Cổ họng tôi đau buốt trong bầu không khí khô khốc. Khung cảnh quen thuộc xung quanh đã nhuộm một màu đỏ thẫm, và những đồng đội cũ của tôi phát ra những âm thanh yếu ớt như tiếng chim non ríu rít khi thân thể họ chìm trong lửa.
Vì sao…? Bằng cách nào…?
Câu trả lời thì quá rõ ràng, nhưng tâm trí tôi vẫn tê dại, chẳng thể chấp nhận sự thật vừa xảy ra.
Tôi lang thang vô định giữa đống đổ nát, như thể đang tìm kiếm điều gì đó—và khi phát hiện ra thi thể ấy, tôi hiểu được điều mà mình vẫn hằng sợ hãi, điều mà mình đã cố tìm kiếm. Dù tôi nhẹ nhàng nâng lấy thân thể ấy, nó vẫn tan vụn trong đôi tay run rẩy của tôi, và một cơn gió – như tiếng cười chế giễu – cuốn đứa con tôi đi mất.
Tôi đã mất tất cả. Gia đình tôi từng thề sẽ bảo vệ, những người bạn tôi hằng yêu quý, tương lai tôi từng tin tưởng—mọi thứ đều đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Dù thân thể tôi run lên vì giận dữ, dù cổ họng tôi gào lên trong tuyệt vọng, sự thật vẫn hiển hiện: tôi chẳng còn gì cả...
Khi tôi buông một tiếng thét câm lên bầu trời, tiếng than khóc của những sinh mệnh bị cướp đi vang vọng thành một cơn bão bên trên.
“Aaaaaa…”
Tôi đã hiểu. Tôi biết mình phải làm gì. Điều đó, giờ đây, cũng đã trở nên hiển nhiên. Từ xa, tôi nghe thấy giọng nói của những kẻ đã cướp đi tất cả của tôi.
Những gì tôi đánh mất sẽ không bao giờ quay trở lại. Những mạng sống họ đã cướp không thể sống lại.
Vậy thì, tôi sẽ...
Chúng tôi sẽ...