Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 11: Vòng vo một hồi, có vẻ sẽ thành đồng minh

Tôi bị Saki, người vừa mới phát hiện ra là bạn thuở nhỏ của mình, dắt đến tiệm làm tóc.

Không ngờ vị hôn thê của Saki lại chính là tôi.

Tôi có thích Saki thật, nhưng ai mà ngờ được rằng thay vì bị dồn vào chân tường về mặt tinh thần, tôi lại bị bao vây cả về mặt ‘vật lý’ cơ chứ.

"Nhìn qua thì trông cậu ta có vẻ u ám... nhưng mà, ồ?"

"Thấy chưa? Chị có thể tạo kiểu tóc sao cho hợp với khuôn mặt này chứ?"

"Tóc dài quá thì trông không sạch sẽ, cắt ngắn hẳn sẽ tốt hơn. Phần còn lại thì dùng sáp tạo kiểu."

"Kiểu tóc rối tự nhiên nhỉ!"

Tôi đã không dùng sáp tóc được khoảng bốn năm rồi. Kiểu tóc hiện tại của tôi thế nào cũng bị đè bẹp dí xuống nên chẳng tạo kiểu gì nổi.

Tôi để mặc cho người ta làm, đưa đầu ra và để họ cắt đi mái tóc đã để dài lê thê.

Lúc đó, Saki, người vẫn im lặng quan sát, chợt hỏi:

"Nè, Aki-kun bị cận à?"

Cô ấy cầm lấy cặp kính thông minh tôi vừa tháo ra, rồi hỏi.

"Không, mắt thường vẫn nhìn rõ được."

"Ể? Vậy cái này là..."

"Chỉ là kính thời trang thôi. Dù thực chất nó cũng giống như một cái smartphone vậy."

"S-Smartphone á?"

"Nhắc mới nhớ, chị cũng từng nghe khách nói có loại thiết bị như vậy."

Đúng là người làm nghề dịch vụ có khác.

Cứ như không có gì trên đời mà họ chưa từng nghe qua vậy.

Tuy đây là lần đầu được thấy tận mắt thì phải.

"Ra là thế... Nhưng mà, chờ chút? Nếu vậy thì..."

"Đúng như cậu đoán, tớ xem thông tin chứng khoán trong giờ học đó."

"Nè! Cậu nghiêm túc nghe giảng một chút đi chứ!?"

"Bảo tớ nghiêm túc thì..."

Vì xung quanh đều mong tôi ‘không nghiêm túc’, nên nếu tôi thay đổi thì chẳng biết sẽ bị nói gì đâu.

Saki có vẻ không hài lòng khi thấy tôi cười gượng.

"Buuu~"

"Thì tớ sẽ thay đổi từ từ thôi."

"Phải hứa đó nhé?"

"Điều đó cũng áp dụng với cả Saki nữa đấy."

"Á, ừm... phải ha."

"Fufu, hai người thân thiết ghê."

Nếu Saki không bỏ cái kiểu lạnh nhạt của mình thì chuyện thay đổi này cũng chẳng thể xảy ra.

Tôi biết là mình cần chủ động hơn, nhưng việc người xung quanh có chấp nhận hay không thì vẫn chưa rõ.

Ngay cả khi mục tiêu là xoá bỏ tiếng xấu, nếu không tìm ra và xử lý tận gốc nguồn tin đồn thì cũng chỉ mãi bị động mà thôi.

(Tạm thời thì bắt đầu bằng việc thay đổi vẻ ngoài, nên tôi mới nhờ giới thiệu tiệm làm tóc này...)

Vị quản lý ở đây đúng là có tay nghề và gu thẩm mỹ cực kỳ tốt.

Vừa nghĩ ngợi, tôi vừa quay sang nhờ Saki:

"Lấy giúp tớ cái chai màu đen và chai trong suốt trong túi nhé."

"Ừm, hiểu rồi."

"Chai đen với chai trong suốt á?"

Cả chủ tiệm cũng hơi ngơ ra, còn Saki thì nhìn tôi nghi ngờ rồi mang chúng lại.

"Lấy rồi nè. Đây là gì vậy?"

"Thuốc nhuộm. Còn cái chai trong suốt là nước tinh khiết."

"Hả?"

"À!"

"Thật ra đây là hàng mẫu của một sản phẩm mà bạn tớ gửi qua đấy. Là loại mà hiện chỉ có một vài công ty thương mại ở Nhật phân phối thôi, hình như vừa được cấp phép đầu tháng này."

"Khoan, chẳng lẽ là loại đó?"

"A, chị cũng biết sao?"

"Tất nhiên rồi!"

Hèn gì tai thính thế.

Ra là mấy thông tin kiểu đó thì chị ấy biết rõ ghê.

Vậy thì chẳng cần giải thích nữa.

"Pha loãng thuốc nhuộm với nước tinh khiết theo tỉ lệ 1:3, với độ dài tóc thế này thì xịt lên để khoảng 3 phút là được."

"Hiểu rồi, tỉa tóc xong thì chị sẽ giúp em xịt."

Lẽ ra phải làm trước khi cắt tóc, nhưng tại tôi đột ngột nổi hứng nên đành chịu.

Tôi còn tiện thể nói luôn:

"Thực ra tớ có quen người phụ trách bên phía công ty thương mại nữa."

"!?"

Chỉ dùng rồi xong chuyện thì thấy hơi tội.

Sau khi tỉa xong, tôi được xịt thuốc lên tóc, chờ ba phút rồi xả sạch.

"Đúng như lời đồn, dễ rửa sạch thật."

"Vì là sản phẩm thân thiện với môi trường mà."

"Sấy khô thì lên màu đẹp hơn nhỉ?"

"Ừ, chắc chắn đấy."

Trong lúc được gội đầu, tôi chia sẻ thêm thông tin từ mấy người bạn phát triển sản phẩm.

Đây là thuốc nhuộm không chỉ thân thiện với môi trường mà còn ít ảnh hưởng đến da.

Nguyên liệu thì thuộc bí mật thương mại, chỉ biết là dùng chất tạo màu tự nhiên.

Dù vậy, do tiếp xúc trực tiếp với da nên việc kiểm tra dị ứng là bắt buộc.

"Uwaa~. Tóc thành màu nâu tro rồi~."

"Trông cậu khác hẳn luôn đó."

"Nếu để lâu thêm chút nữa thì thành màu nâu sáng rồi, nhưng giáo viên sẽ làm ầm lên mất."

"Ừ, chắc chắn luôn."

Thế nào cũng sẽ bị đồn là từ học sinh cá biệt thành dân hư hỏng.

Dù lớp có mấy đứa tóc vàng hay nhuộm loang thì chẳng ai nói gì.

Nhưng với tôi - đứa mang danh “vấn đề” - thì chỉ cần thay đổi chút là lại bị đánh giá ngay.

"Chừng này thì vẫn trong giới hạn bình thường, chắc không sao đâu."

"Ruri còn sáng hơn cả Aki-kun nữa, tóc cô ấy vừa vàng vừa hai màu luôn mà."

"Hay là Saki cũng thử nhuộm đi?"

"Tớ nhuộm được á?"

"Tớ thấy được đấy."

"Ừm, Aki-kun nói vậy thì tớ sẽ nhuộm."

"Chị hiểu rồi. Nhưng trước hết phải test trước đã."

"Em nghĩ chắc không sao mà?"

"Cẩn thận thì vẫn hơn mà."

"Dạaaa~"

Cắt tóc xong thì đến lượt Saki nhuộm.

Với độ dài tóc của cô ấy thì khoảng năm phút là vừa.

Cùng một màu nên ba phút, cộng thêm chiều dài thì thêm một phút nữa.

Khi nhuộm xong, một mỹ nhân khiến người ta muốn dụi mắt liên tục hiện ra trước mắt tôi.

"Đẹp thật đấy."

"Đẹp lắm luôn."

"Ừm, cái đó... tớ vui lắm..."

"Nếu không có quầng thâm mắt thì còn tuyệt hơn."

"Ugh..."

Hỏi ra mới biết cô ấy mất ngủ là vì tin nhắn tôi gửi.

(Chắc phải cho cậu ấy gối đùi khi về thôi.)

Ngủ trưa cũng quan trọng mà.

Chứ buồn ngủ thì học hành gì nổi.

Khi chúng tôi thanh toán xong và bước ra khỏi tiệm...

"A-!?"

"Giọng cao chói này là... chẳng lẽ"

"Ừ, đúng là cậu đoán đúng rồi đó."

Chúng tôi vô tình chạm mặt với Kashiwamochi – một người rất phiền phức.

Chắc đang trên đường đi làm thêm, cô ấy chạy tới với cái túi nặng trịch trên tay.

"Saki nhuộm tóc á!?"

"Ừm, tớ thử nhuộm xem sao."

"Hợp ghê. Có chuyện gì thay đổi tâm trạng à?"

"Chuyện gì thì..."

Như thường lệ, cái sự hưng phấn vô nghĩa của cô ta chẳng thay đổi.

Có người còn bảo giọng cô ta như siêu âm, nghe cực kỳ phiền phức.

"Ể? A-ai vậy? T-trông ngầu đấy chứ?"

A, đúng như tôi nghĩ, cô ta không nhận ra tôi.

Mà, dù có khen là đẹp trai thì gương mặt tôi cũng chỉ thuộc loại bình thường thôi chứ?

Ngay lúc đó, Saki kéo tay trái tôi lại, quay lưng về phía Kashiwamochi rồi hỏi nhỏ:

"Ờm, mình nên làm sao đây?"

"Hai người thân nhau nhỉ?"

"Thì, ngày mai dù gì cũng bị lộ thôi mà."

"Ngày mai?"

"A, đúng rồi. Dù sao cũng là bạn cùng lớp mà."

"Bạn cùng lớp?"

"Nếu là học khác môn chọn thì còn viện cớ được, nhưng…"

"Viện cớ?"

"Đã học chung thì hết đường chối rồi."

Mà này, trong lúc người ta đang nói chuyện thì đừng có xen ngang mà ngơ ngác vậy chứ.

"Liệu có thể kéo cô ấy về phe mình không?"

"Cái gì?"

"Thành thật mà nói, chắc khó lắm. Toàn định kiến thôi."

"Định kiến á?"

Bị nói thế mà còn sốc là sao?

"Thử đoán xem, cô ấy sẽ dễ bị dụ bởi thứ gì?"

"Ừm, dụ... kiểu gì á?"

"Có lẽ là con trai? Mấy người kiểu đẹp trai ấy."

"A, ra là mê trai đẹp hả."

"Ừ. Kiểu chẳng quan tâm bên trong thế nào."

"Vậy thì đúng là tiếc thật."

"Đáng tiếc thật."

Tôi cảm giác phía sau có luồng không khí ảm đạm đang tỏa ra.

Dù sao thì, giờ tôi cũng chỉ có thể gọi một người duy nhất.

"Hình như… Alex đang ở Nhật thì phải."

"Alex?"

Nếu đang học ở đại học gần đây thì chỉ có một người thôi.

"Ờm, cậu ấy là du học sinh."

"Du học sinh á?"

Tôi lấy điện thoại ra và cho họ xem ảnh.

Trong điện thoại là một chàng trai cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn, tóc vàng óng, đang nở nụ cười rạng rỡ.

Đó là người từng là bạn thân nhất của tôi.

À không, vẫn là bạn thân cho đến tận bây giờ.

"Cậu ấy nói được tiếng Nhật, nên chắc không sao đâu. Vừa mới chia tay bạn gái nữa."

"Ể, ờm… vậy cậu ấy có… kinh nghiệm không?"

"Kinh nghiệm? Không phải trong bóng rổ chứ?"

"Không, ý tớ là… chuyện kia kìa."

Đừng có nhìn vào chỗ đó chứ.

Dù hiểu, nhưng mà...

"Chắc không sao đâu. Lớn hơn tớ hai tuổi, từng là đồng đội trong đội bóng rổ nữa."

"A, ra là mối quan hệ từ đội bóng hả."

"Đúng vậy. Ngoài cậu ấy ra thì tớ chỉ còn quen toàn người lớn tuổi. Nếu dùng người này làm ‘mồi’ thì hiệu quả lắm đấy."

"Chuẩn luôn."

Vẻ ngoài như trẻ con của Kashiwamochi đủ để làm sụp đổ hình tượng người lớn rồi còn gì.

Tôi và Saki cùng quay lại nhìn Kashiwamochi - người đang ủ rũ và nói lại:

"Định kiến này nọ là sao chứ. Còn ‘đáng tiếc’ là sao nữa. Tôi đâu có muốn đâu. Cũng chỉ vì mấy gã bạn trai từng quen khiến tôi thành ra thế này…"

"Tính cách kiểu này cũng rắc rối thật."

"Ừ, tớ cũng nghĩ vậy."

Nhưng mà, cứ để vậy thì phí thời gian quá, nên tôi quyết định lên tiếng.

"N-Này. Kashiwamochi-san, đừng buồn nữa."

"Tôi không phải là bánh mochi! Khoan đã? Sao cậu biết cái tên đó?"

Biệt danh “Kashiwamochi” chỉ có bạn cùng lớp năm nhất mới biết.

Thằng con trai nào lỡ gọi biệt danh đó trước mặt bọn con gái là xác định đời học sinh xám xịt luôn.

"Biết chứ sao không. Vì người cậu ‘âm thầm’ ghét chính là tớ mà."

"Hả? Ể? Ể? Ể? K-Không thể nào! Thay đổi một trời một vực luôn!?"

Biết ngay là sẽ sốc mà.

Còn mắt cô ấy… không hiểu sao lại đổi cả màu nữa.

"Đ-Đ-Đ-Đây là…"

"Thôi nào, bình tĩnh lại đi."

"Bình tĩnh làm sao được chứ!"

"Thôi bỏ qua cái đó đi. Cậu không muốn gặp một anh chàng ngoại quốc đẹp trai à?"

Ê này…

Cậu chuyển chủ đề một cách thô bạo quá đấy.

Nhưng chỉ với từ “đẹp trai”, sắc mặt cô ta đổi liền.

"Ể? N-Ngoại quốc á?"

"Đúng rồi. Là người đến từ câu lạc bộ bóng rổ đấy."

"!?"

"Là cậu ấy nè. Du học sinh đang học ở đại học gần đây."

"Bạn của Aki-kun thời còn là đồng đội đấy."

"Đồng đội?"

"Đúng vậy. Mà… cậu sẽ phải giữ kín chuyện hôm nay nếu muốn gặp đấy."

"Ừm. Dù thật ra nếu cậu chịu giúp bọn tớ thì tốt hơn, nhưng với cái đầu của Ruri thì..."

"Các cậu đang coi thường tớ đó hả?"

"“Đâu có đâu”"

Thật ra đầu óc cô ta không đến nỗi tệ.

Như chính cô ta nói, chỉ là cứ bị mấy tên bạn trai ảnh hưởng rồi mất luôn lý trí.

Nhưng việc biết hối hận và suy nghĩ lại có nghĩa là cô ta cũng muốn thay đổi.

Nếu vậy thì kết nối với Alex có thể sẽ là bước đi tốt.

(Dù là đồ ngốc lạc quan, nhưng chính cái ngốc đó lại có thể bổ sung những gì còn thiếu...)

Tôi có linh cảm vậy.

Tuy nhiên...

"Thôi được. Nhưng mà quên thì không thể quên được đâu!"

Cuộc đời đúng là chẳng bao giờ theo ý mình.

"Biết ngay mà."

"Chắc rồi. Aki-kun trông ngầu như vậy cơ mà."

Câu “ngầu” có liên quan gì ở đây không?

À, với một đứa mê ngoại hình thì chắc là có rồi.

Bình thường thì Kashiwamochi luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, nhưng lần này thì khác hẳn.

"Mà hai người là quan hệ gì thế?"

Có vẻ sự tò mò đã chiến thắng.

"Cậu ấy là hôn phu của tớ đấy."

"Hả? Không phải chuyện hôn phu là tưởng tượng à?"

"Sao lại tưởng tượng chứ!?"

"Vì... tớ tưởng đó là cái cớ để từ chối người khác, nên không nghĩ là có thật..."

"Tớ hiểu cảm giác đó mà."

"Cậu là người trong cuộc còn nói vậy nữa hả!?"

…nhưng đó đúng là cảm xúc thật của tôi mà.

"Tớ cũng chỉ mới biết chuyện này hôm nay thôi."

"Thật sao?"

"Thật đấy. Chỉ là tớ chưa có dịp nói thôi."

"Không dễ gì nói ra được điều đó với bầu không khí ở trường mà."

"À… ừm."