Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

6 11

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

6 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

255 1514

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

332 4707

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

87 158

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

70 1412

Volume 1 (Quán Quân Đẫm Máu) - Chương 1

“Ám sát Anh Hùng á? Tôi á? Không đời nào. Chúng ta đang nói đến Anh Hùng, đấy nhé!”

Phục vụ các vị Thần thì lúc nào cũng đầy thử thách, nhưng tối nay thì đúng là đi quá giới hạn. Họ muốn tôi—chỉ mình tôi—đi giết kẻ đã đánh bại Ma Vương? Ai mà viết ra cái lệnh ngu xuẩn này thì tôi khỏi cần điều tra, cứ thẳng máy chém mà tiễn đi. Chẳng ai phản đối được đâu.

“Bảy Hồng Y Thượng Tọa gần như đã nhất trí. Cô hiểu sức nặng của điều đó chứ, Inquisitor Alicia?”

Nói cách khác, nếu tôi từ chối, tôi sẽ là người bị điều tra.

“Uggggh... Ước gì họ chết sạch cho rồi.”

“Oh, thôi nào, đừng nói mấy điều như vậy trước mặt các vị Thần!” tên Hồng Y mỉa mai, kèm theo nụ cười đểu cáng.

Tôi muốn túm lấy cuốn thánh kinh và ném vào cái mặt đáng ghét kia; nhắm chuẩn thì chắc đập trúng cặp kính vênh váo của hắn. Nhưng tôi kiềm lại. Dù gì thì cũng đang đứng trước các Thần. Dù cái gã sếp ngu ngốc của tôi có khiến tôi tức điên thế nào, vẫn có những giới hạn không thể vượt qua. Hơn nữa, hắn là một trong Bảy Hồng Y Thượng Tọa, chỉ đứng sau Giáo hoàng. Vậy nên—

“Chết đi!”

“Aha ha— Gì cơ?”

Tôi quyết định ném xấp tài liệu thẳng vào mặt hắn.

“Thật đấy, giao kiểu nhiệm vụ này cho cô con cưng của ông thì ông nghĩ gì vậy hả?” tôi phàn nàn. “Không thể phản kháng dù chỉ một chút à?”

“Ồ, tôi có phản đối chứ. Tôi đề xuất phương án khác, cố thương lượng, bày tỏ quan ngại rằng ta hành động quá sớm...” Trong lúc nói, hắn cúi xuống nhặt các văn kiện và mệnh lệnh Thần thánh vương vãi dưới sàn. “Nhưng nếu chỉ có mình tôi phản đối, thì cũng chỉ tổ làm ảnh hưởng đến uy tín bản thân.”

Ugh. Thật tình, sao cái tên ngốc này không chết quách đi cho rồi?

Tôi ngước nhìn lên trần nhà thờ, nơi những biểu tượng của Bảy vị Thần được khắc họa. Vai trò của tôi là tuân theo mệnh lệnh của các Thần, truy lùng những kẻ bị nghi là dị giáo, và tiêu diệt chúng. Đó là sứ mệnh thiêng liêng và là công việc của tôi. Tất nhiên, tôi không có quyền thay đổi phán quyết của các Thần, và tôi cũng chẳng định làm vậy.

Nhưng chí ít thì họ cũng nên đưa ra lý do thuyết phục hơn một chút chứ.

“Lẽ ra các ông đang họp bàn xem có nên phong thánh cho Anh Hùng không?” tôi hỏi. “Từ chỗ định phong thánh mà quay ngoắt qua kết luận dị giáo à? Nghe hơi đột ngột đấy.” Muốn xoay chuyển lập trường nhanh vậy, chắc phải có biến cực kỳ nghiêm trọng... “Khoan, chẳng lẽ... nghi ngờ Anh Hùng thực ra là quỷ?”

Người ta gọi hắn là Anh Hùng—một biểu tượng tôn kính, đại diện cho nhân loại. Hắn giành danh hiệu ấy sau khi một mình tiêu diệt hàng loạt ác ma siêu phàm, và cuối cùng mang về chiếc đầu của Ma Vương. Đó là bước ngoặt lịch sử chưa từng có trong cuộc chiến giữa loài người và ác ma...

Nhưng, dĩ nhiên, luôn có những kẻ nghi ngờ. “Đó có thật là đầu Ma Vương không?”, “Hắn có thực sự giết được Ma Vương không?” Nếu tất cả chỉ là âm mưu, nếu hắn mang về đầu giả để lừa nhân loại từ bên trong thì—

“Hừm...” Sếp tôi cắt ngang dòng suy nghĩ. “Cơ bản là... họ ghen tỵ.”

Tôi lặng người nhìn hắn. “Cái gì cơ?”

Hắn nhặt xong đống tài liệu, cười nửa miệng. “Theo ‘trí tuệ’ của các Thần, Anh Hùng hiện đang là mối đe dọa không thể chấp nhận được với quyền lực của hoàng thất và Giáo hội.”

“À... Vậy ra là như thế.” Tôi lặng lẽ nhận lại tập hồ sơ từ tay hắn.

Tôi hiểu lý do rồi—dù vẫn khiến tôi buồn nôn như thường lệ. Tôi đã nghe tin đồn về một giáo phái mới hình thành ở vùng biên: “Giáo Hội Anh Hùng” hay gì đó na ná vậy.

“Thật lố bịch,” tôi lẩm bẩm. “Ma Vương chết rồi đâu có nghĩa là lũ lính của hắn tan biến. Mọi người vẫn còn đang chiến đấu ngoài kia đấy chứ?” Dạo này nhà thờ im ắng lạ thường; chắc là lý do đây.

“Chờ đã...” tôi nghĩ. “Khoan, có phải tôi bị lệnh ở lại để...?”

“Bingo! Để dồn nhiệm vụ này cho cô đấy! Ah, thật tự hào khi có cấp dưới nhanh nhạy như cô!”

Không tự hào đủ để làm việc cho nghiêm túc, đúng không? Cái tên đần độn này vừa nói to phần lẽ ra phải giữ bí mật đấy hả?

“Thật là phí phạm nếu để kẻ thực thi khác giành lấy một nhiệm vụ ngon lành như thế này. Phải nói là may mắn mới đúng!” hắn cười toe toét.

“May mắn cái gì? Tôi là người phải liều mạng đây này,” tôi bắn lại. “Ông cứ ép người kiểu đó, rồi sẽ có ngày các Thần trừng phạt ông đấy.”

“Nếu ngày đó tới, tôi sẽ khiêm tốn đón nhận số mệnh.”

“Vậy à?” Vậy để tôi trao số mệnh cho ông ngay bây giờ nhé? Tôi là đại diện các Thần mà.

“Có vẻ như cô đang rất muốn nói gì đó... Có chuyện gì sao?”

“Chỉ là ông tưởng tượng thôi, Thưa Đức Thánh Cha.” Tôi không muốn nói gì cả—chỉ muốn đá bay hắn qua cửa sổ.

“À, tôi cũng nghe nói họ từng định đưa Anh Hùng vào hoàng thất bằng cách gả công chúa cho hắn, nhưng không thành.”

“Công chúa xấu đến mức ấy sao?” Chúng tôi cách kinh đô khá xa, tôi chưa từng gặp nàng.

“Đừng vớ vẩn,” Glasses đáp. “Tôi không dám nói nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng đủ duyên dáng. Ngực còn to hơn của cô nữa đấy.”

À, đúng rồi. Giết hắn đi là vừa. Giết sếp cũng không sao.

“Cô ấy không phải người duy nhất được cử đi. Có cả Thái Nữ của Đền phương Đông, người thừa kế biển Nam—toàn những mỹ nhân khiến đàn ông sẵn sàng đánh đổi cả gia sản chỉ để qua đêm. Và tất cả đều bị từ chối.”

“Xét từ chỗ tôi đứng, các người mới là những kẻ đáng bị trừng phạt khi vứt phụ nữ như đồ vật.” Không phải điều gì mới lạ; chuyện đó quá cũ rồi. “Nhưng dù thế, nhảy từ tán tỉnh sang ám sát thì hơi quá đấy?”

Đúng là đổi giọng 180 độ thật.

“Tôi không phủ nhận.”

“Nếu ông phủ nhận, tôi đã đấm ông bay sang tuần sau rồi.”

Ám sát Anh Hùng, hả? Tôi chẳng hứng thú gì. Nhưng mà... cũng đâu còn lựa chọn nào khác.

Tôi lại đối mặt với một vấn đề khác: năng lực đặc biệt của Anh Hùng.

Tôi hỏi thẳng điều đang tràn ngập trong đầu: “Có thật là lưỡi dao không thể cắt hắn không?”

Tôi đã nghe đồn, nhưng theo hồ sơ, năng lực của hắn là thật. Anh Hùng là chiến binh được Thần yêu thương—bảo hộ thần thánh được cho là có thể đẩy lùi mọi đòn tấn công bằng vũ khí. Tức là dù tôi có lén giết trong lúc ngủ cũng bị đẩy ra? Gì thế này? Quá bá đạo rồi còn gì.

“Có điểm yếu nào không?”

Tôi tiếp tục đọc, nhưng danh sách những vụ ám sát thất bại và phụ nữ bị từ chối chẳng cho tôi manh mối nào. Kế tiếp là chuỗi chiến tích siêu nhân của Anh Hùng—hắn chặt đầu nhiều ác ma đến nỗi không thể đếm xuể. Vốn dĩ hắn đã là một nhân vật bí ẩn, mà đến hồ sơ này cũng không ghi nổi ngày sinh hay nơi sinh của hắn...

Thật sự, đây mà là hồ sơ điều tra á? Mấy tay điều tra làm ăn hời hợt quá. Tôi muốn giết chúng.

“Vậy rốt cuộc tôi phải làm gì đây? Tôi thực sự không nghĩ mình có cửa thắng nếu phải đấu trực tiếp với hắn.” Tôi chỉ mong sếp mình không ngu tới mức đẩy tôi ra ngoài mà chẳng có một kế hoạch nào.

Tên ngu ngốc ấy cúi xuống thì thầm đầy hớn hở vào tai tôi: “Lấy tình yêu đối đầu với tình yêu... ♡”

“Gah...!” Ghê muốn ói!

Hắn ngừng lại. “Cô có vẻ hơi sốc nhỉ.”

“Thứ lỗi, Thưa Đức Hồng Y, nhưng chuyện đó thật sự bệnh hoạn vãi.” Tôi cố lấy lại bình tĩnh. “Nói thật đi, ông đang nói cái gì vậy?”

“À phải...” Glasses cầm lại tập hồ sơ từ tay tôi, lật tìm vài trang. “Đây rồi... đợi chút nhé...”

Cuối cùng hắn tìm thấy thứ mình cần, rút ra vài tờ rồi vứt phần còn lại sang một bên.

“Xin giới thiệu: Dự án Harem!” hắn hô vang. “Nhiệm vụ của cô: dùng sức hấp dẫn và nét duyên dáng của mình để bẻ gãy ý chí của Anh Hùng!”

Một khoảng lặng ngượng ngùng kéo dài khi cái tên ngu ngốc đó vang vọng giữa nhà thờ.

“Woooow...” tôi buông giọng phẳng lặng.

Vậy là họ muốn tôi tiếp cận Anh Hùng—người đã đánh bại Ma Vương, người mà biết bao phụ nữ tài giỏi đã cố quyến rũ nhưng đều thất bại—và quyến rũ hắn. Tôi được kỳ vọng sẽ làm điều đó. Tôi, một inquisitor, nhưng trước hết là cô dâu của các vị Thần.

Và sau ngần ấy năm bị Glasses quấy rối nơi làm việc vì ngực lép, vì không đủ cười, vì không “nữ tính”... thì giờ, trong một tình huống sống còn mà chỉ cần một sai lầm nhỏ là thành kẻ thù của anh hùng quốc gia, họ lại chọn cái tên “Harem”?

Tôi nhìn thẳng vào mặt vị Hồng Y. “Ông muốn chết luôn bây giờ không, Thưa Đức Cha?”

Tôi sẽ đọc kinh tiễn ông, vì mối duyên đồng nghiệp lâu năm... Khi tôi rút cuốn kinh ra, hắn vội giơ tay ra hiệu “dừng lại”, rồi lắc ngón tay “tsk, tsk, tsk!”

Chết đi.

“Tôi không đùa đâu nhé. Đây chỉ là lý thuyết thôi, nhưng theo điều tra, nếu cô có được tình yêu của Anh Hùng, sẽ có thể vượt qua được ‘tình yêu của các Thần’. Phước lành của hắn phản ứng với thù địch và đẩy lùi bất kỳ ai đến gần; nhưng nếu được hắn yêu, nó sẽ để cô đi qua!”

“Ờ hử... ông chắc từ ‘lý thuyết’ không phải là ‘đoán mò’ đấy chứ?” Nghe như tào lao thần chưởng.

“Người ta nói rằng có khi, con người sẵn sàng hy sinh mạng sống vì người mình yêu!” hắn hùng hồn tuyên bố. “Với một chiến binh, một Anh Hùng, lại càng đúng hơn!”

Nói cách khác, tôi sẽ dùng “tình yêu” để đâm xuyên tim hắn. Wooow, hài lắm nhỉ. Tôi thì chẳng buồn cười nổi.

Tôi thở dài. “Ông nhận ra là dù tôi thành công hay thất bại, ông cũng mất một inquisitor giỏi không?”

“Thôi nào, tôi đâu nói cô phải hy sinh thân thể! Mỗi người có hình thức tình yêu riêng. Có người yêu theo kiểu thuần khiết, kiểu tình mẫu tử chẳng hạn...” Vị Hồng Y bắt đầu giảng đạo về tình yêu vô ngã như tình mẹ với con, hay gì đó. Tôi chăm chú lắng nghe như một tín đồ ngoan đạo. Tắt tiếng! ☆

Tôi quay lại xem đống tài liệu.

“Thật phiền phức...” tôi lẩm bẩm. Nhưng dẫu sao, bằng chiếc nhẫn trên tay và lời thề thiêng liêng, tôi không còn đường lui.

“Được rồi, tôi hiểu đây là hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng ông có chắc chuyện này sẽ hiệu quả không?” Tôi hỏi dồn khi Glasses vẫn tiếp tục lảm nhảm.

Hắn giơ tay lên trời, gật gù tự mãn. Rồi lại cúi đầu gật thêm lần nữa. Người này đúng là đần toàn tập.

“Dựa vào kinh nghiệm cá nhân, tôi gần như chắc chắn,” hắn đáp. “Mấy cô ngực bự rõ ràng không phải gu của Anh Hùng; nên Alicia, tôi tin cô sẽ—”

“Được rồi, bắt đầu ám sát luôn đi.” Ông trước, rồi tới Anh Hùng.

Cạnh cuốn kinh tôi nện xuống bàn với sát khí mãnh liệt khiến hắn bất tỉnh vài phút. Khi tỉnh lại, hắn vẫn còn nhe răng cười đểu. Tôi đã hy vọng cú đập làm hắn mất trí, nhưng không may. Tôi leo lên chiếc xe hàng đã chuẩn bị sẵn, hướng đến thành phố nơi Anh Hùng đang ở.

Tôi lầm bầm khi ngồi xuống sàn xe cứng nhắc; cảm giác như một lễ vật đang được vận chuyển đến nơi hiến tế. Tôi thở dài nặng nề, ngước nhìn trần xe mà mình sẽ làm quen trong vài ngày tới, hồi tưởng về mệnh lệnh Thần thánh giờ đã cháy rụi.

Mục tiêu của tôi là Anh Hùng đã giết Ma Vương, và nhiệm vụ của tôi là tiếp cận, quyến rũ, và ám sát hắn.

“Phiền thật...”

Tôi từng nhận rất nhiều nhiệm vụ phức tạp, nhưng đều là kiểu đột nhập biệt thự quý tộc canh phòng nghiêm ngặt, hoặc tiêu diệt các giáo phái dị giáo len lỏi vào thủ đô—khó, nhưng vẫn giải quyết được bằng vũ lực. Tôi hiểu rõ mình phù hợp với loại nhiệm vụ đó; mấy trò hóa trang, do thám hay lừa lọc không phải sở trường. Tôi là inquisitor và đao phủ. Nhưng giờ họ lại muốn tôi xây dựng mối quan hệ thân mật với một người... rồi giết hắn?

“Ugggghhhh...” tôi lại thở dài. Thật sự là quá phiền phức...

Đúng lúc tôi thấy chán nản đến cùng cực, một đoàn xe nô lệ lướt qua trước mắt. Bên trong là những đứa trẻ—chắc đang bị chở tới chỗ tên biến thái nào đó, hoặc tới nhà chứa vùng biên. Dù thế nào thì tương lai của chúng cũng u ám. Chúng sẽ bị chơi đùa cho đến khi mất giá trị, rồi bị vứt như heo nuôi. Nếu may mắn sống sót, thì cũng chỉ tồn tại như súc vật.

Tôi chết lặng, không nghĩ tiếp được nữa.

Miễn là tôi giết được Anh Hùng, thì chỉ cần giết hắn. Bảo hộ thần thánh gì thì cũng chỉ là người. Nếu vượt qua được cái gọi là “tình yêu của các Thần”, thì chỉ cần một nhát dao là xong nhiệm vụ.

Tôi làm việc vất vả hơn đa số, tay vấy máu nhiều hơn đa số, và đổi lại, tôi sống tốt hơn nhiều người. Trong cái thế giới này, đó là điều quý giá nhất.

Ở đây, không có vị Thần nào dõi theo chúng ta cả.

Những “vị Thần” mà Giáo hội rao giảng chỉ là tưởng tượng—câu chuyện bịa ra để thao túng số đông. Trước nay chưa từng tồn tại, và cũng sẽ không bao giờ có thật—chúng chỉ là lời nói dối hữu dụng.

Nhưng dù vậy, với hầu hết mọi người, thấy là tin—dù chỉ là phép màu giả tạo do bọn lừa đảo dựng nên.

Tôi cứ lặng im nhìn. Tôi không muốn nói dối với đám “hàng hóa” trên xe đi ngang. Nhưng khi đối mặt với cuộc sống bị đối xử như gia súc dưới tay kẻ biến thái, ai mà không muốn cầu nguyện? Ai mà không muốn bám víu vào một Giáo hội tự xưng đại diện các Thần?

Và vì thế...

“Nguyện cho phước lành của các Thần luôn ở bên các con.”

Tôi cất lời cầu nguyện với các Thần, dù không tin một lời nào trong đó. Nhưng đó là lý do duy nhất mà thế giới này cần tôi.

Tôi đang trên đường tới vùng biên, nơi lũ ác ma còn sót vẫn thường xuyên càn quét. Đích đến của tôi là tiền tuyến cuối cùng trong cuộc chiến Arshelm, nơi tận cùng thế giới. Một nơi thô ráp, bạo lực, và chịu tổn thất nặng nề hơn bất kỳ thành phố trung tâm nào.

Không phải nơi mà một cô dâu của các Thần nên đi một mình. Nhưng dù sao, bằng chiếc nhẫn trên tay và lời thề thiêng liêng, đó là nơi tôi phải đến. Để phục vụ những kẻ rao giảng lời nói rỗng tuếch của các Thần; để giết kẻ từng diệt Ma Vương.

Mọi sự đều theo ý các Thần.

Tôi chỉ vừa đặt chân đến thì đã nhận được tin một Hồng Y vừa bị ám sát.