Sau ca trực nhật, tôi đi đến phòng giáo viên để nhận chìa khóa lớp.
Đến khi quay lại cửa lớp học đã không còn thấy bóng dáng của Shiraki đâu nữa,tôi khóa cửa và quay lại phòng giáo viên để trả chìa.
Các giáo viên đang chăm chú làm việc trong phòng đều không rời mắt khỏi từng cử động của tôi khi tôi ra vào, đến tận lúc tôi định rời đi, ánh nhìn của họ vẫn dán chặt vào hộp đựng chìa khóa.
“Em xin phép.”
“……”
Nói trắng ra, họ chỉ đang theo dõi xem một “học sinh có vấn đề” như tôi sẽ làm chuyện xấu gì.
Khi tôi mượn chìa khóa lớp cũng bị một thầy giáo thể dục gần đó cảnh cáo rằng, “Xong rồi thì phải trả lại đấy.”
Nếu tôi làm mất chìa thì có khả năng sẽ bị đình chỉ học hay gì đó đại loại vậy.
Cái cách họ đối xử với tôi như một tên tội phạm thì đúng là không sao hiểu nổi, nhưng nếu đã thế thì ngay từ lúc thi đầu vào hãy loại tôi luôn đi.
Vậy mà lại nhận một học sinh có vấn đề qua diện bổ sung.
(Cái vùng này, từ cấp hai đến cấp ba kỳ lạ thật. Các giáo viên nước ngoài còn đỡ hơn nhiều.)
Tôi đang nghĩ về mấy ngôi trường tôi từng theo học ở nước ngoài. Tôi nhớ rất rõ chuyện trước kia, nên tôi nhận ra sự khác biệt. Những người chưa từng tiếp xúc thì sẽ không thể hiểu được sự khác biệt rõ ràng đó.
Mà thôi, tạm gác lại chuyện đó.
“Thôi, về vậy.”
Tôi rời khỏi phòng giáo viên đầy căng thẳng, bước về phía tủ giày.
Hôm nay có vẻ như các câu lạc bộ cũng nghỉ, nên trong trường chỉ còn lại vài học sinh.
Mấy người đó đều là những đứa có ca trực nhật. Chỉ một vài học sinh năm ba còn ở lại.
Ngày mai là lễ nhập học cho học sinh mới. Trừ ban chấp hành hội học sinh, toàn bộ học sinh còn lại được nghỉ một ngày.
Tôi bước ra khỏi cổng chính từ khu tủ giày, vừa cầm điện thoại vừa nghĩ xem tối nay sẽ nấu món gì.
“Nếu sukiyaki thì cho tỏi thật nhiều cũng được nhỉ. Mua thêm dầu ô liu, làm món ajillo cũng ổn.”
Trong tiết học, tôi cũng đã nghĩ đến việc chuẩn bị nguyên liệu cho món sukiyaki. Thịt thì dùng loại bò Wagyu hạng A5, rau, nấm, đậu phụ, nước sốt dùng loại nào… đại loại là thế.
Tôi vừa xem tờ rơi online của siêu thị gần nhà, vừa quyết định sẽ mua gì, rồi ghi lại mục tiêu chi tiêu và danh sách vào phần nhắc nhở.
“Trước hết, tính số tiền cần dùng đã…”
Tôi lấy phần lợi nhuận hôm nay, trừ đi tiền thuế, ghi chú lại là “tiền ăn”, rồi chuyển vào tài khoản thanh toán liên kết với thẻ.
Ngay lúc đó, ở rìa bên phải tầm nhìn, tôi phát hiện một bóng người đứng gần hàng rào bên cổng trường.
Người đó là Shiraki, lẽ ra đã về từ sớm, đang cúi đầu đứng yên.
“……”
Tôi quyết định mặc kệ và tiếp tục bước đi một cách bình thản.
“……”
Shiraki bắt đầu bước theo tôi từ phía sau, giữ khoảng cách chừng ba mét.
Nếu tôi mà lỡ miệng lẩm bẩm gì đó lúc này, chắc chắn sẽ bị Shiraki phàn nàn kiểu “Im lặng đi”, nên tôi giữ im lặng, tiếp tục đi trên đường về nhà.
Dù vậy, ánh nhìn sắc lạnh cứ như đang đâm vào sau lưng tôi thì không thể nào không nhận ra.
(Ý cô ta là không muốn nhìn thấy cả tôi luôn à. Vậy thì mau về đi cho rồi.)
Tôi chẳng thể nào đoán nổi tại sao Shiraki lại đứng tựa vào hàng rào lúc đó.
Trên đường về, tôi ghé vào siêu thị gần nhà.
Shiraki vẫn theo sau, có vẻ cũng có việc cần làm ở đó.
(Một tiểu thư con nhà chủ tịch lại ghé vào siêu thị bình dân thế này, đúng là trông kỳ cục thật.)
Nếu là cửa hàng tiện lợi thì còn tạm được, chứ đây là siêu thị chuyên bán đồ giá rẻ.
Một tiểu thư nhà giàu như cô ta mà ghé vào đây thì quả thật khó tin nổi.
Ngay khi bước vào siêu thị, Shiraki cũng lập tức tách khỏi tôi.
Khi tôi chọn xong đồ cần mua và xếp hàng chờ thanh toán, thì nhận ra Shiraki đang thanh toán ở một quầy khác.
Tôi cứ tưởng cô ta sẽ rút ra cái thẻ tín dụng đen nào đó, ai ngờ lại trả tiền mặt.
Ban đầu tôi nghĩ chắc cô ta không quen với quầy thanh toán tự động, nhưng xem ra cô ta thành thạo việc đóng gói đồ mua lắm.
(Không ngờ… tiểu thư này lại bình dân đến thế sao?)
Khi tôi liếc mắt nhìn về phía Shiraki thì bất ngờ ánh mắt lại chạm nhau.
Bình thường thì cô ta sẽ làm ngơ, nhưng không hiểu sao hôm nay lại trừng mắt nhìn lại, thế nên tôi vội vàng dừng việc liếc trộm.
(Hình như miệng cô ta vừa động đậy kiểu: “Cậu nhìn cái gì đấy, hả?”...)
Gần mực thì đen, tốt nhất là nên tránh xa.
Tôi nhanh chóng nhét đồ vào túi mua sắm, chờ lúc Shiraki quay đi thì vội vàng bước thẳng ra cửa. Dây dưa với Shiraki lúc này chỉ chuốc lấy rắc rối.
Và đúng như tôi lo...
“Ugh.., cậu trò chuyện với khác hàng kiểu đấy sao, Kashiwamochi?”
Người vừa lên tiếng gọi Shiraki là cô bạn thân của cô ta - Kashiwa Ruri, đang mặc đồng phục nhân viên siêu thị.
Kashiwa có mái tóc bob ngắn nhuộm vàng, gương mặt sắc như chim săn mồi.
Cô ta thấp hơn Shiraki khoảng 10cm, thân hình như trẻ con, giọng nói thuộc hàng chói tai nhất.
“Âm thanh đúng là chói tai thật. Giọng như thế mà cũng đi làm phục vụ khách được à?”
Cô gái tên Kashiwa Ruri này thường gọi tôi là “konkura” - một cách chơi chữ từ họ của tôi là “Nagakura”, và cái biệt danh đó lan truyền rộng rãi đến mức ai cũng gọi theo.
Chỉ riêng Shiraki là không gọi tôi bằng biệt danh đó, lúc nào cũng dùng họ như bình thường. Còn Kashiwa thì... nói gì cũng bị cả siêu thị nghe thấy.
“Nghe nè, đáng lẽ hôm nay bọn tớ đều được nghỉ ca đấy.”
Có vẻ vì thiếu người, nên hôm nay cô ta bị gọi vào làm ca gấp.
“Đã thế, ông quản lý còn bảo làm liền hai ngày. Tớ còn làm thêm ở quán gia đình nữa đó, có thể đừng có phá hỏng kỳ nghỉ hai ngày quý báu tớ cố tình sắp xếp trùng với Saki không chứ!”
Tiểu thư mà cũng đi làm thêm sao? Chắc là để trải nghiệm xã hội.
Hoặc cũng có thể cha mẹ cô ta theo kiểu giáo dục không cho tiêu tiền tùy tiện.
(Muốn dạy con cái hiểu được sự vất vả của việc kiếm tiền à?)
Nghe đâu cũng giống kiểu suy nghĩ của cha mẹ tôi.
Tôi thì không làm thêm, nhưng có công việc kiểu khác.
Tôi dùng tiền lời từ việc giao dịch để làm vốn, số tiền không có mục đích tiêu xài.
Khi tôi nói đây là một dạng "nạp tiền hợp lý", bà dì lại cười nhạo rằng “nó không phải vậy đâu”.
Dù thế, nhờ vậy mà tôi không lo thiếu tiền.
Lợi nhuận kiếm được, tôi chia thành các khoản: ăn uống, học phí, tiết kiệm, đầu tư... mỗi cái đều phân bổ rõ ràng.
Tôi liếc nhìn phía sau một chút rồi lại hướng mắt về cửa ra.
(Mà cũng chẳng liên quan đến tôi. Quan hệ với Shiraki đến tháng Tư năm sau là chấm dứt rồi.)
Sinh nhật tôi vào đầu tháng Tư. Đến khi tròn mười tám tuổi, tôi sẽ xin thôi học.
Kế hoạch là cố gắng lên lớp tạm thời, rồi nộp đơn nghỉ học trong kỳ nghỉ xuân.
Mùa xuân năm sau chắc sẽ cực kỳ bận rộn theo nhiều nghĩa.
Một cuộc sống trung học không để lại gì nuối tiếc.
(Thật sự, tôi không thể không nghĩ rằng cấp ba chỉ là sự lãng phí thời gian. Không biết cha mẹ tôi nghĩ gì khi bảo tôi phải học cấp ba?)
Khi tôi đến cửa ra, chỗ đầy khách ra vào, thì nhận ra Shiraki chẳng biết từ lúc nào đã đuổi kịp tôi.
“Ruri đúng là chỉ biết than thở. Được thuê làm cũng là may mắn rồi còn gì.”
Cô ta chắc vừa nghe bạn thân than phiền, vừa nhìn đồng hồ rồi vội vàng chạy theo.
Giọng nói lúc đó nghe có chút khác với mọi khi.
Kiểu như "bạn thân thật phiền phức", hay đại loại thế. Tôi đoán Shiraki là kiểu người luôn đeo cả tá mặt nạ khi sống mỗi ngày.
Trên đường về, khoảng cách giữa tôi và cô ta vẫn không đổi.
Tôi cứ tưởng đến ga tàu là cô ta sẽ rẽ hướng...
(Khoan, sao lại đi theo đến tận đây?)
Ngay cả khi tôi đã về tới chung cư nơi mình sống, cô ta vẫn không rời đi.
Ngược lại, còn nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực như muốn xuyên thủng lưng tôi.
Tôi đi thẳng qua khu sảnh, mở khóa cửa tự động, bước vào trong.
Ngay lúc đi qua khu thang máy thì một giọng gọi phía sau vang lên.
“Đợi đã!”
“Hả?”
“Đây là chung cư dành cho nữ đấy.”
“Thì sao?”
“Anh là con trai.”
“Hả?”
Thì ra ánh mắt nghi ngờ là vì chuyện đó.
Một thằng con trai thản nhiên đi vào chung cư nữ.
Có khi cô ta tưởng tôi là kẻ biến thái thật.
“Không, tôi là cư dân ở đây, nên chẳng có vấn đề gì cả.”
“Hả? Cư dân á?”
Tôi đành phải giải thích lý do mình sống ở đây.
“Là... anh giúp việc cho quản lý à?”
“Đúng vậy. Công việc chính là chăm lo sinh hoạt cho cô Sae. Tất nhiên trừ chuyện giặt giũ. Còn lại là phụ việc quản lý chung cư. Có những chỗ phụ nữ không với tới, hay những chỗ dễ bẩn, đúng không? Tôi chỉ là một người làm công việc nặng nhọc thôi.”
Người tên Sae mà tôi nhắc đến là dì bên ngoại tôi, tên đầy đủ là Yuuki Sae.
Năm nay cô ấy hai mươi chín tuổi, tình trạng độc thân.
Một người dì rất đáng thương đã lỡ mất thời điểm kết hôn chỉ vì cái tật uống rượu rồi hay đi gây chuyện.
Bề ngoài là tóc nâu, cắt kiểu short wolf. Gương mặt trẻ con đến mức không hợp với tuổi. Dáng người thì nơi cần nở thì nở, nơi cần thon thì thon. Nếu không uống rượu, nhìn còn ra dáng một tiểu thư. Nhưng chỉ cần uống vào là lập tức toát ra cái khí chất khiến đàn ông phải tránh xa.
“Là 'lao động nam giới' đó.”
Dì tôi đã thừa kế tòa chung cư này sau khi ông bà ngoại qua đời vì tai nạn. Vì mẹ tôi từ bỏ quyền thừa kế trước khi chuyển công tác ra nước ngoài, nên toàn bộ phần thừa kế đã thuộc về dì Sae.
“V-Vậy… lên tầng trên thì sao?”
“Khi lên tầng trên thì đều đi cùng với dì Sae.”
“V-Vậy à. N-Nhưng, gọi thì có đến không?”
“Nếu có chuyện gì thì đến. Trong khả năng cho phép thôi.”
“Ra là thế...”
Hình như Shiraki đã dọn ra khỏi nhà và đang sống ở tầng trên cùng của chung cư này. Một người sống một mình mà ở căn hộ rộng như vậy thì có hơi quá mức, nhưng với thân phận tiểu thư con chủ tịch thì chắc cũng chẳng thể khác.
Dù miệng thì nói “ra là vậy”, nhưng đâu đó Shiraki lại tỏ ra hơi xấu hổ.
(Khoan, sao ánh mắt nghi ngờ vừa nãy lại chuyển thành kiểu con gái đang yêu vậy chứ?)
Nhìn cô ta nở nụ cười khẽ “fufu”, cứ như đang thấy thú vị chuyện gì đó, hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng mọi khi ở lớp.
Ngay lúc đó, từ phòng quản lý, con ma nghiện rượu ló đầu ra.
“Này! Aki-chan, cháu chậm quá đấy!”
“À, o-”
“Là Sae-san, nhớ chưa?”
“Sae-san.”
Hễ tôi vừa định gọi là “bà dì” thì y như rằng bị chỉnh ngay bằng một áp lực vô hình, bắt phải gọi bằng tên. Có lẽ vì tuổi bà ấy đã sắp sang hàng ba nên rất nhạy cảm chuyện cách xưng hô.
Mặc dù với tôi thì, chuyện bà ấy là dì là một sự thật không thể thay đổi.
“À, cô gái đó là..”
Dì Sae vừa nhận ra Shiraki liền lấy gương tay ra chỉnh lại đầu tóc.
Tôi thấy hành động đó đúng là quá muộn rồi, nhưng nếu nói ra chắc lại rắc rối nên đành im lặng.
Shiraki có vẻ cũng đọc được bầu không khí nên đứng đợi cho đến khi bà ấy chỉnh xong.
“Lâu rồi không gặp.”
Mối quan hệ giữa hai người là quản lý và cư dân.
“Lần cuối là buổi tiệc sinh nhật lần trước nhỉ?”
“Vâng. Con vẫn đang giữ gìn con thú bông cô tặng hôm đó.”
“Vậy thì tốt quá.”
Không, giữa hai người họ dường như còn có mối quan hệ gì đó ngoài việc là quản lý và cư dân.
Chắc là vụ hôm đó tôi ra ngoài vào buổi chiều, ngay sau sinh nhật của mình chăng?
“Tôi không hề biết là cậu ấy cũng sống ở đây”
“Cũng phải thôi, hai người đâu có từng chạm mặt nhau đâu. Cậu ấy ra khỏi nhà từ lúc bảy giờ sáng mà”
“Từ sớm như vậy sao?”
“Ờ, ừ thì…”