Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 9: Nỗi bất an kéo theo điều bất ổn

Phần lời thoại của nhân vật có lúc khá khó phân biệt, tôi sẽ đánh dấu ở những phần mà 'tôi thấy khó hiểu'. Còn những chỗ khác thì tự động não đi :)

----------------

Tối hôm đó, tôi hoàn toàn không tài nào chợp mắt được.

Lý do là bởi những lời lẽ bất ổn mà tôi nhận ra ngay trước khi ngủ. Tôi cảm thấy bất an vì không ngừng suy nghĩ về những dòng tin nhắn mà Aki-kun đã viết.

Sau một đêm mất ngủ, tôi đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, vừa nhìn quầng thâm dưới mắt vừa chỉnh lại vẻ ngoài cho tươm tất.

“Trông… thảm thật. Nhưng mà, cũng đành chịu thôi, nhỉ?”

Tôi đã lo nghĩ về tâm trạng của người con trai mình yêu, rằng vì sao cậu ấy lại xem như mọi chuyện đã kết thúc.

Tôi từng nghĩ đến chuyện nhắn tin hỏi lại ngay trong đêm, nhưng rồi nhận ra như vậy quá là vô ý.

“Có thể xem như một mối tình xa cách… Tình cảm từ thuở nhỏ cứ lớn dần lên, nên mới thành ra thế này.”

Chính vì vậy, tôi đã cố hết sức nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ xem đã có chuyện gì xảy ra.

Kết quả là chẳng nghĩ ra được điều gì, chỉ càng thêm tuyệt vọng.

“Trang điểm hôm nay thì… chắc cũng không ăn thua đâu.”

May thay, hôm nay được nghỉ, và người tôi sẽ gặp chỉ có Aki-kun.

“À không, còn có cả quản lý nữa mà!”

Nghĩ đến đó làm tôi thấy hơi chán nản, nhưng tôi không muốn bước sang ngày mới trong tâm trạng rối bời như thế này.

Nếu đến lớp thì thể nào tụi bạn cũng sẽ hỏi han tới tấp.

Biết đâu lại có thằng con trai nhận ra tôi và vị hôn phu có chuyện gì rồi tranh thủ tiếp cận, hay mấy đứa con gái khác thì cố tình đẩy tôi vào một mối quan hệ gượng ép… Tôi không hề muốn thành “bạn gái của ai khác” chỉ vì chuyện vặt vãnh như vậy.

Nghĩ thế nên tôi quyết tâm sẽ giải tỏa nỗi bất an này ngay trong hôm nay.

“Nói thì dễ lắm…”

Tôi xách túi - bên trong có ví tiền, rời khỏi nhà và đi đến phòng của quản lý.

Trông bề ngoài thì giống như tôi đang ra ngoài mua sắm.

Xuống tầng một, tôi chạm mặt hội trưởng hội học sinh và khẽ cúi đầu chào.

“Ồ? Saki-san đó à? Dậy sớm ghê.”

“C-Chào buổi sáng, hội trưởng. Hội trưởng đang chuẩn bị ra ngoài hả?”

“Ừ. Chị đang đến xem lễ nhập học.”

“Chúc chị đi đường bình an.”

Tôi đáp lại mà vẫn cúi đầu để tránh bị nhìn thấy mặt, nhưng có vẻ cô ấy không để tâm.

Với một người bận rộn như hội trưởng, việc để ý đến một nữ sinh bình thường như tôi là điều hiếm hoi.

Sở dĩ cô ấy nhớ mặt và tên tôi là do tôi từng làm lớp trưởng nên có vài lần tiếp xúc với hội học sinh. Lúc hội trưởng phát biểu đại diện trong lễ khai giảng, tôi thậm chí còn chẳng được gọi tên cơ mà. Hội trưởng trường tôi thực sự là kiểu tiểu thư giới thượng lưu, khiến tôi như lu mờ hoàn toàn.

“Thần thái đúng là khác biệt hoàn toàn. Mà không hiểu sao lại học trường công nữa.”

Chuyện đó thì chỉ có hội trưởng mới biết được thôi.

Nhưng mà, bỏ qua chuyện đó đã

(Ôi… căng thẳng quá.)

Tôi bấm chuông cửa phòng quản lý.

Người mở cửa bước ra là chị quản lý trong bộ đồ lót.

Chị ấy vừa dụi đầu gãi tóc, vừa nhìn tôi với gương mặt còn ngái ngủ.

“Ưm? À, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng ạ. Chị… quăng cả hình tượng phụ nữ đi rồi hả?”

“Chị có quăng đâu~. Muốn sờ ngực không?”

“Không có đâu ạ!”

“Vậy à? Tiếc ghê.”

…Tiếc gì chứ. Tôi là gái thẳng, không hứng thú với người cùng giới đâu.

Rồi chị quản lý nheo mắt nhìn tôi và hỏi:

“Ừm~? Không ngủ được à?”

“Gừ…”

“Thiếu ngủ là kẻ thù của làn da đó. Như chị…”

Chị đang nói dở thì chùng giọng xuống, trông có vẻ buồn.

Tôi cứ tưởng chị đã vứt bỏ hình tượng phụ nữ, nhưng có vẻ không phải như vậy. Nếu thế thì hở nửa thân trần trước mặt cháu trai là không ổn chút nào.

Dù có quan hệ máu mủ thì cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì.

Dù vậy, tôi thấy chị có vẻ buồn nên định nói vài lời an ủi cho phải phép.

“Ch-Chị vẫn còn làn da rất mịn màng đấy ạ. Trông vẫn trẻ lắm!”

“V-Vậy à?”

“Chị vẫn quyến rũ lắm mà!”

“Chị vui lắm, dù chỉ là nịnh thôi.”

“…Chị biết là em đang nịnh sao.”

Thật là, không thể xem nhẹ được chị quản lý này.

Chị ấy hắng giọng một tiếng rồi nhìn tôi chằm chằm.

“Vậy, lý do khiến Sa-chan không ngủ được là… đúng không?”

Chị chỉ tay vào tấm bảng ghi [AKI].

“Sao chị biết được vậy?”

“Nếu là chuyện vui thì cười tươi, chuyện buồn thì cười gượng, thêm vẻ mặt thiếu ngủ nữa thì là…”

Vẻ mặt tôi lộ liễu đến thế à?

“Chỉ cần đeo mấy cái ‘mặt nạ mèo’ như thường ngày thì chẳng ai biết đâu.” Sae-san lên tiếng.

“‘Mặt nạ mèo’…?”

“Nhưng lúc tới đây thì em bỏ hết rồi còn gì? Chẳng phải em nói là muốn nói chuyện thật lòng à?”

À, ra là vậy. Bảo sao chị nhận ra liền.

Lúc gặp hội trưởng tôi vẫn đang đeo mặt nạ.

Dù cố gắng che đậy thì sắc mặt vẫn lộ ra, nên tôi đã cố giấu.

Nhưng vừa bấm chuông là cái mặt nạ ấy bay biến luôn.

“Thế, có chuyện gì vậy?”

“À thì… mà Aki-kun đâu rồi chị?”

“A, nó đi chạy bộ buổi sáng rồi.”

“Chạy bộ?”

“Nó bảo nếu không vận động buổi sáng thì đầu óc không tỉnh táo, nên ngày nào cũng ra ngoài chạy, mặc kệ mưa gió luôn. Những ngày đi học, nó còn chạy bộ rồi về dọn dẹp nhà cửa, đi tắm rồi nấu ăn xong mới đến trường đấy.”

“C-Cái đó… không phải là quái vật à?”

“Chị nghĩ nó sẽ không thích bị Sa-chan nói vậy đâu.”

“U…”

“Ừ thì, em biết mà. Em cũng bị người khác gọi là quái vật sau lưng mà.”

“Hai đứa mà cưới nhau chắc sẽ thành một cặp đôi hoàn hảo luôn. Ngưỡng mộ thật đấy.”

“V-Vợ chồng…”

Trước kia, nghe từ đó là tôi thấy vui lắm.

Nhưng giờ thì nỗi bất an lại lấn át cảm xúc ấy.

“Ơ kìa? Có chuyện gì à?”

Bị hỏi vậy, tôi quyết định kể chuyện xảy ra tối qua cho chị quản lý nghe.

“Thật ra thì… Aki-kun nói là ‘đã từng thích’ em.”

“Hả?”

Chị quản lý ngơ ngác.

Chị ấy trông như không hiểu gì cả.

Vì đây không phải chuyện nên nói ngay ngoài cửa, nên tôi được mời vào phòng riêng.

“Hãy ngồi xuống đi.”

“Dạ, em xin phép.”

Bên trong có rất nhiều sách và bàn làm việc.

Có cả bàn ghế để tiếp khách.

(Đó là… Sách Luận trọn bộ à? Chị ấy thật sự là luật sư sao…)

Có lẽ căn phòng này được dùng để tiếp khách và xử lý hợp đồng.

Phía sau có một căn phòng được ngăn cách bằng rèm, có vẻ là phòng ngủ.

Chị quản lý vào trong, khoác thêm áo nỉ rồi bước ra.

(Vẫn biết giữ hình tượng đấy chứ…)

Chị ngồi xuống ghế, nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.

“Chị vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm, nên kể lại từ đầu cho chị nhé?”

Tôi được hỏi thế nên bắt đầu kể lại chi tiết chuyện xảy ra tối qua.

Nghe xong, chị quản lý trầm ngâm rồi hỏi lại:

“Chị có một câu hỏi.”

“V-Vâng ạ.”

“Hình như là… từ khoảng sau khi Sa-chan lên lớp 4, em đã từng có thời gian không gửi video cho Aki-kun, phải không?”

Câu hỏi đó có ý gì?

Tôi ngẩn người ra.

“Sau lớp 4 ấy ạ? Không, em vẫn quay đầy đủ và gửi mà. Ba em còn vui vẻ quay cho nữa.”

Ba tháng một lần, tôi đều gửi cho ba mẹ Aki-kun.

Vào khoảng thời gian tương tự, tôi cũng nhận được video từ họ, nó là động lực để tôi sống tiếp dù có gặp chuyện gì buồn.

“Có lúc còn mặc đồ bơi rồi quay lại cảnh đang bơi nữa nhỉ?”

“Đồ bơi? Em không nhớ gì cả…”

“Hả?”

Mà sao chị biết mấy chuyện đó?

“À à, chị gái em gửi cả bản sao video đó cho chị mà.”

“Ể!?”

Tức là… video của em được chia sẻ giữa các chị à?

Mình tưởng chỉ nhà Aki-kun mới xem thôi chứ.

“Từ một ngày nọ… đúng rồi, ngay trước khi lên cấp hai thì video được gửi lại. Nhưng rồi, khi vào cấp hai thì ngừng hẳn.”

“Dạ, vì em vào trường nội trú.”

“Chị cũng nghe thế.”

Thời điểm có thể ra ngoài là các kỳ nghỉ dài và dịp cuối năm.

Ngoài ra thì toàn thời gian phải ở trong trường.

Tôi cũng chỉ biết chuyện Aki-kun về nước vào mùa hè năm lớp 9.

Lúc lớp 8 tôi đã muốn biết rồi, nhưng ba mẹ tôi quá bận với dự án nên không quan tâm đến chuyện của tôi nữa.

“Vậy là… gần ba năm không liên lạc gì. Mà lại là kiểu cắt đứt từ một chiều.”

“Không liên lạc…”

“Thế thì… ‘đã từng thích’ cũng dễ hiểu. Cậu ấy nghĩ em đã thay lòng rồi.”

“!?! K-Không có chuyện đó đâu!”

“Dù không có thật thì… nó cũng như yêu xa vậy. Đột nhiên mất liên lạc thì…”

“À… ừm…”

Cũng đúng, nghĩ vậy cũng chẳng lạ.

Nếu là tôi thì chắc phát điên rồi chạy tới nhà cậu ấy mất.

Nhưng Aki-kun không chọn cách đó, mà chịu đựng.

Vì ba mẹ cậu ấy cũng rất bận rộn khi đó.

Cậu ấy cũng đã rất bận… với đủ thứ chuyện lúc đó nữa.

“Đau lòng thật…”

“Nhưng mà, cậu ấy có vẻ như vẫn còn vương vấn thì phải? Như chuyện không đổi số điện thoại, hay lúc có bạn gái rồi mà vẫn không phát triển mối quan hệ.”

“Hả? Có bạn gái rồi ạ?”

“Á…”

Gì vậy? Sao chị lại có biểu cảm kiểu “ôi chết tôi rồi” vậy?

“Vậy là… Aki-kun đã ngoại tình…”

Câu đó khiến tôi hơi tức thật đấy.

“K-Không, không hẳn là ngoại tình đâu? Vì bọn em đã ngắt kết nối rồi còn gì…”

“Á…”

Phải rồi, đúng là vậy.

Tưởng là còn giữ được liên kết, nhưng thật ra đã đứt từ lâu.

“Lỗi là do em mà.”

“Cũng chưa chắc là lỗi hẳn do em. Để chị gọi điện cho ba em một chút nhé?”

“V-Vâng. Nếu tìm ra được sự thật thì nhờ chị ạ.”

“Okay.”

Sau đó, tôi chỉ còn biết phó thác cho chị quản lý.

Và rồi từ phòng làm việc của chị vang lên tiếng cuộc gọi rất “chuyên nghiệp”.

(Chị ấy là luật sư đại diện của gia đình mình à? Tưởng chị ấy là NEET cơ…)

Ngay sau đó, chị ấy còn thuê luôn cả thám tử để điều tra.

Có vẻ chị ấy có riêng cả một thám tử.

Không biết dùng cách nào, nhưng tôi lại thấy yên tâm kỳ lạ.

“Kết quả thì sẽ mất một thời gian, nhưng ít nhất đã xác nhận được là em có gửi. Như vậy là còn hy vọng.”

“Hy vọng… sao?”

“Aki-kun vẫn còn vương vấn Sa-chan. Nếu hết rồi thì đã đổi số điện thoại, hoặc thậm chí là đang dính với cô gái nước ngoài đáng yêu nào đó rồi ấy chứ?”

“Ừm… nếu chị nói thế thì, chắc cũng có thể là vậy…”

Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận, nhưng…

“Còn nữa, chuyện cậu ấy bảo em là người khác chắc cũng có lý do.”

“Ể?”

“Không dám chắc, nhưng… có lẽ là vì gương mặt của Sa-chan trước và sau thời điểm đó đã thay đổi.”

“Gương mặt em đã thay đổi?”

Chuyện đó thì người thường xuyên soi gương như tôi chẳng thể nhận ra đâu. Tôi nghĩ mình chẳng thay đổi gì cả.

“Nói đơn giản thì là từ trẻ con thành người lớn.”

“Trẻ con và người lớn?”

“Vì mất đoạn thời gian dậy thì, nên cậu ấy không thể kết nối hình ảnh cũ với bây giờ được. Nhưng đôi lúc, nụ cười hay cử chỉ của em lại gợi nhớ về quá khứ, nên cậu ấy mới buột miệng thốt ra.”

Vậy… cậu ấy nghĩ em là người khác?

“Không… không thể nào như vậy được!”