng mơ màng, tôi xấu hổ đến mức phải thốt lên!

Sau khi kết thúc phần học bài chuẩn bị cho ngày mai ở nhà của quản lý...

(Ủa? Gì vậy nhỉ... Sao lại dễ chịu lạ thường. Với lại, mùi này... Mùi mà tôi thích!)

Có vẻ như tôi đã lỡ ngủ quên một cách vô ý thức.

Khi ý thức dần tỉnh lại, tôi bắt đầu suy nghĩ lý do tại sao mình lại thiếp đi như vậy.

(Ờm... Sau khi thu dọn sách giáo khoa và vở, cậu ấy nói sẽ đi nướng crepe để ăn kèm với trà rồi vào bếp. Tôi ngồi ở phòng khách ngắm dáng vẻ đẹp trai của cậu ấy mà lòng tràn đầy hạnh phúc...)

Và rồi cơn buồn ngủ bất chợt ập tới, tôi ngả lưng lên sofa và lăn ra ngủ.

(Phải rồi, tối qua vì nhiều chuyện nên tôi không ngủ được. Còn có quầng thâm dưới mắt nữa.)

Có lẽ vì vậy mà khi tâm trạng thả lỏng, cơn buồn ngủ lại quay lại.

(Aaa! Phí quá đi mất! Thời gian quý giá bên cạnh cậu ấy...! Mình phải dậy thôi! Nhưng mà...)

Ý chí muốn tỉnh dậy và cơ thể mệt mỏi chỉ muốn nằm lì ra lại mâu thuẫn với nhau, khiến tôi thấy lười mở mắt.

Không chỉ thế, có một cảm giác thân quen và ấm áp kỳ lạ ở đỉnh đầu khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Không phải kiểu cảm giác gợi dục gì đâu, mà là kiểu dễ chịu thuần túy ấy.

(N-nếu vậy thì, ở nguyên thế này cũng... không sao nhỉ.)

Chỉ cần vậy thôi cũng thấy mệt mỏi trong người tan biến hẳn.

(Cái gối đàn hồi vừa phải này, mùi hương dịu nhẹ này, thật sự rất dễ chịu.)

Là lớp trưởng, tôi phải chịu đựng khá nhiều áp lực.

Nào là tin đồn, tương tác với bạn cùng lớp.

Nào là ánh mắt của giáo viên, rồi việc làm thêm.

Cả nội dung học năm hai cũng là một nguyên nhân gây stress hàng ngày.

Chưa kể đến việc mối quan hệ với cậu ấy từng xấu đi, tôi chỉ còn cách giả vờ tươi cười mà chịu đựng.

Giữa lúc đó, tôi biết nhà của cậu ấy, được mời đến ăn tối, rồi thế nào mà chúng tôi lại bắt đầu hẹn hò.

Sau một mối tình xa kéo dài gần mười năm.

Cuối cùng tôi cũng có được hạnh phúc mà mình hằng mong ước.

(Chuyện đính hôn thì gần như đã được quyết định từ lúc tôi mới vài tháng tuổi.)

Mẹ tôi, sau khi quay lại đi làm, đã gửi tôi cho mẹ của cậu ấy và để tôi ngủ cùng giường với cậu ấy.

Nghe nói trong lúc đó, khi tôi đang khóc vì bị tách khỏi mẹ, vừa được đặt nằm cạnh cậu ấy thì tôi đã nắm lấy tay cậu - chính điều đó trở thành khởi điểm cho việc đính hôn.

Khi nghe chuyện này, tôi đã nghĩ “Con nít mà chủ động gì ghê vậy”.

Kể từ lúc đó, chúng tôi luôn nắm tay nhau khi ngủ, tôi không khóc nữa và ngủ rất ngon.

(Cũng từng nghe mẹ kể là khi mẹ định đón tôi về thì tôi lại khóc lên.)

Đó là chuyện xảy ra trước khi tôi có nhận thức rõ ràng.

Mà cho dù đã có nhận thức thì chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau.

Tắm chung cũng có.

Hôn môi cũng có.

Ngủ chung giường cũng có.

Nụ hôn đầu của tôi là vào lúc ba tuổi.

Và người tôi hôn chính là cậu ấy.

(Chúng mình đã hứa sẽ kết hôn mà nhỉ. Dù cậu ấy đã quên mất rồi.)

Cho đến ngày chia tay khi tôi tròn bốn tuổi, chúng tôi luôn chơi với nhau.

Tôi được nghe chuyện đính hôn khi vào tiểu học.

Khi nghe điều đó, tôi thực sự rất vui.

Từ tận đáy lòng, tôi đã rất hạnh phúc.

Vì tôi biết rằng, mình sẽ là người con gái đầu tiên của cậu ấy.

(Chuyện “đầu tiên” ấy là đến khi vào cấp hai tôi mới bắt đầu ý thức tới.)

Khi còn bé, tôi yêu cậu ấy một cách thuần khiết.

Chỉ đơn thuần là tình cảm, không hề có suy nghĩ đến thân thể hay gì cả.

Nhưng khi đến tuổi dậy thì, tôi bắt đầu chú ý đến chuyện đó hơn.

(Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện cho cậu ấy thấy bộ đồ lót hấp dẫn nữa cơ.)

Chỉ là nghĩ vậy thôi.

Chứ xấu hổ chết đi được, làm sao mà thực hiện nổi.

Cùng lắm là ôm ngực lại bằng hai tay để khoe kích thước, đó là giới hạn của tôi.

Ở trường, vì cậu ấy chẳng thèm để ý gì đến con gái nên tôi cứ nghĩ là cậu ấy kiểu khô khan ấy.

(Không hề nhìn ngực hay mông gì cả. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng mà...)

Nhưng tôi đã nhận ra rằng suy nghĩ đó là sai lầm.

Chuyện xảy ra trước kỳ nghỉ hè năm nhất.

Có một cô gái đứng trước mặt cậu ấy thản nhiên khoe quần lót.

Cô ta chẳng coi cậu là con trai gì cả, chắc vì nghĩ cậu là kiểu trầm lặng.

Lại còn là loại gái trông như mấy cô gal lòe loẹt, thô tục.

Tuy có nét giống Ruri nhưng trí óc thì thua xa.

Cậu ấy đột ngột đứng dậy khỏi ghế, khi đi ngang qua đã nói:

“Tớ cũng có ham muốn như người bình thường. Không muốn bị tớ tấn công thì khép chân lại đi.”

Nói xong là bước ra khỏi lớp.

Người bị nói thì chỉ đáp lại “Ghê quá” rồi cho qua, nhưng khi Ruri thốt lên “Đúng là con M nào thích khoe thân mà”, cô ta lập tức lúng túng kéo váy lại, trông đến là buồn cười.

Hồi đó, nhóm của cô ta và nhóm của tôi vốn kiểu như đối địch nên mới nói thẳng vậy được.

Chứ nếu là cùng nhóm thì cũng chẳng dám độc mồm như thế.

(Có ham muốn như người bình thường... hả. Cậu có thể ham muốn với tớ đấy? Nhưng với mấy đứa khác thì không được.)

Giữa lúc ý thức còn lơ mơ, tôi vô thức ôm lấy ngực mình.

Cảm giác ngực biến dạng truyền thẳng vào não, rồi tôi nghe thấy giọng ai đó “Uwoah!?”

Cái gối dưới đầu tôi khẽ rung lên rồi trở lại vị trí cũ.

Tiếp đó là giọng của quản lý vang lên:

“Trời ơi trời ơi trời ơi. Lại còn gối đùi cơ đấy!”

“C-có sao đâu. Bình thường thôi mà.”

“Còn đắp cả chăn nữa. Dịu dàng ghê ha~”

“V-vì không muốn cậu ấy bị cảm thôi. Dù sao cũng là lớp trưởng.”

“Rồi rồi. Cứ cho là vậy đi ha~”

“Hả? Ý cô là sao?”

“Bộ không hiểu sao? Váy bị vén lên rồi đúng không. Thấy được quần lót của Sa-chan rồi nhỉ~”

“Ugh...”

“Sa-chan ngủ rất xấu nhé. Chắc vì thế nên mới chọn giường cỡ king-size để khỏi bị rơi xuống.”

“...”

“Nhưng mà khuôn mặt ngủ say hạnh phúc thế kia, đúng là lời to rồi nhỉ~”

“U-ủa... im đi!”

Eh? Khoan đã?

C-có phải... mình đang được kê đầu lên đùi không?

(V-vậy cái cảm giác trên đầu nãy giờ là... cậu ấy đang xoa đầu mình á?)

Những cuộc đối thoại đó làm ý thức tôi tỉnh hẳn.

Tỉnh khỏi cơn mơ màng.

Tim tôi đập thình thịch vì kinh ngạc.

(Với lại... ngủ mà còn bị nhìn thấy mặt... sao!?)

Không, không chỉ khuôn mặt.

Hình như còn cái gì đó tệ hơn cũng bị thấy nữa?

(A! Q-quần lót! H-hôm nay là... cái kiểu không thể để bị thấy mà!)

Tôi biết mình ngủ xấu nên đành chịu, nhưng mà bị cậu ấy thấy cái quần lót có họa tiết không phù hợp trong khi đang kê đầu lên đùi thế này, lại còn nhìn thấy mặt lúc ngủ nữa...

Xấu hổ chết mất!

“À, mặt Sa-chan đỏ hết lên rồi kìa.”

“Chắc là tỉnh rồi chứ gì?”

“Ừm, tỉnh rồi đấy. Giả vờ ngủ thôi nhỉ?”

“Ugh...”

...Tôi không có giả vờ ngủ đâu.

Chỉ là do huyết áp thấp nên không thể ngồi dậy ngay được thôi.

Khi tôi hé mở mí mắt, liền thấy gương mặt cười khổ của Aki-kun.

Bàn tay phải của cậu ấy đang đặt trên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa đầu.

Khi quản lý phát hiện tôi đã tỉnh, bà ấy liền...

“Thế, họa tiết quần lót đó là gì vậy?”

Bà ấy hào hứng hỏi một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Đừng có đá người ta khi họ đã ngã rồi chứ.”

“Tại tò mò quá mà~. Chứ chẳng phải Aki-kun đã lưu lại trong trí nhớ vĩnh viễn rồi sao?”

“Ugh...”

“Trúng tim đen rồi hả? Thế, rốt cuộc họa tiết là gì?”

“Quần lót họa tiết mèo. Chỉ có mấy cái mặt mèo nhỏ nhỏ thôi.”

“……”

“Phì… Dễ thương ghê.”

...T-tôi muốn chết quá!?

Làm ơn, cho tôi chết đi còn hơn!

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức, hu hu...

“Tiện thể nói luôn. Aki-kun lưu vào thư mục ‘quần lót trong tim’ rồi nhỉ?”

“Này khoan!? Cô làm ơn đừng gọi kiểu đó được không!?”

“Nhưng sự thật là vậy mà. Giờ có chối cũng vô ích, đúng không?”

“Vậy cô muốn nói gì?”

“Ký ức về cái quần lót đó ấy... sau này, hãy ghi đè nó bằng hình ảnh Sa-chan trong bộ đồ lót gợi cảm đi. Dù gì thì bản thân cô bé cũng không muốn để bị thấy cái đó đâu.”

“À… ừ… tất nhiên là vậy rồi.”

“Hiểu được thì tốt.”

...Này này! Cô ấy vừa nói cái gì tùy tiện vậy hả!?

Tôi mặt đỏ bừng lên và lên tiếng phản đối:

“Có thể đừng bàn mấy chuyện như thế mà không hỏi ý kiến người bị nhìn thấy được không?”

““A...””

“Nếu muốn nhìn thì tớ cho nhìn ngay đấy. Nhưng ít nhất cũng cho tớ thời gian thay đồ đã.”

“Ờ, cũng đúng ha.”

“Xin lỗi. Tớ không để ý đến điều đó.”

“Nói là ‘không sao đâu’ thì cũng không thật lòng lắm, nhưng khi nào tớ sẵn sàng thì hãy nhìn nhé?”

“Ừ, tớ sẽ mong chờ điều đó.”

“Nhớ mong đó nhé.”

“Thật tốt quá nhỉ. Tương lai đến sớm ghê.”

““……””

Khoan đã? Tỉnh táo lại suy nghĩ kỹ thì… chẳng phải mình vừa nói cái gì khủng khiếp lắm sao?

(Đã nói ra rồi đúng không? Trước mặt quản lý nữa chứ...)

Còn thè lưỡi cười khoái chí kiểu “trúng kế rồi” nữa!?

(Đùa à!?)

...Đến nước này thì con gái phải biết liều!

“A-Aki-kun.”

“Sao thế? Giọng run ghê ha.”

...Thì tất nhiên là run rồi!

Mặt vẫn còn đỏ bừng.

Phía trước là gương mặt điển trai của cậu ấy.

Quay sang bên thì thấy quản lý đang cười nham hiểm.

Quay sang bên kia thì lại thấy cơ bụng của Aki-kun...

“Kỳ nghỉ tới, đi mua đồ lót với tớ nhé.”

“C-cậu đột nhiên dồn ép ghê vậy!?”

“Tớ sẽ chọn loại đồ lót mà Aki-kun thích. Nhìn cho kỹ vào nhé?”

“À, ờ... tớ hiểu rồi.”

“Ừ. Dù sao thì size áo ngực cũng không còn vừa nữa rồi. Cũng đúng lúc cần thay mới.”

...Tạm thời, tôi đã thành công gắn lời mời mua đồ lót vào kế hoạch hẹn hò.

Thật sự thì tôi cũng chẳng có bộ đồ lót nào gợi cảm cả.

Giờ mua sẵn, để dành đến “lần chính thức” thì là vừa đẹp.

Dù cũng chẳng biết lần chính thức đó sẽ đến lúc nào...

“Ừ ừ, đúng là tuổi trẻ. Nhìn tôi đây, bắt đầu chảy xệ rồi.” 

“X-xin cô đừng nói mấy chuyện thực tế đó quá đột ngột như thế được không!?”

§

Bữa tối hôm đó là món cuốn có kiểu giống chả giò làm từ vỏ crepe.

Vỏ crepe làm hơi nhạt nên vẫn có thể dùng làm món ăn mặn.

“Cái crepe này được tráng mỏng ghê ha.”

“Nhưng nhờ vậy mà ăn giòn rụm, hòa quyện cùng nhân tạo nên vị rất ngon. Thật sự rất ngon.”

“Không, đây là vỏ chả giò đấy.”

““Hả?””

“Có công thức làm crepe từ vỏ chả giò nên tớ thử xem sao. Chỉ là, trước khi ăn thì Saki đã ngủ mất, nên tớ định để nó làm món tráng miệng. Tuy nhiên, tớ thấy có ít vỏ còn dư nên đã chiên một ít chả giò ngập dầu.”

Tưởng là crepe, ai ngờ lại là vỏ chả giò.

Dù nhìn món tráng miệng bên cạnh thì cũng khó mà nghĩ là vỏ chả giò được.

“Cái gì cũng có thể dùng được nhỉ~”

“Không lãng phí, đúng là như vậy ha~”

“Tớ chiên cũng kha khá rồi, nên ăn đi nhé.”

““Tất nhiên rồi!””

Nhân trong chả giò được làm từ những nguyên liệu mà người ta hay dùng ở các nhà hàng.

Có lẽ cậu ấy đã mua ở cái siêu thị nổi tiếng nọ.

Nếu hỏi tôi có thể làm được đến mức này không thì tôi nghĩ là không thể.

“Không phải nội trợ chuyên nghiệp mà là đầu bếp chuyên nghiệp thì đúng hơn. Sa-chan có ông chồng là siêu đầu bếp rồi nhỉ~”

“Ừ… đúng vậy…”

Trước trò đùa lạnh ngắt đó, hai má tôi co giật nhẹ.