Trong lúc buổi học nhóm đang diễn ra, Aki-kun lặng lẽ gõ lách cách trên bàn phím laptop.
Tôi bị cuốn hút bởi tốc độ gõ phím cực kỳ nhanh ấy.
Không chỉ vậy, vừa mới gõ liền ngừng lại, cậu ấy chăm chú nhìn vào màn hình, dán mắt vào chuỗi ký tự toàn từ tiếng Anh.
Ngay khoảnh khắc tôi liếc mắt nhìn sang, đầu óc như quay cuồng.
Theo lời Aki-kun, đó là mã code để hiển thị một trang web ngầm… một dạng chương trình.
(Nghĩ lại thì hình như trong chương trình học có môn lập trình? Nhưng mà… đối với Aki-kun thì chắc chỉ như trò trẻ con thôi. Tôi không hiểu gì mấy… mà chuỗi ký tự trôi đi vừa nãy chắc cũng là thành quả của nó.)
Ngay cả khi tôi còn đang rên rỉ cầm cuốn vở trên tay, cậu ấy vẫn tiếp tục chăm chú nhìn màn hình, chẳng mấy chốc đã tìm ra vấn đề và lần ra được ai là quản trị viên.
(Sau khi lần ra rồi thì hành động nhanh lắm luôn ấy.)
Ngay bên cạnh tôi, cậu ấy mở một tập tin nào đó, khởi động một ứng dụng lạ hoắc mà tôi chưa từng thấy.
Chỉ trong vài phút đã dựng nên giao diện giống hệt trang web ngầm của trường.
Không chỉ thế, cậu ấy lập tức công khai một nơi để “xả stress” tương tự, rồi đăng bài thông báo chuyển giao quyền quản lý cho cả trang web ngầm của trường cấp ba lẫn cấp hai, khéo léo điều hướng người dùng sang trang do Aki-kun dựng lên.
Lúc đầu chỉ vài người chuyển qua, sau đó tăng dần.
Đợi đến thời điểm thích hợp, cậu ấy báo cáo sự việc với công ty nắm bản quyền.
Ngay sau đó, màn hình đen hiện lên, rồi vài phút sau lại chuyển sang trắng xóa.
Aki-kun nói vài lời đầy ẩn ý, không biết có như tính toán không, mà cả quản trị viên cũng đăng bài lên để than vãn.
"Ể… bị đóng rồi. Ai dựng cái thứ này vậy. Không thể tha thứ?"
"Hắn đang viết gì thế nhỉ?"
"Như dự đoán, viết tên ra thì bị chặn không gửi được."
"Thành ra phải viết bằng chữ cái đầu. Nội dung thì như cũ."
"Nhưng vì bị thay bằng chuỗi ký tự khác nên lại thành ‘nyaa~’."
"Fufu, nói tiếng mèo thì đâu ai hiểu nổi nhỉ."
Khi biết kẻ đó cũng là tên từng chế giễu tôi khi trước (vụ khiến Saki phải chuyển tới trường nữ sinh ở chương 3 á), tôi thấy bực mình lắm.
(Vẫn chưa chừa mà đăng lại nội dung y chang… chẳng lẽ đang cố tranh giành quyền kiểm soát à?)
Nhưng vì Aki-kun đã thay tôi trả đũa nên tôi cũng thấy hả giận phần nào.
Dường như đối với Aki-kun, đó cũng là kẻ thù cũ, nên cậu ấy trông có vẻ vui vì đã trả được thù.
(Dù vậy, đây mới chỉ là màn khởi đầu thôi nhỉ. Dù có chặt được gốc thì cũng khó mà xóa hết những tin đồn đã lan rộng rồi.)
Chính vì vậy…
(Nếu Aki-kun có thể bộc lộ chút gì đó, thì có lẽ sẽ khiến mọi chuyện thay đổi chút ít. Giống như Ruri, khi thấy vẻ ngoài nổi bật và bản chất thật sự thì cũng sẽ có người nhận ra sự thật.)
Aki-kun cũng đã chán ngấy kiểu tóc của mình nên chủ động muốn cắt đi.
(Tự dưng lại muốn nhuộm tóc, chẳng lẽ là muốn có vẻ ngoài xứng đôi với tôi?)
Dù ghét việc hòa vào không khí xung quanh, nhưng cậu ấy dường như đang cố gắng điều chỉnh để phù hợp với tôi.
(Nhưng mà với tôi thì tóc dài hay ngắn cũng chẳng sao cả đâu?)
Gương mặt điển trai của Aki-kun là của riêng tôi mà.
Aki-kun đang ngồi bên cạnh, tổng hợp các bằng chứng thu thập được thành file văn bản.
Khuôn mặt cậu ấy lúc đó vô cùng nghiêm túc.
Có vẻ như gửi cho quản trị viên.
Ngay lập tức có hồi âm, Aki-kun trông có vẻ rất vui.
Nụ cười ấy thật tuyệt!
"Cậu lấy được chúng từ đâu vậy? Từ trang web ngầm bị đóng ấy sao!"
"Quản trị viên phản hồi thế nào?"
"Họ sẽ xem xét nội dung và nếu có thể thì chuẩn bị kiện."
"Ra vậy à."
"Trên đó đăng những thứ đúng sai lẫn lộn để thao túng nhận thức người đọc. Có ảnh chụp màn hình đầy đủ, cả chuyện vi phạm quy định của nhà phát triển cũng đưa vào luôn. Tớ còn kèm theo vài đề nghị với bên đó nữa"
"Đề nghị?"
"Tớ gửi đề nghị, nếu cần thì tớ có thể giới thiệu một luật sư giỏi. Có vẻ họ hứng thú đấy?"
"Ra… ra vậy à."
"Nhà phát triển là freelancer nên đâu dễ gì thuê luật sư. Nhỡ chọn nhầm thì khổ."
"Freelancer?"
"Nói đơn giản là người làm tự do. Ví dụ như mấy chủ tiệm salon tóc chưa đăng ký thành doanh nghiệp."
"Ra là vậy."
Nụ cười tinh nghịch như một cậu nhóc ranh mãnh.
Gương mặt nghiêm túc cũng rất đẹp, nhưng nụ cười này còn tuyệt hơn. Không, chính nụ cười này mới là tuyệt nhất!
Aki-kun rạng rỡ như trong những video thư tôi từng xem.
(Biểu cảm cau có trong trường cũng thú vị đấy, nhưng tôi vẫn thích khuôn mặt lúc này của Aki-kun hơn.)
Nói thật, tôi không muốn để Ruri thấy được khuôn mặt thật của cậu ấy.
Nghĩ đến ngày mai thôi là tim tôi đã đập thình thịch rồi.
(Không biết có cô gái nào cố quyến rũ cậu ấy không ta? Nghĩ vậy hơi khó chịu đấy.)
Nhưng vì có vụ tin đồn nên không biết có thay đổi gì không.
Có thể sẽ chẳng thay đổi.
(Nghĩ vậy lại mâu thuẫn với những gì tôi từng nghĩ nhỉ? Tôi muốn người khác thấy được cậu ấy. Nhưng thật lòng thì tôi không muốn ai khác thấy!)
Tôi muốn công khai mối quan hệ này.
Nhưng vì có những người muốn chia rẽ nên không thể công khai được.
Những người muốn chia rẽ là các thầy cô, họ nói rằng không được dính líu vì sẽ làm xấu mặt trường.
Có cả thầy cô đe dọa rằng ai dính vào Aki-kun sẽ bị ảnh hưởng đến học bạ.
Một vài senpai hoặc nam sinh hay liếc mắt đưa tình thì bảo, nếu thích học sinh có vấn đề thì thà chọn bọn tôi còn tốt hơn.
Gọi cậu ấy là kiểu u ám, quê mùa, không xứng đôi. Họ nhìn Aki-kun qua cặp kính thành kiến rồi buông lời chê bai.
(Nếu vậy thì cậu ấy nên bộc lộ chút gì đó thì hơn.)
Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết.
Ngay lúc đó, điện thoại của Aki-kun đổ chuông.
"Hử? Điện thoại à."
Aki-kun nhìn màn hình với vẻ nghi ngờ rồi mặt chuyển sang khó chịu.
"Từ ai vậy?"
"… Là giáo viên nước ngoài. Người đang dạy ở trường mình."
"Giáo viên nước ngoài… là người đó à?"
"Ừ đúng rồi. Chờ chút nhé."
"Ừm."
Aki-kun rời khỏi phòng khách một chút để nghe điện thoại.
Giọng Anh trôi chảy, tốc độ quá nhanh, đây có phải là hội thoại kiểu bản ngữ?
"Tớ không hiểu họ đang nói gì hết."
Có khi giáo viên dạy tiếng Anh còn chẳng hiểu nổi.
Vì lúc dạy thì phát âm chậm rãi, còn giờ là nói bình thường.
Aki-kun cúp máy rồi quay lại với vẻ mặt không thể nói nên lời.
"Có chuyện gì sao?"
"Nói tức quá nên tiết đầu ngày mai sẽ gặp nhau để nói chuyện."
"Hả?"
"Hôm nay là lễ nhập học mà."
"Ừ, đúng rồi."
"Sau lễ nhập học, mấy thầy cô tập trung ở phòng giáo viên, rồi ai cũng nói kiểu..."
“Năm nay không có học sinh cá biệt thật là nhẹ nhõm” hay “nỗi nhục của trường chúng ta”, v.v…
Nghe vậy, giáo viên người nước ngoài đáp lại, “Tôi thất vọng về các anh vì không biết nhìn người.”
Không rõ diễn biến thế nào, nhưng một giáo viên tiếng Anh khác đáp lại, “Không biết nhìn người là anh mới đúng,” khiến thầy ấy nổi giận.
Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên khi biết giáo viên đó đang bênh vực Aki-kun.
"Khoan, từ bao giờ cậu quen với thầy ấy vậy?"
Aki-kun nhìn xa xăm và kể:
"Chắc là mùa đông năm ngoái. Lúc đó có cuộc gọi quốc tế từ Alex."
Alex báo đã được nhận đi du học tiếng và gọi hỏi ý kiến Aki-kun về việc chọn trường đại học.
Khi đang nói chuyện thì giáo viên nước ngoài đó tình cờ đi ngang và lắng nghe.
Sau cuộc gọi, quay lại thì thấy thầy ấy đứng đó cười rạng rỡ.
“Phát âm thật tuyệt vời! Không ngờ lại nghe được tiếng mẹ đẻ của mình ngay tại vùng xa xôi này! Có một cô gái năm hai cũng giỏi, nhưng cậu là đẳng cấp khác!”
“Ờm, cảm ơn thầy…”
Thầy ấy khen tới tấp.
Cậu ấy cũng kể rằng mình từng sống ở nhiều quốc gia. Đã sống ở nước ngoài mười năm từ bốn đến mười bốn tuổi.
"Còn có vài lần quay lại Nhật nữa."
"Về nước… gì cơ!? Sao cậu chưa bao giờ nói vậy!?"
"À, chỉ là dẫn mấy đứa bạn hồi đó đi tham quan quê hương thôi."
"Thế tức là đi du lịch à?"
"Ừ, kiểu như vậy."
"Ugh, ganh tị ghê. Tớ cũng muốn hẹn hò với Aki-kun! Muốn thân mật bên ngoài nữa!"
"Thân mật… Ờ, nếu là ngày nghỉ kế tiếp thì… muốn đi chơi đâu không?"
"Đi chơi!? Muốn! Nhất định sẽ đi! Nhất định đó nhé!? Nếu quên là tớ giận đó! Nhớ kỹ nha!"
"Ờ, ừ."
Ngoài tiếng Ả Rập ra thì cậu ấy có thể giao tiếp được bằng hầu hết các ngôn ngữ - cậu ấy nói vậy.
Thế cũng quá giỏi rồi.
Mà thật sự chuyện từng quay về nước, tôi hoàn toàn không biết!
Dù sao thì…
"Vì vậy, khi tớ nói với thầy ấy rằng điều này xảy ra là do một số tin đồn ác ý, vô căn cứ, ông ấy đã vô cùng tức giận."
"Tức giận?"
"Thầy ấy nói sẽ trừng trị nếu tìm được thủ phạm. Cũng chửi thề luôn. Nhưng mà, tớ đã can ngăn, nói rằng đừng làm phiền đến đại sứ quán."
"Ừm, chuyện đó mà không ngăn thì gay thật. Nhưng ít nhất cũng có thầy cô đứng về phía cậu nhỉ?"
"Hiện giờ thì chỉ có cô dạy gia chánh, nhân viên y tế ở trường và giáo viên nước ngoài thôi."
Giáo viên gia chánh thì từng thấy tài năng khi thực hành nấu ăn, nên dù có lời phàn nàn nhưng không nghiêm khắc lắm.
Giáo viên nước ngoài thì đã công nhận sau chuyện vừa rồi nên tất nhiên là đứng về phía cậu ấy.
Nhưng những người còn lại thì không phải kiểu người dễ nghiêng về bên nào.
Người đó khá trung lập, lại có phần thờ ơ, nhìn mọi chuyện như thể không liên quan.
"Cả nhân viên y tế cũng tin tớ à?"
"Ừ, người đó phản đối tin đồn. Như hút thuốc chẳng hạn, chỉ cần nhìn kết quả khám sức khỏe là rõ. Không có vết ố trên răng, hô hấp bình thường. Nếu dùng chất cấm thì xét nghiệm máu là biết ngay. Thể lực cũng đo được mà, vì có dư sức."
"Đ-đúng thật."
"Dù điều có thể được chứng minh bằng khoa học, nhưng họ lại bịa ra những tin đồn vô căn cứ. Còn nói rằng có khi người bịa ra tin đồn có vấn đề về tâm lý ."
"Nghĩ lại cũng đúng nhỉ. Sao chẳng ai nhận ra chứ?"
"Chắc đầu óc quá cứng nhắc hoặc não cơ bắp thôi."
Có lẽ là do lối suy nghĩ quá bảo thủ, đóng khung.
"Ngày mai tiết tiếng Anh cậu tính sao?"
"Thì đành phải làm thôi. Vòng ngoài cũng bị lấp rồi mà."
"Vòng ngoài?"
[Ở đây, "vòng ngoài" (外堀) là ẩn dụ từ hào nước bao quanh thành trì trong thời phong kiến Nhật Bản. Khi nói "vòng ngoài đã bị lấp", có nghĩa là không còn đường lui hay lối thoát nữa, đã bị bao vây hoặc bị dồn vào thế không thể né tránh.]
"Hình như sẽ có phần ôn tập năm nhất, đưa ra ví dụ về một cuộc hội thoại đời thường."
"V-vậy là?"
"Nghe hiểu. Sẽ kiểm tra bất ngờ xem có nghe và dịch được không."
"Chuyện đó làm sao mà dịch nổi chứ?"
Nghe hội thoại thật sự mà.
"Không, ban đầu giáo viên sẽ nói chuyện. Sau đó giả vờ chọn ngẫu nhiên rồi gọi trúng tớ."
"Chắc kiểu gì cũng có đứa nhìn với ánh mắt kiểu ‘Làm nổi không đó?’"
"Ờ, mà đó mới là mục đích chính."
"À, để chứng minh khả năng của cậu đúng không?"
"Ừ, kiểu vậy."
Nghe vậy, tôi bắt đầu thấy mong chờ tiết học ngày mai.