Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 54

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1223

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 5: Tôi không muốn trở thành một người lớn như vậy

Chương 5: Tôi không muốn trở thành một người lớn như thế này.

Vì trò đùa của chị Sae mà một cư dân khác đã bị gọi đến phòng quản lý.

"Thật tình, đừng có đụng vào điện thoại của tôi lúc tôi đang nấu ăn chứ."

"Thì có sao đâu. Hai người thì đâu tiêu thụ hết được chỗ thức ăn đó."

"Nói nghe hay quá ha. Khi tôi nhắn hỏi về lượng thịt, ai là người bảo tôi mua cho ba người?"

"Thì đúng là tôi có nói vậy, nhưng mà..."

Lúc tôi đang chuẩn bị nguyên liệu, chị ta đã tự tiện động vào chiếc điện thoại tôi để ở phòng khách. Do điện thoại không dùng nhận diện khuôn mặt mà là mật khẩu số, nên mới bị mở dễ dàng.

Mà cái mã đó lại là ngày sinh nhật của cô bé tôi từng thích. Người con gái quan trọng đã xa cách tôi từ năm bốn tuổi.

Trong suốt thời gian sống ở nước ngoài, tôi luôn cảm thấy cô đơn, ngoại trừ lúc học ngôn ngữ bản địa thì còn lại đều là những ngày xem đi xem lại những đoạn video letter chất đầy ký ức về cô bé ấy. Cũng có khi là do bố mẹ tôi quay và gửi sang nữa.

Những video letter đó đột ngột dừng lại từ bốn năm trước, khi tôi chuẩn bị về nước. Tôi đã tuyệt vọng, nghĩ rằng cô bé ấy đã thay lòng. Dù vậy, bố mẹ vẫn cứ tiếp tục gửi đi, nên tôi đành miễn cưỡng hợp tác để quay tiếp.

Bốn năm trước đó, bản thân tôi cũng không còn đủ dư dả tinh thần để mà phản kháng nữa rồi.

"Nhưng mà tốt rồi còn gì, cô ấy đã thêm cậu vào nhóm đó~"

"Hả? Sao lại thế?"

"Biết đâu được."

Không rõ người ta nghĩ gì mà lại đăng ký tài khoản của tôi.

Tôi hiểu chị Sae đang cố tình giấu điều gì đó. Người này vốn dĩ cảm xúc gì cũng lộ hết ra mặt. Nếu chơi poker thì sẽ thua trắng một mình là cái chắc.

(Lúc bị thua một mình rồi phải cởi đồ trước mặt tôi, từ đồ lót đến cả trần truồng thì tôi thật sự thấy ngán luôn.)

Ngay từ đầu chúng tôi có chơi trò strip poker đâu chứ.

Kỳ nghỉ hè đó thật sự rất nhàm chán, nên cả ngày chỉ vùi đầu vào poker.

Vì tôi đã sớm hoàn thành bài tập nghỉ hè nên cũng chẳng có gì làm.

Mà tôi lại cố tình nộp bài trễ, thế là bị gọi lên hỏi đã chép của ai. Nếu lúc đó tôi khai ra, chắc số người bị vạ lây sẽ tăng lên vô ích, nên tôi đã giữ im lặng.

(Thầy giáo dạy toán lo chuyện kỷ luật thì lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy định kiến, giống hệt lão giáo viên chủ nhiệm cũ.)

Thầy dạy toán đó đúng kiểu là cái loại "chỉ thông minh mỗi cái đầu mà ngu toàn tập" khiến tôi liên tưởng đến thầy chủ nhiệm ngày xưa. Đã không nhận ra lời nói dối chỉ vì nghĩ tôi là học sinh cá biệt thì bảo thầy ta ngu cũng chẳng oan.

Chính vì có nhiều kẻ ngu ngốngốc như thế nên dù tôi có kêu oan đi nữa, bọn họ cũng chẳng tin.

Ngày xưa, khi những lời đồn nhảm về tôi bắt đầu lan ra, tôi đã cố nói rằng chúng không phải sự thật.

Nhưng một khi tôi phát hiện người phát tán đầu tiên chính là thầy chủ nhiệm, tôi thật sự chỉ còn biết tuyệt vọng.

Đến mức đó thì ai còn tin tôi nữa chứ?

(Dù một đứa trẻ có ra sức phủ nhận thế nào, người lớn cũng chỉ cho là đang nói nhảm mà thôi.)

Cũng vì vậy, tôi cho rằng việc cải chính chỉ phí thời gian nên đành để yên mọi chuyện.

Tôi cứ nghĩ mấy lời đồn đó rồi sẽ lắng xuống thôi. Nhưng không, hết lời này lại đến lời khác, chúng cứ thế lan rộng mãi.

Chúng chẳng hề lắng xuống, đến tận cấp ba vẫn còn kéo theo.

(Ai cũng ngừng suy nghĩ rồi, không buồn phân biệt thật hay giả nữa.)

Mỗi người chỉ chăm chăm phóng đại ấn tượng xấu, rồi nói những gì họ muốn nói.

Đã cho rằng là kẻ xấu thì họ mặc nhiên nghĩ có thể dẫm đạp lên nhân cách người đó.

Tôi tự hỏi, khi sự thật được sáng tỏ, sẽ có bao nhiêu người nhớ đến những gì họ đã làm?

Tôi cảm giác, vấn đề này đủ để viết thành một đề tài nghiên cứu tâm lý mới.

"Nếu tôi không chọn học tâm lý học, chắc tôi đã chẳng thể nào vượt qua được đâu."

"Cậu nói gì à?"

"À không, không có gì."

Tôi lỡ miệng lẩm bẩm, nhưng rồi lại thấy rằng, trải nghiệm trong quá khứ không hề vô ích.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên, chị Sae trong bộ đồ thể thao lê bước ra mở cửa.

(Mặc cái bộ đồ chẳng ra gì thế này mà cũng dám ra đón khách, đúng là hết thuốc chữa với tư cách phụ nữ rồi.)

Nếu là mẹ, chắc hẳn bà đã thay đồ, trang điểm gọn gàng rồi mới ra mở cửa rồi nhỉ.

Dù là chị em cách nhau đến sáu tuổi, vậy mà lại khác biệt đến mức này là sao chứ?

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía cửa.

"Đừng ngại, cứ vào nhé."

"Xin phép làm phiền."

Không hiểu sao, người đến lại là Shiraki.

(Chẳng lẽ cái tài khoản kia là của Shiraki sao?)

Nghĩ vậy thì cũng hợp lý thôi. Cái avatar là một con mèo mướp mặt xấu tệ.

Chẳng ai nghĩ người đứng sau tài khoản đó lại là một mỹ thiếu nữ cả.

Có lẽ chỉ có bạn thân và một số ít bạn cùng lớp là biết.

Tôi cũng nghe nói hôm nay có buổi giao lưu của lớp gì đó.

Mà chuyện ấy chẳng liên quan gì đến tôi nên tôi cũng mặc kệ.

Shiraki, khi thấy tôi đang đứng trong bếp, liền lên tiếng.

"Xin... phép làm phiền."

Cô ấy cúi đầu một cách dè dặt như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Tôi vừa xếp rau ra đĩa vừa đáp lại.

"C-cứ thoải mái đi nhé..."

Không hiểu sao giọng tôi lại run lên, chắc vì hôm nay cô ấy không thốt ra mấy lời vô duyên thường lệ.

"Ừm... cảm ơn cậu."

Phản ứng vẫn khá lạnh nhạt. Cô ấy quay mặt đi, không nhìn tôi.

"Tức là cậu không muốn nhìn mặt tôi đúng không?"

"Ơ, kh-không phải vậy..."

Cô ấy nói gì đó, nhưng tôi chẳng để tâm mà quay sang lấy thịt từ trong tủ lạnh.

(Cũng phải thôi. Người gọi cậu tới là chị Sae. Tôi chẳng qua chỉ là người đi kèm.)

Mà nghĩ lại thì, chính cái cách phản ứng này của Shiraki lại khiến tôi cảm thấy yên tâm.

(Lạnh lùng, đâm chọc, đúng là Shiraki mà tôi biết.)

Ít ra còn hơn cái bộ mặt bày ra trước người khác, luôn nhìn nét mặt xung quanh mà đeo đủ loại mặt nạ.

Nó làm tôi nhớ tới ánh mắt hằn học khi cô ấy cãi nhau với tôi ngày trước.

Mà những lúc cãi nhau thế mới thấy được bản chất con người, cũng đáng để suy ngẫm.

Lúc này, Shiraki ngồi chờ đối diện với chị Sae.

Còn Shiraki lúc đó... như một con mèo ngoan bị bắt đến nhà người lạ.

Chị Sae thì đã khui sẵn lon bia, có vẻ quên mất là trong phòng còn có người vị thành niên.

"Chờ đã, uống khi bụng đói thì dễ bị say lắm đấy."

"Không sao đâu~ Hôm nay là ngày đáng mừng mà!"

"Mừng cái gì chứ... Xin lỗi nhé, Shiraki. Chị Sae lại bắt đầu bày trò rồi."

"Ừ... không sao."

Tôi đặt bếp ga mini lên bàn, sau đó mang theo đĩa và nồi ra.

 Ban đầu tôi còn định làm cả món ajillo (món Tây Ban Nha dùng dầu ô liu và tỏi), nhưng nghĩ lại thì chẳng hợp với món sukiyaki nên tôi quyết định nấu súp nghêu. Thịt thì đậm đà, nước dùng thì thanh nhẹ. Nghêu đã được sơ chế từ hôm qua rồi. Vốn dĩ hôm nay tôi cũng định nấu món này cho bữa tối nên đúng là đỡ được một khâu.

"Rồi, làm tan mỡ bò trước đã..."

"Thì ra là sukiyaki à?"

"Chính xác~! Có cả thịt hạng A5 đấy nhé!"

"Rồi rồi, người nghiện rượu kia, không được khui thêm bia nữa."

"Keo kiệt quá đi~"

Keo kiệt đấy, nhưng đừng vừa nói xong đã thò tay đặt lon bia về chỗ cũ như thế chứ.

"Lon bia đó tôi để lại để dùng nấu ăn, không phải để uống."

"Ể? Bia để nấu ăn à?"

"Một chút thôi. Rượu sẽ bay hơi hết nên yên tâm đi. Còn lại thì muốn uống bao nhiêu cũng được."

"Tuyệt vời! Aki-kun, yêu cậu ghê á~!"

"Rồi rồi."

Tôi lặng lẽ chuẩn bị, để nồi bắt đầu sôi lục bục. Cơm cũng đã xới xong, tôi đập trứng gà ác cho vào bát.

"Trứng nhỏ nhỉ?"

"Trứng gà ác đó."

"Ể, lại là nguyên liệu cao cấp?"

"Không hẳn đâu. Loại này đang khuyến mãi."

"Cái siêu thị đó vốn là cho người bình dân mà, đúng không?"

"Ừ, đúng là vậy. Thế mà lại bán mấy thứ như thế đấy."

Thật sự kỳ lạ, một siêu thị giá rẻ lại có đủ thứ nguyên liệu mà người ta thường gọi là hàng cao cấp. Ngay cả Shiraki, người hiếm khi đi mua đồ, cũng phải ngạc nhiên.

"Thôi thì, bắt đầu từ người nghiện rượu trước."

"Cho nhiều thịt vào nhé!"

"Ăn rau vào nữa đi."

"Cho nhiều thịt vào nhé!!"

"Rồi rồi."

Hôm nay cái lưỡi của chị Sae rõ là đang thèm thịt. Mới hôm qua còn đòi nấu súp nghêu, tôi phải chuẩn bị cả rồi mà.

"Shiraki cũng ăn đi."

"C-cảm ơn."

"Cứ ăn thoải mái nhé! Thịt này là nhờ tiền kiếm được của Aki-kun đấy!"

"T-tiền kiếm được?"

"Chơi chứng khoán đó~"

"À... ra là vậy."

Người cô này thì ngoài việc giặt giũ ra là chẳng làm nổi chuyện gì trong nhà, nhưng khẩu vị thì lại rất sành ăn. Chính vì thế mà ngày nào cũng ra ngoài ăn, ví tiền thì lúc nào cũng than vãn. Thêm cái tật nghiện rượu, tiền rượu cũng bay vèo vèo.

Biết được tình hình khổ sở như vậy, mẹ tôi mới không chịu nổi và gợi ý tôi về sống chung.

 

Tuy nhiên, nếu ở cùng nhà thì chỉ tổ phí tiền nên cuối cùng quyết định để tôi vừa sống cùng, vừa nấu nướng và nhận một khoản lương từ cô ấy. Chuyện giặt giũ thì cô ấy bảo: “Toàn đồ lót phụ nữ, cậu tự giặt đi.”

Tất nhiên, cái người bị bắt giặt đồ lót là chị Sae.

“Khu~… Ngon quá trời!”

“T-thịt tan ra luôn rồi nè…”

“Thịt A5 đúng là ngon thiệt.”

“Thịt ngon quá, lại khiến rượu vào cũng dễ.”

“Uống vừa thôi đấy.”

“Tiếp tục đâyyy!”

“Thiệt tình, ồn ào quá, cái bà già…”

“Phải gọi là chị Sae chứ??”

“Thiệt tình, ồn ào quá, chị Sae ạ.”

Dù có say, cô ấy vẫn không quên chỉnh sửa cách xưng hô. Đến cả Shiraki cũng chỉ biết cười khổ trước thái độ đó.

(Tôi thấy nụ cười này… hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi.)

Không giống cái vẻ giả tạo thường thấy ở trường. Tôi cảm thấy một sự thân quen lạ lùng.

Thịt ăn xong, đến lúc dọn món cuối.

“Cho mì udon vào nào.”

“Rồi rồi. Shiraki, cậu còn ăn được không?”

“Không sao đâu.”

Lúc ấy, Shiraki như trở lại con người thật của mình, không còn vẻ lạnh nhạt nữa. Thịt ngon, súp nghêu thanh mát, ăn hết phần cơm ít ỏi, trông cậu ấy như đang rất hạnh phúc.

Sau khi ăn xong món cuối, tôi bắt đầu dọn nồi.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Ngon tuyệt vời luôn~”

“Cảm ơn đã dùng bữa.”

Thế là bữa tối hôm nay… chưa kết thúc đâu.

“Vậy thì, tôi xin phép về.”

“Gì cơ? Sao lại về? Vẫn còn đấy mà?”

“Hả?”

Shiraki đang định đứng dậy thì bị cô tôi giữ lại. Làm gì có chuyện một kẻ nghiện rượu như chị ấy lại kết thúc bữa tối dễ dàng thế.

“Chị này lúc nào cũng muốn đủ món từ đầu đến cuối mà.”

“Hả? T-từ đầu đến cuối là sao cơ?”

“Dù là bữa Nhật thì cũng không thể thiếu được món đó.”

Tôi dùng cả hai tay đẩy nhẹ vai Shiraki để cậu ấy ngồi xuống lại.

Lẽ ra tôi không được phép chạm vào người cậu ấy, nhưng…

“A…”

“Xin lỗi.”

“Không sao đâu. Thật đấy.”

Lần này, dường như tôi đã được cho phép. Shiraki chạm nhẹ vào vai, nơi tôi vừa chạm vào, bằng một cử chỉ đầy trìu mến rồi nở một nụ cười dịu dàng.

Điều đó khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

“Thưởng thức bánh cheesecake tôi đặt sẵn đi nào.”

“Hể? Đ-đặt sẵn á?”

“Là cái bánh phải xếp hàng mới mua được đấy~”

Đó là loại cheesecake nổi tiếng được bán ở tiệm gần đây. Tôi đã đặt từ hôm trước và cất trong tủ lạnh.

Chị Sae tuyệt đối không mở ngăn nào ngoài ngăn rau củ để đựng bia. Bởi vì chị biết, nếu lỡ tay mở ra thì tôi sẽ không nấu ăn nữa.

“Chị đã bảo là muốn ăn, rồi bắt tôi đặt mà, nhớ không?”

“Thế à~?”

“Chuyện bất lợi thì lúc nào chị cũng quên hết, nhỉ.”

“Tehe~”

“Thật là khiến tôi bực mà.”

“Tớ hiểu cảm giác đó.”

Hiếm khi tôi và Shiraki lại đồng tình với nhau.

Người phụ nữ này, nói một cách đơn giản, là một tiểu thư đỏng đảnh. Do là em út nên bị nuông chiều quá mức, thành ra mới thế.

Những lúc không uống rượu thì vẫn còn tỉnh táo, nên tốt nhất là đừng để chị uống. Nhưng rốt cuộc thì chị vẫn tự mở bia, không cản nổi.

“Đúng là một con sâu rượu rắc rối, thật luôn đấy.”