Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 204

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1996

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 65

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 471

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1048

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 7

Volume 1 (Quán Quân Đẫm Máu) - Chương 3

"Khỉ thật," tôi lẩm bẩm chửi thề.

Đêm khuya. Tôi đã cố ghé qua phòng của Anh Hùng sau khi mọi người đều đã ngủ, nhưng không có ai trả lời khi tôi gõ cửa. Khi tôi dùng Thánh ngôn để mở khóa, trong phòng vẫn không có dấu hiệu của cậu ta.

Dù sao thì đồ đạc của cậu ta vẫn còn ở đó. Không phải là tình huống tồi tệ nhất. Nhưng cậu ta đang ở đâu?

“Ughhh, thật là phiền phức…” tôi rên rỉ. “Đúng là rắc rối mà...!”

Tôi mở cửa sổ và bắt đầu cầu nguyện, dò tìm vị trí của cậu ta. Như thể đưa tay vào mặt hồ và đợi sóng phản hồi lại, tôi cảm nhận vị trí của chiếc ghim tôi từng đặt...

“Thấy rồi.”

Cậu ta không còn trong thành phố. Cậu đã đi ra vùng đất hoang giữa lãnh thổ loài người và quỷ.

“Chết tiệt, đi đâu giờ này chứ?”

Tôi quay lại phòng, mặc vào bộ trang bị cơ bản cùng chiếc áo choàng. Sau đó, tôi nhảy qua cửa sổ và phóng như bay về phía rìa thành phố.

“Hỡi các đấng thần linh cai quản thế gian này, xin ban cho con sự dẫn lối và phù trợ, để con có thể tìm được người ấy…”

Khi tôi cầu nguyện, cơ thể tôi “một cách thần kỳ” bắt đầu tăng tốc. Đó là Tăng Cường Thuộc Tính — một trong những Thánh ngôn cơ bản nhất. Sau đó, tôi điều chỉnh nhịp thở và kích hoạt kỹ năng Cường Hóa Thể Chất chồng lên trên đó.

Với một tiếng rên nhẹ vì gắng sức, tôi biến cú bước kế tiếp thành một cú nhảy, bay qua mái nhà. Tôi cảm thấy xương cốt mình kêu răng rắc theo từng cú tiếp đất, nhưng tôi bỏ qua. Khi màn đêm tĩnh lặng bị xé toạc bởi luồng gió mạnh, ánh sáng thành phố mờ dần thành những vệt nhòe sau lưng, tôi vẫn tiếp tục lao đi.

Tôi nhảy thẳng qua cổng thành, băng qua cánh đồng hoang không ai chăm sóc, lao về phía Anh Hùng. Tôi không rõ cậu ta đang làm gì, nhưng tôi cần biết. Tôi chỉ mong những nghi ngờ tồi tệ nhất của mình là sai.

Mục tiêu của tôi là Anh Hùng — người đã giết chết Ma Vương. Nhưng cậu ta cũng là “mục tiêu cần loại trừ” của vương quốc và Giáo hội, với lệnh hành quyết đã được ban hành.

Trại trẻ mồ côi nơi Anh Hùng lớn lên nằm trong vùng lãnh thổ của Đại Hồng Y Chaucus, một kẻ chẳng có chút gì gọi là “thánh thiện” — và đã bị sát hại vài ngày trước.

Là người cũng xuất thân từ trại trẻ, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng Anh Hùng và những đứa trẻ khác đã phải chịu đựng như thế nào dưới tay lão ta. Không nơi nương tựa, chẳng còn gì để bám víu, họ đã tuyệt vọng bám lấy nơi lẽ ra phải là chốn bình yên — chỉ để rồi bị đe dọa cướp đi cả điều đó. Họ giữ được mạng sống, nhưng còn những gì khác đã bị đánh đổi? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tôi nổi da gà.

Lúc mới nghe tin đồn về lão Hồng Y, tôi đã muốn bắt lão đưa ra xét xử ngay tại chỗ. Nhưng cấp trên của tôi ngăn lại, cảnh báo rằng trong tình cảnh hiện tại, thứ tôi nhận được chỉ là bản án tử như tội phù thủy. Thế nên, tôi đành kiên nhẫn chờ thời. Tôi cố làm suy yếu ảnh hưởng của Chaucus hoặc tìm cách củng cố vị thế cho vị Hồng Y mà tôi theo.

Nhưng nếu không ai cản tôi, nếu tôi chỉ có sức mạnh và lòng căm thù...

“Không, tập trung. Giờ chưa phải lúc.”

Không ích gì khi để đầu óc trôi đi xa. Hiện tại, tôi cần dồn toàn lực truy tìm Anh Hùng.

Lúc này, cánh đồng đã nhường chỗ cho rừng rậm, và tôi đã vượt qua ranh giới của vương quốc.

“Cậu ta định đi đâu chứ?”

Rồi cuối cùng, đích đến của Anh Hùng hiện ra trước mắt.

Tôi nheo mắt. “Một trại lính của quỷ...?”

Tôi thấy những chiếc lều vải nhỏ cùng ánh lửa mờ nhạt. Nhưng tại sao lại là nơi này? Thật sốc khi biết bọn chúng lập căn cứ chỉ cách thành phố chưa đầy nửa ngày đường ngựa chạy. Có lẽ việc này liên quan đến cái chết của Ma Vương?

Dù sao đi nữa, hàng rào quanh trại khá lỏng lẻo, lính gác thì thưa thớt. Một căn cứ tạm bợ, đơn giản đến mức khó tin cho một tiền đồn. Nhưng bên trong lại đông đặc những bóng đen đang lặng lẽ di chuyển.

Tôi thoáng nghĩ đến việc liên lạc với Hồng Y của mình để điều động hiệp sĩ hoặc lính đánh thuê từ thành phố. Nhưng chúng tôi đã đi quá xa. Dù có gọi tiếp viện ngay bây giờ, họ cũng không đến kịp để giúp Anh Hùng. Mà thật ra, đây vốn dĩ cũng chẳng phải việc của tôi.

“Thôi được, xem ngươi làm được gì nào, Thưa Ngài…”

Tôi ẩn mình trong bóng tối bên ngoài doanh trại. Nếu Anh Hùng chết ở đây, tôi chỉ việc lặng lẽ chôn cậu ta rồi về, xem như xong chuyện. Còn nếu tôi có thể quan sát cách cậu ta đối phó với bọn quỷ, biết được cậu ta có những chiêu trò gì, công việc của tôi sau này sẽ nhẹ hơn nhiều. Xin lỗi nhé, Anh Hùng, nhưng tôi đang hơi nghiêng về phe quỷ một chút.

Vả lại, tôi vốn chỉ quanh quẩn ở thủ đô và các thành phố lân cận, chuyên đối phó với con người. Người ta nói nhiều về sức mạnh khủng khiếp của quân đội quỷ, nhưng thực tế tôi chưa từng chạm trán bọn chúng bao giờ.

“Khoan đã… Hả?”

Tôi nhận ra tín hiệu của Anh Hùng đã biến mất. Tôi lưỡng lự, không biết có nên phát ra một xung mới để dò lại hay không, nhưng ở nơi này, chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến tôi mất mạng. Thế nên, tôi tạm gác các kỹ năng lại và cố cảm nhận sự hiện diện của Anh Hùng một cách trực tiếp…

Kia rồi. Tôi thấy một dao động rất nhẹ ở trung tâm trại – không đủ mạnh để gọi là sát khí, chỉ như chiếc lá rơi chạm mặt nước.

Tôi nín thở, lặng lẽ áp sát hàng rào quanh doanh trại. Dù đã lại gần, bên trong vẫn không có gì bất thường. Mọi thứ yên tĩnh một cách lạ thường. Thi thoảng, vài bóng quái vật đi bằng hai chân lướt qua ánh sáng mờ mờ.

Là Người Sói – Chiến Lang. Đúng như tên gọi, chúng là sinh vật nửa người nửa sói. Khi trưởng thành, chúng cao hơn con người đến vài cái đầu. Hung hãn, có khả năng nhìn đêm tốt và khứu giác cực nhạy.

Tôi kéo chặt mũ choàng, cố hòa vào bóng đêm và len lỏi theo rìa hàng rào. Khi di chuyển, tôi cảm thấy mùi máu hòa lẫn mùi dã thú nồng nặc khắp trại. Rồi tôi bắt gặp xác một con Chiến Lang đang nằm trong vũng máu giữa đám cỏ cao — hẳn là tác phẩm của Anh Hùng.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả doanh trại bỗng bùng nổ trong hỗn loạn. Khi tôi quay đầu nhìn lại, lửa đã bốc lên khắp nơi, và bọn Chiến Lang ào ra từ các lều trại, từng con một. Giữa những tiếng la hét bằng một ngôn ngữ không thuộc về con người, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng kim loại va chạm từ đâu đó trong đám cháy đang lan rộng. Khi tôi cố tìm nơi phát ra âm thanh, một chiếc lều bỗng bay lên, và ngay chỗ đó, những tiếng thét gào đau đớn vang lên chồng chéo. Ngọn lửa rung lắc dữ dội, loang lổ như điên dại.

Giữa cảnh hỗn loạn, tiếng khóc gào và tiếng tru vọng lại, một bóng đen vấy máu từ đầu đến chân lướt qua trong đêm, điên cuồng như thể đang múa giữa cơn lốc máu.

"Thằng ngốc đó...!"

Từ chỗ tôi đứng nhìn, trông chẳng khác gì tự sát. Bọn Chiến Lang lao vào tấn công với móng vuốt sắc như dao, đôi chân to như thân cây. Chỉ một cú trúng đích cũng đủ khiến cậu ta mất mạng. Thế nhưng cậu ta cứ thế né tránh, chém, đá xuyên qua hàng ngũ địch, như thể chẳng có gì quan trọng cả.

Bóng người ấy quá bất định để gọi là một vị anh hùng, và quá liều lĩnh để xứng đáng là "Anh hùng". Nếu buộc phải đặt tên cho cảnh tượng ấy—

"Cuồng chiến."

Khi từ đó bỗng vang lên như tiếng thì thầm bên tai, tôi cố rút cuốn Thánh Kinh ra khỏi bao, nhưng tay tôi bị giữ chặt, một bàn tay to bịt lấy miệng tôi.

“Ưmmph?!”

Tôi cố hét lên, nhưng bàn tay vẫn ghì chặt, và giọng nói bí ẩn kia thì thầm:

“Ta đoán là ngươi sẽ lần theo ta. Không nghĩ ngươi lại đến nhanh vậy.”

Là Anh hùng. Tôi lầm bầm phản đối trong vô vọng qua bàn tay của cậu ta. Cậu lại đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, mắt nhìn tôi chờ đợi. Tôi gật đầu hai cái, và cậu cuối cùng cũng thả tôi ra.

Giống như tôi, cậu kéo mũ áo choàng xuống thấp, giấu đi sự hiện diện của mình, nhưng không thể nhầm lẫn được — chính là Elcyon, vị Anh hùng.

“Khoan đã — nhưng sao—?” tôi thì thầm bối rối.

Bóng đen kia vẫn đang tung hoành giữa biển lửa, nhưng cậu ta lại đang đứng sát bên tôi.

“À, phải rồi... để sau sẽ giải thích. Cứ ẩn mình ở đây cho đến khi ta ra hiệu. Ngồi yên, được chứ?”

“Này, đợi đã!”

Nhưng cậu ta không nghe. Phớt lờ lời tôi, cậu lao vụt qua các lều trại và xông thẳng vào trung tâm bọn Chiến Lang, chuyển động hòa nhịp với chiến binh kia, để lại một vệt máu trải dài qua đám đông.

Ma thuật...? Không, có lẽ là kỹ năng?

Tôi lờ mờ cảm nhận mùi ma lực của con người lẫn trong mùi máu tanh, nhưng đứng quá xa để hiểu chính xác chuyện gì đang diễn ra. Dù vậy, một điều quá rõ ràng: trận chiến hoàn toàn một chiều. Những chiếc đèn lồng bị quật ngã và xác chết chồng chất thành đống, ngọn lửa rọi sáng một cuộc tàn sát địa ngục. Không chỉ dã man, mà là không thể lý giải nổi.

Tôi sững người nhìn cảnh tượng thảm sát ấy. "Nếu thứ sức mạnh này một ngày nào đó quay lại chống con người thì sao..."

Chỉ trong khoảnh khắc, rất nhẹ thôi, tôi bắt đầu hiểu vì sao Bảy vị Đại Hồng Y cùng đám quý tộc trong hoàng cung lại xem Anh hùng là một mối đe dọa cần phải bị loại bỏ. Đây chắc chắn là thứ vượt xa giới hạn con người.

Thông thường, con người không thể nào đối đầu với quỷ nếu không có ưu thế về số lượng. Dù đây là một cuộc tập kích bất ngờ, thì cũng thật đáng sợ khi hai người kia có thể nghiền nát bọn chúng hoàn toàn. Một sức mạnh không nên tồn tại. Những sinh vật mang hình dạng con người đó không thể được tự do hành động.

Khi mối hiểm họa từ loài quỷ vẫn còn, trong khi thứ kia vẫn đang mải mê săn mồi, nó phải bị tiêu diệt.

Tôi đã sai lầm. Lời của chủ quán trọ, thái độ của Anh hùng với tôi — chẳng còn gì quan trọng. Dù cậu ta có được “che chở” bởi điều gì đi nữa, lẽ ra tôi nên làm theo ý Chúa và giết cậu ta ngay khi còn cơ hội.

Nhưng nếu tôi tận dụng được cảnh hỗn loạn này… ngay lúc này…

Khi tôi đứng đó, cân nhắc việc nhảy vào cơn điên loạn nhuốm máu kia, thì cũng là lúc tôi nhận ra mình đã đánh giá sai trầm trọng.

Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy một luồng sát khí rình rập phía sau lưng. Tôi giật mình kêu lên, và nghe thấy tiếng kêu đáp lại — cả hai chúng tôi đã phát hiện ra nhau cùng lúc.

Ánh mắt sắc như dao của một con thú lướt qua người tôi — một con Chiến Lang khổng lồ.

“Cái—”

Một cánh tay vung ra với tốc độ bản năng. Sau một ngày bị bất ngờ quá nhiều lần, phản xạ của tôi đã trở nên chậm chạp, động tác vụng về. Trước khi kịp suy nghĩ gì, tôi đã bị tóm gọn trong những ngón tay khổng lồ.

Tôi cảm thấy từng chiếc xương của mình gào thét. Không khí trong phổi bị ép sạch ra ngoài, Thánh ngôn mà tôi vừa bắt đầu niệm chết nghẹn ngay trong cổ.

Tôi nghẹn ngào chửi rủa. Khi lời cầu nguyện không còn tác dụng, tôi kích hoạt kỹ năng Cường Hóa Thể Chất, nhưng vẫn không đủ để thoát ra. Tôi chỉ có thể vặn vẹo trong vòng tay siết chặt, không đủ sức đẩy lùi nó.

Tôi rên rỉ vì đau đớn và tuyệt vọng, đồng thời quan sát kỹ kẻ thù. Về tổng thể, nó trông giống như các Chiến Lang khác — thân hình sói, cấu trúc cơ thể người. Nhưng con này to gấp đôi những con còn lại. Cơ bắp và mạch máu nổi cuồn cuộn như thể có thể làm bật cả lưỡi kiếm. Không những thế, lông trên người nó dày cộm, cứng như giáp.

“Tại sao ta...! Phải...!” tôi cố gắng thốt ra.

Tôi không muốn tự đẩy mình đến giới hạn, nhưng tôi đã hết lựa chọn. Trong một khoảnh khắc, tôi cộng thêm một lớp cường hóa phép thuật lên kỹ năng, cố ép mình lách ra khỏi những ngón tay khổng lồ. Vẫn đang lơ lửng giữa không trung, tôi xé một trang khỏi Thánh Kinh và dùng phép biến nó thành một quả cầu lửa. Cuốn sách đó là tài nguyên có hạn — tôi không thể dùng nó tùy tiện, nhưng giờ không phải lúc để tiếc rẻ.

Blaze Burst!”

Tôi thiêu cháy đôi mắt con quái vật bằng một luồng lửa, và ngay khi đáp đất, tôi xoay người tung cú đá vào sau đầu gối nó. Nhưng phần lõi của nó cứng hơn tôi tưởng. Cảm giác như đá phải một ngọn núi; lực dội ngược khiến toàn bộ chân trụ của tôi tê buốt.

Được thôi—

“Graaaah!” tôi gào lên, lập tức xoay người, vung cuốn Thánh Kinh đánh thẳng vào con quái vật khổng lồ. Cánh tay tôi tung ra ngay lúc nó vừa quay mặt lại. Khi tôi đọc Thánh ngôn, chồng lên cả kỹ năng lẫn phép—

Chân tôi tạo thành một hố nhỏ dưới đất khi tôi dồn lực vào cú đánh, và tôi nghe thấy tiếng xương tay phải gãy rắc khi va chạm. Nhưng cú đòn vẫn trúng đích, và cơ thể khổng lồ của con Chiến Lang bay vút đi. Nó biến mất trong bóng tối của khu rừng, kéo đổ theo vài thân cây.

Cuối cùng, âm thanh từ xa cũng tắt hẳn.

Tôi thở hổn hển, hơi thở đứt đoạn bởi cơn đau và kiệt sức. Tôi bắt đầu cầu nguyện để chữa lành cánh tay gãy, cùng vô số vết thương khác mà giờ đây mới bắt đầu lên tiếng. Dù cơn đau đã dịu đi, nhịp tim vẫn đập rầm rập trong tai. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.

Thứ đó còn dai sức hơn tôi tưởng. Khi đối đầu với con người, chỉ cần chồng hai lớp phép là đủ khiến đa số bị nghiền nát — nhưng vừa rồi thì...

“Nó chết rồi, phải không...? Nhất định phải chết rồi.”

Tôi vẫn còn cảm thấy cơn đau ảo vọng từ những vết thương đã lành – như một bóng ma lảng vảng trong tâm trí.

Không thể nào con quái đó lại chỉ là một con quỷ bình thường. Có thể nó là một trong số những kẻ có biệt danh, treo thưởng lớn. Nhưng với tư cách là người được các vị Thần chọn, tôi chẳng mong được thưởng gì từ vụ này cả. Bao công sức mà chẳng nhận lại gì...

Tôi thở dài rồi quay lại với nhiệm vụ thật sự. “Mà... thưa ngài Anh hùng đang ở đâu—”

Tôi chỉ kịp phản ứng nhờ may mắn, nhưng ngay cả vậy cũng chẳng tránh được hoàn toàn. Tôi bị đánh văng không thương tiếc, và đến khi kịp nhận ra thì đã lăn lộn trên mặt đất rồi.

“Đau quá...”

Tôi phun ra ngụm máu đầy miệng. Khi ngẩng đầu dậy, tiếng gầm gừ của một con thú vang vọng khắp khu rừng đang ngủ yên. Tôi vô thức cau mày trước tiếng thét căm hận chói tai đó.

“Không... đừng nói là...”

Con quái vật khổng lồ lại tiến tới, trông còn to lớn hơn lúc nãy. Dáng đi của nó khập khiễng, vặn vẹo, nhưng đôi mắt đáng ra đã bị thiêu rụi lại đang dần lành lại.

Tôi chưa bao giờ coi thường lũ quỷ. Tôi biết chúng đáng sợ thế nào, tôi tưởng mình đã hiểu — nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không thể tin nổi. Không chỉ đôi mắt; những mảnh xương gãy trồi khỏi da cũng tự động lùi về vị trí cũ, và chẳng mấy chốc, cả những vết thương cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn vết máu là dấu tích.

Quỷ đúng là một loài hoàn toàn khác biệt với con người. Nhờ trữ lượng ma lực khổng lồ, chúng có thể dễ dàng tự chữa trị và gia cường thân thể. Đó là một trong những lý do khiến cuộc chiến với chúng luôn bất lợi cho loài người.

“Chuyện này... vốn đâu phải... việc của tôi...!”

Dù tôi có bỏ bao nhiêu công sức vào đây, thì cũng chỉ là lao lực vô ích. Nói thật thì lưng tôi lúc này có khi... đã gãy thật rồi. Và tôi cũng chẳng còn tâm trạng để cười mỉa chính mình nữa.

Ưu tiên lớn nhất của tôi lúc này chỉ là: sống sót. Nếu có thể, tôi rất muốn chạy trốn ngay lập tức. Nhưng ánh mắt con sói đã khoá chặt lấy tôi, và rõ ràng nó không định để tôi thoát. Giờ chỉ còn cách duy nhất: phải tiêu diệt nó hoàn toàn, kể cả khi tôi phải tung ra toàn bộ kỹ năng mình có. Khi tôi đang tự nhủ sẽ dốc hết mọi thứ vào đòn cuối, một giọng nói bất ngờ thì thầm bên tai—

“Đừng lo, mọi thứ ổn rồi.”

Một cơn gió nhẹ lướt qua tôi, và tôi thấy một vệt bạc xé ngang không trung, cắt thẳng vào cánh tay phải của con sói.

“Tôi đến để cứu cô.”

Kéo thanh kiếm ra khỏi vai con quái, Anh hùng dễ dàng né một đòn quét khác từ tay kia, rồi phản công cắt thẳng vào cánh tay dày như thiết giáp ấy.

“Cái gì—?” Tôi chết lặng nhìn.

Với vẻ ung dung như một đầu bếp đang lọc thịt cá mềm, Anh hùng nhuộm cơ thể con sói trong máu.

“Cái... Cái quái gì... Làm sao...?”

Cậu ta không hề có ưu thế về tốc độ. Con Chiến Lang nhanh nhẹn hơn hẳn, tấn công dồn dập hơn nhiều — thế mà nó vẫn không tài nào chạm được cậu ta. Né từng đòn sát thủ trong gang tấc, Anh hùng cứ thế đâm lưỡi kiếm vào từng phần cơ thể con quái. Lưỡi kiếm luồn qua các kẽ hở của lớp lông như sắt, cắt vào các khớp nối — lúc đầu chỉ nông, nhưng từng nhát một càng lúc càng sâu hơn. Khi tôi nhìn thân hình cậu dần dần nhuộm máu, tôi nhớ lại lúc cậu bước vào quán trọ.

Giờ tôi đã hiểu. Nếu cậu ta lúc nào cũng chiến đấu thế này, thì đương nhiên toàn thân mới dính đầy máu như vậy...

Giờ đây chính con sói là kẻ mất bình tĩnh. Bỏ cuộc trong việc bắt lấy Anh hùng, nó lại quay sang tôi, gầm lên khi lao tới, cánh tay giơ cao chuẩn bị giáng xuống. Trong bóng tối, trông như một thân cây đang sập xuống người tôi. Khi tôi đứng đó, sững sờ—

“Đừng nhúc nhích...!”

—Anh hùng lao vào giữa tôi và cú đòn, dùng tay và vai đỡ trọn cú đánh.

“Ê hê hê...” Dù rên rỉ vì đau, nụ cười trên môi cậu vẫn không biến mất.

Rồi cậu quay lại nhìn con quái, ánh mắt sắc như dao. Cậu hít một hơi ngắn, rồi tung nhát chém vào cánh tay nó, đẩy lùi nó ra sau và tiếp đòn với một cú chém dọc từ vai xuống. Lao vào phần bụng không được bảo vệ, giờ đã dùng toàn lực, cậu gào lên không lời. Cậu rạch toang cơ thể con quỷ, rồi xoay người đâm ngược một con dao vào và xoắn lên. Né đòn phản công, cậu nhảy lên qua đầu nó. Con sói quơ tay lên hòng túm lấy cái bóng lơ lửng, nhưng Anh hùng lại dùng đà để nhảy cao hơn. Chiếc áo choàng bay phấp phới trong gió như thể một ác thần đang hạ xuống từ thiên đường.

“GRAAAAAAAAAAHHH!!!”

Tiếng hét rền vang khi lưỡi kiếm cắm thẳng vào mắt con quái khổng lồ. Cậu xoay cổ tay, đâm sâu hơn, rồi tung cú đá vào mặt nó trước khi những ngón tay to lớn kịp túm lấy mình. Cậu hạ xuống cạnh tôi, nụ cười kia vẫn không thay đổi.

“Cô ổn chứ?”

Cử động của cậu nhẹ nhàng — thậm chí là bất cẩn. Tôi bối rối, mãi mới thốt được thành lời.

“Ờ, ừm, tôi... tôi ổn...”

Con quái vật nhìn chằm chằm chúng tôi bằng con mắt còn lại, không hề tỏ ra sợ hãi dù đang rên rỉ vì đau. Áp lực nó tỏa ra lớn đến mức không thể nào so sánh với bất kỳ con người nào mà tôi từng đối mặt.

Và với con quái vật ấy ngay sau lưng, Anh hùng chỉ mỉm cười.

“Chắc cô sợ lắm nhỉ. Xin lỗi nha.”

Ngay khi cậu vừa nói xong, cơ thể khổng lồ của con quỷ tách làm đôi. Nó bị chém từ đỉnh đầu đến tận hạ bộ, và máu thịt văng tung tóe khắp nơi.

“Quái gì đây? Cứ tưởng có đứa nào lén lút—ra là cô dâu của Giáo hội mà mò ra tận đây hả?”

Bước qua màn mưa máu khủng khiếp, bóng người kia xuất hiện — một người đàn ông toát ra vẻ dã thú còn hơn cả lũ thú tôi vừa thấy. Hắn nhìn chúng tôi với ánh mắt khó chịu, nghiêng đầu như đang suy nghĩ. Trông hắn bực dọc đến mức cứ như sắp đấm cả hai chúng tôi đến nơi.

“Veiss... Kẻ Đẫm Máu...?” tôi lắp bắp hỏi, không tin nổi.

“Ờ, là ta đây.”

Hắn từng được gọi là “Anh hùng” vào thời của mình, và ngay cả sau khi rời khỏi tiền tuyến, hắn vẫn là một huyền thoại — chiến binh mạnh nhất của nhân loại.

Veiss quay sang Elcyon. “Phải nhắc bao nhiêu lần nữa hả nhóc? Đừng có lo cho ta. Tự ta lo được.”

“Thôi mà, Sư phụ, ngài đâu còn trẻ nữa! Lỡ ngài có chuyện gì mà con không có mặt thì sao?”

“Hả?! Ta vẫn đang thời đỉnh cao đấy thằng ranh con!”

Trong lúc hai người cãi nhau, Anh hùng và vị chiến binh huyền thoại đi ngang qua doanh trại đang cháy âm ỉ, kết liễu những con Chiến Lang còn thoi thóp. Trận chiến đã kết thúc từ lúc nào tôi chẳng hay, và trong khi tôi lo chữa lành thương tích cho bản thân, hai người họ đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Hầu hết bọn quỷ trong trại đã bị hai người này tiêu diệt, số còn lại thì bỏ mặc đồng đội, tháo chạy. Một đội quân không thủ lĩnh thì chẳng khác gì một bầy hỗn loạn — điều đó đúng với quỷ cũng như với con người. Khi đã tan rã thành lũ lụt, bọn chúng dễ dàng bị hạ gục — theo lời vị chiến binh nói kèm theo nụ cười.

“Nhưng vụ lúc nãy là cái quái gì vậy? Lao ra cứu người lạ rồi bị dồn vào chân tường? Mày tưởng mày ngon lắm hả vì giết được Ma Vương?”

“Con đâu có bị dồn—thầy ở ngay đó mà! Con chỉ đang phối hợp như mọi lần thôi!”

“Khỉ thật. Ta dạy mày đừng bao giờ phụ thuộc vào ai khác, mày nhớ không?”

“Con... Cái đó thì...” Anh hùng lẩm bẩm. “Thì mọi chuyện đâu vào đấy rồi mà, đúng không?”

“‘Đâu vào đấy cái đầu mày.”

Veiss Volg từng là lính đánh thuê, sau trở thành chiến binh huyền thoại — một biểu tượng sống từng tiêu diệt vô số loài quỷ. Tôi từng đọc báo cáo về ông ta. Ông đã chiến đấu qua hết chiến trường này đến chiến trường khác cùng các hiệp sĩ của vương quốc — luôn là người xông lên đầu tiên, và luôn trở về với nhiều máu dính người hơn bất kỳ ai khác. Chính vì thế mà ông được gọi là: Veiss Đẫm Máu. Trước khi Anh hùng hiện tại xuất hiện, bất kỳ ai nhắc đến “Anh hùng” đều đang nói về ông ấy.

“Cậu lúc nào cũng chiến đấu cùng ông ta à?” tôi hỏi.

Anh hùng mới gật đầu trong lúc cắt tai một con Chiến Lang. “Lúc nào ông ấy cũng coi tôi như phiền phức ấy chứ.”

5cab99ed-26ef-4e48-855a-b924eb105784.jpg

Tôi nghe thấy một điều gì đó phức tạp trong cách Elcyon gọi Veiss là “Sư phụ,” nhưng việc một vị Anh hùng già đang huấn luyện một Anh hùng trẻ nghe cứ như bước ra từ sách truyện. Có lẽ mọi chuyện vốn vẫn luôn diễn ra như thế. Tôi vốn hoạt động trong bóng tối, nên chẳng mấy khi tiếp xúc với những nhân vật rực rỡ ánh hào quang như hai người này. Tôi không thể hiểu rõ mối quan hệ thật sự giữa họ, nhưng chỉ cần nhìn cách hai người phối hợp chiến đấu lúc nãy thôi cũng đủ thấy họ có một mối liên kết vô cùng bền chặt. Điệu vũ điên loạn của máu và lửa ấy dường như là một nghi lễ quen thuộc của họ, một sự ăn ý đã được rèn giũa qua thời gian.

“Thầy mà chết, chắc chắn không đẹp đẽ gì đâu,” Anh hùng lẩm bẩm đầy bực dọc khi đâm thanh kiếm xuyên qua một con Chiến Lang đang lẩn trốn.

Chiến binh kia cao hơn người thường một đến hai cái đầu. Hắn cắm thanh kiếm hai tay, dài bằng cả cơ thể tôi, vào đống xác chất cao như núi, vuốt chòm râu cứng và bật cười.

“Mày tưởng tụi tao có quyền chọn chỗ chết à?”

Phía sau vẻ ngoài thô lỗ và bạo liệt ấy là một đôi mắt sáng, đầy trí tuệ, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt mang dáng dấp thú hoang ấy giống với Anh hùng và cả bọn sói; có lẽ đó là thứ ánh nhìn của những kẻ xưng danh “chiến binh,” bất kể là người hay quỷ. Dù vậy, người đàn ông này vẫn khác biệt — thậm chí còn vượt qua cả họ. Cái khí chất sâu thẳm và bí ẩn toát ra từ hắn gợi tôi nhớ đến chủ quán trọ.

“Vậy, cô định giở trò gì đây, ‘kẻ đa cầu nguyện’?”

Anh hùng nhíu mày. “Đa... gì cơ?”

“‘Đa cầu nguyện’ nghĩa là người cầu nguyện với nhiều vị Thần,” tôi vội giải thích, trong khi chiến binh kia nhìn tôi với ánh mắt pha lẫn thích thú.

Lại nữa à? Hết chủ quán trọ, giờ tới hắn? Sao ai cũng biết tôi là ai vậy?!

Có vẻ như Anh hùng chưa từng nghe cái tên đó, nên rõ ràng câu nói kia mang tính răn đe — “Thử giở trò xem, ta sẽ phơi bày cô ra ngay.”

“Tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ Anh hùng,” tôi nói, cố lấy lại thế chủ động. “Ngài cho phép tôi cầu một lời nguyện nhỏ, nhân dịp quen biết?”

“Tôi xin phép từ chối, tiểu thư,” hắn đáp, giọng pha chút mỉa mai. “Tôi không phải loại người cầu xin sự bảo hộ từ các vị Thần.”

“Đúng là một chiến binh dũng cảm đến tận cùng, thưa ngài.”

Chết đi! Tôi vừa cười vừa thầm rủa hắn. Nếu hắn chịu để các vị Thần bảo vệ, tôi đã có thể giết hắn dễ dàng hơn rồi. Nhưng không may, chẳng có cơ hội đó.

Sau đó, họ tiếp tục truy lùng những kẻ còn sót lại.

“Các ngài lúc nào cũng dùng chiến thuật kiểu này à?” tôi hỏi.

“Ừ,” Anh hùng đáp. “Đột kích từ phía trước rồi đánh giáp lá cà là việc của kỵ sĩ. Bọn tôi thì chuyên đánh lén.”

Họ đi quanh đốt kho lương và các nguồn tiếp tế khác. Cuối cùng chúng tôi cũng đến rìa ngoài doanh trại. Ở đây chỉ còn những chiếc lều trống trơn; sự yên tĩnh đối lập hẳn với cảnh tượng địa ngục trước đó. Xác chết gần như không còn thấy đâu nữa.

“Có vẻ như năng lực của ngài vượt trội hoàn toàn bọn chúng.”

“Không đâu. Chỉ cần để lộ một điểm yếu, là bọn chúng nhào vào ngay,” Anh hùng đáp, giọng nghiêm nghị — dù được Thần ban cho sự bảo hộ không thể xuyên thủng.

Veiss nhìn cậu với nụ cười đầy tự hào. “Đừng bao giờ hạ thấp cảnh giác. Người ta nói chuột có thể cắn mèo khi bị dồn vào góc, nhưng chúng ta giống mấy con kiến giết voi hơn.”

Quả là mấy con kiến... dữ dằn thật.

“Cú kết liễu lúc nãy là kỹ năng đặc biệt à?” tôi hỏi tiếp.

“Hả?” Veiss trừng mắt. “Thần của cô không dạy là đừng xía mũi vào cách người khác giết kẻ thù à?”

Không xong rồi.

“Tôi chỉ là bất ngờ thôi. Tôi thật sự không ngờ một con người có thể hạ gục quỷ hoàn toàn như vậy.”

Những đòn tấn công của Anh hùng và cú đánh kết liễu của chiến binh kia thực sự vượt quá giới hạn loài người. Ít nhất thì tôi — chắc chắn — không thể làm được như thế.

...Trừ phi tôi chồng tất cả các kỹ năng và phép lên đến giới hạn cuối cùng.

“Tôi cũng có đôi chút hiểu biết về phép thuật,” tôi giải thích. “Nên... nếu ngài có dùng một loại pháp nào đó, liệu có thể chia sẻ chăng?”

“Ừm... tiếc là làm cô thất vọng rồi, nhưng tôi với Thầy chỉ dùng mấy phép cơ bản. Như châm lửa hay xử lý vết thương thôi,” Anh hùng đáp.

“Chứ ai mà có thời gian đứng giữa chiến trường mà vẽ vời phù chú phức tạp?” Veiss chen vào. “Tụi tôi xài kỹ năng là chính. Nhưng chắc mấy cô dâu của Thần thì khác, hả?”

Có vẻ tôi đã để lộ thân phận quá đà.

“Thôi thì,” hắn nói, “nếu cô dạy bọn tôi cách làm ‘phép màu’ gì đó, bọn tôi có thể dạy cô vài chiêu. Giao dịch công bằng, đúng không, tiểu thư?”

Tức là nếu tôi muốn biết mánh của họ, tôi phải trả giá bằng kiến thức của mình.

“Các vị Thần luôn cứu rỗi kẻ khẩn cầu nơi phút cùng đường.”

“Nghe có vẻ kén chọn quá nhỉ? Ngoài này, ai mà còn trông vào mấy vị Thần thì chết trước tiên. Có thời gian cầu nguyện thì lo mà hành động đi — tôi luôn nói thế đấy.” Chiến binh bật cười sảng khoái, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng hắn vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

Tôi chẳng còn cách nào ngoài việc rút lui khỏi chủ đề — ít nhất là khi hắn vẫn còn ở đây. Tôi có thể tiếp tục điều tra điểm yếu của Anh hùng sau, từng chút một.

May thay, dù tôi đã bám theo Anh hùng đến tận đây, cậu vẫn không tỏ ra nghi ngờ tôi chút nào — thậm chí còn cố chăm sóc tôi nữa. Nhìn khách quan, hành vi của tôi rõ ràng rất đáng ngờ, nhưng cậu ta vẫn giữ thái độ thân thiện và khoan dung. Có lẽ đó là bản chất của một người được gọi là Anh hùng.

“Vậy là xong rồi, nhỉ,” Veiss nói.

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, cuộc truy lùng tàn quân đã đưa cả nhóm đến rìa xa nhất của doanh trại.

Ngay khi chúng tôi quay người định rời đi, Veiss bất ngờ tung chân đá văng một cái lều gần đó. Bên trong là hai bóng nhỏ.

Tôi nhìn xuống. “Là... con của Chiến Lang sao?”

“Phải.”

Chúng co ro sát nhau dưới đất, run rẩy khi cố che chắn cho nhau.

“Thì ra... quỷ cũng có con,” tôi lẩm bẩm, không giấu được sự ngạc nhiên.

“Ừ, tất nhiên rồi.”

Tôi biết mình nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng trước đó tôi thật sự chưa từng nghĩ đến. Tôi đã hoàn toàn bất ngờ.

Hai bóng nhỏ run rẩy được quấn trong một tấm chăn trông như mới chỉ khoảng bốn, năm tuổi. Chúng quá nhỏ — còn quá bé để tự sống sót một mình.

“Trẻ con...” tôi thì thầm.

Khi nhìn chúng, tôi chợt thấy một thoáng cảm giác quen thuộc lướt qua. Như một tia chớp, hình ảnh những đứa trẻ ở trại mồ côi mà tôi từng sống cùng hiện lên — những đứa đã mất cha mẹ trong chiến tranh.

“Vậy... hai người định làm gì với chúng?” Tôi buột miệng hỏi, trong lúc cố gắng đè nén ký ức của chính mình lại.

Chúng tuy là quỷ, nhưng không giống những con quái vật đang nằm la liệt dưới chân chúng tôi. Có gì đó ở chúng khiến người ta thấy dễ thương — thậm chí là đáng yêu. Tai, miệng, mũi, móng vuốt và nanh đều không thuộc về loài người, nhưng tổng thể thì... chúng giống như những con cún con.

Vậy mà—

“Làm gì à? Giết, rõ rồi còn gì,” Anh hùng được Thần ban phước nói trong màn đêm, không một chút do dự trên khuôn mặt.

Veiss thở dài, vai trùng xuống đầy chán nản. “Thôi đi. Lý lẽ của cô chẳng có nghĩa lý gì ngoài này cả. Hay là... cô định bảo tụi tôi thả chúng vì ‘chúng chỉ là trẻ con’, hả, Sơ?”

“Nhưng— Không, tôi—”

Dù cố gắng gom lại suy nghĩ, tôi hiểu rõ những lời mình nói ra chẳng hề hợp lý. Quỷ là kẻ thù. Chúng là đối nghịch tự nhiên của loài người, là những sinh vật chối bỏ lời Thần. Dù là trẻ nhỏ hay không, việc giết chúng là đúng đắn và chính nghĩa; không có gì sai cả. Không có gì sai cả, nhưng mà...

Tôi cố tìm lời để nói nhưng đầu óc lại trống rỗng. Khi đối mặt với những thân hình co ro ấy, trái tim tôi không thể bình tĩnh như lý trí muốn. Trong đầu, tôi hiểu tất cả. Nhưng trái tim tôi thì không theo kịp.

“Xem ra chuyện này hơi quá sức với ‘Cô dâu của Thần’ rồi, nhỉ?” Veiss nói.

Hắn liếc nhìn Anh hùng, rồi bước tới chắn trước mặt tôi, như muốn ngăn tôi tiến thêm. Trong hành động ấy có một chút tử tế — xen lẫn sự tự nhận rằng hắn và Anh hùng không giống như phần còn lại của chúng tôi.

“Lẽ ra cô không nên ra đây.”

Khi Anh hùng lặng lẽ thốt ra những lời đó, thanh kiếm của cậu xuyên qua hai thân hình nhỏ bé. Khi họ trút hơi thở cuối cùng, ho sặc máu và nước mắt lăn dài, tôi chỉ biết đứng nhìn.

Quỷ là ác quỷ, là hiểm họa, là mối đe dọa đối với toàn nhân loại. Không có gì sai trái đang diễn ra ở đây.

Không có gì—

“Hoặc giết, hoặc bị giết. Cô không cần phải thích điều đó.”

Tôi quay lại nhìn Veiss. “Tôi nghĩ là... không.”

Tôi không có tư cách gì để đòi hỏi đạo lý trong việc giết chóc cả.

“Ngốc thật...” tôi lẩm bẩm, nuốt những lời ấy cùng với cảm xúc còn sót lại.

Nhân danh các vị Thần, mọi sinh mạng đều quý giá như nhau — ít ra là trên lý thuyết.

Chúng tôi trở về thị trấn bằng chiếc xe ngựa mà Veiss đã dùng để đến. Khi tường thành hiện ra nơi đường chân trời, bầu trời cũng đã bắt đầu rạng sáng. Tôi ngồi lơ mơ ở phía sau xe, lặng lẽ nhìn Anh hùng trẻ đang ngồi đối diện, ánh mắt cậu dõi theo cảnh vật bên ngoài.

Đúng như các báo cáo, cậu ta trạc tuổi tôi. Tôi cứ nghĩ mình đã thấy đủ địa ngục trong đời, rằng tôi hiểu rõ thế giới này không vận hành theo những lý tưởng đẹp đẽ. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ: Thế giới mà cậu ta thấy và thế giới mà tôi thấy không giống nhau.

Con người và quỷ là hai giống loài hoàn toàn khác biệt. Tôi vừa trải nghiệm khoảng cách đó một cách rõ ràng. Và tôi cũng đã chứng kiến một sức mạnh có thể nghiền nát lũ quỷ ấy một cách đơn phương...

“Hỡi ánh sáng thiêng liêng... Xin hãy dẫn lối cho con...”

Mi mắt trĩu nặng, tôi lặp đi lặp lại lời cầu nguyện, trong khi dòng suy nghĩ dần tan vào mộng mị, và chiếc xe tiếp tục lăn bánh đưa chúng tôi trở về.

Gật gù. Gật.

Sau chặng đường dài và trận chiến đầy mệt mỏi, sợi dây căng thẳng trong cơ thể tôi đã chùng xuống, khiến tôi thư giãn hơn bình thường.

“Uwaaah?!”

Tôi choàng tỉnh khi cảm thấy xe bị đá mạnh. Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã về đến quán trọ. Khi tôi và Anh hùng lười nhác đứng dậy khỏi xe, Veiss ngáp dài rồi trèo lại lên ghế đánh xe, nói rằng hắn có phòng ở chỗ khác.

“Giờ thì tránh xa tao ra, nghe chưa, khốn thật,” hắn quát rồi rời đi. Có vẻ câu chửi ấy không nhắm vào tôi, mà vào cậu học trò của hắn.

Chắc hai người họ có chuyện gì phức tạp nhỉ, tôi nghĩ, nhưng tâm trí vẫn chưa thực sự tỉnh táo.

Tựa nửa người vào Anh hùng, tôi lê lên được tới tầng hai thì gần như kiệt sức. Tôi loạng choạng rồi đổ người sang khi cậu đỡ lấy tôi. Sau đó tôi không nhớ gì nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong một chiếc giường lạ, không còn gì ngoài bộ áo tu sĩ trên người — mọi trang bị đều đã được tháo ra. Trần nhà lạ lẫm đập vào mắt.

“Không thể nào...”

Tôi đã để bản thân hoàn toàn sơ hở. Tôi có thể đã bị giết ngay tại đây. Ít nhất thì, chủ quán trọ chắc chắn đã biết tôi là ai. Tôi bật dậy nhanh chóng, kiểm tra cơ thể xem có gì khác lạ không. Rồi tôi thấy Anh hùng đang ngủ ở góc phòng.

Có vẻ tôi đã... chiếm giường của cậu ta. Cậu vẫn mặc nguyên trang bị, chiếc áo choàng quấn chặt quanh người khi ngồi trên ghế. Thay vì sự thận trọng, từ hình dáng ngủ co lại ấy tỏa ra cảm giác rõ ràng của sự khước từ.

Không cảm xúc, tôi lặng lẽ rút dao ra và bước đến gần cậu. Có quá nhiều thứ để suy nghĩ, nhưng điều đầu tiên tôi cần là kiểm chứng.

Những ai thực sự tin vào “sự bảo hộ của Thần” đều là những kẻ sùng đạo ngốc nghếch. Không có Thần nào cả. Thánh ngôn, ma thuật, kỹ năng — tất cả đều có thể được giải thích một cách logic. Và cái gọi là “sự bảo vệ” của Anh hùng... cũng phải như vậy thôi.

Thế nên, tôi giơ dao lên và đâm xuống.

Nếu tôi để chút sát ý nào vào cú đâm, cậu ta sẽ phát hiện ra ngay. Thay vào đó, tôi làm như đã từng vô số lần trước — làm rỗng đầu óc, gạt bỏ mọi cảm xúc, rồi vô tư để con dao rơi xuống. Rơi xuống Anh hùng, người chắc chắn sẽ không được một phép màu nào cứu lấy—

“Cũng đoán trước được rồi.”

Một tiếng “keng” chói tai vang lên khi lưỡi dao vỡ gãy bay khỏi tay tôi, xoay vòng trong không trung rồi rơi xuống sàn. Tôi thoáng lo lắng tiếng động ấy sẽ đánh thức cậu ta, nhưng cậu vẫn ngủ say, không có dấu hiệu gì là tỉnh lại. Tôi dò xét xung quanh, cảm nhận mọi luồng hiện diện trong phòng để chắc chắn rằng không ai khác chứng kiến, nhưng... không có ai. Trong căn phòng này, chỉ có tôi và cậu ta.

Không có Thần nào cả. Cũng chẳng có bảo hộ thiêng liêng nào. Nhưng dù vậy, lưỡi dao của tôi thật sự không thể cắt được cậu ta.

“Ughhh... Phiền chết đi được...”

Có vẻ tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc quyến rũ cậu ta như kế hoạch ban đầu. Tôi sẽ phải làm theo lệnh — quyến rũ một Anh hùng mà đến cả khi ngủ cũng không thèm tháo giáp nếu có người khác ở cùng phòng.

“Khốn thật, đúng là phiền phức...”

Tôi cố vắt óc nghĩ cách để tiếp cận cậu ta, nhưng tôi đâu có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm, cũng chẳng có ý tưởng nào khả thi. Mà nếu mục tiêu là khiến cậu ta mở lòng, chứ không phải dụ dỗ bằng gợi cảm, thì đáng lẽ đó phải là việc của một giáo sĩ hay thánh nữ chứ không phải tôi. Nếu tôi có tài mấy thứ đó, tôi đã không trở thành một người thi hành mệnh lệnh từ đầu rồi. Thế thì tôi phải làm cái quái gì đây?

Tôi thở dài bất lực.

Sau một hồi suy nghĩ loanh quanh, tôi quyết định chọn cách đơn giản nhất. Tôi tháo chiếc áo choàng của Anh hùng ra, rồi bắt đầu gỡ bộ giáp nhuốm máu của cậu như thể đang chăm sóc cho một người bị thương.

Nếu cậu ta tỉnh dậy, có thể sẽ đẩy tôi ra. Nhưng sau khi tôi chiếm luôn giường cậu rồi, chẳng lẽ còn để cậu ngủ co ro trên ghế? Dù là Anh hùng hay không, ai cũng sẽ kiệt sức sau một trận chiến kéo dài cả đêm, và có vẻ như cậu ta đã thức trắng suốt chặng đường về. Việc tôi làm hoàn toàn là chăm sóc y tế bình thường. Dù Anh hùng có nói gì, tôi cũng chẳng cần thấy tội lỗi.

“Sao cái giáp này lại phức tạp đến thế chứ?”

Bộ giáp của cậu khá nhẹ, nhưng khi bắt tay vào tháo, tôi mới nhận ra lớp da thuộc bên trong quá chặt, đến mức tôi gần như muốn cắt phăng nó đi cho rồi.

Tôi phải hơi mạnh tay một chút, nhưng cuối cùng cũng gỡ được hết trang bị. Việc cởi luôn quần áo thì... có vẻ hơi quá — nhưng mặt khác, chúng cũng đã cứng đơ vì máu khô. Nếu tôi định đưa cậu ta về lại giường, thì thay đồ cho cậu luôn có lẽ cũng hợp lý. Và thế là, như một nữ tu tận tụy vì công việc của Giáo hội, tôi cúi xuống và bắt đầu mở nút áo sơ mi của cậu — rồi khi tôi nhìn xuống Anh hùng, ngón tay tôi khựng lại.

“Cái... gì vậy...?”

Đầu tôi như ngưng hoạt động. Có thể thời gian cũng đã đứng yên theo.

Cơ thể của Anh hùng rắn chắc, nhưng vẫn mang dáng vẻ thon thả. Tôi thấy vài vết sẹo đây đó, có lẽ là từ trước khi nhận được sự bảo vệ. Nhưng điều đó không quan trọng. Rõ ràng, không ai sinh ra đã là Anh hùng; danh hiệu đó được ban tặng sau vô số chiến thắng trước lũ quỷ. Không có gì kỳ lạ ở đó cả.

“Nhưng, không... điều này có nghĩa là...”

Hàng loạt suy nghĩ dồn dập tràn vào đầu tôi. Chẳng lẽ tôi nhầm người? Không, vậy thì sao giải thích được việc con dao gãy? Hơn nữa, ai cũng gọi cậu ta là Anh hùng. Hay tất cả chỉ là một màn kịch để che giấu Anh hùng thật? Nhưng không, tôi không thể tưởng tượng nổi bọn lính đánh thuê kia lại diễn kịch giỏi đến vậy. Không ai lừa tôi cả. Nếu có người bị lừa... thì đó là toàn nhân loại. Tất cả những ai đã tôn thờ Anh hùng mà không hề biết sự thật.

“Chuyện này... thật sao...?”

Anh hùng đã tiêu diệt Ma Vương, người mà tôi được lệnh quyến rũ và ám sát, có tuổi ngang tôi.

“Và... cô ấy là một cô gái.”

e61109bc-d244-4261-bff2-72725282ffca.jpg