Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Truyện tương tự

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

(Đang ra)

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

Natsuno Minoru

Và thế là, câu chuyện tình hài lãng mạn giữa một streamer "toxic" biết tính toán và một nữ VTuber đình đám chính thức bắt đầu!

51 1199

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

73 152

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

73 1203

Volume 1: Tôi nghĩ sẽ rất khó để giải quyết vấn đề [Chương 1 - 30] - Chương 4: Đan xen giữa bất an và kỳ vọng

Về cái tin đồn đã luôn khiến Aki-kun khổ sở.

Tôi lại một lần nữa hồi tưởng về nguồn gốc của nó. Dù gì thì cũng chẳng phải ký ức dễ chịu gì.

Đó là câu chuyện dẫn đến tin đồn, được truyền tai nhau từ người này sang người khác.

"Chắc là hôm đầu tiên chuyển trường đã có một cô gái tỏ tình thì phải?"

Nghe đâu cậu ấy đã từ chối phũ phàng, như thể muốn chối bỏ mọi thứ.

Rằng “yêu để yêu thì có gì vui?”, hay là “chọn vì ngoại hình thì có gì vui?”

Cậu ấy bảo, “Nếu là quen nhau rồi mới tìm hiểu tính cách thì còn được, chứ mới biết nhau thì không thể được”.

Ngay cả tôi cũng ngớ người ra khi nghe câu trả lời của Aki-kun.

"Chính vì vậy mà tớ mới thấy sợ... Nếu bị nói như thế thì chắc tớ chịu không nổi mất."

Khi tưởng tượng tình huống đó xảy ra với mình, tôi thấy lạnh cả sống lưng.

Tiện thể nói luôn, Aki-kun hiện giờ vẫn chưa biết gì về mối quan hệ giữa cậu ấy với tôi.

Nếu cậu ấy mà biết lúc này, rồi từ chối tôi luôn thì trái tim tôi chắc không gượng nổi mất.

Chuyện đó là vào buổi tiệc sinh nhật lần trước.

Buổi tiệc tổ chức cũng để tiện thể giới thiệu vị hôn phu của tôi. Nhưng do người cần giới thiệu lại không có mặt nên cuối cùng mọi chuyện chỉ dừng lại ở nửa lời úp mở.

"Hiện giờ, chỉ có một số ít người thân trong nhà là biết chuyện này thôi... Chính tớ là người đã thuyết phục mọi người đừng nói ra với ai khác."

Đúng vậy, chính tôi đã xin người nhà hai bên đừng tiết lộ gì hết.

Nếu là Aki-kun của ngày xưa thì có lẽ cậu ấy sẽ chấp nhận... Nhưng với Aki-kun hiện tại, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không.

Nhất là khi trong lớp, tôi luôn cố tỏ ra lạnh nhạt theo không khí chung, đối xử với cậu ấy như thể tôi cũng ghét bỏ cậu ấy... Nếu lúc này sự thật bị lật tẩy, thì trái tim tôi sẽ vỡ vụn mất.

Bị người mà mình yêu đến phát điên từ chối phũ phàng trước mặt mọi người.

Chuyện đó thì chỉ dành cho những người có sở thích bị ngược đãi chứ người bình thường sao chịu nổi?

Trong số người thân thì còn có cả người quản lý tòa nhà - người đang sống cùng Aki-kun.

Dù lúc đó tôi đâu có biết là họ sống cùng nhau.

Chuyện đó để sau đi đã...

"Aki-kun từ chối phũ phàng cô gái ấy, rồi một nam sinh thầm thích cô ấy đã trả thù, nhỉ..."

Đó chính là điểm khởi đầu của lời đồn.

Mà màn trả thù ấy thì vượt xa điều mà cô gái kia mong muốn, thật sự quá đà.

Rồi cả giáo viên chủ nhiệm cũng tham gia vào, thêm thắt vào học bạ của cậu ấy những điều không có thật.

Toàn là những điều không được xác minh, chỉ là lời đồn.

Thêm cả điểm số bất thường khiến ai nhìn cũng hoang mang.

Chắc hẳn các thầy cô lúc đó cũng chẳng biết phải tin vào đâu, đầu óc rối tung rối mù.

Thế nhưng, kết cục là như những gì ta thấy, phần lớn mọi người lại tin vào mớ tin đồn bịa đặt đó.

"Giáo viên ở trường mình, ngoại trừ một người ra thì ai cũng tin sái cổ. Chỉ vì Aki-kun không lên tiếng đính chính, nên họ lại càng nghĩ đó là thật."

Tôi biết được chuyện này là nhờ chính cô gái từng tỏ tình kia kể cho nghe.

Dù là học sinh trường khác, nhưng nhờ được tiền bối ở chỗ làm thêm giới thiệu, nên tôi đã nghe câu chuyện từ cô ấy ở nơi làm việc.

Còn nam sinh thích cô ấy, sau khi “trả thù xong” thì khoe khoang hành động của mình như thể đó là một chiến tích, rồi đem lòng tỏ tình.

Và tất nhiên, bị từ chối thẳng thừng…

"Đồ xấu tính mà cứ tưởng mình là đồng minh à? Lo chuyện bao đồng vừa thôi! Đừng bao giờ lại gần tôi nữa!" Đó là cách cô ấy nói.

Nghe có vẻ phũ phàng thật, nhưng theo một nghĩa nào đó thì cũng đúng. Bởi vì chính cậu con trai ra tay trả đũa kia đã chứng minh rằng, dù chọn người theo khuôn mặt thì cũng có thể vớ phải một cô nàng xấu tính.

Mà nghe tên của thằng đó là tôi đã thấy ngứa gan rồi.

Hồi tiểu học, nó từng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm biết bao lần.

Mà cái thằng gây chuyện đó, đầu óc chẳng trưởng thành được mấy, cuối cùng lại học cùng trường cấp ba với chúng tôi.

"Hồi đó nó cứ cười khúc khích khi thấy quần lót tôi dính máu, rồi bám theo tôi suốt... Người thật sự nên bị đuổi học không phải là Aki-kun mà là nó mới đúng."

Tên đó từng hẹn hò với Ruri trong khoảng nửa năm.

Cũng là người mà Ruri đã trao cái “lần đầu tiên”.

Khi tôi nghe đến đó, tôi thực sự lo cho Ruri, nhưng...

"Ốm, mềm, nhanh - ba combo đó đủ khiến tớ chẳng thấy đau đớn gì luôn."

Câu trả lời quá mức khó hiểu khiến tôi cạn lời không biết phản ứng ra sao.

"Nghĩ là tớ đang sướng nên hắn làm càng thô bạo, nên tớ đá hắn luôn. Nói thật, tay nghề hắn tệ quá! Sau khi quen người giỏi hơn thì tớ mới thấy mình từng phí thời gian vào cái tên vô dụng đó!"

Sau mấy lời bóc trần tiếp theo thì tôi cũng hiểu hắn là kiểu người như thế nào.

Không nói đến nội dung, chỉ riêng việc tiếp xúc với hắn thôi cũng đã là sai lầm rồi.

Sau đó hắn lại trơ trẽn đến tỏ tình với tôi. Nói là muốn quen nhau.

Tôi dùng câu từ chối quen thuộc như mọi khi để cắt đuôi. Phần lớn con trai khi nghe câu đó thì đều rút lui.

Thế nhưng tên đó vẫn cứ lằng nhằng bám theo, nên tôi đã kéo dây còi báo động và gọi người lớn xung quanh đến.

"Nhớ lại chuyện đó là lại thấy rợn người. Nguồn cơn lời đồn, nụ cười dâm dê của kẻ chủ mưu... đúng là đáng sợ."

Lời tỏ tình ấy diễn ra trong buổi tiệc giao lưu của lớp. Vì các lớp khác cũng tổ chức tại cùng chỗ đó, nên tôi đã bị gọi ra để nói chuyện riêng.

Một nữ sinh lớp khác gọi tôi ra khu để xe, và khi tôi đến nơi thì chỉ thấy mỗi tên đó đứng đó.

Tôi đã kéo còi báo động inh ỏi rồi bỏ lại tên chủ mưu đang hoảng hốt, lặng lẽ rời khỏi phòng karaoke một mình.

Rồi tôi mới sực nhớ mình để quên hộp bút, nên vội quay về trường lấy.

"Và khi quay lại thì thấy Aki-kun đang dọn dẹp một mình."

Rõ ràng đã bảo trực nhật phải ở lại, thế mà chẳng ai chịu ở lại mà đi tiệc giao lưu hết, đúng là đau đầu thật.

Bạn nam lớp trưởng cũng lơ luôn việc trực nhật, càng khiến tôi khó chịu hơn.

Dù vậy, vì không biết có ai đang nhìn hay không nên tôi đành tỏ vẻ lạnh nhạt khi tiếp xúc.

"Chùi sạch bàn của bốn mươi sáu người thì quá sức thật đấy. Nhưng tớ cũng đã lau giúp mấy bàn của tụi con gái rồi, không biết cậu ấy có vui không nhỉ?"

Tôi thấy lo nên ít nhất cũng giúp cậu ấy lau mấy cái bàn.

Tất nhiên chuyện tôi vừa làm vừa lặp đi lặp lại câu “xin lỗi” trong lòng thì là bí mật.

Tuần sau mới đến lượt tôi trực nhật, nhưng với tư cách lớp trưởng, tôi cũng đành phải dọn đống hậu quả mà người kia để lại.

"Ước gì Aki-kun là bạn cùng trực với mình nhỉ... Nhưng mà, với cái lời đồn chưa được xóa bỏ đó, cậu ấy sẽ chẳng thể nhận được bất kỳ vai trò nào trong lớp mất. Dù cùng lớp rồi, nhưng vẫn giống hệt năm nhất... Tớ không muốn đối xử lạnh nhạt với Aki-kun nữa."

Tôi nhận ra giọt nước mắt vừa khẽ lăn xuống, bèn lấy tay phải lau đi.

Sau khi dọn dẹp xong, tôi thử đứng đợi ở cổng trường, cúi đầu chờ cậu ấy, định sẽ cùng về.

Đúng như dự đoán, cậu ấy vẫn làm ngơ, nhưng bóng lưng của Aki-kun thì chẳng hề thay đổi so với trước kia.

Cậu ấy cao hơn tôi 12cm. Tóc mà chải gọn lại thì chắc chắn sẽ rất hút gái.

"Không... hút gái thì không được rồi. Vì chỉ mình tôi biết gương mặt thật của cậu ấy là đủ."

Trông qua bộ đồng phục thì Aki-kun có vẻ gầy, nhưng thực ra… cậu ấy là kiểu con trai có thân hình rắn chắc, đã từng trực tiếp trải nghiệm thế nào là bóng rổ chính hiệu.

Lần nhìn thấy thân hình săn chắc đó qua video trong thư điện tử, tôi đã thực sự nghĩ rằng mình muốn được cậu ấy ôm lấy…

"Không khí im lặng đó... cũng có gì đó khiến tôi cảm thấy hoài niệm."

Ngày xưa bọn tôi cũng từng đi bộ với nhau như thế này.

Có thể sẽ có người nghĩ, hai đứa trẻ bốn tuổi thì làm được gì, nhưng...

Sau đó, Aki-kun ghé vào một cửa hàng để mua đồ.

Tôi cũng cần mua thêm đồ vệ sinh cá nhân nên đã tách ra một chút, lấy đồ rồi cho vào giỏ. Trong lúc đang thanh toán ở quầy tự động thì tôi cảm nhận được ánh mắt của Aki-kun từ phía đối diện.

Cậu ấy đang nhìn về phía trong quầy tính tiền, nên tôi cũng thử nhìn theo để xem cậu ấy nhìn gì, đồng thời lườm lại. Vì đồ tôi mua là loại nhạy cảm, bị nhìn chằm chằm thì cũng xấu hổ lắm chứ.

Chỉ có điều, đó lại là siêu thị nơi Ruri làm thêm.

"Bị bắt chuyện rồi nghe Ruri than phiền một trận luôn. Aki-kun thì vừa phát hiện ra liền bỏ chạy."

Ở quán gia đình thì bọn tôi miễn cưỡng làm cùng ca với nhau, nhưng tớ đâu nghĩ phải ở cạnh nhau cả trong đời sống riêng tư nữa đâu…

Ngay cả chuyện sống ở chung chung cư này, tôi cũng chưa từng kể với Ruri.

Lúc nào cũng làm bộ như đi học từ nhà, rồi chờ xe đưa rước đến đón, sau đó tạm biệt bạn bè rồi về nhà là xong.

"Tớ không thể lúc nào cũng dính như hình với bóng với một đứa bạn chỉ biết xem tớ như cái đèn dụ đám con trai được."

Vừa nằm trên giường nhìn trần nhà, tôi vừa thấy điện thoại rung lên.

Nhìn lại thì đã muộn hơn tôi tưởng. Có một tin nhắn đến.

Để tránh bị hiện 'đã xem' mà không trả lời, tôi mở ứng dụng ra xem thử, thì thấy người gửi là một cái tên lạ hoắc.

"Cái gì đây...? Ai vậy? Ảnh đại diện là con mèo tam thể mặt xấu?"

Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn: "Tới ăn cơm nhé!"

Chỉ viết như vậy thì ai mà phản ứng được chứ.

Tôi đành phải nhắn lại: "Xin lỗi, bạn là ai vậy?"

Ngay lập tức có tin nhắn phản hồi gửi về.

"À... là dì quản lý à. Nhưng mà hình như là tài khoản khác?"

Tài khoản này không nằm trong bất kỳ nhóm nào.

Ngay sau đó, lại có tin nhắn khác được gửi đến.

"Tôi gửi nhầm. Xin lỗi vì đã gây phiền toái nhé."

Dì quản lý dùng điện thoại người khác để nhắn tin giả danh?

Nếu chỉ có vậy thì cũng không phải chuyện gì hiếm gặp, nên tôi tính bỏ qua, nhưng...

"Khoan đã?"

Tin nhắn kế tiếp nói rằng như một lời xin lỗi, dì sẽ đãi tôi bữa tối.

Nhận được tin nhắn từ cô ấy... rồi được mời ăn tối? Tôi á?

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra tài khoản mèo tam thể mặt xấu đó là của ai.

"Haha... Cậu vẫn là phe yêu mèo như ngày nào nhỉ. Tôi cũng thích mèo nên không sao cả."

Tôi vui đến mức không chi chú số liên lạc của cậu ấy là bạn mà thêm hẳn vào mục 'gia đình'.

Rồi cũng thêm cậu ấy vào nhóm gia đình nữa.

Tuy sẽ có thông báo hiện lên, nhưng chắc là cậu ấy sẽ không để tâm đâu.

Chắc là sẽ thắc mắc kiểu “Tại sao lại như vậy?” nhưng mà thôi.

(Nếu đã thế... thì phải chuẩn bị rồi!)

Đang không mặc đồ lót, tôi liền lấy quần áo và đi thẳng vào phòng tắm.

Vì mình được mời đến nhà của người mình thích mà.

Chuẩn bị chỉnh tề một chút cũng là điều đương nhiên, đúng không?

"Liệu có nên xịt nước hoa không nhỉ? Không, chắc bị ghét mất nên thôi vậy."

Tôi nghe nói cậu ấy không thích trang điểm đậm, nên vẫn giữ nguyên kiểu trang điểm nhẹ như mọi khi.

Cũng nghe nói cậu ấy không thích nhuộm tóc nữa.

Tôi muốn hỏi xem tại sao lại có những suy nghĩ như vậy, nhưng...

"Thôi, trước tiên phải lấy được lòng tin đã. Cái giá phải trả cho việc tôi từng lạnh nhạt với cậu ấy, giờ mới thấy thấm thía thật."

Được rồi, bây giờ chưa phải là lúc nghĩ tới chuyện đó!

Vì được mời đến nên tôi đã định ăn diện một chút, nhưng...

"Chắc cậu ấy sẽ thích con người thật của tôi hơn ha?"

Dù gì thì sau này cậu ấy cũng sẽ là người kết hôn với tôi.

Phô bày vẻ ngoài trau chuốt rồi bị nhìn ngắm kỹ quá cũng mệt mỏi lắm.

Miễn là không phải ăn mặc quá lố là được.

"Vậy thì mặc đồ ở nhà nhỉ? Nhưng mặc đồ thể thao thì không được. Trời ơi, phân vân quá."

Dù sao thì tôi cũng có mang theo vài bộ đồ thường ngày từ nhà lên đây.

"Nếu lỡ đụng mặt cư dân khác thì phiền phức ghê. Cả hội trưởng với phó hội trưởng cũng sống cùng chung cư mà…"

Chưa kể trong phòng quản lý còn có một 'mỹ nhân thảm họa' đang lăn lộn trong bộ đồ nỉ nữa chứ.

Nếu mỗi mình tôi ăn mặc chỉn chu thì đúng là trông kỳ cục lắm.

"Thôi thì váy liền với quần jeans chắc được ha. Cho dù đó là đồ tôi hay mặc lúc ra cửa hàng tiện lợi đi nữa."

Nếu mặc như vậy thì kể cả có chạm mặt ai cũng không vấn đề gì đâu.